“A!”

Một tiếng hét khác lại vang lên, Trương Bá Sinh không thèm để ý đến người phụ nữ trung niên kia, lại lần nữa bẻ gấy tay một tên khác, ở trước mặt anh, cho dù những người đàn ông mặc vest muốn chạy trốn thì cũng không có khả năng. Ra tay với anh sao? Tên nào dám? Những người này đã bị Trương Bá Sinh làm cho khiếp sợ.

“Tiểu tử kia, cậu điên rồi! Cậu có biết cậu đang làm loạn ở địa bàn của ai không hả?” Người phụ nữ trung niên nhìn những động tác Trương Bá Sinh mà thở lên xuống một cách khó khăn nhưng đôi mắt mang sự mâu thuẫn không dám nhìn anh, sợ rằng anh sẽ chọn mình là mục tiêu tiếp theo.

Trương Bá Sinh đột nhiên quay người về phía người phụ nữ trung niên đang chuẩn bị rời đi, cười lộ ra một hàm răng trắng.

Người phụ nữ trung niên bị dọa cho sợ hãi bởi hành động đột ngột của Trương Bá Sinh, ngay lập tức lùi về phía sau vài bước.

Hai tên đàn em của Trương Thanh đang nằm cạnh nhau, lặng lẽ nhìn Trương Bá Sinh đang một mình ở đó tạo ra những trận đòn mạnh, không chỉ khiến người phụ nữ trung niên sợ phải lùi lại, thậm chí còn khiến đám người đàn ông mặc vest không dám nhúc nhích, chợt nghĩ đến việc bản thân đã làm trước đây, nói cái gì mà người ta là đồ hèn hạ, rác rưởi, thì bây giờ chỉ mong tìm được đường để thoát thân.

Trương Bá Sinh nhìn người phụ nữ kia, cười hỏi: "Địa bàn của ai cơ?"

“Nhà họ Chu!”

Người phụ nữ trung niên sau khi lên tiếng và thốt ra ba chữ này, trong mắt hiện lên vẻ tự tin mãnh liệt.

Từ trước đến nay doanh nghiệp được biết đến là đứng đầu ở thành phố Châu Xuyên này, chính tập đoàn Nhất Lâm do Lâm Nhạc Hằng sáng lập ra, nó luôn có vị trí đứng nhất định, không thể lay chuyển trong giới doanh nghiệp, đứng ngay sau nó chính là nhà họ Chu! Thậm chí còn có nhiều người nói rằng, nhà họ Lâm mà không nhận được phúc lợi của Lâm Nhạc Hăng thì từ lâu họ đã bị thay thế bởi nhà họ Chu rồi.

Tập đoàn Thi Chu chính là con hổ ngủ đông ở thành phố Châu Xuyên này, vậy nên không ai dám khiêu khích đến họ.

"Nhà họ Chu... Trương Bá Sinh nghe xong hai chữ này, thân thể khẽ run lên, tuy rằng anh có gia cảnh tốt, khi còn học đại học đã được mua cho một chiếc BMW, nhưng so với nhà họ Chu, anh lại giống như một con kiến đứng trước con voi, không có gì đáng nói cả.

Trương Thanh đột nhiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của người phụ nữ trung niên kia, sợ rằng cho dù hôm nay cha anh ta có ở đây thì anh cũng phải quỳ xin để thoát thân mất, anh ta không có quá lời.

Ở Châu Xuyên này ai dám động vào nhà họ Chu chứ? Sợ rằng ngay cả những người nhà họ Lâm khi gặp người nhà họ Chu cũng không dám làm ra những hành động công kích.

Hôm nay anh ta lại dám làm loạn ở nhà họ Chu? Thảo nào đối phương không hề quan tâm đến công việc kinh doanh của họ cũng như không quan tâm đến bang Lam Diệp. Đây là Chu Gia, chính là một trong hai ngọn núi sừng sững ở thành phố Châu Xuyên.

Trong lòng Trương Thanh thấy sợ hãi, anh ta sợ vì chuyện này mà nhà họ Chu sẽ tức giận với cha mình, nhà họ Chu có một khối tài sản kếch xù, họ chỉ cần động tay động chân một cái là công việc kinh doanh của nhà anh ta sẽ bị biến mất và không bao giờ có khả năng quay lại.

“Nhà họ Chu sao, ha ha.” Trương Bá Sinh cười nhẹ, anh và người nhà họ Chu này quả thật là có duyên.

“Tiểu tử, sợ rồi sao?” Sau khi nhắc đến nhà họ Chu, người phụ nữ trung niên vẻ mặt rất tự tin, nhìn chằm chằm Trương Bá Sinh: “Nếu hôm nay cậu thành thật nhận lỗi với tôi, vì tình máu mủ thì tôi sẽ để bạn của cậu đi, nếu không, không chừng cậu sẽ bị đập chết ở địa bàn của nhà họ Chu luôn đấy”

Trương Mỹ đứng bên cạnh kéo nhẹ tay áo Trương Bá Sinh nói nhỏ: "Anh rể, nhà họ Chu rất có thế lực ở Châu Xuyên, chúng ta nên dừng lại đi.”

“Không sao đâu.” Anh cười với Trương Mỹ: “Ở Châu Xuyên này không có gì mà anh không dám cả.”

