Edit: Cửu Gia Nhi

“Vậy anh đang giận chuyện gì, cô ấy không có bạn trai cũ, chẳng phải anh nên vui sao?” Thẩm Ngộ ngồi đối diện Lục Nghiêu, cười hỏi.

Lục Nghiêu cầm ly trà lên nhấp một ngụm, ngước mắt cười khẩy, “Cô ấy không có bạn trai cũ, đồng thời cô ấy cũng không có cảm giác yêu đương, cô ấy khiến tôi cảm thấy cô ấy không phân biệt được sự khác nhau giữa người yêu và bạn khác phái.”

Thẩm Ngộ cười ha ha thật lớn, “Em hiểu rồi, anh cảm thấy cô ấy đối xử với anh và với người đàn ông khác không có gì khác biệt.”

“Thậm chí anh cảm thấy vốn dĩ cô ấy không phân biệt được cô ấy thật sự thích anh, hay là cảm thấy con người anh không tệ, hơn nữa vừa khéo là chồng của cô ấy.”

Sắc mặt Lục Nghiêu càng khó coi hơn.

Thẩm Ngộ càng cười càng không ngừng được, cuối cùng khom lưng, bắt đầu cười thả ga. Anh cười đến mức mặt Lục Nghiêu tối sầm.

Anh nhớ lúc Lục Nghiêu vừa mới từ nước ngoài trở về, vô số thế gia chạy theo như vịt, muốn kéo anh ấy làm con rể.

Công tử thế gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, gia giáo tốt, học lực tốt, năng lực cũng mạnh, tướng mạo cũng không tầm thường, cho dù là nhìn với ánh mắt soi mói, cũng thấy đây là một người thừa kế không thể đào ra được khuyết điểm.

Những quý nữ danh giá đặt chủ ý vào anh, tài hoa, dáng vẻ của mỗi người đều tuyệt vời, nhưng anh không mảy may để tâm, chỉ toàn cuồng làm việc.

Lúc đó, còn có người chủ động theo đuổi anh ấy, đến nhà hàng anh ấy thường đến để vô tình gặp nhau, đến sân golf để đánh golf với anh ấy, nói năng dịu dàng, lãng mạn hài hước, dùng mọi thủ đoạn, nhưng Lục Nghiêu chỉ nói cảm ơn một cách lịch sự và lễ độ, sau đó thì từ chối. 

Người trong giới đều biết, vị thái tử của Lục gia này không dễ trêu chọc, chỉ với việc anh ấy trải đời, thấy nhiều biết rộng, nên cũng không lấy làm lạ với những chiêu trò nho nhỏ của nhiều cô gái.

Ai có thể ngờ được, bây giờ, vị này đã lấy vợ, còn bởi vì vợ không hiểu phong tình mà tức đến mức giậm chân chứ.

“Giận cái gì chứ! Dù tức chết cũng không có ai dỗ, thật đáng thương.” Thẩm Ngộ cười nhạo anh.

Lục Nghiêu hừ một tiếng, “Im miệng đi!”

Uống trà xong, thời gian cũng vừa đúng, anh đứng dậy cài lại khuy áo vest, nhân viên phục vụ ở bên cạnh rất có năng lực quan sát, đưa áo khoác dài đến cho anh.

“Giá trị con người của vợ anh tăng mười mấy lần, có áp lực không?” Thẩm Ngộ đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Tay Lục Nghiêu đang chỉnh trang tay áo chợt khựng lại, anh cười, “Không, tôi không ngại ăn cơm mềm*, tôi có thể ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, chăm con.”

(*Ăn cơm mềm (từ lóng): đàn ông ăn bám phụ nữ.)

Thẩm Ngộ: “…”

???

Từ khi Lục Nghiêu biết Thẩm Lâm Hoan thích anh ấy, cả người từ trên xuống dưới đến cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời, tinh thần không được bình thường nữa.

Lục Nghiêu rời khỏi quán trà, lên xe, tài xế hỏi anh, “Lục tổng, chúng ta đi đâu?”

“Về nhà một chuyến.”

Vừa nói anh vừa gọi điện thoại cho quản gia Chu, hỏi: “Phu nhân dậy chưa?”

Quản gia Chu nói: “Dậy rồi, vừa mới dậy, còn chưa ăn sáng.”

“Nói với cô ấy, đợi lát nữa tôi đón cô ấy đi làm.”

“Vâng.”

___

Tối hôm qua, lúc Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan ra khỏi phòng làm việc thì đã tan ca rất lâu rồi.

Nếu tổng giám đốc không đi, thường thì phòng tổng giám đốc sẽ để lại một người, để phòng tổng giám đốc cần bất cứ lúc nào.

