Edit: Manh

Beta: Dollan

Đàm tổng của IO hẹn gặp Lục Nghiêu, hẹn hai lần, khi Thẩm Lâm Hoan đến báo cáo, Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Cô thấy tôi có nên gặp ông ta không?”

Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một lát, khó hiểu trạng thái giống học sinh ôn thi của Lục Nghiêu, nhưng lại cảm thấy con người anh cũng sáng nắng chiều mưa, lời nói và hành động hay kì lạ nên trả lời: “Tùy tâm trạng của anh.”

Ý là có gặp hay không cũng không sao. Đàm tổng của IO cũng là người lý trí, sẽ không bao che cho con gái làm càn, nếu tiếp tục gây rối thì cả ba người sẽ phải chịu hậu quả.

Nếu Đàm Tùng Minh không nhanh chóng gặp mặt Lục Nghiêu thì vấn đề sẽ lớn hơn, bây giờ vội vã hẹn gặp đơn giản chỉ muốn níu giữ quan hệ với Phong Thần. Vì ông ta thông minh, biết nắm rõ mọi thứ nên không cần Lục Nghiêu tốn nhiều tâm sức.

Lục Nghiêu nhìn cô như sắp viết câu “Anh thích đi thì đi” ở trên mặt, khóe môi không tự chủ được khẽ cong: “Vậy cô đi cùng tôi.”



Lần đầu tiên Thẩm Lâm Hoan ra ngoài cùng Lục Nghiêu với thân phận trợ lý.

Nhà hàng kiểu hội sở không mở cửa bán mà chỉ tiếp đón theo chế độ hội viên, người tới nơi này phần lớn không phải để ăn cơm mà là nói chuyện làm ăn.

Riêng tư và yên tĩnh.

Thẩm Lâm Hoan ngồi ở hàng cuối cùng, ngồi cùng một chỗ với trợ lý của Đàm tổng, thỉnh thoảng đứng dậy rót nước, trợ lý của Đàm tổng thỉnh thoảng lại liếc cô một cái, phong thái ung dung của cô khiến anh ta như người gỗ.

Người phụ nữ này thật sự khiến người ta có cảm giác rất bí bách.

Đàm tổng cũng dẫn theo con gái, con rể- Đàm Huệ, Triệu Kỳ Nhiên đi cùng, ánh đèn ấm áp chiếu xuống đầu, làm hiện ra bóng dáng vô cùng đẹp, Đàm Huệ đã hơn 30 tuổi nhưng lại rất tao nhã, không giống loại người hoành hành tung dọc ở trên mạng vì chồng mà xé rách mặt người.

Lục Nghiêu nhếch môi, cũng chỉ khách sáo trả lời Đàm tổng vài từ, từ đầu đến cuối bày ra gương mặt lạnh lẽo, giống như thất thần.

Đàm Tùng Minh cho rằng anh còn tức giận, lời nói càng chân thành.

Thật ra Lục Nghiêu đang quan sát vợ mình, Thẩm Lâm Hoan mặc bộ đồ công sở bình thường nhưng khuôn mặt tinh xảo cùng thân hình cân đối đã khiến bộ quần áo kia trở nên xuất sắc hơn.

Cô luôn bày ra vẻ mặt vô cảm, chẳng qua là lúc nhìn thấy Triệu Kỳ Nhiên, cô khẽ nhíu mày. Cô thực sự coi thường Triệu Kỳ Nhiên, thật ra cô đều coi thường đa số đàn ông, bao gồm cả anh.

Lục Nghiêu một mực không lên tiếng.

Đàm Huệ vốn cười, sau đó cũng không cười được nữa, chỉ thấp giọng ân hận nói: “Lục tổng, anh đừng biểu tình như vậy, quá dọa người. Chuyện này là do tôi không cân nhắc chu toàn, tuyệt đối không có ý nhằm vào Phong Thần.”

Triệu Kỳ Nhiên vội vàng đáp lời: “Lục tổng, chuyện này…”

Đàm Huệ đá Triệu Kỳ Nhiên một cái, ý muốn anh ta im miệng.

