Edit: Cmei

Beta: Dollan

Lục Nghiêu đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng.

Vô cùng nhiều.

Anh cũng đã tính tới tình huống xấu nhất.

Hằng ngày anh phải xử lý chuyện của Phong Thần, còn phải để ý đến Thẩm Lâm Hoan phía bên này.

“Vợ của anh thực sự rất trâu bò. Cô ấy đã bỏ ra hàng chục nghìn nhân dân tệ để đăng ký công ty nhỏ của mình. Dưới ngọn cờ của Vạn Phát, cô ấy đã bán khống bốn công ty, không trượt phát nào.”

“Tính ra Kha Lâm cũng được coi là có chút tiếng tăm ở thị trường chứng khoán của Hồng Kông và Mỹ.”

“Cấp dưới của cô ấy còn có một công ty nữa, cô ấy là đối tác, xuất vốn bất chấp, sáng tạo công nghệ, người ta cung cấp công nghệ còn cô ấy cung cấp tiền, tiền mà Kha Lâm kiếm được đều đổ vào bên kia.”

“Năm trước công ty khoa học kỹ thuật củng cố phòng nghiên cứu, năm nay đã đạt được thành quả, theo như nguồn thông tin đáng tin cậy, cấp trên phải đến hỗ trợ, có trường cao đẳng muốn hợp tác, muốn đào tạo nhân tài. Giúp cô ấy kiếm không ít tiền lời.”  

“Gần đây Bác Thịnh hỗn loạn ghê lắm, giá cổ phiếu ngày càng giảm. Hình như là một tay Kha Lâm khuấy nhiễu.”



Lục Nghiêu biết chứ, Thẩm Lâm Hoan không phải người tầm thường, chỉ là anh không biết cô đã lén làm nhiều việc như thế.

Anh sốt ruột muốn về nước, nhưng bên này lại không thể rời khỏi.

Thỉnh thoảng anh gọi điện cho Thẩm Lâm Hoan, cô lại vờ như chẳng có việc gì, còn có tâm trạng hỏi anh có mệt hay không, công việc có khó khăn không. 

Lục Nghiêu từng hỏi cô một lần: “Thẩm Lâm Hoan, em có cần anh giúp không. Chỉ cần em mở lời, anh sẽ giúp em nghĩ cách.”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không cần đâu, em tự làm được.”



Mưa núi sắp đến gió khắp lầu.

(Nguyên văn: “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu” trong cụm “Khê vân sơ khởi nhật trầm các, Sơn vũ dục lai phong mãn lâu”: dùng để hình dung các hiện tượng xảy ra báo hiệu những biến hóa thay đổi lớn trong tình hình, cục diện, tình thế. Hiện tại chủ yếu sử dụng để hình dung các căng thẳng leo thang có thể dẫn đến chiến tranh xung đột. Cre: hoasinhanhca.)

Gần đây Bác Thịnh rất tự mãn, căn bản sẽ không để vài chuyện tranh chấp cỏn con ở trong lòng.

Kha Lâm nhằm vào Bác Thịnh làm báo cáo sáo rỗng, tuyên bố thông qua Vạn Phát.

Bác Thịnh phát văn kiện của luật sư, tuyên bố phía bên kia chỉ trích Bác Thịnh giở trò với báo cáo tài vụ hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.

Trong bản tin kinh tế tài chính, cũng không ít người cho rằng Vạn Phát không biết lượng sức mình.

Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện ra công ty nhỏ bé và không có gì nổi bật này lại nắm rõ Bác Thịnh đến bất ngờ, giẫm lên chính xác tất cả nhược điểm và sơ hở.

Đến cuối cùng Kha Lâm núp phía sau lại ngoi lên.

Trong phòng làm việc, Thẩm Bá Cẩn tức giận đập bàn.

Ông ta gọi hỏi Thẩm Lâm Hoan định làm gì.