Nhưng hôm nay Thẩm Lâm Hoan ở đây, cho nên mọi người đều tan ca hết rồi.

Tầng 49 không một bóng người, Lục Nghiêu dắt tay Thẩm Lâm Hoan, Thẩm Lâm Hoan có chút không muốn lắm.

Bởi vì cô cảm thấy rất khó chịu, lúc nãy đầu gối bị đụng, bây giờ đau âm ỉ, tính cách của Thẩm Lâm Hoan rất mạnh mẽ, nhưng cơ thể thì lại yếu ớt, bị đụng, bị va chạm là có dấu vết rất rõ ràng.

Lục Nghiêu đi một lúc mới phát hiện cô đi rất chậm, thấy cô luôn cúi đầu, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy đầu gối có dấu vết rất rõ ràng. Lục Nghiêu nhớ ra dấu vết này là có trong tình huống nào, thế là anh nhướng mày, đi qua bế cô lên.

Thẩm Lâm Hoan từ chối, “Không cần, em có thể tự đi.”

Lục Nghiêu vô cùng phiền muộn mỗi khi cô nói câu này, anh nhớ tới khoảng thời gian trước đây, lúc cô đối phó Bác Thịnh, khi ấy cô cũng nói câu tương tự: “Không sao, em có thể tự làm được.”

Lúc đó, anh chỉ nghĩ cô làm việc cho Thẩm Bá Cẩn, không tiện nói với anh, nên anh cố nén cơn giận, nói được.

Sau này, lúc biết được cô đơn thương độc mã đối phó Thẩm gia, anh chỉ hận tại sao bản thân nghe lời như vậy, cô nói không cần thì anh thật sự không quản.

Lại cảm thấy chưa từng gặp cô gái nào cố chấp, tính cách mạnh mẽ như cô.

Ngày hôm đó, cô cười nói: “Lục Nghiêu, em sẽ không tổn thương anh nữa đâu.”

Gần như trong nháy mắt anh lập tức hiểu được, suy nghĩ thông suốt hơn phân nửa.

Nhớ đến Thẩm Lâm Hoan nói một cách bình tĩnh: “Nếu anh tin em, bên phía Thẩm gia hãy để em đối phó.”

Lúc đó, anh cũng chẳng hề để trong lòng.

Cô nói câu này, anh mới chợt nhớ lại giọng điệu khi cô nói chuyện vào ngày hôm ấy, nghiêm túc mà quật cường, “Lục Nghiêu, hứa với anh, em sẽ làm được.”

Trước đó nữa, cô hứa với anh sẽ sống thật tốt.

Rõ ràng là dáng vẻ máu lạnh vô tình, nhưng lại ghi nhớ tất cả vào tim.

Cô thật đúng là quá bản lĩnh!

Cho rằng bản thân làm bằng sắt chắc!

Chuyện cô liều sống liều chết che giấu, cuối cùng anh cũng biết được.

Sau khi Thẩm Lâm Hoan không nhận điện thoại của Thẩm Bá Cẩn nữa, Triệu Thanh Nguyệt vợ của Thẩm Bá Cẩn sụp đổ. Bà ta tự mình đến cầu xin Thẩm Lâm Hoan bỏ qua cho Thẩm Lâm Kiệt, nhưng Thẩm Lâm Hoan vẫn kiên trì. Lúc cảnh sát đến bệnh viện lấy khẩu cung, Thẩm Lâm Hoan đã ăn ngay nói thật, cô nói: “Thẩm Lâm Kiệt luôn biết tôi là đứa con do bố anh ta và mẹ tôi tằng tịu sinh ra, nhưng không chắc chắn. Tối hôm đó, anh ta đi tìm tôi, chính miệng tôi nói cho anh ta biết, anh ta mắng tôi là đồ nghiệt chủng, không nên sinh ra đời, sau đó thình lình ấn đầu tôi đập vào đinh sắt trên cột thép lồi ra khỏi tường, tôi ra sức né được một chút. Anh ta thấy máu thì do dự, sau đó tôi đẩy anh ta ra nửa bước rồi không còn ý thức nữa…”

Thẩm Lâm Kiệt cũng không phải lỡ tay khiến cô ngã vào đinh sắt như cách anh ta ngụy biện ở chỗ cảnh sát, mà là biết chỗ đó có vật sắc nhọn, là hành vi cố ý.

Khi ấy, Lục Nghiêu ở bên cạnh, toàn thân lạnh lẽo, Thẩm Lâm Kiệt trong ấn tượng của anh vẫn là dáng vẻ học sinh, tính cách nóng nảy, thích nói tục, năm lần bảy lượt gây hấn với Thẩm Lâm Hoan.

