“Em vừa nói gì?”

“Em nói, anh đã coi ngày hoàng đạo để đăng ký chưa?”

Chu Lễ bóp cằm Lâm Ôn, nhìn cô một lúc để xác định ánh mắt của Lâm Ôn đã tỉnh táo.

Lâm Ôn bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, cô giả vờ bình tĩnh: “Sao vậy anh?” Lúc nói chuyện, cằm cô chuyển động theo tay Chu Lễ.

Chu Lễ xoa môi dưới của cô, mỉm cười, hôn cô một chút, nửa hôn lên ngón tay của mình. Lâm Ôn khẽ nhếch môi, ngón tay Chu Lễ nhẹ nhàng gãi răng cô.

Cả hai đều mới ngủ dậy, không ai chê ai.

Trong phòng không có bao nhiêu ấm áp, nhưng trong chăn cũng đủ ấm. Tay chân hai người quấn lấy nhau, Chu Lễ hắng giọng hỏi: “Ngày đăng ký thì cần chú ý điều gì?”

Lâm Ôn không chắc lắm: “Cũng phải xem lịch chứ, ngày thích hợp cưới hỏi được không anh?”

“Chẳng phải anh đã sàng lọc hết những ngày tốt rồi sao?” Chu Lễ cầm di động bên cạnh, ôm Lâm Ôn ngồi dựa vào đầu giường.

Anh mở trang web tìm kiếm, Lâm Ôn dán lên ngực anh, đọc nội dung: “Ngày hoàng đạo, nhưng cần phải tính ngày sinh.”

“Những người đăng ký vào ngày Lễ Tình Nhân và 520 thì sao?”

“Hình ảnh có ý nghĩa.”

“Chúng ta cũng chọn có ý nghĩa.”

“520 thì sao?”

“Tầm thường.”

“Vậy anh muốn ý nghĩa gì?”

Chu Lễ đề nghị: “Chọn ngày không bằng trúng ngày.”

Lâm Ôn nghe xong lời này, cẩn thận đoán: “Ý anh là hôm nay?”

“Em nóng lòng vậy à?”

“…”

“Đáng tiếc là Cục Dân Chính không làm việc vào ngày Tết. Em bình tĩnh một chút.” Chu Lễ trả lại câu nói tối hôm qua cho Lâm Ôn.

“…”

Lâm Ôn kéo cái áo lạnh màu trắng dùng làm chăn lên trên, lấy mũ che mặt mình.

Chu Lễ đưa tay ôm cô, nhân tiện cào cằm cô, cười nói: “Sao nào, em muốn ngủ chút nữa?”

Lâm Ôn rầu rĩ trong mũ: “Em đang bình tĩnh.”

“Như vậy không hạ nhiệt được.” Chu Lễ vỗ mông cô, “Đi ra, anh ném em vào trong tuyết.”

Lâm Ôn kéo mũ xuống “Anh rất vui vẻ.”

Chu Lễ xoay người đè lên người cô: “Anh còn có thể vui vẻ hơn.”

“A…” Lâm Ôn cười tránh anh.

Hai người cũng không lệch đề tài quá lâu, ầm ĩ một lúc, Chu Lễ lại ôm Lâm Ôn vào lòng, nói với cô: “Nhìn xem hôm nay chúng ta về tới nhà lúc mấy giờ. Đến giờ nào thì đi đăng ký ngày ấy tháng ấy.”

Tình cờ có một cái đồng hồ treo tường màu lam trên tường đối diện, Chu Lễ chỉ vào đồng hồ và nói: “Ví dụ, đến nơi lúc 3 giờ 54 phút chiều, vị trí của phút thứ 54 trên đồng hồ nằm ở giữa 10 và 11, tính chẵn nên chọn 10, vậy ngày đăng ký là ngày 10 tháng 3.”

Lâm Ôn vốn muốn nói lỡ như về đến nhà lúc 12 giờ trưa, vậy phải chờ tới tháng 12 hay sao? Còn nếu trường hợp là 1 giờ, thì kéo dài tới tháng 1 sang năm.

Nhưng Lâm Ôn không ngốc, cô nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường một lúc và suy nghĩ cẩn thận.

Hôm nay là ngày 5 tháng 2, mùng 5 Tết, hiện tại giờ Bắc Kinh là khoảng hơn 9 giờ, bọn họ dậy rửa mặt ăn sáng, ăn xong phải tìm chỗ sửa xe, đường bị đóng băng sau khi tuyết rơi, tốc độ xe chắc chắn không nhanh được, lỡ như lại kẹt xe…

Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, khả năng về đến nhà trước 1 giờ là cực kỳ mong manh. Nếu bắt kịp trước 2 giờ, Chu Lễ có thể trì hoãn hành trình một thời gian.

Dù họ lái xe trên đường chậm cỡ nào, cũng không thể chậm đến lúc trời tối, nếu không có gì bất ngờ thì nhất định có thể tới nhà trước 4 giờ.