Lúc Thẩm Lâm Hoan nhận được điện thoại, cô đang ngồi ở bàn làm việc xoa thái dương vì trước đó liên tục thức đêm, cô ngồi trong văn phòng của một tòa nhà cũ nát cho thuê tạm thời, chớp mắt nghe tiếng điện thoại, dường như quay về giấc mộng của nhiều năm trước.

Trong một bữa tiệc, có người khen, “Con gái giống phó tổng giám đốc Thẩm quá! Khí chất giống mẹ.”

Thẩm Bá Khiêm cười ha ha.

Mẹ cô thì liếc nhìn Thẩm Bá Cẩn cách đó không xa một cái.

Thẩm Lâm Hoan ngồi một mình ở đằng kia, giống như một món hàng bị người ta soi mói, cô thì thầm với mẹ: “Con có thể đi trước không ạ?”

Trình Chi Lâm nghiêm mặt nhìn cô, “Mày có thể ngoan ngoãn một chút không hả?” Bà ấy lúc nào cũng ghét cô không đủ nghe lời.

Cô lại quay lại chỗ ngồi, từng giây cứ dài như một năm, ánh mắt ai nấy cũng giống như cây đinh ghim vào xương cốt. 

Đột nhiên cô bảo: “Bác trai và bố cũng rất giống nữa.”

Tối đó khi rời khỏi bữa tiệc, giọng Thẩm Bá Cẩn cũng bình tĩnh như thế mà hỏi cô: “Mày muốn làm gì?”

Lúc đó cô lắc đầu, cụp mắt, bộ dạng ngoan ngoãn, giống như là chỉ vô tình nói ra.

Mà bây giờ, cô đã không còn là cô nhóc ở bữa tiệc như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than mặc cho người ta sắp đặt nữa, cô nói: “Thẩm Bá Cẩn, ông có biết không, con người tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.” Nhất là người nhà họ Thẩm đáng ghét.

“Vậy mày muốn thế nào?” Giọng điệu Thẩm Bá Cẩn ẩn chứa sự tức giận, “Mày điên rồi phải không?”

Tiếng Thẩm Lâm Hoan từ đầu đến cuối đều hờ hững, “Tôi thử xem, xem là ông phá hủy tôi, hay là tôi phá hủy ông. Có điều tôi khuyên ông bây giờ đừng có để mấy việc bẩn này bị vạch trần, cổ phiếu Bác Thịnh rớt càng nhanh thì càng có lợi cho tôi.”

Thẩm Lâm Hoan cúp máy, Thẩm Bá Cẩn không thể nói tiếp được nữa.

Gọi lại thì cô không bắt máy.

Cuộc họp cổ đông khẩn cấp của Bác Thịnh được tổ chức vào ngày tuyết đầu mùa, Bác Thịnh bị bao phủ bởi tình cảnh bi thảm u ám, sau tranh chấp làm giả tài vụ, giá cổ phiếu đã giảm lại còn giảm hơn, Kha Lâm duy trì liên tục công kích, khiến Bác Thịnh rơi vào tâm bão dư luận không dứt, một xí nghiệp to như thế lại bị một công ty nhỏ vô danh tính kế thê thảm, triệt để không còn gì.

Nếu như không thể thay đổi cục diện, Bác Thịnh phải gặp nguy cơ phá sản.

Cuộc họp cổ đông vẫn chưa bắt đầu, cả phòng họp bàn tán ồn ào. Bác Thịnh vừa tăng thêm một người cổ đông, trước mắt đang nắm giữ cổ phần cao nhất, mọi người đều đang đợi người này xuất hiện.

Thẩm Bá Cẩn mặt xám như tro tàn, ông ta không biết vì sao người này lại đột nhiên xuất hiện, ông ta vẫn vô cùng nghiêm khắc với việc kiểm soát cổ phiếu, nghiêm ngặt đề phòng có người thật sự khống chế cổ phần.