Nhưng hồi đó, Lục Nghiêu không có cảm nhận quá lớn, bởi vì trong mắt anh, Thẩm Lâm Hoan giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua trước mặt Thẩm Lâm Kiệt, sự phẫn nộ và công kích của Thẩm Lâm Kiệt hoàn toàn là cuồng nộ vô ích, yếu ớt lại đáng thương.

Nhưng có một số người giống như con dòi, bẩn thỉu yếu ớt, khiến người ta ghê tởm.

Lúc cảnh sát rời đi, Lục Nghiêu đứng ở đầu giường và đối mặt với Thẩm Lâm Hoan, lúc tra hỏi, cảnh sát còn đặc biệt hỏi cô cần “thanh trường*” không? Thẩm Lâm Hoan nhìn Lục Nghiêu một cái, lắc đầu, tỏ ý không cần.

(*Thanh trường: làm trống hiện trường, đuổi những người không liên quan ra khỏi khu vực làm việc để giữ sự riêng tư và đảm bảo quá trình làm việc không bị ảnh hưởng. Không chỉ cảnh sát, mà diễn viên có cảnh nóng đôi khi cũng “thanh trường” để đỡ ngại ngùng.)

Cô muốn để anh nghe.

Lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Lâm Hoan cụp mắt, tay bất giác đan vào nhau ở trước ngực, nắm rất chặt, giọng căng thẳng, “Anh có cảm thấy… em rất ghê tởm không?”

Không có phẩm hạnh và lễ nghi, người mà giống như động vật giao phối lung tung, thô tục mà mặt mũi cũng đáng ghét.

Trong mắt người ngoài là cái dạng gì, Thẩm Lâm Hoan không biết, cô chỉ biết mỗi lần cô nghĩ đến nó thì đều cảm thấy tởm lợm.

Nhưng điều khiến cô buồn nôn nhất là Thẩm Bá Cẩn còn dùng chuyện này để uy hiếp cô.

Cứ giống như người làm chuyện dơ bẩn rõ ràng là bọn họ, nhưng cô lại là người không thể gặp mặt người khác.

Thẩm Lâm Hoan hỏi xong, sống lưng dựng thẳng tắp ngồi ở đó, nhưng không hiểu sao Lục Nghiêu lại cảm thấy lưng của cô bị đè cong.

Tự tôn bị lấn át rồi.

Một người kiêu ngạo như cô, làm việc gì cũng cố đạt tới mức tốt nhất, nhưng bởi vì một số chuyện không thể nào lựa chọn mà cảm thấy nhục nhã và bất an.

Lục Nghiêu bước đến, ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói một câu, “Không có, kẻ ghê tởm là bọn họ, không phải em.”

Dường như cô không tin, líu ríu nói, “Thật sao?”

Lục Nghiêu “Ừ” một tiếng, nhíu mày, “Em có phải là đứa ngốc không đấy!”

Rõ ràng là người thông minh như vậy, sao trong chuyện này lại ngốc vậy chứ!

Nếu anh để ý những chuyện này thì cần gì phải lấy cô.

Nếu đã lấy cô, đương nhiên là anh quan tâm cô hơn là quan tâm gia đình cô.

Rõ ràng là có nhiều cách có thể giải quyết, nhưng cô cứ khăng khăng chọn cách ngu ngốc nhất, tổn thương bản thân nhất.

Cho dù cô có thể mặc kệ danh tiếng, nhưng dù sao cũng là mẹ cô, giao cho anh xử lý không được sao?

Khoảng thời gian đó, Thẩm Lâm Hoan thường gặp ác mộng, không biết mơ thấy cái gì, chỉ là có một lần, đột nhiên cô hỏi anh, “Liệu anh có cảm thấy em rất không thấu tình đạt lí không?”

“Không đâu, nếu anh là em, anh còn làm tuyệt tình hơn em.” Lục Nghiêu suy nghĩ, thật ra nếu anh là cô, kì thực anh cũng không chắc bản thân có thể làm được như Thẩm Lâm Hoan, có lẽ là mưa dầm thấm đất từ nhỏ, nói không chừng anh cũng trở nên thô tục và vô liêm sỉ. Cho nên có lúc anh thật sự rất khâm phục Thẩm Lâm Hoan, cô giống như một bug, một sự tồn tại trái ý trời phá vỡ sự áp chế của hoàn cảnh.

Đó cũng là điểm thu hút anh từ trước tới nay, có một số người, trời sinh đã tỏa sáng.

“Anh sẽ làm thế nào?” Thẩm Lâm Hoan tò mò.

“Quá đáng hơn em là được.” Lục Nghiêu nói.

