Edit: SodaSora



Người mang thai đều đặc biệt thích ngủ, huống hồ chỉ là một cô gái như Mạnh Giản? Mỗi ngày đều ngủ đến khi trời đất tối sầm, có đôi khi đang ăn cơm còn ngủ quên luôn trên bàn cơm.

Chu Minh Thân chạy bộ buổi sáng về thì thấy cô vẫn không có ý định thức dậy, liền đem một cái khăn ướt đến phủ lên mặt cô. Mạnh Giản cảm thấy khó thở liền vùng vẫy tỉnh dậy.

"Chu tiên sinh, anh như vậy là tội có ý mưu sát!" Ánh mắt Mạnh Giản ai oán.

Chu Minh Thân kéo cô tới, nói: "Bà Chu, còn nhớ hôm nay chúng ta phải đi lĩnh chứng không?"

"A, em quên rồi!" Mạnh Giản ngã lưng xuống, tiếp tục ngủ, Chu Minh Thân dùng một tay nhấc cô lên. Cái bụng nhỏ của cô đối diện với mặt anh, Chu Minh Thân cúi đầu hôn lên đó, vô cùng dịu dàng.

"Chi là một miếng thịt thôi mà, anh có cần phải làm quá lên như vậy không?" Mạnh Giản duỗi chân, cạn lời nói.

Chu Minh Thân đánh một cái lên mông của cô, Mạnh Giản "A" lên một tiếng.

"Đây là cục cưng, gì mà miếng thịt?"

"Hiện tại nó không phải chỉ là một miếng thịt thôi ư?" Mạnh giản sửa lại quần, đi xuống giường rửa mặt.

Đại loại do thể chất của cô cùng những người khác không giống nhau, đôi khi không ốm nghén làm cô quên mất việc mình đang làm mẹ.

Đi đến cửa Cục Dân Chính, Chu Minh Thân nắm tay cô, nhìn xuống chân cô, "Em run à?"

"Không có!" Mạnh Giản đưa tay đè chân lại, xấu hổ cười cười: "Chưa kết hôn bao giờ nên em có chút lo lắng."

Tốt lắm, lại chọc trúng chỗ đau của Chu Minh Thân. Là lần kết hôn thứ hai, anh ở trước mặt Mạnh Giản liền có chút không được tự nhiên.

"Thỏa thuận hôn nhân đâu?" Mạnh Giản đưa tay, bọn họ tốt nhất vẫn nên có thỏa thuận hôn nhân, nếu hai người ly hôn Mạnh Giản sẽ không động vào một phân tài sản nào của Chu Minh Thân, nhưng cô có thể sở hữu căn biệt thự mà bọn họ đang ở cùng với một số bất động sản khác. Tương tự như vậy, nếu ly hôn, Chu Minh Thân sẽ phải từ bỏ quyền nuôi con, việc nuôi con sẽ thuộc về Mạnh Giản, đây là thứ mà Mạnh Giản sẽ không từ bỏ.

Chu Minh Thân nói rõ: "Anh đổi ý rồi!"

Mạnh GIản kinh ngạc, nhìn chằm chằm anh: "Anh nói cái gì?"

"Anh đổi ý, nếu anh cùng em ly hôn thì anh chắc chắn sẽ trở thành người bi thảm nhất thế giới, đối với một người vừa mất vợ vừa mất con như anh mà nói, việc có nhiều tiền như vậy còn có ý nghĩa gì đâu?"

Chu Minh Thân cúi đầu nhìn Mạnh Giản, cầu xin cô: "Giản Giản, không cần phải đoạn tuyệt với anh như vậy có được không? Anh không nghĩ đến việc sẽ ký vào thứ quỷ kia, anh cảm thấy nó sẽ là thứ làm chúng ta ngăn cách!"

Mạnh Giản cười mất tự nhiên, cô nói: "Là một người đàn ông có giá trị đến hàng trăm triệu mà một chút ý thức bảo vệ quyền lợi của bản thân mà anh cũng không có sao? Bao nhiêu người còn mong mà không được đó... Ngài Chu, chúng ta đều là người trưởng thành, hẳn là nên suy xét đến toàn bộ những khả năng có thể xảy ra..."

Chu Minh Thân lắc đầu: "Không có thỏa thuận hôn nhân anh cũng sẽ không cùng em ly hôn!"

Mạnh Giản nhíu mày: "Anh đây là đang ép em sao?"