Ngoài ra, theo hệ thống mười hai giờ, số lớn nhất trên đồng hồ là số 12.

Nói cách khác, phạm vi tháng đăng ký được Chu Lễ trực tiếp xác định từ tháng 2 đến tháng 3, ngày bị anh giới hạn từ ngày 1 đến ngày 12.

Chu Lễ hỏi: “Sao em?”

Lâm Ôn chỉ có thể nói: “Hay là anh bình tĩnh một chút?”

Cả hai đều không quá bình tĩnh, cuối cùng “Chọn ngày không bằng trúng ngày” được quyết định như vậy.

Chu Lễ dẫn Lâm Ôn vào toilet, rửa mặt xong, họ vội vàng ra ngoài.

Qua một đêm, tuyết phủ kín xe, Chu Lễ không cho Lâm Ôn chạm vào băng, anh quét sạch tuyết trên xe, đưa Lâm Ôn đi tìm chỗ sửa xe.

Nơi này nhỏ, có ít cửa hàng xe hơi, tiệm xe mở cửa vào dịp Tết càng ít, hai người rất vất vả mới tìm được một tiệm để sửa xe trước 11 giờ.

Sau khi sửa xong, họ ăn trưa qua loa, để đề phòng nên mua thêm nước và đồ ăn để trên xe.

Chuẩn bị đầy đủ, cả hai chính thức lên đường.

Xe chạy từ từ đến quốc lộ, Lâm Ôn mới phát hiện mình ước lượng thời gian quá đơn giản.

Quốc lộ bị kẹt xe trầm trọng, nhìn toàn xe lớn, kéo dài không biết bao nhiêu km, đừng nói lên được đường cao tốc, bọn họ ngay cả quốc lộ cũng không lái ra được.

Hai bên đường có dân địa phương bán đồ ăn và nước uống, có không ít bạn trẻ cầm di động quay video hoặc phát sóng trực tiếp, vô cùng náo nhiệt giống đón Tết. Ngoài ra, vành đai xanh vốn được trang trí Tết, ví dụ như kéo băng rôn, gắn một loạt hoa cẩm tú cầu màu đỏ, xếp các chậu hoa thành chữ “Xuân”. Có hoàn cảnh như vậy, không kẹt xe cũng có không khí lễ hội.

Chu Lễ hạ cửa sổ xe xuống, gọi một người phụ nữ đang xách bình nước nóng. Người phụ nữ chạy tới, Chu Lễ nói: “Một ly nước nóng cho xe phía sau!”

Anh thích uống nước đá, nhưng Lâm Ôn thích nước nóng.

“Được! Một tệ cho một ly!” Người phụ nữ đưa mã QR ra.

Chu Lễ thanh toán tiền, thò ra khỏi cửa sổ xe nhìn phía sau.

Lâm Ôn cầm ly giấy loại dùng một lần, lấy hai tay che lại, uống một hớp, sốt sắng hỏi Chu Lễ: “Anh nghĩ sẽ kẹt bao lâu?”

Chu Lễ nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi, càng ngày càng gần đến thời gian anh tính toán.

Chu Lễ không muốn chậm trễ, anh gọi người phụ nữ còn đứng đó, hỏi dì những con đường gần đó.

Người phụ nữ chỉ một hướng, Chu Lễ kêu Lâm Ôn đi theo sau.

Dòng xe cộ chậm rãi di chuyển về phía trước, tới ngã rẽ nào đó, Chu Lễ bật xi nhan, nhìn vào gương chiếu hậu, Lâm Ôn không bị mất dấu, lúc này anh mới xoay tay lái, lái vào con đường quê.

Di động vang lên, Viên Tuyết gửi tới lời mời trò chuyện video cả nhóm, Chu Lễ và Lâm Ôn kết nối cùng lúc, lập tức nhìn thấy ba người khác đã lâu không gặp.

Tiêu Bang mặc đồ ngủ màu nâu có hình con gấu, ngồi sau quầy bar trong cửa hàng, đang gắp mì gói, hơi nóng bốc lên mờ mịt, che lại màn hình. Anh lấy ngón cái lau đi, để sát vào nói: “Đây là định chúc tết hay sao? Có phải đã muộn quá rồi không.”

“Chúc mừng năm mới, bộ quần áo của mày thật độc đáo!” Uông Thần Tiêu khen ngợi.

Viên Tuyết ngồi trên giường, đang ẵm một đứa bé trên tay, Uông Thần Tiêu cầm bình sữa ngồi bên cạnh cô.

Tiêu Bang ăn mì gói và nói: “Đây là quần áo mới của tao năm nay.”

“Ông keo kiệt!” Viên Tuyết ghét bỏ.

Sau khi sinh, Viên Tuyết vẫn ở nhà mẹ ruột, cô không đủ sữa, bé con phải bú sữa bột. Uông Thần Tiêu có quầng thâm rất đậm ở đáy mắt, mỗi khi bé con khóc vào ban đêm, anh đều dậy để dỗ con.

