Edit: Dollan

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng nhận ra anh có gì đó không đúng.

Cô nhíu mày, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh, nhấn mạnh nói: “Chuyện rất quan trọng.” Cô kìm nén trong lòng đã lâu, hôm nay vô cùng khó chịu, cô muốn nghe ý kiến ​​của anh.

Cô đối mặt trực tiếp với anh, cuối cùng mới nhận ra mắt anh đỏ hoe.

Thẩm Lâm Hoan sửng sốt một hồi, “Anh… anh sao thế?”

Lục Nghiêu nằm thẳng, đặt cánh tay lên hốc mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Chạy trốn là vô ích.

Sẽ luôn có những tiếc nuối trong cuộc sống.

Bịt mắt bịt tai, hạnh phúc là giả dối.

Anh không thể đối xử với bản thân như thế này, càng không thể đối xử với Thẩm Lâm Hoan như thế này.

Anh thích cô đến mức không thể buông bỏ, vì vậy anh rất sợ, nhưng sợ là vô ích.

Con người luôn phải tiến về phía trước.

Mâu thuẫn cần phải giải quyết, không được che giấu.

Anh đã phải chịu đựng rất nhiều.

Không thể tổn thương lần nữa.

Anh cố gắng hết sức để xây dựng tâm lý cho chính mình, sau đó khàn giọng nói: “Thẩm Lâm Hoan, anh thật sự rất thích em. Em có thể thích anh thêm một chút được không.”

Anh không dám nhìn Thẩm Lâm Hoan, như vậy là tốt rồi, anh nói: “Anh cảm thấy em hơi quá phận, liên lạc với bạn trai cũ cũng không sao, em còn đưa con gái anh ta về nhà hết lần này đến lần khác.”

Thẩm Lâm Hoan chưa kịp nói, Lục Nghiêu đã nói thêm, “Thậm chí anh còn đoán, Lạc Lạc có phải là con gái của em không, anh không muốn hỏi, cũng không dám nghe, nhưng em đối xử với con bé tốt như vậy, anh không thể không nghĩ nhiều được… “

Lục Nghiêu nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, cánh tay vẫn không rời khỏi hốc mắt, chỉ nói: “Em nói đi, anh nghe.”

Luôn phải đối mặt.

Thẩm Lâm Hoan kéo cánh tay anh, nghiêm túc nhìn anh một hồi, sau đó nói: “Em xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy.”

Lục Nghiêu quay đầu đi, cố gắng hết sức để không khiến mình quá chật vật.

“Lần đầu tiên của em là với anh, trước đây em không có.” Thẩm Lâm Hoan ngồi xếp bằng bên cạnh anh, nhìn anh. Cô không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, thực sự cảm thấy anh quá đáng.

Chuyện này làm cô rất buồn.

Thẩm Lâm Hoan chưa từng cảm thấy khó chịu đến vậy.

Trong nháy mắt không biết làm thế nào.

Cô nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Chuyện giữa em và Vân Triều… rất phức tạp. Chúng em thực sự không có quan hệ tình cảm, cho nên chưa bao giờ tránh hiềm nghi. Là do em không tốt.”

Cô thực sự là người mù trắng trong tình yêu và không có kinh nghiệm để học hỏi. Cô và Vân Triều chỉ là quan hệ lợi ích và một số vấn đề cá nhân, Vân Triều là bạn bè của cô, không phải bạn trai, hơn nữa sau này có chuyện nên cô không ý thức được rằng Lục Nghiêu rất để ý điều này.

Thẩm Lâm Hoan hơi hối hận.

Lúc đầu cô vẫn còn do dự, nhưng bây giờ cô ước mình có thể nói rành mạch.

Cô chọn yếu tố quan trọng nhất, nói, “Lạc Lạc là con gái của Chu Phù và Vân Triều, Chu Phù anh biết đấy, người bạn tốt duy nhất trong cuộc đời của em …”



Phức tạp, rất phức tạp, cực kì phức tạp, không thể giải thích rõ ràng trong hai ba câu.

Khi còn trẻ, Chu Phù nghĩ rằng chỉ cần dựa vào sự ưu ái của cha mẹ, cô có thể thoát khỏi số phận hôn nhân và theo đuổi tình yêu đích thực, cô đã yêu Vân Triều ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích đến nỗi mù quáng.

