Đỗ Minh Trà ngày hôm sau mắt nhập nhèm tỉnh dậy, nghe nói ông nội tức giận vô cùng, thậm chí còn dùng gậy phang Thẩm Thiếu Hàn hai cái.

Cô vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại như vậy được?”

“Thuốc cảm cúm và thuốc hạ sốt đều mang theo chứ? Mấy thứ thuốc này chỉ là dùng để cấp cứu tạm thời, cơ thể không thoải mái thì phải nhanh chóng đến bệnh viện” Thẩm Hoài Dữ cúi đầu kiểm tra vali, lật xem đồ ở bên trong,一一Cẩn thận xem qua “Còn chút đồ ăn không qua được hải quan, không mang nhiều như vậy….Hay là ở lại thêm một ngày? Ngày mai anh đưa em sang.”

Đỗ Minh Trà hiểu từ ‘đưa’ trong lời anh là có ý gì.

Chính là muốn dùng máy bay riêng.

Đỗ Minh Trà từ trên giường nhảy xuống, lúc tiếp đất hít một hơi, đầu đặt lên lưng của Thẩm Hoài Dữ, cọ hai cái: “Không cần.”

Sa vào tình yêu quả thật là chuyện khiến người ta sa đọa.

Đỗ Minh Trà lúc trước đối với từ lưu luyến không lỡ này không có nhiều cảm giác mãnh liệt, trong lòng cô làm gì có lưu luyến không lỡ gì? Hiện tại thấy Thẩm Hoài Dữ cúi đầu sắp xếp vali, trong đầu Đỗ Minh Trà lộp bộp trào ra một vài thứ nho nhỏ, đến mức không lỡ rời xa anh.

Thẩm Hoài Dữ xếp chồng đồ lót đã được giặt sạch sẽ cho vào trong túi gói lại cẩn thận.

Anh chỉ mặc áo sơ mi, còn không có đeo cà vạt, chỗ được áo sơ mi che, có vết dấu răng hôm qua sau khi Đỗ Minh Trà mơ màng để lại. Không chỉ có mình Thẩm Hoài Dữ thích đóng dấu chủ quyền mà Đỗ Minh Trà cũng thích cảm giác đóng dấu lên vật sở hữu của mình.

Áo sơ mi trắng bị gió thổi nhẹ, khẽ run rẩy, Đỗ minh Trà áp trán vào lưng anh: “Ông nội em vì sao lại muốn đánh Thẩm Thiếu Hàn?”

Đỗ Minh Trà không có suy nghĩ gì đối với Thẩm Thiếu Hàn cũng không có khả năng có suy nghĩ gì.

Chỉ là tò mò, thằng cha đó làm sao lại chọc ông nội tức giận kinh như vậy, đến mức làm đến bước này.

“Hình như là lấy tấm ảnh năm đó bà nội em chụp chung với một người đàn ông khác đưa cho ông nội xem” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh, gấp mấy túi được gói cẩn thận xếp lại ngăn nắp “Chắc là nói sai cái gì đó.”

Đỗ Minh Trà ồ một tiếng.

Cô cũng không nghĩ gì nhiều, hai tay ôm lấy eo Thẩm Hoài Dữ, nặng nề thở dài: “Thật không nỡ xa anh.”

Cho dù không lỡ cũng phải tách ra, Thẩm Hoài Dữ đưa Đỗ Minh Trà ra sân bay, trên đường đi không quên dặn dò: “Buổi sáng ngoan ngoãn ăn sáng, buổi trưa không thích ăn đồ ăn trong trường cũng có thể đặt nhà hàng, còn nhớ địa chỉ mấy nhà hàng anh để lại cho em không? Bọn họ đều cung cấp dịch vụ giao đồ…..”

Đỗ Minh Trà dùng sức ôm lấy anh, lại cọ cọ ở trước ngực anh: “Anh thực sự giống ba mẹ em đó.”

Thẩm Hoài Dữ vẫn còn rất nhiều lời muốn dặn dò, bị cô làm nũng như vậy cắt đứt, bất đắc dĩ nhíu mày: “Mấy lời này quay về rồi lại nói hửm?”