Triệu Kỳ Nhiên liền hậm hực cúi đầu, không hề nói một lời. Chỉ là mặt phồng đến đỏ bừng, gần đây liên tục phát sinh chuyện khiến anh ta mất mặt. Hôm nay anh ta thậm chí cảm thấy mặt mình như bị dẫm trên mặt đất. Anh ta vốn không định tới nhưng ba vợ muốn anh ta tới tạ tội với Lục tổng, thế mà lúc tới lại không để anh ta nói chuyện.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy Triệu Kỳ Nhiên quả thực là một người đàn ông không có cốt khí, từ lúc đi vào đến bây giờ mới ngắn ngủi mấy phút thôi nhưng tính tình nhu nhược, yếu ớt của anh ta đã hiện lên một cách rõ rệt.

Lục Nghiêu nhếch môi, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Đàm Huệ một cái: “Đây là quyền tự do của Đàm tiểu thư, tất nhiên tôi không quản được hành động trong đầu cô.” Ý là cô muốn phát điên thế nào thì tùy, chuyện này tôi có cách giải quyết nhưng cô phải tự gánh lấy hậu quả.

Trong những người đồng trang lứa, Lục Nghiêu cũng là người ngông cuồng, nếu không anh đã không khiến những người trong hội đồng quản trị của Phong Thần bất mãn hết lần này đến lần khác.

Đồng hồ treo tường tích tắc từng tiếng, Lục Nghiêu tỏ vẻ không kiên nhẫn, dường như vô cùng bất mãn với cuộc hẹn này. Đây thật ra là một vấn đề rất nhỏ, sở dĩ tới chẳng qua là muốn cho Thẩm Lâm Hoan cơ hội làm quen với công việc.

IO và Giải trí Phong Thần có nhiều ràng buộc trong hợp tác, Đàm Huệ thật sự không nghĩ sâu như vậy, chỉ là hành động ngu xuẩn trong lửa giận của một người phụ nữ bị phản bội, hôm nay lúc vừa bị ba nhắc, sống lưng bỗng rét run, vào lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cuối cùng Đàm Tùng Minh nhượng bộ về lợi ích và tự đề xuất đưa thêm 2% cho các dự án quý tiếp theo, Thẩm Lâm Hoa giống như rada bắt được tín hiệu, rất nhanh nắm được trọng điểm, nghiêng đầu sang thấp giọng xác nhận nội dung với trợ lý Đàm tổng, sau đó thỏa thuận thời gian địa điểm để điều luật sư và người phụ trách kịp thời đi ký hợp đồng.

Trợ lý Đàm tổng quay sang cầu cứu nhìn ông chủ, Thẩm Lâm Hoan như thần kinh, cẩn thận xác nhận từng câu từng chữ lời Đàm tổng nói, cùng với vài điều mơ hồ được viết rõ ràng trên giấy.

Đàm Tùng Minh hơi hạ mắt, ý bảo có thể.

Chẳng qua là người vừa đi, Đàm Tùng Minh mới đối mặt với Đàm Huệ hừ một cái: “Con đừng thấy Lục Nghiêu còn trẻ, nhưng thực chất là người lòng dạ cực sâu, hành động cay độc, không thể khinh thường. Ngay cả trợ lý của cậu ta cũng vô cùng khôn khéo, chu đáo.”

Khi Thẩm Lâm Hoan còn ở Bác Thịnh đã am hiểu mấy chiêu trò nói một đằng làm một nẻo, chỉ cần nhắc đến lợi ích liền trở mặt, giấy trắng mực đen ký hợp đồng còn có thể thiêu thân, chứ đừng nói đến chuyện hứa hẹn suông.

Lúc này nói tất cả các hạng mục, không chừng lúc sau sẽ thêm giới hạn.

Trở về xe, Thẩm Lâm Hoan liên lạc lại với trợ lý Đàm Tùng Minh, hỏi chi tiết về quy định.

Bây giờ cô đang gõ một phần văn bản, gửi cho phòng tư pháp để bọn họ soạn hợp đồng.

Lục Nghiêu vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, người ngồi ghế phó lái tự giác quy củ, Thẩm Lâm Hoan ngồi ở hàng phía sau, bên cạnh Lục Nghiêu.

Cô vừa bận rộn nên không cảm nhận được, giờ rảnh rỗi chốc lát, lập tức cảm thấy Lục Nghiêu ở bên cạnh có cảm giác mười phần áp bức.