Người này là cổ đông lớn nhất, cô bước đến, cô mặc một bộ âu phục màu đen, đi giày cao gót, lúc vào cửa cởi áo khoác đặt lên tay trợ lý, khẽ gật đầu, “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Cô liếc nhìn Thẩm Bá Cẩn, Thẩm Bá Khiêm đang ngồi dưới Thẩm Bá Cẩn, mím môi, không nói gì.

Sau đó cô ngồi phía trên, chậm rãi giới thiệu, “Xin chào các vị, tôi là… Thẩm Lâm Hoan.”



Lúc Lục Nghiêu về nước đã là tháng mười hai, có rất nhiều thứ cản chân, mặc dù anh lo lắng đến không chịu được nhưng cũng không thể tránh khỏi.

Thậm chí anh còn định vội vàng trở về sớm.

Xuống máy bay, anh lạnh mặt bước nhanh ra ngoài, Amanda vất vả chạy theo phía sau, cuối cùng lon ton đuổi kịp.

Người tới sân bay đón anh là Thẩm Ngộ, anh ta vừa thấy Lục Nghiêu đã chửi đổng vài câu, thấp giọng nói: “Vợ của anh thật sự mất trí rồi.”  

Lục Nghiêu mặt lặng như nước: “Người thế nào rồi?”

Thẩm Ngộ: “Đã chuyển đến phòng điều trị phổ thông, bác gái của cô ấy ở bên ngoài phòng bệnh quỳ xuống, van xin cô ấy tha cho Thẩm Lâm Kiệt.”

“Cô ấy nói sao?”

“Nhất quyết không thay đổi lời đã nói, một mực đinh ninh là cố ý giết người, luật sư đang tích cực tìm bằng chứng, chín mươi phần trăm có thể buộc tội.” Thẩm Ngộ khen: “Vợ của anh có đủ lòng gan dạ sắt.”

Lục Nghiêu lặng người, “Ở bệnh viện có người nhìn thấy không?”

“Mẹ nó, ở đâu ra chứ! Năm, sáu vệ sĩ bao quanh, yên tâm đi! Cho dù nhà họ Thẩm có tức nước vỡ bờ cũng chẳng dám làm gì đâu.”

Vẫn là chuyện bắt đầu từ lúc Thẩm Lâm Hoan nắm cổ phần khống chế trụ sở Bác Thịnh, cô chủ trương cải cách khâu quản lý, dứt khoát điều chỉnh cơ cấu nhân sự, việc đầu tiên làm là đưa Thẩm Bá Khiêm từ phó tổng giám đốc xuống vị trí ở dưới, mời một CEO chuyên nghiệp, hủy bỏ toàn bộ chức tổng giám đốc của Thẩm Bá Cẩn, tổ chức và thành lập bộ phận kiểm tra, tự kiểm tra tất cả các tài khoản của công ty và chi nhánh, đồng thời đệ đơn kiện Thẩm Lâm Lang về tội gian lận tài chính và tham ô công quỹ.

Chính vì Thẩm Lâm Lang dính vào kiện cáo, Thẩm Bá Cẩn đã nhiều lần cầu xin Thẩm Lâm Hoan buông tha cho con trai mình, hơn nữa còn uy hiếp cô nói rằng nếu không ông ta sẽ khiến cô mất sạch thanh danh.

Thẩm Lâm Hoan vô cùng cương quyết nói: “Được chứ, ông cứ tự nhiên đi. Nhưng tôi cũng sẽ không để ông sống yên ổn đâu.”

Nhà họ Thẩm vì sóng gió lần này mà tài sản, cá nhân cũng bị hao tổn nghiêm trọng, Thẩm Lâm Kiệt vẫn không có công việc đàng hoàng, chỉ biết ăn bám bố mẹ và anh trai, Thẩm Lâm Hoan lại xuất hiện phá đám, hầu hết các thẻ tín dụng của anh ta đều bị đóng băng.

Anh ta cực kì tức giận, chặn đường Thẩm Lâm Hoan ở bãi đỗ xe của chung cư, chất vấn cô định làm gì, bị thái độ thờ ơ của Thẩm Lâm Hoan khiêu khích, anh ta nổi điên đập đầu Thẩm Lâm Hoan vào những chiếc đinh lộ trên tường.