"Không phải em mới là người đang ép anh sao?" Giọng Chu Minh Thân đột nhiên lớn lên, anh nói: "Em cho rằng anh không biết việc em không quan tâm đ ến vấn đề tiền bạc sao? Em cho rằng anh không biết mục đích của bản thỏa thuận hôn nhân này của em chính là để bảo đảm quyền nuôi con của em sao? Em chỉ sơ hãi, sợ rằng nếu cùng anh ly hôn thì em sẽ mất đi nó thôi!"

Mạnh Giản cười mỉa mai, gật đầu: "Cho là anh nói đúng đi, em chỉ nghĩ đến việc bảo vệ quyền lợi của bản thân thôi..."

"Mạnh Giản, em nghĩ rằng đây chính là quyền lợi mà em có thể tranh thủ được sao? Khôn ngoan tìm cho mình nhiều đường lui như vậy, em có nghĩ đến việc có một gia đình hoàn chỉnh mới chính là điều tốt nhất cho đứa trẻ hay không? Em có thật sự vì đứa trẻ mà suy nghĩ hay không, hay chỉ nghĩ cho lợi ích của một mình em?" Chu Minh Thân hít sâu một hơi, anh nói, "Anh cho em thời gian suy nghĩ lại cho tốt."


"Được!"

Mạnh Giản nhìn anh một cái, trực tiếp đẩy cửa bước xuống xe.

Tài xế quay đầu lại, hỏi: "Đuổi theo không ạ?"

"Phái người đi theo là được, không cần làm phiền đến cô ấy." Chu Minh Thân xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng thật sự rất mệt mỏi.

Hắc Ngũ mở cửa, khiếp sợ nhìn Mạnh Giản, "Em đây là..."

Mạnh Giản đi vào, nói: "Mang thai thôi, bày ra loại biểu tình gì vậy chứ?"

"Em làm thế nào mà...." Hắc Ngũ căn bản chính là đánh mất năng lực nói chuyện, vốn dĩ đang say rượu nhưng bây giờ thì lại tỉnh táo như vừa uống cà phê.

Kéo kéo tóc, anh nói: "Em có vấn đề gì khó nói sao?" Phá thai gì gì đó?

Mạnh Giản liếc nhìn anh, nói: "Anh nghĩ bậy cái gì vậy, hôm nay vốn dĩ muốn đi đăng ký kết hôn, kết cục là ở Cục Dân Chính vì chuyện con cái mà cãi nhau một trận, mà không, tôi đến đây chỉ để hít thở không khí một chút thôi! Ách! Có mùi gì khó ngửi như vậy!"

 
Mạnh Giản bóp mũi, nhìn đống đồ vật không rõ hình dạng ở trên bàn.

"Em... Chuẩn bị kết hôn? Em đang nói đến chuyện yêu đương đấy à?"

Mạnh Giản xua xua tay, "Đừng nói tới cái này, tôi đến đây là để giải sầu!"

"Nơi này của tôi toàn mấy thứ đồ độc hại, em tới đây giải sầu làm cái gì? Đi, anh trai mang em ra ngoài chơi!" Hắc Ngũ mang theo một chiếc áo khoác, cầm chìa khoá xe đi về phía trước.

Mạnh Giản gật đầu, đi theo ở phía sau.

"Đây là nơi mà anh dẫn tôi đi giải sầu đấy à?" Mạnh Giản lấy tay che đi ánh mặt trời, nhìn trò chơi giải trí cao mấy chục mét cùng đám người đang vui chơi bay nhảy.

"Lúc nhỏ không phải đây là nơi mà em thích nhất à?" Hắc Ngũ quay đầu nhìn cô.

"À... anh cũng nói đó là lúc còn nhỏ."

Mà dù thế nào đi nữa, chỉ cần có người chịu dỗ, bình thường cô sẽ cực kỳ dễ dỗ.

"Mang thai ngồi cái này sẽ không có vấn đề gì chứ?" Hắc Ngũ xác nhận nói.

Mạnh Giản trừng mắt, cô cúi đầu nhìn thứ trên người mình, nổi giận: "Vòng quay ngựa gỗ! Đứa trẻ ba tuổi ngồi thôi cũng không có vấn đề gì có được không!"

Hắc Ngũ cầm tấm ảnh Polaroid, hơi xấu hổ.

"Khi mang thai không phải nên cẩn thận chút sao..."