Ông cụ Đặng ngồi ở chỗ ghế phó lái hừm một tiếng, giọng nói chua chua: “Minh Trà, cho con nhiều tốt như vậy là đã thu mua được con rồi à?”

Điều chỉnh lại tư thế ngồi, ông lại nói: “Thẩm Hoài Dữ, cậu đừng cho rằng đây là lời khen cậu gì, đây là đang nói cậu già rồi, có hiểu hay không?”

Thẩm Hoài Dữ mỉm cười gật đầu: “Cháu biết.”

Ông cụ Đặng: “Minh Trà còn phải ngoan ngoãn học tập, cậu đừng quá đáng quá, có hiểu hay không?”

Thẩm Hoài Dữ: “Cháu hiểu.”

Ông cụ Đặng: “Cậu ở trong nước cũng cần phải hiểu duy trì khoảng cách với người khác giới, đừng để Minh Trà lo lắng, có hiểu hay không?”

Thẩm Hoài Dữ: “Hiểu ạ.”

Ông cụ Đặng: “Buổi tối không được đi hộp đêm, đi xã giao cũng đừng dẫn theo người khác phái theo cùng, cần biết từ chối….Mặc dù cậu lúc trước chưa từng làm loại chuyện này nhưng vẫn phải nhắc trước, sau này đừng làm.

Ông cụ Đặng: “Không có chuyện gì thì nên sớm quay về nhà, đứng uống rượu.”

Ông cụ Đặng: “Quần áo phải mặt nghiêm chỉnh, uhm phong cách ăn mặc của cậu tôi vẫn rất tán thưởng, đừng giống như ai đó, động chút lại để hở da thịt cho người khác nhìn thấy……”

Thẩm Hoài Dữ chỉ mỉm cười đáp lại, không nói một câu phản bác.

Đỗ Minh Trà ở bên cạnh đã hồ đồ luôn rồi.

Ông nội cô, đây là đến lớp nam đức để bổ túc sao? Đều nói mấy ngày không gặp phải rửa mắt mà nhìn, ông cụ Đặng đây là càng phải rửa mắt mà nhìn hơn, quả thực muốn thay da đổi thịt trở thành thần tiên!

Đỗ Minh Trà trợn mắt há mồm nhìn ông nội tận tâm tận lực truyền cho Thẩm Hoài Dữ một đống thứ, trong đầu lặp đi lặp lại một suy nghĩ——Đây còn là người ông nội theo chủ nghĩa đàn ông sao?



Thẩm Hoài Dữ không hề để tâm mấy điều kiện ông cụ Đặng nhắc đến này, anh trước kia cũng từng trải qua cuộc sống kiểu như vậy.

Trước khi gặp được Đỗ Minh Trà, anh cũng chưa từng có suy nghĩ buông thả bản thân ở trong đầu.

Một là có tất cả, hai là không có gì.

Thẩm Hoài Dữ không phải là người bởi vì nhu cầu si.nh lý hay là trống trải mà tùy tiện tìm một người nào đó lên giường.

Mắt thấy Đỗ Minh Trà kéo vali vẫy tay với anh tạm biệt, Thẩm Hoài Dữ đứng nguyên tại chỗ nhìn, mãi cho đến khi thấy bóng lưng của biến mất thì mới nghe thấy ông cụ Đặng ở bên nói: “Quay về thôi.”

Thẩm Hoài Dữ nghiêng người.

Ông cụ Đặng ngày càng nhiều tóc trắng, lúc trước vẫn còn đặc biệt đi nhuộm để che đậy sự già lão nhưng từ sau khi kiểm tra thấy bệnh trong người mình thì không tiếp tục có suy nghĩ đi nhuộm tóc nữa, cứ như vậy tung bay lộ ra trước mặt người bên cạnh.

Trong tiềm thức, ông cụ vẫn luôn không chấp nhận là mình già lão này, mấy năm trước thậm chí còn chuẩn bị đi leo núi bị khuyên ngăn mà dừng lại.