Sắc mặt Viên Tuyết hồng hào, nhẹ nhàng vỗ về bé con: “Tui mới vừa lướt di động, thấy có phát sóng trực tiếp vụ kẹt xe. Nhìn thấy hai người, tui không nhìn lầm chứ, hai ngươi thật sự chạy ra ngoài à?”

Có lẽ bọn họ bị lộ mặt lúc mua nước nóng của người phụ nữ kia, Lâm Ôn nói: “Tụi em đang gấp rút trở về.”

“Sao hai người ở bên nhau? Viên Tuyết nói em đã về quê. Còn lão Chu nữa, không phải mày nói là mày đưa ông bà nội đi Giang Tây à?” Uông Thần Tiêu hỏi.

Chu Lễ nói: “Có chút việc.”

Uông Thần Tiêu tò mò: “Chuyện gì?”

Tuy Chu Lễ chỉ nói ba chữ, nhưng Lâm Ôn có linh cảm không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo Chu Lễ nói một cách bình tĩnh tự nhiên: “Tao và Lâm Ôn sắp làm, khi nào có ngày chính xác sẽ thông báo cho tụi mày.”

Uông Thần Tiêu sợ mình hiểu lầm, do dự hỏi: “Làm gì?”

Trong một cái ô vuông video khác, Tiêu Bang trực tiếp phun ra một ngụm mì gói, sợi mì dính trên màn hình, Viên Tuyết ghê tởm, “Í” một tiếng và che cho bé con.

Chu Lễ cũng liếc mắt đi chỗ khác: “Lão Tiêu, nếu mày không rời khỏi video, mọi người sẽ ghê tởm cả buổi trưa.”

Tiêu Bang lau màn hình, ho khan: “Mày gấp gáp như vậy, tao xem thử có phải mày ước gì……”

Chu Lễ ngắt lời miệng chó không thể phun ra ngà voi, kêu Lâm Ôn: “Ôn Ôn, em mở nhạc nghe đi, đừng nghe những lời thô tục.”

“Chó già kia, mày…” Tiêu Bang blah blah.

Viên Tuyết gõ chăn, cướp lời: “Hai người không phúc hậu tí nào. Bàn bạc khi nào, có cầu hôn không? Tại sao không thông báo!”

Uông Thần Tiêu cuối cùng chắc chắn mình không hiểu sai, anh than thở: “Tao với Viên Tuyết vẫn chưa tổ chức đám cưới.”

Viên Tuyết nói: “Anh im đi!”

Tiêu Bang tiếp tục ăn mì gói blah blah.

Lâm Ôn hít sâu, bất đắc dĩ trừng mắt Chu Lễ.

Chu Lễ thành công nhận được ánh mắt của Lâm Ôn, anh mỉm cười, ngón tay bắn nhẹ vào ô vuông của Lâm Ôn.

Lâm Ôn cũng thành công nhận được cái này của anh.

Ba người khác chịu không nổi, Tiêu Bang nấc một cái, Viên Tuyết ôm bé con lại bên cạnh, mọi người hét lên “Chúc mừng chúc mừng”, rồi đồng loạt cắt đứt video.

Trong video chỉ còn Chu Lễ và Lâm Ôn, bên tai lập tức yên lặng lại.

Chu Lễ hỏi cô: “Em đoán tụi mình về đến nhà lúc mấy giờ?”

Lâm Ôn trả lời anh: “Chẳng phải anh tính hết rồi sao?”

Chu Lễ cười: “Về rồi đi siêu thị trước.”

Lâm Ôn hỏi: “Đi siêu thị làm gì?”

Chu Lễ nói: “Tới nhà không cần mang theo quà à?”

Lâm Ôn: “Ồ…”

Chu Lễ chuẩn bị trước: “Ba mẹ em thích gì?”

Lâm Ôn nói: “Ba em không hút thuốc lá, nhưng thích uống chút rượu, mẹ em không đặc biệt thích gì, gần đây mẹ đang nghiên cứu dưỡng sinh.”

Chu Lễ nảy ra một ý tưởng trong đầu.

Lâm Ôn nhân tiện hỏi anh: “Vậy ông bà nội của anh thích gì?”

Hai người vẫn còn kết nối video, họ tách biệt xe trước và xe sau, nhưng dường như đang cùng nhau ở trong một không gian chật hẹp.

Con đường quê vắng tanh và trống trải, đường không gồ ghề, mặt đường đóng băng, tuyết rất dày hai bên. Họ lái chậm rãi, đi qua những cây cổ thụ, đi qua những ngôi nhà đất, đi qua cột điện, đi qua cối xay gió, đi qua con sông và dãy núi bị tuyết phủ trắng xóa.

Trải qua nhiều năm như một dòng chảy, hướng tới tương lai thuộc về họ.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!