Thời niên thiếu của Mạnh Giản chính là khoảng thời gian nghèo khó nhất, lúc đó đến được công viên giải trí là việc làm xa xỉ đến mức nào chứ! Ở nhà cô của cô mà nói lại càng không có loại đãi ngộ này, bọn họ chỉ có thể làm thêm để kiếm tiền. Mạnh Giản vẫn luôn là người ngồi bên dưới để chờ kia, cô luôn mang Mạnh Sanh đến để chơi, Sanh Sanh chỉ không vui một chút cô liền nói là do chị gái nhát gan, không dám chơi! Nhưng thật ra, lá gan của cô lại rất lớn, thậm chí cô còn dám chơi trò có tính thách thức cao như tàu lượn siêu tốc nữa.

Xoa xoa bụng, thật đáng tiếc, lại bỏ lỡ cơ hội rồi.

Hắc Ngũ đưa Mạnh Giản đi ăn buffet, khi rút tiền ra thì bên trong lộ ra một đống hóa đơn, Mạnh Giản thấy thế thì vui vẻ rút ví ra mua hai tờ vé ăn.

"Này này này!"


"Anh này cái gì, đến tiền cơm cũng không trả nổi!" Mạnh Giản đá một cái vào chân anh.

"Gần đây công việc làm ăn không tốt! Bên trên quản có chút nghiêm, không dám manh động!" Hắc Ngũ uống một ngụm nước chanh,

Mạnh Giản nói: "Anh sớm nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm đi, anh trai, thời thế bây giờ thay đổi rồi, làm ăn đàng hoàng chính là con đường sống duy nhất!"

"Sao có thể chưa từng nghĩ đến? Chỉ là bên cạnh còn mấy chục người anh em còn muốn nuôi sống, mọi người đều là dìu già dắt trẻ, rất phiền phức..." Hắc Ngũ kéo kéo tóc, bất đắc dĩ nói.

Mạnh Giản li3m li3m môi, cô rất muốn giúp bọn họ, mấy người anh em đó dù sao cũng từng che chở cho chị em cô cho đến lúc trưởng thành, hiện tại cuộc sống của cô tốt lên, thì bọn họ lại càng chật vật đi.

"Có tiền thật tốt, nếu ông đây có tiền thì khẳng định đã không làm mấy chuyện như vậy rồi!" Hắc Ngũ thở dài.

Mạnh Giản nói: "Các anh tay nghề tốt như vậy, hoàn toàn có thể mở một cửa hàng sửa xe."

"Mấy anh em kia cũng chỉ có mỗi mánh nghề này, mở một cửa tiệm sửa xe nói thì dễ, nhưng tiền đâu? Quan hệ đâu?" Hắc Ngũ lắc đầu, "Làm không tốt sẽ càng khổ thêm, còn không bằng cứ làm nghề cũ!"

Mạnh Giãn suy nghĩ, thất thần, vùi đầu ăn thịt.

Một bữa này liền ăn rất nhiều, cô vỗ vỗ cái bụng đã ăn đến no căng. Hắc Ngũ hối hận, nói: "Nếu biết đi ăn buffet là em sẽ ăn đến như vậy, thì sao tôi dám mang em tới ăn cái này chứ, thật sai lầm!"

Mạnh Giản trừng mắt, liếc nhìn anh một cái nói: "Đưa tôi về đi, bụng tôi không thoải mái."

Hắc Ngũ đưa cô trở về biệt thự, môi anh run run.

"Em ở chỗ này?"

"Ừ, bạn trai của tôi ở nơi này." Mạnh Giản xoa bụng, nói.

"Này là biệt thự cao cấp đó... Nghe nói ông chủ của Chu Thịnh sống ở tiểu khu này..." Hắc Ngũ kinh ngạc nói.

 
Mạnh Giản cười, cô nói: "Mở một tiệm sửa xe đi, thiếu bao nhiêu tiền tôi sẽ trả cho anh!"

"Chà! Khẩu khí lớn vậy sao, ở bên cạnh người có tiền liền không quên anh em?"

Mạnh Giản cười, cô biết anh không yên tâm, sợ sẽ gây thêm chuyện cho cô.

Mạnh Giản chỉ chỉ vào căn biệt thự đang sáng đèn, nói: "Đây là nhà của vị Chu tổng đó, anh hiểu rồi đó."

Hắc Ngũ kinh ngạc nhìn cô, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, "Em có ý gì?"

"Ý là tôi chuẩn bị dùng tiền của Chu tổng để mua cổ phần của anh!" Mạnh Giản đẩy cửa bước xuống xe.