Thật ra cô không đủ cay nghiệt vô tình, đến nay tín ngưỡng của cô vẫn luôn là kẻ mạnh sống sót, đánh bại Thẩm gia, nắm giữ quyền chủ động là cô đã cảm thấy đủ rồi.

Nhưng đối với loại người có ranh giới đạo đức thấp tè như Thẩm gia mà nói, bạn không chỉ phải đạp họ dưới chân, còn phải giẫm vào chỗ đau khiến họ nhục nhã, đánh họ sợ rồi thì lại cất nhắc họ, cho họ ở một vị trí không cao không thấp, khiến họ vĩnh viễn không thể trở mình, vừa sợ hãi lại hoàn toàn sụp đổ, có như vậy họ mới biết điều.

Nhưng Lục Nghiêu không nói, anh biết Thẩm Lâm Hoan không phải thật sự tuyệt tình.

___ 

Tối hôm qua, Thẩm Lâm Hoan còn được Lục Nghiêu ôm xuống lầu, thang máy xuống thẳng đến bãi đỗ xe, tài xế đã đợi ở đó, thấy Lục Nghiêu ôm cô thì cúi đầu không dám nhìn nhiều.

Lúc đầu, Thẩm Lâm Hoan còn kháng cự, Lục Nghiêu cười nhạo cô, “Đây không phải là lỗi của anh sao, anh bù đắp chút cũng không được hửm?”

Thẩm Lâm Hoan bịt miệng anh lại, không muốn cho anh nói nữa.

Con người cô vẫn rất bảo thủ, khắc kỷ*, nhưng không biết là Lục Nghiêu ở nước ngoài lâu rồi, hay là thế nào mà đối với loại chuyện này lại vô cùng thản nhiên, vừa kết hôn chín ngày, anh chẳng chọn địa điểm, có hứng thú ở đâu thì đều có thể làm ở đó.

(*Chủ nghĩa khắc kỷ: Đạo đức của người vận dụng nghị lực và chế ngự bản năng để làm điều thiện mà không mong khoái lạc, không ngại đau khổ.)

Từ trước tới nay, trong chuyện này, Thẩm Lâm Hoan luôn bị động lại có vòng cung phản xạ dài, toàn là sau khi xong chuyện mới cảm thấy xấu hổ.

Lúc này, cô cực kỳ xấu hổ, cuối cùng dứt khoát vùi mặt vào lồng ngực của anh, không vùng vẫy nữa, cải trang thành người tàng hình.

Lục Nghiêu ôm cô lên xe, xe của Thẩm Lâm Hoan thì để ở công ty, thế nên sáng nay không thể không lại đi xe của anh.

Lục Nghiêu ngồi ở ghế sau lật xem tạp chí, lúc Thẩm Lâm Hoan lên xe vẫn đang nói chuyện điện thoại,  bên phía chi nhánh công ty tạm thời đưa ra quyết định, phó tổng giám đốc bên đó gọi điện thoại cho Thẩm Lâm Hoan hỏi ý kiến của cô xem có thể để Lục tổng đến đó một chuyến không.

Thẩm Lâm Hoan che ống nghe, nói với Lục Nghiêu: “Bọn họ hỏi anh có thể tham dự buổi lễ giải trí bên phía Giải trí Phong Thần không. Em kiểm tra lịch trình rồi, tối mai anh không có sắp xếp nào khác.”

Lục Nghiêu suy nghĩ chốc lát, “Ừ” một tiếng.

Vì vậy Thẩm Lâm Hoan trả lời bên đó, “Có thể, phiền ông gửi kịch bản chương trình vào hộp mail cho tôi, ngoài ra công tác bảo an cũng cần tăng cường mở rộng.”

Cúp điện thoại, Thẩm Lâm Hoan lại mở laptop tiện tay mang theo để ghi chép lịch trình vào đó.

Sau đó, Lục Nghiêu không kiên nhẫn mà nắm lấy tay của cô, “Sao em còn bận hơn cả anh vậy?”

Thẩm Lâm Hoan nhìn anh một cái, trợ lý không bận, không lẽ công việc vứt cho anh làm?

Lục Nghiêu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, nhụt chí, nắm ngón tay cô chơi đùa, “Sao em không hỏi anh sáng nay đi đâu, làm cái gì?”

Ánh mắt Thẩm Lâm Hoan lại chuyển sang laptop, một tay bị anh nắm, một tay khác vẫn đang làm việc, chiều theo ý anh mà hỏi: “Ồ, vậy sáng nay anh đi làm cái gì?”

Lục Nghiêu: “…”

Qua một lúc.

Anh cười lạnh một tiếng, “Anh không nói cho em biết.”

Thẩm Lâm Hoan: “?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!