Tuy nhiên, quyền lợi của Chu gia và Tần gia gắn liền với nhau hơn mười năm, hiện giờ đang lúc bấp bênh, nhất định phải dựa vào hôn nhân để củng cố quan hệ hợp tác.

Chu Phù chưa kịp phản đối, cô đã tự tỉnh ngộ từ chuyện anh trai lo âu đến bạc cả tóc chỉ trong một đêm vì việc làm ăn kinh doanh, cô chủ động chia tay Vân Triều, ra đi dứt khoát gọn lẹ.

Vân Triều tìm được cô, cãi nhau một trận rồi lên giường ngủ, đoán chừng cảm xúc của hai người không ổn, không dùng biện pháp an toàn, Chu Phù cũng không uống thuốc, cứ thế mang thai.

Chu Phù chìm đắm trong nỗi đau thất tình, khi phát hiện đã quá muộn, bỏ qua giai đoạn thích hợp để phá thai, cơ thể Chu Phù cũng không chịu được phẫu thuật, cô dưỡng thân mình chờ đợi, đứa bé từ từ thành hình.

Cuối cùng Chu Phù cũng sinh con. Sau khi cô đi tìm Thẩm Lâm Hoan, cô đã ở Hải Thành, đứa trẻ được sinh ra ở Hải Thành, Chu gia cũng không biết cho đến khi cô sắp sinh, mọi người rất tức giận, nhưng không thể làm gì được.

Lúc đó Thẩm Lâm Hoan không biết đứa nhỏ là của ai, Chu Phù không muốn nói cho cô biết, cô sẽ không hỏi.

Khi sinh ra đứa trẻ yếu ớt, Chu Phù bị trầm cảm nặng sau sinh, vừa chán ghét vừa sợ hãi đối với đứa trẻ vừa được sinh ra.

Cuối cùng, cha mẹ Chu gia đã chủ động gửi đứa trẻ đi, nói rằng họ đã tìm được một gia đình tốt để đứa trẻ làm con nuôi.

Nhưng trên thực tế, cô bé đã được lớn lên trong một biệt thự ở Hải Thành, được một bảo mẫu chăm sóc hàng ngày, bởi vì sinh ra đã yếu ớt nên không tìm được nhà nhận nuôi.

Thẩm Lâm Hoan thường đến gặp Lạc Lạc vào thời điểm đó, khi đứa bé được tám tháng, đứa bé được đưa ra khỏi Hải Thành, Thẩm Lâm Hoan chưa từng gặp lại cô bé.

Về sau, nguyên nhân khiến Vân Triều tiếp xúc với Thẩm Lâm Hoan cũng là vì Chu Phù.

Không biết làm sao anh biết được sự tồn tại của đứa trẻ, đưa cô bé về Tân Thành, hơn nữa còn lập tức cao giọng nhận con, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc kết hôn với Thẩm Lâm Hoan, chỉ là để thử phản ứng của Chu Phù.

Nhưng cuối cùng Vân Triều lại thất vọng, căn bản Chu Phù không quan tâm. Bởi vì còn yêu Chu Phù, cho nên anh tất nhiên sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì, đừng nói đến người khác, người nhà họ Vân đều không tra ra được.

Thậm chí Thẩm Lâm Hoan còn không biết.

Thẩm Lâm Hoan không hề biết con gái của Vân Triều chính là con gái của Chu Phù, sau đó, Lạc Lạc chủ động nói với cô rằng cô bé bị bệnh bẩm sinh, thính giác không tốt nên có chút nghi ngờ.

Cuối cùng, Vân Triều đã thẳng thắn với Thẩm Lâm Hoan rằng anh lợi dụng Thẩm Lâm Hoan, không ngờ cô vẫn chẳng hay biết gì.

Lúc đó Thẩm Lâm Hoan nói với Vân Triều rằng cô không thể lấy anh ta được, đương nhiên Vân Triều không định cưới cô.

Thẩm Lâm Hoan vẫn không biết Chu Phù nghĩ gì, hẳn là Chu Phù không thể không đoán được Lạc Lạc là con của cô ấy.

Dễ dàng đoán được vì Vân Triều thẳng thắn tuyên bố, còn sợ Chu Phù không biết, không có khả năng Chu Phù không biết tin.

Nhưng Chu Phù vẫn chưa ngỏ ý gì cho đến nay, thậm chí còn giữ kín như bưng.