Anh một mực nhìn cô, tai Thẩm Lâm Hoan hơi nóng lên, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe: “Ngài có gì phân phó sao?”

Lục Nghiêu: “…”

Dáng vẻ giải quyết việc công này thật đúng là khiến người ta khó chịu.

Vì thế tính chó của Lục Nghiêu bộc phát, hừ lạnh một tiếng: “Cô vừa có một lỗi chính tả.”

Thẩm Lâm Hoan lập tức nhíu mày, mở máy tính xách tay ra kiểm tra một lần nữa, không phát hiện cái gì lại kiểm tra thêm một lần, vẫn không có…

Lục Nghiêu cho rằng cô sẽ không nhịn được mà hỏi anh sai ở đâu nhưng Thẩm Lâm Hoan chỉ khép máy tính lại, kính cẩn nói: “Ngài nhìn lầm rồi.”

Dường như cô đoán được Lục Nghiêu đang cố tình trêu chọc cô, vì vậy cảm thấy anh có chút trẻ con.

Lục Nghiêu vui vẻ: “Có người nào nói chuyện với sếp như vậy sao? May mà là tôi, đổi lại là người khác thì sớm đuổi việc cô rồi.”

Thẩm Lâm Hoan mím môi: “Đổi lại là người khác thì tôi cũng không nói như vậy.”

Tất nhiên cô biết.

Tâm trạng của Lục Nghiêu cuối cùng cũng khá hơn: “Trái lại cô cũng biết đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy*.”

(*Mình dùng thành ngữ tiếng việt tương tự cho dễ hiểu. Nguyên văn là 看人下菜碟 trong cụm “看人下菜碟儿”. Nôm na là “nhìn người qua đĩa đồ ăn”, nhìn món khách ăn, cách ăn uống của khách, để đoán tính cách con người cũng như địa vị xã hội của thực khách.)

Thẩm Lâm Hoan không lên tiếng, cho rằng đây là lời khen.

Lục Nghiêu nhìn cô yên lặng liền khó chịu, bắt đầu kiếm chuyện nói: “Cô rất ghét Triệu Kỳ Nhiên?”

Thẩm Lâm Hoan nghi hoặc nhìn anh: “Không có.”

Lục Nghiêu hừ một tiếng, nói quá: “Sự chán ghét của cô hiện hẳn lên trên mặt.”

Thẩm Lâm Hoan thực sự không nhớ mình có biểu cảm gì, đại khái xác suất là không có nhưng Lục Nghiêu giống như là đang hỏi tội, vì vậy thuận miệng bảo đảm: “Sẽ không có lần sau.”

Lục Nghiêu nhướng mày: “Tôi không nói cô. Tôi chỉ muốn hỏi tại sao cô ghét anh ta?”

Thẩm Lâm Hoan: “Anh ta muốn tất cả mọi thứ nhưng không thể giữ gìn bất cứ điều gì, ngu dốt và ích kỉ.”

Lục Nghiêu nghe hiểu ý cô, cô nói Triệu Kỳ Nhiên không giữ được người yêu thời niên thiếu là Từ Du, tiếp đó lại vì trả thù Từ Du mà ôm chân Đàm Huệ, sau khi thành công ôm được chân và cậy thế của Đàm Huệ, cũng lấy được chỗ tốt từ đây nhưng vẫn không thể an phận thủ thường mà quay sang đi trêu chọc các cô gái nhỏ.

Không quản đúng hay sai, từng bước của anh ta thoạt nhìn cũng quá ngu xuẩn.

Bản thân Thẩm Lâm Hoan là một người có thể phán đoán tình huống cực tốt, cô là một người rất cứng đầu, nhưng không phải kiểu tính tình cúi người chịu khuất phục, cô nhẫn nhịn vì muốn giảm bớt phiền phức và khổ sở nhất thời, đành tạm thời ngấm ngầm chịu khuất phục.

Ví dụ như lựa chọn… gả cho anh.

Nghĩ tới điều này, biểu tình của Lục Nghiêu vốn là đang suy nghĩ, bỗng thu liễm lại, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa xe, không nói một lời.

Anh cảm thấy Thẩm Lâm Hoan thật sự là động vật máu lạnh.

Không có trái tim.

