Edit: Fang

Beta: Alva

Giả Kim Hổ: “????”

Nụ cười trên mặt cô gái dần biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta kỳ dị u ám không nói được thành lời.

Giả Kim Hổ vô cớ rùng mình một cái, cô gái xinh đẹp như hoa ngoài cửa mang lại cho anh ta một cảm giác vô cùng không tốt, giống đám quái vật kia…

Quái vật!

Cô ta là người chơi sao?!

Lúc Giả Kim Hổ đang kinh ngạc nghi ngờ thì trong những người chơi đằng sau, có người thì thầm to nhỏ:

“Cô ta trở về rồi…”

“Hu hu hu tôi cảm thấy chúng ta được cứu rồi.”

“Cô ta là ai thế?”

“Đừng hỏi, hỏi chính là sát thần.”

“???”

***

***

Giả Kim Hổ thầm cảnh giác trong lòng, chẳng còn tâm tư nào mà đi trêu ghẹo cô nữa.

“Ở đây là địa bàn của tôi.” Giả Kim Hổ ưỡn thẳng người, lạnh mặt định dọa Ngân Tô bỏ chạy: “Bây giờ cô rời đi thì tôi sẽ không giết cô, nếu không kết cục của cô sẽ giống như bọn họ.”

Ngân Tô nhìn theo hướng Giả Kim Hổ chỉ, bên đó xếp chồng vài cỗ thi thể.

Trông có vẻ là kiệt tác của anh ta.

Ngân Tô mặt không cảm xúc lặp lại: “Giết tôi?”

Ngân Tô đột nhiên giơ tay lên vỗ vỗ tay: “Tôi thích người như anh lắm đấy!” Sau đó quay người rời đi. Giả Kim Hổ cho là cô muốn đi rồi, ai ngờ cô vừa đi hai bước thì dừng lại, rút một ống thép ra.

Ống thép sắc bén lóe lên xẹt qua đáy mắt họ đâm xuyên qua tấm kính.

“Ào ào ——”

Cửa kính nứt vỡ.

Mọi người: “!!!”

Tối qua chính cánh cửa này đã ngăn quái vật! Cản đám người chơi muốn phá cửa đi vào đấy!

Sao cô mới chỉ tùy tiện cầm một cái ống thép đập một phát mà đã vỡ rồi!!

Là do ban ngày cửa dễ vỡ hơn hay gì?

Cô gái cầm ống thép vung hai cái đập vỡ cửa kính rồi bước qua, áo gió lướt nhẹ qua đống kính vụn, rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ.

Âm thanh đó giống như giọt nước rơi vào trong chảo dầu, nổ lốp bốp trong lòng Giả Kim Hổ. Cánh cửa đó chắc chắn thế nào, tối qua anh ta đã được chứng kiến, nhiều quái vật tấn công như vậy mà vẫn không thể phá vỡ.

Cô gái giẫm lên mảnh kính vỡ rơi đầy đất, đi về phía anh ta, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, còn xinh hơn cả minh tinh trên tivi.

Nhưng lúc này Giả Kim Hổ làm gì còn tâm trạng thưởng thức, anh ta chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ bàn chân chui vào trong cơ thể, nảy sinh ra sự sợ hãi.

Thậm chí cô gái đối diện còn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ.

Chân Giả Kim Hổ vô thức lùi lại một bước nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ nhiều người như vậy, còn sợ một con nhóc ranh như cô sao?

Giả Kim Hổ giơ tay vẫy, một luồng sức mạnh vô hình lao đến khiến tóc dài của cô gái bay lên.

Một giây sau, mái tóc đang tung bay điên cuồng mọc dài ra, nhanh chóng kết thành tấm bình phong che trước mặt cô.

Luồng sức mạnh vô hình kia đánh lên tóc, tạo ra tia lửa.

Luồng sức mạnh đó nhanh chóng tiêu tán, tóc kéo căng lên giữa không trung như từng mũi tên màu đen, ‘vù vù’ bắn về phía đám người Giả Kim Hổ.

Trần Phong: “…”

Nếu anh ta không nhìn nhầm thì đó là con quái vật tóc ở cùng với cô trong phó bản Trường Trung học Lý Quang nhỉ? Cô mang theo cái thứ đồ chơi này bên cạnh thế nào vậy?! Mang theo bên cạnh thế nào vậy??

“Hì hì ——”

Giả Kim Hổ lăn một vòng tránh được tóc nhưng đàn em bên cạnh anh ta thì lại không được may mắn như vậy, thậm chí còn không kịp sử dụng đạo cụ, tóc đã đám xuyên qua tim cậu ta, bị kéo lên cao, treo trên trần nhà, máu tươi chảy xuống người Giả Kim Hổ.

“…”

Quái vật tóc thấm đẫm máu, phấn khởi đến mức mỗi một sợi tóc đều đang run rẩy, kéo căng lần nữa, bắn về phía Giả Kim Hổ.

Đáy lòng Giả Kim Hổ lạnh lẽo, rút cái rìu ở thắt lưng ra, lăn trên đất một vòng, bổ về phía hai chân Ngân Tô. 

***

***

“Coong ——”

Cái rìu rơi trên mặt đất, vừa vặn trượt vào trong vệt máu màu đen chảy ra từ trong những thi thể cạnh tường.