Bởi vì Chu Phù mắc chứng trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng, Thẩm Lâm Hoan vẫn còn sợ hãi, cho nên cô không dám chủ động đề cập chuyện này trước mặt Chu Phù.

Vì vậy, cứ thế gác lại.



“Em chỉ muốn hỏi anh, em có nên nói chuyện với Chu Phù không.” Thẩm Lâm Hoan không muốn lo lắng về chuyện này nữa, cô chỉ muốn hỏi Lục Nghiêu, “Tại sao anh lại không tin tưởng em.”

Lục Nghiêu toàn thân cứng ngắc, như bị chẻ làm đôi, một nửa bị lửa thiêu đốt, nửa còn lại run rẩy vì bị đông cứng.

Anh đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Lâm Hoan, đánh vào mặt mình, “Em đánh anh đi! Đánh mạnh vào.”

Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng kết quả cuối cùng hoàn toàn không giống dự liệu, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.

Tuy Thẩm Lâm Hoan lạnh nhạt, nhưng sẽ không lừa gạt anh chuyện lớn đến vậy. Không phải cô không biết tránh hiềm nghi, để so sánh mà nói, cô nghĩ rằng Chu Phù cũng rất quan trọng.

Lục Nghiêu nhíu mày, dùng tay cô đánh mình một cái thật mạnh.

Thẩm Lâm Hoan dùng lực, không để anh đánh tiếp.

Cô nhìn Lục Nghiêu một cách nghiêm túc, đôi mắt anh vẫn đỏ hoe, nỗi buồn dường như vẫn còn đọng lại trên mặt.

Khi anh nói rằng anh rất thích cô, muốn cô thích anh hơn một chút, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy trái tim mình thực sự rất đau.

Cô không còn sức để trách anh vì anh đã hoài nghi mình, cô chỉ cảm thấy đau lòng.

Cô nhớ Lục Nghiêu đã nói rất nhiều lần, cô phải mở miệng, không cần chuyện gì cũng che giấu. Anh luôn nói, “Em không nói thì sao anh biết được.”

Không phải không biết, chỉ là anh bất an, muốn xác nhận lại nhiều lần.

Cho đến bây giờ, cô thực sự có thể cảm nhận được sự bứt rứt của anh.

Thẩm Lâm Hoan bỗng cúi người đặt lên trán anh một nụ hôn, rất thành kính, “Lục Nghiêu, em cũng rất thích anh.”

Cô suy nghĩ một chút nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ. “Thực ra lúc đó em rất tự tin về việc đối phó với Thẩm gia, em còn nghĩ được cách chấm dứt cuộc hôn nhân với Vân gia rồi. Nhưng khi biết Lục gia ngỏ ý, em đã dao động.”

“Mặc dù em biết anh có thể đã ghét em vì bị em từ chối, biết Thẩm gia là một rắc rối lớn đối với anh và em. Biết cuộc hôn nhân này là không cần thiết và đầy mâu thuẫn.” Thẩm Lâm Hoan nhìn anh, lần đầu tiên cô nói dài như vậy, còn sợ mình diễn đạt không đủ, “Nhưng em vẫn muốn thử. Em luôn tự hào vì mình là người có lý trí, nhưng em chưa tính đến hậu quả trong chuyện này…”

Thẩm Lâm Hoan cười, nắm tay anh, “Bởi vì, anh rất quan trọng đối với em.”

Yết hầu của Lục Nghiêu lên xuống.

Thẩm Lâm Hoan lặp lại, “Lục Nghiêu, đối với em, anh thật sự rất quan trọng.”

Lục Nghiêu vươn tay kéo cô vào lòng, đặt trong ngực mình, thở mạnh vài hơi, “Anh xin lỗi.”

Thẩm Lâm Hoan nằm đó không nhúc nhích, bên tai có tiếng tim đập, có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, nhiệt độ trên người như thiêu đốt, chóp mũi là hương gỗ còn lưu lại trên người.

Cảm xúc của anh chuyển từ căng thẳng sang nhẹ nhàng, Thẩm Lâm Hoan ôm lấy anh, “Nếu em có chỗ không tốt, anh phải nói cho em biết, đừng nghĩ lung tung. Bởi vì em thật sự muốn sống vui vẻ với anh.”

Tốt nhất là cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!