Edit: SodaSora



Mạnh Giản vừa ra ngoài đã đụng phải Chu Chiêu, cô tháo kính râm xuống nói: "Đừng có bám riết không tha thế được không?"

Chu Chiêu kéo cô lên xe, cười nói: "Đi đâu? tôi đưa cô đi!"

"Vô sự hiến ân cần!(1)" Mạnh Giản thắt dây an toàn, nhìn từ trên xuống dưới: "Phi gian tức đạo!"(1)

Chu Chiêu ăn mặc lịch sự cười vui vẻ, anh nhìn gương chiếu hậu, lùi xe nói: "Ông cụ trong nhà sắp buông tha tôi rồi, cách mạng sắp thành công, cô thổi gió bên gối thật không tồi nha!"

"Hừ!" Mạnh Giản hai tay khoanh trước ngực nhắm mắt.

"Cô ra ngoài để đi đâu?"

"Đi tìm chú hai của anh cùng ăn cơm chiều!" Mạnh Giản nghiêng người nằm, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên, đặc biệt buồn ngủ.

"Dính nhau như vậy? Hai người không thấy ngán à!" Chu Chiêu khịt mũi coi thường.

"Liên quan rắm gì đến anh!"

"Được được được, không liên quan đến tôi, tôi bây giờ làm tài xế đưa cô đến nơi được chứ!" Chu Chiêu khó có được một hôm tính tình tốt nói.

Gần đây công việc ở trường học bận rộn, Mạnh Giản thường xuyên chạy việc mệt đến đứt hơi mà vẫn không xong, mệt đến nỗi không chỉ mệt mà còn thở không nổi. Trở về nhà, Chu Minh Thân lại còn dùng sức bắt nạt cô, bình thường đều ngất xỉu trong tư thế hai chân bị chuột rút. Công việc trí óc đã không giảm đi, mà công việc thể lực lại còn làm đủ kiểu, vất vả lắm đúng không?

"Cô chờ ở dưới lầu hay đi lên?" Chu Chiêu đem xe dừng ở ven đường.

Mạnh Giản đang ngủ ngon lành hoàn toàn không có phản ứng, Chu Chiêu duỗi tay đẩy cô một cái, Mạnh Giản giật mình một cái tỉnh lại.

"Làm gì vậy?"

"Hỏi cô ở đây chờ hay đi lên kia?" Chu Chiêu liếc mắt nhìn cô một cái, rồi sau có cười hì hì nói, "Buổi tối cô làm hoạt động gì nha, ban ngày mới bây giờ đã ngủ rồi?"

Mạnh Giản biết trong đầu anh nghĩ cái gì, xùy một tiếng, không thèm để ý đến anh, đầu chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa lúc, một người phụ nữ mang một thân váy trắng long trọng từ tòa nhà Chu thị đi ra, dáng dấp xinh đẹp tao nhã, khí chất không tầm thường, đằng sau là một vài người đàn ông mang đồ đen đi theo, nhìn qua rất có khí thế.

"A? Cô ấy sao đã trở lại rồi?" Chu Chiêu đang vươn người cũng nhìn thấy cô ấy.

Mạnh Giản nghiêng đầu nhìn anh, "Anh biết vị mỹ nữ này à?"


Lông mày Chu Chiêu giật giật, còn chưa kịp nói gì, Mạnh Giản đã mở cửa xe đi xuống. Chu Chiêu lập tức tắt máy, đuổi theo.

"Cô tính làm gì?" Chu Chiêu giữ chặt cô.

Mạnh Giản chỉ chỉ lên tầng cao nhất kia, nói: "Tìm chú hai của anh ăn cơm!"

Chu Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một đám người từ bậc thang đi xuống, người đi đầu chính là người phụ nữ đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Mạnh Giản hất tay anh ra, theo ánh mắt anh nhìn lại.

"Chu Chiêu, đã lâu không gặp! Tôi vừa rồi vẫn luôn không dám xác nhận, quả thật đúng là cậu! Cũng đã lớn lên đẹp trai như vậy rồi!" Người phụ nữ đặc biệt nhiệt tình đi đến trước mặt, nhìn Chu Chiêu bằng ánh mắt nhu hòa.

Chu Chiêu cười tiến lên, "Người cũng càng ngày càng xinh đẹp, tôi còn không dám nhận người đâu!"

Mạnh Giản nhìn bọn họ tôi một câu anh một câu trò chuyện, cùng với đám đàn ông mang đồ đen đứng phía sau không khác gì nhau, liền lui ra một bước dựa người vào vách tường hoa.

"Đây là bạn cậu sao?" Người phụ nữ cuối cùng cũng để ý đến Mạnh Giản đang đứng đằng sau, cô cười hỏi Chu Chiêu.

Chu Chiêu người này, đương nhiên sẽ không để một tình huống mang tính lịch sử như vậy diễn ra trước mặt, anh cười kéo Mạnh Giản lại nói: "Cô ấy là Mạnh Giản, là bạn tôi! Đây là thím trước kia của tôi, Tống Diệp phu nhân!" Chu Chiêu đặt tay trên vai Mạnh Giản mà căng thẳng, ám chỉ rõ ràng.

"À, vậy các cậu tới tìm chú hai của cậu sao?" Tống Diệp nhìn thoáng qua Mạnh Giản, tuy rằng cảm thấy nữ sinh này khá xinh đẹp, nhưng người xinh đẹp cô cũng đã thấy qua nhiều, không có gì mới lạ, lại đem ánh mắt đặt lại trên người Chu Chiêu.

"Đúng vậy, có hẹn cùng chú Hai ăn cơm. Người có hẹn không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm!" Chu Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Không được rồi, còn có chút việc, hẹn lần sau đi!" Tống Diệp uyển chuyển từ chối, "Các người lên đi, tôi đi trước."

