Chương 2380

Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng: “Đè ông ấy lại, trói chặt ông ấy lại!”

Vài nhân viên y tế xông lên ôm lấy tay chân của ông già muốn trói ông ta lại.

Kết quả mọi người nghe thấy ông ta hét lên một tiếng, sau đó ông ta lắc vai vài cái ném văng mấy nhân viên y tế ra xa.

Có một người trong đó còn văng trúng Đường Kỳ Kỳ, cô ấy la lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Khốn kiếp!”

Hàn Kiếm Phong giận dữ hét lên, sau đó từ đằng sau lao tới, lấy hết sức bình sinh ôm chặt lấy hai tay của ông già.

Ông già bị ôm lấy không thể tránh thoát bèn xoay đầu ra phía sau, cắn vào chóp mũi của Hàn Kiếm Phong.

“Á…” Hàn Kiếm Phong hét lên một cách thảm thiết, sau đó không chịu được đành buông ông già ra, lui về phía sau mấy bước ngăn không được buông ra ông già.

Ông già lỗ mũi đỏ được tự do thì lại tiếp tục quơ quào tay chân xông tới chỗ của Diệp Phi (Phàm).

Lúc này Diệp Phi (Phàm) đã lấy ngân châm ra phóng vèo vèo về phía ông già.

Cơ thể của ông già lắc lư, tay chân cứng còng lại, không thể nhúc nhích được nữa.

Diệp Phi (Phàm) hét lên một tiếng: “Mau trói chặt lấy ông ấy!”

Mấy nhân viên y tế nghe Diệp Phi (Phàm) phân phó thì vội vàng lấy dây cột chặt ông già rồi đặt ông ta lên trên giường.

Tuy nhiên, mặc dù ông già bị hạn chế về hành động, nhưng ông ta vẫn tiếp tục gầm rú với Diệp Phi (Phàm).

Ông ta không ngừng đập đầu mình vào ván giường nghe bốp bốp, chiếc giường cũng bị rung chuyển, từ điều này có thể thấy được ngân châm chỉ có thể trói buộc cơ thể của ông ta, nhưng rất khó điều khiển được não bộ của ông ta.

Diệp Phi (Phàm) lại tiếp tục châm vào đầu của ông ta, chẳng những ông già không né tránh mà còn ngã cái trán ra đằng trước, nếu Diệp Phi (Phàm) không rút tay lại kịp thì chắc là cả cây ngân châm đã ghim sâu vào trong não của ông ta rồi.

Tuy vậy, cái trán của ông ta vẫn chảy ra một chút máu.

Diệp Phi (Phàm) khẽ lắc đầu, sau đó lại châm hai ngân châm vào đầu ông ta một cách thật cẩn thận, nhờ đó mà tình trạng của ông già mới ổn định lại được.

“Diệp Phi (Phàm), rốt cuộc người bệnh này bị làm sao vậy?”

Phản ứng kịch liệt vừa rồi của ông già lỗ mũi đỏ đã dọa Đường Nhược Tuyết sợ đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cô hỏi: “Sao họ lại trở nên như vậy?”

Hàn Kiếm Phong và Đường Kỳ Kỳ cũng thở hổn hển nhìn Diệp Phi (Phàm).

Tình huống trước mắt khiến họ cảm thấy rất khó tin, hơn nữa sức lực của ông ta còn mạnh không khác gì một con trâu điên.

“Chắc ông ấy đã mắc phải hội chứng ảo giác Contard rồi!”

Biểu cảm của Diệp Phi (Phàm) trở nên do dự, cuối cùng anh vẫn giải thích cho nhóm của Đường Nhược Tuyết nghe: “Cũng tức là hội chứng xác sống.”

“Hội chứng xác sống?”

Sắc mặt của Đường Nhược Tuyết lập tức thay đổi, nhìn về phía ông già lỗ mũi đỏ với ánh mắt khiếp sợ, cô thảng thốt la lên: “Ông ấy sẽ biến thành xác sống ư?”

Cơ thể của Đường Kỳ Kỳ cũng run lên, cô ấy lui ra phía sau vài bước, trốn sau lưng Diệp Phi (Phàm) hỏi: “Trong xã hội hiện đại này thật sự có xác sống sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!