Từ sau khi Đặng Phù Lâm ngoài ý muốn qua đời, Đỗ Minh Trà không thân thiết với công, ông cụ Đặng nháy mắt liền già đi rồi.

Ông cụ bây giờ lưng hơi còng, tay chống gậy, ho hai tiếng, mới hoãn lại được.

Mắt đối mắt với Thẩm Hoài Dữ, ông không nói một lời, chỉ quay mặt đi, để lộ ra một bên tóc trắng như tuyết, dáng người lòng còng, chậm rãi đi về phía trước.

Đỗ Minh Trà vừa đi, ông nháy mắt giống như người bị rút đi xương sống.

Thẩm Hoài Dữ ngược lại vẫn tốt.

Anh lên xe, nhắm mắt, lạnh nhạt phân phó, quay về công ty.

Không có cách nào không lo lắng về cô.

Thẩm Hoài Dữ chỉ nghĩ cung cấp tất cả những gì mình có thể cung cấp cho cô, điều kiện cuộc sống thoải mái, môi trường học tập không lo không nghĩ. Cho dù biết gặp chút khó khăn, vất vả đối với cô mà nói là một chuyện tốt nhưng vẫn không lỡ để cô nếm thử những phong ba bão táp này.

Day day thái dương, Thẩm Hoài Dữ cẩn thận suy tư.

Còn một năm rưỡi nữa.

Nhẫn nhịn thêm một năm rưỡi nữa, Minh Trà sẽ quay về nước rồi.

Chính trong mùa thu đầy biến cố đó, lại gần sát cuối mùa, liên tiếp mấy ngày, Thẩm Hoài Dữ bận rộn đến mức muốn phân ra làm hai người. Đợi sau khi mọi chuyện đã tạm thời ổn thỏa, mới nhận được lời mời của Bạch Tĩnh Ngâm.

Mẹ anh mời anh cùng ăn cơm tối.

Đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Lúc trước sau khi Bạch Tĩnh Ngâm giúp Đỗ Minh Trà “chạy trốn”, dùng dáng vẻ kiêu ngạo ngược lại nói vài lời với Thẩm Hoài Dữ.

Bạch Tĩnh Ngâm hiểu rõ suy nghĩ của con trai, cũng hiểu rõ tâm tư giấu kín của Thẩm Hoài Dữ, gần như chỉ ra được dụ.c vọng và mấy cái suy nghĩ đen tối đó của anh.

“Nếu như anh thực sự muốn làm theo ý của mình, thế thì nhìn tôi xem” Bạch Tĩnh Ngâm nói “Hoài Dữ, tôi của hôm nay chính là Minh Trà của ngày sau.”

Làm một đôi oan gia, tiều tụy không thôi, cùng hành hạ nhau đến chết.

Thẩm Hoài Dữ biết tình yêu cưỡng ép sẽ là kết quả gì.

Anh và mẹ mình trước giờ chưa từng có cuộc nói chuyện thành thật nào với nhau.

Thẩm Hoài Dữ rất hiếm khi có được tình yêu của mẹ, cũng không muốn, tính tình của anh như vậy, không có được thì tuyệt đối sẽ không nhớ mong——Trừ Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà không giống.

Lúc Thẩm Hoài Dữ lộ vẻ mặt tối tăm của bản thân, cô không chỉ không sợ hãi, còn vui vẻ nói là cô cũng thích.

……

Thẩm Hoài Dữ giẫm lên cửa nhà.

Khiến người ta không thể tưởng tượng nổi đó là Bạch Tĩnh Ngâm đã chuẩn bị bữa tối đầy đủ rồi.



Chỉ có hai người, trong căn phòng rộng lớn, Thẩm Hoài Dữ mặc dù lớn lên ở đây, nhưng không thể nào thích được cái không khí trong căn nhà này.

Ngón tay của Thẩm Hoài Dữ đặt lên trên thành ghế, cụp mắt nhìn xuống bàn ăn.

Đĩa trắng phau, không có hoa văn gì, là phong cách của Bạch Tĩnh Ngâm.