Câu này không phải là điều mà anh thực sự muốn nói mà thật ra là để cho Trương Mỹ nuốt vào những lời chuẩn bị nói vào bụng.

Trương Bá Sinh nhấc chân lên, bước đi về phía người phụ nữ trung niên, có thể thấy răng khi anh bước tiến lên, trong ánh mắt tự tin của người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trương Bá Sinh dừng lại khi cách người phụ nữ trung niên khoảng ba mét: "Nói cho tôi nghe xem, nếu hôm nay tôi không thừa nhận sai lầm của mình thì hậu quả sẽ như thế nào?"

"Hậu quả? Hậu quả chính là tất cả các người đều phải gánh chịu sự tức giận của nhà họ Chul"

Ngay khi giọng nói của người phụ nữ trung niên phát ra, Trương Thanh và Trương Mỹ bất giác rùng mình, trong lòng bọn họ có thể thấy được địa vị của nhà họ Chu chỉ đứng sau nhà họ Lâm mà thôi!

“Chị Hoa, cậu chủ Chu đến rồi.”

Một thanh niên mặc đồng phục bồi bàn bước tới gần người phụ nữ trung niên, kính cẩn nói.

“Cậu chủ đến rồi sao?” Trên mặt người phụ nữ kia lộ ra một chút vui mừng: “Được rồi, mời cậu chủ đến đây!”

Về phần Trương Thanh và những người khác, sau khi nghe tin cậu chủ Chu đến, mặt mày xám xịt như xác chết, nhất là Trương Thanh, không ngừng nói tiêu rồi'.

Cậu chủ nhà họ Chu là người như thế nào, Trương Thanh đã từng gặp qua một lần qua sự giới thiệu của bạn bè, chỉ một lần đó khiến bản thân nhớ rất kĩ, anh ta tuyệt đối là một người tàn nhãn, Trương Thanh vẫn nhớ rõ lúc đó có gia đình giống với gia cảnh của chính mình đều là những gia đình giàu có,vì lỡ nói sai một câu khiến cậu chủ nhà họ Chu bực mình, liền bị đánh gãy chân ngay tại chỗ dù người cha của hắn cũng ở đó, ngày hôm sau nhà tên kia tuyên bố phá sản, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trong mắt Trương Bá Sinh, cậu chủ nhà họ Chu - Chu Tắc, hẳn là một người tàn nhẫn và nóng tính, hôm nay làm loạn ở chỗ anh ta bị anh ta bắt gặp thì không biết sẽ ra sao? Bây giờ Trương Thanh chỉ hy vọng chuyện này không liên quan đến gia đình anh, nếu không tập đoàn Đại Thành của gia đình anh cũng phải tuyên bố phá sản.

"Con mẹ nó, ai dám gây chuyện thế?" Một giọng nói phù phiếm vang lên từ trong đám người kia: "Các người chán sống rồi đúng không? Dám đến nhà họ gây chuyện sao? Thật sự muốn đi tìm cái chết mà."

Người đàn ông bắt đầu chửi bới, giọng nói không chút kiêng nể nào.

Trương Thanh cúi thấp đầu, cả người run lên sợ hãi, hai tên đàn em của Trương Thanh lại càng không có tích sự gì, nhìn thấy đại ca của mình không dám làm gì thì liên ngậm chặt miệng.

Đám đông giải tán, Chu Tắc mặc một chiếc áo sơ mi sặc sỡ, một tay vẫn đang ôm một người đẹp gợi cảm đi về phía này.

Chị Hoa gạt người ra khỏi đám đông, bước tới và kính cẩn gật đầu với Chu Tắc: "Cậu chủ, cậu đến rồi, chính là những người này đang gây rối ở đây. Họ nói rằng họ đến từ bang Lam Diệp, một người khác là con trai của chủ tịch tập đoàn Đại Thành”

"Lam Diệp? Lam Diệp là cái chết tiệt gì? Ai cho bọn họ lá gan dám làm loạn nhà họ Chu tôi?" Chu Tắc mang vẻ mặt khinh thường: “Còn tập đoàn Đại Thành là cái thá gì chứ, cho người đi xem xem, công ty này còn muốn làm ăn nữa không!”

Lời nói của Chu Tắc đã khiến hy vọng cuối cùng của Trương Thanh tan biến, chuyện lần này không chỉ khiến anh ta chịu tổn thất mà còn làm ảnh hưởng đến gia đình, bang Lam Diệp, cả tập đoàn của gia đình nữa, bởi vì họ chả là cái thá gì khi đứng trước mặt nhà họ Chu.

Chị Hoa lại nói: “Cậu chủ,vẫn còn một người dám đánh người của chúng ta nữa”

"Ai? Tên nào dám động đến người của tôi? Ăn gan hùm mật báo rồi sao? Hôm nay hãy giao nó cho tôi!" Chu Tắc vẻ mặt bực tức.

Lúc này, Trương Bá Sinh và những người khác đang bị bao quanh bởi hàng chục người đàn ông cao lớn mặc tây trang, vì thế mà Chu Tắc không thể nhìn thấy họ.

Câu nói của Chu Tắc đã dọa hai tên đàn em của Trương Thanh sợ hãi đái cả ra quần, còn hai cô gái Uông Ni và Phục Thiên đã không kìm được nước mắt, khiến lớp trang điểm của họ bị trôi hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!