Cơ thể Giả Kim Hổ cũng nặng nề rơi xuống, tóc từ trên không trung rơi xuống đâm vào tứ chi anh ta, đính cậu ta xuống đất.

“Aa ——”

Giả Kim Hổ đau đớn kêu thảm nhưng tứ chi đã bị cố định, không thể cựa quậy được.

Bóng dáng cô gái chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt anh ta, cô gái nhếch môi nở một nụ cười cổ quái, vừa như cảm thán lại như tán thưởng: “Xem ra anh rất muốn nhận lỗi xin lỗi với bọn họ, biết sai rồi sửa thì vẫn còn cứu được.”

Giả Kim Hổ: “…”

Rốt cuộc cô là người chơi hay NPC vậy!!

Đống tóc kia của cô là cái thứ đồ chơi gì…

“Chúng mày ngây ra đó làm gì! Cùng lên, giết cô ta!!” Giả Kim Hổ gầm thét với đám đàn em của anh ta.

Quái vật tóc nhe nanh múa vuốt chiếm cứ cả đại sảnh, trên trần nhà còn treo thi thể của đám đồng bọn của họ chúng…

Đám đàn em tiến lên động thủ lúc nãy bị treo hết bên trên. Lúc này đám đàn em bị ép đến góc tường, muốn xông lên nhưng lại không dám, sợ hãi co rúm lại, vẻ mặt kinh hoàng.

“Tình cảm giữa mấy người tốt như vậy sao?” Ngân Tô thán phục quay đầu nhìn đám đàn em kia: “Vẫn còn muốn chôn theo đại ca mấy người hả?”

Đàn em: “…”

Chôn… Chôn theo?

Ai muốn chôn theo anh ta?

Đến Giả Kim Hổ còn đánh không thắng được cô gái kia thì bọn họ có thể đánh thắng được chắc? Đống tóc quái dị đó…

“Có ai sẵn lòng mạo hiểm vì đại ca mấy người không?” Ngân Tô tươi cười, dường như rất mong chờ bọn họ ra tay: “Con người tôi rất văn minh, sẽ không ngăn cản mấy người tặng điểm tích lũy đâu nha.”

Đàn em: “…”

Mãi một lúc lâu sau cũng không có người chơi đứng ra chiến đấu vì Giả Kim Hổ.

“Xem ra bọn họ đều sẽ không mạo hiểm vì anh đâu.” Ngân Tô đi tới bên cạnh Giả Kim Hổ, hơi cúi người đối mặt với anh ta, khẽ than thở: “Anh làm người đúng là thất bại nha.”

Giả Kim Hổ trừng đôi mắt ứ máu nhìn cô, hận không thể cắn một miếng thịt từ trên người cô xuống.

Nụ cười trên mặt cô gái lại càng thêm nhẹ nhàng rực rỡ: “Anh thất bại như vậy thì sống còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng đi chết đi.”

Giả Kim Hổ vừa định phẫn nộ chửi rủa thì đã cảm thấy ngực mát lạnh, nhanh tới mức khiến anh ta không có thời gian phản ứng. 

Ống thép sắc nhọn xuyên qua ngực anh ta, dường như có một tia ánh sáng trắng dựng đứng trước mặt anh ta.

Hết thảy những gì anh ta trải qua trong phó bản lướt qua trước mắt như đèn kéo quân, cuối cùng cũng hội tụ lại thành ánh sáng trắng, dần dần hóa thành hư vô.

Chết…

Chết rồi…

Anh ta cứ như vậy mà chết rồi…

Anh ta còn chưa thực hiện được hoài bão của mình, sao có thể chết dễ dàng như vậy được…

Đôi mắt trừng lớn của Giả Kim Hổ đã không còn bất kỳ sự sống nào, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra sự không can tâm từ trên mặt anh ta.

Ngân Tô rút ống thép ra: “Mới sáng sớm ngày ra đã không yên như vậy rồi, hay là ăn no rửng mỡ.”

Người chơi trong đại sảnh run lẩy bẩy: “…”

***

***

“Đi… Mau đi…”

Đám đàn em của Giả Kim Hổ nép vào tường, di chuyển về phía cửa chính, nhân lúc Ngân Tô không chú ý tới bọn họ bèn nhanh chóng xông ra cửa chính.

Giả Kim Hổ cũng đã chết rồi, bây giờ không chạy thì đợi đến khi cô gái kỳ quái này giết chết cả đám sao?

Ngân Tô cũng không cản bọn họ.

Một số người không dám chạy, thấy cô không làm gì thì cũng chạy ra ngoài theo.

Nhóm người đó vừa chạy, những người còn lại trong đại sảnh đều là người chơi bị Giả Kim Hổ uy hiếp, lúc này bọn họ vừa sợ Ngân Tô vừa vui mừng vì Ngân Tô xuất hiện giết chết Giả Kim Hổ.

Nếu không thì ai biết thứ bọn họ phải đối mặt sẽ là cái gì.

Dù sao tối qua Giả Kim Hổ đã thể hiện một màn giết người như ngóe cho bọn họ xem…

Ngân Tô lia mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, không để ý bọn họ, xách ống thép đi về phía thang máy.

Người chơi bên đó vội vàng nhường đường, phần nhiều trong mắt là sợ hãi. 

Cho đến khi Ngân Tô bước vào trong thang máy, thang máy bắt đầu đi lên, mọi người mới thật sự thở phào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!