Bà thích mấy đồ vật đơn giản đến gần như trống không, tinh khiết.

Bây giờ, trên mấy chiếc đĩa tinh xảo này, bên trên là mấy món ăn đơn giản.

Rau cải xào không, thịt bò xào ớt xanh, củ sen thái lát xào….

Hết sức bình thường.



Thẩm Hoài Dữ ngồi xuống.

“Minh Trà trước khi đi đã nói chuyện với tôi” Bạch Tĩnh Ngâm chậm rãi mở miệng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như gió không thể nào sờ tới “Nó hy vọng tôi có thể chăm sóc cho anh.”

Thẩm Hoài Dữ ngước mắt nhìn bà: “Cái gì?”

“Nó thấp thỏm về anh” Bạch Tĩnh Ngâm nói “Nó nói chuyện với tôi, nói anh ở một mình buồn tẻ, nó muốn dành nhiều thời gian với anh nhưng việc học tập không thể xao nhãng…..”

Tay bà đặt lên trên mặt bàn, không tự nhiên cọ cọ.

Đã rất lâu rồi, không có cẩn thận nói chuyện với con trai, khiến cho Bạch Tĩnh Ngâm không được tự nhiên.

Thẩm Hoài Dữ bây giờ, nhìn khuôn mặt đó của anh giống y chang của Thẩm Tòng Hạc, vẫn khiến cho trong lòng Bạch Tĩnh Ngâm sinh ra cảm giác nghi ngờ. Đây thực sự không giống như là bà sinh ra mà hoàn toàn giống như một bản sao vậy.

Bạch Tĩnh Ngâm dành rất ít tình cảm cho con trai, thậm chí còn không nhiều bằng sự chú ý của bà trên người Thẩm Tòng Hạc. Đến bây giờ muốn nói chuyện thoải mái với anh cũng vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể thở dài.

Thẩm Hoài Dữ im lặng lắng nghe.

Chỉ đến lúc nhắc đến Đỗ Minh Trà, ánh mắt của anh mới hơi chuyên tâm một chút: “Còn có gì sao?”

“Nó hy vọng tôi có thể thoải mái nói chuyện với anh” Bạch Tĩnh Ngâm cười khổ “Nhưng…..Anh xem, tôi hoàn toàn không biết nên nói chuyện thế nào.”

Thẩm Hoài Dữ đã sớm qua cái thời bộc bạch tâm sự với mẹ rồi.

Tính cách anh là kiểu nội hàm.

Cho dù là đối với Đỗ Minh Trà cũng chỉ sau khi vuốt vẻ an ủi, thì mới nói mấy lời tâm tình.

Thẩm Hoài Dữ im lặng hai giây nói: “Bà muốn nói gì?”

“Hỏi về vấn đề con cái đi” Bạch TĨnh Ngâm ấn lên mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi “Sau khi anh và Minh Trà kết hôn có dự định có con hay không?”

Câu này hỏi đúng điểm mấu chốt.

Thẩm Hoài Dữ nói: “Xem Minh Trà có thích không, cô ấy muốn thì muốn, không muốn thì thôi.”

Lời này rất tùy ý, cũng chính là suy nghĩ trong lòng của Thẩm Hoài Dữ.

Anh không quan tâm lắm đến vấn đề con nối dõi.

Trước khi Đỗ Minh Trà xuất hiện, anh nhận Cố Nhạc Nhạc làm con nuôi, cũng là vì ngày sau tài sản có người tiếp quản.

Bên cạnh không phải là không có người đàn ông nào vì người thừa kế mà cố gắng sinh con, nhưng Thẩm Hoài Dữ nhìn bọn họ từng người từng người vì “con trai” mà dốc hết sức lực, chỉ cảm thấy thật đáng thương.

Vì sao phải khổ vậy?

Những đứa con khốn nạn ở Thẩm gia có rất nhiều, lại là mười mấy năm, thậm chí trên trăm năm cổ hủ trầm trọng tích tụ lại. Thẩm Hoài Dữ coi thường cái đó, cũng sẽ không bị hạn chế.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, bây giờ anh có Minh Trà——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!