Không có cảm tình.



Khi Lục tổng vào công ty, cả người tỏa ra khí lạnh, tất cả mọi người đều lặng lẽ rúc đầu về để tránh bị khí lạnh này ảnh hưởng tới.

Chỉ có Amanda chạy ra cửa nghênh đón: “Lục tổng, xin ngài cho tôi một phút để trình bày về chuyện của Tôn Uyển Nhi.”

Lục Nghiêu sải bước đi tới phòng làm việc, không có ý định dừng: “Tôi không có lòng dạ quan tâm tới lịch trình của cô.”

Cô ta còn định đuổi theo nhưng lại bị Thẩm Lâm Hoan ngăn, Thẩm Lâm Hoan không thích xen vào chuyện của người khác nhưng Amanda là người cố chấp y như cô, vì vậy cô không nhịn được nhìn cô ta rồi lắc đầu một cái. Ám chỉ rằng lúc này cô ta không nên đi vào để tìm mắng.

Amanda đối mặt với Thẩm Lâm Hoan, hốc mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, cô vốn là người rất kiêu ngạo nhưng từ lúc Thẩm Lâm Hoan đến, cô không ngừng phạm lỗi khắp nơi.

Lục Nghiêu đã vào trong phòng làm việc, người trong văn phòng tổng giám đốc len lén nhìn cảnh sinh động của hai người, Thẩm Lâm Hoan nhìn Amanda một cái cuối cùng chỉ nói một câu: “Bình tĩnh chút.”

Trong văn phòng làm việc tài liệu tứ tung, mỗi người ai cũng bận như con quay, căn bản không dừng được. Mỗi ngày có vô số chuyện, vô số văn kiện. Phải theo dõi độ phát triển của tất cả các hạng mục, phải tổng kết báo cáo.

Trong điều kiện thông tin hạn chế, chắc chắn không thể tránh khỏi những sai sót và thiếu sót, Amanda vẫn không cho rằng mình có điều gì sai, theo điều kiện của bản báo cáo, theo quan điểm nhìn của cô, nó thực sự không có gì đáng nói.

Giờ tan tầm, Amanda tựa như vẫn không cách nào quên được, ngồi thất thần, Thẩm Lâm Hoan đột nhiên gõ một cái lên mặt bàn của cô ta: “Mời cô một ly cà phê.”

Amanda ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt dường như luôn luôn thắng lợi của Thẩm Lâm Hoan, lập tức cảm thấy gai mắt. Nhưng cô ta vẫn đứng dậy bởi vì sự tò mò, cô ta phải thừa nhận rằng Thẩm Lâm Hoan đem lại cho mình cảm giác khủng hoảng không thể ngó lơ.

Quán cà phê ở tầng dưới của công ty là một chuỗi cửa hàng, hương vị có lẽ chỉ ngon hơn một chút so với cà phê uống liền.

Thẩm Lâm Hoan gọi một ly americano nhưng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, lúc này uống nhiều sẽ khó ngủ. Nhưng Amanda sớm đã hình thành thói quen, thậm chí cô ta thường xuyên uống trà hoặc là cà phê lúc nửa đêm 12 giờ.

Cô ta chưa bao giờ ngừng cố gắng, vô cùng tự tin với năng lực của mình.

Thẩm Lâm Hoan cùng cô ta sóng vai ngồi xuống chỗ đối diện cửa kính sát đất, bên ngoài là đường phố, lúc tan tầm là thời điểm đông người nhất, người đi đường vội vã, thỉnh thoảng còn có người đi vào gọi một ly cà phê mang đi, hơn phân nửa là chờ về nhà để tiếp tục làm thêm giờ.

Amanda khiến Thẩm Lâm Hoan nhớ đến một cô gái, chính là năm đầu tiên học cấp 2, cô đến lớp Lục Nghiêu để soạn giáo trình và bị Thẩm Lâm Kiệt giễu cợt, cô gái đó đã nói thay cô.

Sau đó cô ấy cùng Thẩm Lâm Hoan làm bạn một khoảng thời gian, cuối cùng mỗi người một ngả. Lúc quyết định không làm bạn nữa, cô bé kia nói với cô: “Hoan Hoan, thỉnh thoảng cậu cũng nên cúi đầu nhìn người bên cạnh một chút.”