Khi được đưa đến bệnh viện, ý thức của cô đã không còn rõ ràng.

Mất máu quá nhiều, não bị chấn động nhẹ, cũng may được cấp cứu kịp thời.

Lúc Thẩm Lâm Hoan tỉnh lại, bên cạnh toàn là người nhà họ Lục.

Triệu Khanh Chi và mấy cô, thím của Lục Nghiêu cũng ở trong phòng bệnh, mấy con cháu cũng đến thăm cô. Bảo vệ canh giữ bên ngoài phòng bệnh, cực kì căng thẳng.

Thẩm Bá Cẩn, Thẩm Bá Khiêm và Trình Chi Lâm đều đã đến, nhưng Thẩm Lâm Hoan chưa từng nhìn thấy họ.

Cuối cùng bác cả Triệu Thanh Nguyệt cũng đến, thậm chí còn quỳ xuống với cô.

Trái lại Thẩm Lâm Hoan đi ra bên ngoài nhìn thoáng qua, cô đứng ở cửa phòng bệnh, hơi cong lưng vì yếu, lẳng lặng nhìn Triệu Thanh Nguyệt, “Bà đứng lên đi! Tôi sẽ không rút đơn kiện.”

Cố ý giết người vẫn chưa đủ.

Theo như giám sát có thể nhìn thấy rõ ràng Thẩm Lâm Kiệt cố ý đập đầu cô vào vật sắc nhọn, xong chuyện lại bỏ trốn, trường hợp nghiêm trọng. 

Luật sư bảo, nếu như có thể xác định tội cố ý giết người thì ít nhất là mười năm.



Bên ngoài tuyết rơi.

Tuyết rơi rất nhiều, kêu gào thảm thiết.

Trong phòng bệnh, mọi người đều đã rời đi, chỉ còn Triệu Khanh Chi ở đây với cô, Triệu Khanh Chi không hỏi cô gần đây đã làm gì, chỉ ân cần hỏi cô có còn chóng mặt hay không, có đau hay không.

Thẩm Lâm Hoan nhìn bà, không biết làm sao, chỉ cảm thấy khó chịu.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy người nhà của Lục Nghiêu đều rất tốt, tốt đến mức không chân thật, tốt đến mức làm cô cảm thấy sợ hãi.

Tựa như một giấc mộng, tỉnh mộng rồi chính là hiện thực vô cùng thảm hại.

“Mẹ, mẹ về đi. Một mình con có thể tự làm được. Mẹ về nghỉ ngơi một chút.” Giọng Thẩm Lâm Hoan yếu ớt nhưng nét mặt vẫn cố chấp như trước, tựa như gặp phải tai nạn lớn như vậy chỉ là ngoài ý muốn, chẳng qua là một chuyện không đáng kể.

Triệu Khanh Chi nghĩ mà rùng mình, bất kể thế nào bà cũng không nghĩ đến nhà họ Thẩm lại tức nước vỡ bờ đến mức này.

Bà không dám tưởng tượng, nếu như tối hôm đó không có ai gọi xe cứu thương, Thẩm Lâm Kiệt còn bỏ chạy, Thẩm Lâm Hoan ngất xỉu một mình ở bãi đỗ xe sẽ có kết cục như thế nào.

“Không sao hết, mẹ ở đây với con, mẹ về cũng không có gì làm.” Triệu Khanh Chi cười, “Con chê mẹ phiền sao!”

Thẩm Lâm Hoan vội vàng lắc đầu.

Triệu Khanh Chi vừa cười vừa sờ tay cô, máy sưởi trong phòng bệnh tuy đầy đủ nhưng đầu ngón tay cô vẫn còn lạnh, thậm chí sắc mặt tái nhợt, cô yếu ớt đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Đứa trẻ ngoan như thế này! Sao lại gặp nhiều rắc rối như vậy chứ.