Hắc Ngũ xuống xe chạy theo cô, chạy vòng qua đầu bên kia xe giữ Mạnh Giản lại, nói: "Tiểu Giản, em cũng không thể làm việc ngốc nghếch!"

Mạnh Giản trừng mắt nhìn anh, "Ý anh là sao?"

"Đúng là anh em đang thiếu tiền, nhưng tôi cũng không muốn nhận số tiền mà em phải l@m tình nhân của tên họ Chu kia để đổi lấy!" Hắc Ngũ buồn bã nói.


Mạnh Giản dậm mạnh chân, dùng sức cho Hắc Ngũ một cước.

"A!"

"Dẫm chết anh, cái đồ tứ chi phát triển này!" Mạnh Giản tức giận nói, "Khốn kiếp, trông bà đây giống tình nhân lắm sao!"

"Không phải em nói Chu tổng... " Hắc Ngũ chỉ tay vào biệt thự.

Mạnh Giản xua tay, nóng nảy nói: "Làm chính thất tôi cũng còn phải suy nghĩ chứ đừng nói là l@m tình nhân gì đấy, bất ngờ đến ngốc rồi sao, còn dám vu khống tôi?"

"Ai dám vu khống em chứ, không phải là tôi sợ em đi sai đường sao!" Hắc Ngũ nói lại.

"Được rồi được rồi, không nói nhảm với anh nữa. Anh chuẩn bị việc mở tiệm sửa xe cho tốt đi, qua vài ngày nữa tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện tiền bạc để các anh lắp đặt thiết bị. Yên tâm, dù cho tôi có muốn làm chuyện xằng bậy thì cũng sẽ không khiến mình sa đọa!"

Hắc Ngũ nhìn thấy có người đi ra từ biệt thự, dáng người cao lớn. Anh cũng không dám ở lại lâu, vẫy tay, nói: "Chuyện tiền bạc trước tiên đừng quá lo lắng, xử lý tốt chuyện của em đi rồi lại nói! Tôi đi đây..."

Mạnh Giản vẫy tay rồi quay người trở về.

"A! Anh hù chết em!" Mạnh Giản vỗ vỗ ngực, nhắm mắt lại.

Chu Minh Thân mặc đồ thường phục, tựa vào lan can, nói: "Trở về rồi?"

"Vâng..." Cô đẩy anh ra rồi đi vào bên trong.

Chu Minh Thân tóm cô kéo trở lại, anh nói: "Anh còn tưởng em định mang theo con bỏ trốn..."

"Em trốn thì có thể trốn đi đâu? Nuôi dưỡng một đứa trẻ khó khăn như vậy thì có thể bỏ trốn được sao!" Mạnh Giản hừ lạnh.

Chu Minh Thân nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, "Anh nuôi, anh nuôi cả em nữa được không?"

"Đây vốn dĩ là trách nhiệm của anh!"

Chu Minh Thân cười, cúi đầu nhìn cô, "Nghĩ kỹ rồi?"

"Anh không sợ em sẽ lấy đi tài sản của anh, vậy thì em cần gì phải suy nghĩ cho anh?" Mạnh Giản gỡ tay anh ra.

Chu Minh Thân dùng sức nắm chặt, anh nhìn vào khuôn mặt mất tự nhiên của cô, nói: "Quyền nuôi con cũng không tranh với anh sao?"

"Hừ, đời này cùng lắm không sống thì chết thôi, cũng không có gì khác nhau!" Cô nói một cách bình thản, đôi mắt vô thức mà đảo quanh.

Chu Minh Thân đánh một cái vào miệng cô, Mạnh Giản nhảy dựng lên kêu đau.

"Anh dám đánh em!"

"Đánh em thì sao? Nói ra loại lời này thì nên bị đánh, đánh mới nhớ được!" Chu Minh Thân ném tay cô ra, sắc mặt lạnh lùng đi về phía trước.

Mạnh Giản đưa tay che cái miệng vừa bị anh đánh, "Hừ! Chết tiệt..."

Chu Minh Thân chuyển bại thành thắng, đến phòng sách xử lý công việc, đối xử lạnh lùng với Mạnh Giản.

Mạnh Giản thở dài, đang thắng thế như vậy lại bị chính mình làm cho thất bại mất rồi! Thật muốn tát mình một cái mà, biết rõ chú hai không có lòng tin vào mối quan hệ này vậy mà vẫn đi trêu chọc anh? Ai! Sai lầm...