Thật ra đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu được ý cô ấy, nhưng cô luôn có cảm giác mình tổn thương cô ấy, từ đó sâu trong tâm trí sinh ra một loại cảm giác áy náy.

Thẩm Lâm Hoan lại nhấp một ngụm cà phê nhỏ, những áy náy đều chuyển sang người Amanda, cô không nhịn được chỉ điểm vài câu: “Đến bây giờ cô cũng không cẩn thận suy nghĩ, chuyện này không phải do cô làm việc sơ suất. Mà là Lục tổng đã nói chuyện này, cô lại không nhanh chóng suy nghĩ sâu xa, ngược lại còn trình bày ý tưởng của mình. Trợ lý không phải vạn năng nhưng nhất định phải nhạy cảm thận trọng, Lục tổng cần một người tỉnh táo có thể theo kịp tiết tấu của anh ấy, chứ không phải một người chỉ thông minh.”

Amanda rất thông minh, mà người thông minh rất dễ dàng liều lĩnh hoặc tự cho mình là bất phàm.

Amanda theo bản năng muốn phản bác, chợt phản ứng rằng cô nói không sai. Chẳng qua đây là thứ rất dễ hiểu, hoàn toàn không cần người khác tới nhắc nhở đạo lý này của cô ta, nhưng cô ta lại phạm vào sai lầm cấp thấp nhất như vậy. Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống, nhục nhã nhưng cũng tỉnh táo.

Hai người ít nói cùng ngồi trầm mặc, bầu không khí như đọng lại.

Điện thoại Thẩm Lâm Hoan bỗng vang lên, mở ra thấy tin nhắn của Lục Nghiêu.

[Ra ngoài.]

Cô ngẩng đầu liền thấy chiếc Maybach màu đen của Lục Nghiêu nhấp nháy đèn ở bên ngoài, cô không khỏi nhíu mày, hôm nay không có sắp xếp gì, không biết có phải trường hợp khẩn cấp không.

“Tôi còn có việc, đi trước đây.” Thẩm Lâm Hoan cầm túi xách lên.

Trời đổ mưa phùn, Thẩm Lâm Hoan che một chiếc ô trong suốt, đi nhanh một chút so với bình thường, bước trên đôi giày cao gót mảnh mai, bước đi rất vững vàng giống như bất kì một cô gái tri thức nào “sổ lồng” từ tòa nhà Thần Phong, tự tin mà vẫn khiêm tốn, kiêu ngạo lại không khoe khoang.

Nếu như không gả cho anh, có lẽ cô cũng sống rất tốt. Nếu Thẩm thị không giam cô mấy năm, cô sẽ phát triển như măng sau cơn mưa, nhất thời không thể ngăn cản.

Lục Nghiêu xuyên qua cửa kính xe nhìn cô một lúc, tựa như đột nhiên không nhớ nổi bản thân bắt đầu chú ý cô từ khi nào.

Mà cô lúc nào cũng nhìn thẳng, chưa bao giờ cho anh một ánh mắt.

Ban đầu Thẩm Lâm Hoan muốn mở cửa ghế phụ, ngồi chỗ phó lái mà Trình Lẫm hay ngồi, nhưng sau khi thấy Trình Lẫm đang ngồi, cô không thể làm gì ngoài mở cửa ghế sau.

Chân cô dính chút nước mưa, vì vậy rất tự giác ngồi sát cửa xe, cách xa bộ âu phục đắt đỏ của Lục Nghiêu 800 mét.

Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một lúc, bỗng nhiên kéo cô sang.

Trình Lẫm chu đáo kéo vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau xuống.

Tầm mắt đột nhiên thu hẹp lại, Lục Nghiêu nhíu mày, lấy khăn giấy và khăn bông từ trong hộp đựng đồ ra lau tay chân cho cô…

Anh làm vô cùng tự nhiên, lông mày hơi nhíu lại nhìn có vẻ bất đắc dĩ.

Thẩm Lâm Hoan yên tĩnh cúi đầu nhìn, nhất thời không từ chối, chỉ là có chút nghi hoặc: Anh đang làm gì vậy?

Sạch sẽ? Ám ảnh cưỡng chế?

Trước kia cũng không phát hiện ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!