Khi tuyết rơi nhiều hơn, Lục Nghiêu đẩy cửa bước vào.

Anh gấp gáp trở về sớm hơn dự định, vẫn chưa kịp thông báo cho ai cả, vì thế Triệu Khanh Chi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy anh.

Tuyết rơi cực kì nhiều, xe bệnh viện đều bị chặn ở cửa chờ bảo vệ di tản, Lục Nghiêu không đợi được, xuống xe đi vào trong.

Bước chân anh vội vã, trợ lý cũng không thể theo kịp, cả người anh đầy tuyết bước lên tầng của phòng bệnh, cửa thang máy mở ra, anh nhíu mày chặt hơn, cuối cùng khi đẩy cửa phòng bệnh ra, cả người bao trùm bởi khí lạnh.

Triệu Khanh Chi ngạc nhiên nhìn anh, “Chẳng phải vài ngày nữa con mới về sao?”

Lục Nghiêu mở miệng, giọng nói khàn khàn, “Con về bằng máy bay chuyên dụng.” Anh gọi một tiếng, “Mẹ.”

Triệu Khanh Chi nhìn anh, đột nhiên hiểu ra, đứng dậy phủi vai con trai, “Con về là tốt rồi, chăm sóc thật tốt cho Hoan Hoan nhé! Mẹ về trước.”

Lục Nghiêu gật đầu, “Mẹ, đi đường cẩn thận.”

Sau khi Triệu Khanh Chi đi, y tá cũng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Lục Nghiêu lạnh lùng đứng đó.

Thẩm Lâm Hoan đột nhiên trở nên khó thở, đầu ngón tay vô thức nắm lấy ga giường, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi.

Thẩm Lâm Hoan nghĩ anh sẽ chất vấn cô.

Nhưng Lục Nghiêu lại đi đến trước giường bệnh, cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay.

Anh im lặng ngắm nghía tay cô một lúc, rồi bất ngờ đặt lên môi, cắn cô một cái thật mạnh.

Thẩm Lâm Hoan không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Một lúc sau, Lục Nghiêu hít một hơi, “Thẩm Lâm Hoan, làm sao anh ghét em được đây!”

Tuyết trên đầu tóc tan ra, đầu lông mày ướt đẫm, khi nhìn chằm chằm cô, trong mắt không có hận ý, Thẩm Lâm Hoan có thể cảm nhận được, cô mỉm cười.

Nụ cười kia không rõ ràng, ý cười lại chân thành, Lục Nghiêu thấy khó chịu, nhéo mạnh vào tay cô.

Thẩm Lâm Hoan lại thấy rất nhẹ nhàng, sự nhẹ nhõm chưa từng có, cô nói: “Lục Nghiêu, em sẽ không giờ làm anh bị tổn thương nữa.”

Cô hoàn toàn dìm Thẩm Bá Cẩn xuống dưới, không một ai có thể uy hiếp cô, không một ai có thể mượn cô để hút máu Lục Nghiêu.

Sẽ không bao giờ nữa.

Tuy là chính tay cô phá hủy nhà họ Thẩm, làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế.

Thần kinh căng thẳng nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng được thả lỏng, mỗi ngày đều bị treo dưới mũi dao, liều mạng xuống tay với nhà họ Thẩm, một khi thất bại thì không thể quay đầu.

Nhưng cô đã thắng cược.

Lục Nghiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Lục Nghiêu nhớ tới lời anh nói khi trực tiếp gọi điện cho bác sĩ chăm sóc, đối phương nói: “Cô Lục phúc lớn mệnh lớn.”

Anh thật sự rất hận cô! Thấy cô vừa cười vừa nói với anh câu này, muốn mở đầu của cô ra, xem xem bên trong có cái gì. Nhưng tức giận không được bao lâu đã bị sự đau lòng dày đặc thay thế.

Ngón tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn xuống, ánh mắt rũ xuống, “Em thật sự là một kẻ điên.”

Nhưng anh lại cứ thích kẻ điên như thế đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!