Người giúp việc bưng lên cho cô một đ ĩa cam, Mạnh Giản ngửi thấy mùi thơm ngọt của trái cây, vừa lúc có thể làm dịu đi bữa buffet dầu mỡ hồi nãy.

Và rồi không cẩn thận, ăn quá nhiều...

"Nôn!"

Người giúp việc đứng ở bên ngoài sốt ruột nói: "Phu nhân, cô có muốn gọi cho bác sĩ không ạ?"


Mạnh Giản xua tay, ôm bồn cầu nôn không ngừng. Chu Minh Thân đang ở bên ngoài gọi điện thoại cùng với ai đó, vừa nghe người giúp việc nói phu nhân đã nôn được ba lần rồi, liền vội vàng chạy xuống phòng tắm.

"Làm sao vậy?" Anh đẩy cửa ra, Mạnh Giản mệt mỏi quỳ trên mặt đất.

"Bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ đi!" Chu Minh Thân nói lớn.

Mạnh Giản súc miệng, nói: "Chỉ là em ăn hơi nhiều thôi, không sao."

"Rốt cuộc em bao nhiêu tuổi rồi? Em có thể nào quan tâm đ ến bản thân một chút được không?" Chu Minh Thân tức đến muốn hộc máu, "Anh vừa ra ngoài một lát trở về liền như vậy, em cố ý đúng không?"

Mạnh Giản nhìn anh, ánh mắt lạnh đi.

Chu Minh Thân quỳ xuống, "Xin lỗi, là anh nói không lựa lời, Giản Giản, đừng giận."

Mạnh Giản nhắm mắt lại, nói: "Anh đi ra ngoài!"

"Anh sai rồi, anh xin lỗi được không?"

"Đi ra ngoài, em còn chưa có nôn xong đâu!" Mạnh Giản nói lớn, ngay sau đó liền ôm bồn cầu nôn thêm một trận.

Chu Minh Thân vỗ lưng cô, một tay nhận ly nước ấm từ người giúp việc, rồi rút khăn đặt lên vai.

"Về sau chúng ta có thể không ăn mấy cái buffet đó nữa được không? tám mươi tệ một người thì đồ ăn tốt bao nhiêu?" Chu Minh Thân nhíu mày, nghĩ đến những quán ăn đấy không sạch sẽ liền bất an.

Mạnh Giản lau miệng, ngẩng đầu nói: "Anh lại cho người theo dõi em?"

"Là anh cho người bảo vệ em!" Chu Minh Thân sửa lại cho đúng.

"Cho người bảo vệ thì cần gì phải báo cáo lại với anh rằng em ăn cái gì?"

Chu Minh Thân ôm cô lên, nói: "Mạng của anh cũng đã giao cho em rồi, anh dù sao cũng phải bảo đảm an toàn cho tính mạng của mình chứ!"

Tay Mạnh Giản ôm cổ anh, hừ lạnh: "Chu Minh Thân tiên sinh, em phát hiện trình độ nói nhảm của anh so với em còn cao hơn đó!"

"Cảm ơn, cảm ơn!"

Mạnh Giản nói: "Có phải sau này em đều phải sống dưới sự giám sát của anh không?"

Chu Minh Thân đem cô đặt trên ghế sô pha, nắm lấy tay cô rồi nửa quỳ trước mặt cô nói: "Anh hứa chỉ cần em không gặp phải nguy hiểm, về sau anh sẽ không hỏi gì cả được không?"

"Bọn họ có thể rời khỏi bên cạnh em không?"

"Không thể, đây là điểm mấu chốt của anh!" Chu Minh Thân lắc đầu, một khi anh đã nghiêm túc thì liền chứng minh việc này không thể thương lượng được nữa.

"Được rồi..." Học được cách khuất phục cũng là một loại bản lĩnh, Mạnh Giản tự an ủi chính mình.

"Còn muốn nôn nữa không?" Chu Minh Thân nắm tay cô hỏi.

Mạnh Giản gật đầu, bĩu môi: "Nhìn thấy anh thì liền muốn nôn."

Chu Minh Thân: "...."



Truyện đạt được 10k view rồi mọi người ơi, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã theo dõi cũng như ủng hộ bộ truyện này trong thời gian vừa qua, mặc dù nhỏ edit đăng truyện dở dở ương ương TT.TT

Để cảm ơn mọi người thì tuần tới sẽ lại là một tuần mỗi ngày một chương, mong rằng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ tui cùng với Cá ở trong nồi nha nha!!:D

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!