"Đi thong thả, hẹn gặp lại!"

Mạnh Giản nhìn cô ngồi lên chiếc xe Mercedes- Benz màu đen bóng loáng, tiền hô hậu ủng(2) mà rời đi.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Cô ấy chính là thím hai trước kia của anh đó à?" Mạnh Giản ôm ngực cười hỏi.

Chu Chiêu buông tay đang vỗ vai Mạnh Giản ra, nhìn chiếc xe đang dần dung nhập vào dòng xe cộ, nói: "Thế nào? So với cô cũng không thua kém gì đi!"

"Ừ, so với tôi thì khí thế hơn, cũng là người phụ nữ xinh đẹp!" Mạnh Giản nói.

Chu Chiêu đặt tay lên trán cô thử nhiệt độ, nói: "Có thể nói chuyện như bình thường được không? Cô không một chút thành kiến mà khen ngợi cô ấy, làm tôi cho rằng cô định bỏ rơi chú của tôi đấy!"


"Đồ vật đẹp như vậy sao có thể không tán thưởng chứ?" Mạnh Giản nhướng mày, "Cô ấy là quá khứ, tôi chẳng lẽ chỉ vì đó là người phụ nữ đã từng ngủ với chú hai của anh mà canh cánh trong lòng sao? Chú hai của anh cũng đâu phải chỉ mới ngủ qua với một hai người? Chẳng lẽ tôi mỗi lần đều phải bực bội sao?"

"Thẳng thắn!" Chu Chiêu dựng một ngón cái cho cô, "Hy vọng cô sẽ duy trì được thái độ này!"

"Hừ!" Mạnh Giản cất bước đi lên.

"Nữ hiệp, tôi phải nhắc nhở cô một câu!"Chu Chiêu đuổi kịp cô nói.

"Nói!"

"Bà của tôi đối với vị Tống nữ sĩ này chính là kiểu yêu thích đến không nói nên lời, tôi hoài nghi, nếu bà tôi mà là đàn ông thì có lẽ sẽ cưới luôn cô ấy rồi!"

Mạnh Giản dừng bước chân, nghiêng người quay đầu lại, "Cho nên?"

"Cho nên, nếu cô cùng chú hai của tôi chỉ là vui đùa thì không có gì, nhưng muốn thật sự gả đến nhà họ Chu thì..." Chu Chiêu cười nhìn cô, "Bà nội tôi từng tham gia chiến tranh, là người phụ nữ đã từng cầm súng và trải qua nhiều việc."

"Bà ấy, chắc sẽ không đến mức căm ghét tôi chứ?" Mạnh Giản cảm thấy chân mình có chút chuột rút.

"Đứa con mà bà tôi thích nhất chính là chú hai... Cô đoán xem!" Chu Chiêu tay đút túi quần nhìn cô cười.

"Tôi đoán vấn đề này nói bây giờ vẫn còn hơi sớm, chúng ta vẫn nên nghĩ xem tối nay ăn gì đi!" Mạnh Giản nhanh chóng đi về phía trước.

Chu Chiêu xoay chìa khóa xe đi theo phía sau, cười nhạo cô: "Cô thật nhát gan, như vậy sao có thể xứng đôi với chú hai của tôi chứ!"

Bữa tối bởi vì có Chu Chiêu, một người chẳng biết gì về thứ gọi là thức thời, chủ đề nói chuyện không phải về tài chính thì cũng là chứng khoán. Đôi khi cũng sẽ nhắc đến vấn đề đua xe thì Mạnh Giản cũng muốn tham dự, nhưng liền bị ánh mắt của Chu Minh Thân dọa cho bỏ cuộc.

Về đến nhà, Mạnh Giản liên tục kêu đói, cũng không phiền đến mọi người, trực tiếp tự mình xắn tay áo vào bếp.

Chu Minh Thân tắm rửa xong thay đồ ngủ đi xuống thì thấy, cô tự mình bưng một chén mì sợi thơm ngào ngạt đặt ở bàn ăn.

"Đói lại nhanh như vậy à!"

"Vâng!" Mạnh Giản híp mắt ngửi mùi thơm.

"Không phải mang thai chứ?" Chu Minh Thân cười duỗi tay sờ bụng nhỏ của cô.

Mạnh Giản đánh anh một cái, gõ gõ cái bàn nói: "Mau gõ gõ đầu gỗ, không được nói mấy lời không may mắn như vậy!"


Sắc mặt Chu Minh Thân thay đổi: "Sao vậy? Không muốn sinh?"

Mạnh Giản gắp mì ăn ngon lành: "Anh đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, sinh viên còn chưa tốt nghiệp, sinh khỉ con cái gì chứ!"

Chu Minh Thân nói: "Không phải không muốn sinh con cho anh?"

Mạnh Giản trừng mắt nhìn anh một cái, nói: "Không sinh cho anh thì còn sinh cho ai?"

Đôi mắt Chu Minh Thân sáng lên như sao trời. Anh duỗi tay lau đi vết dầu trên miệng cô, "Ngoan, đúng là phải có loại giác ngộ như vậy!"

Mạnh Giản ngại anh phiền, "Anh đến phòng sách làm việc đi, đừng quấy rầy em ăn khuya!"

"Vô tâm!" Chu Minh Thân gõ vào đầu cô, "Không phải nói muốn giảm béo sao? Buổi tối còn ăn bữa khuya, không phải là điều tối kỵ à?"

Sắc mặt Mạnh Giản suy sụp, trừng mắt nhìn anh: "Cái tốt không nói, lại chỉ nói cái xấu, ánh mắt tệ như vậy, anh làm thế nào leo lên được ghế tổng tài thế?!"

Chu Minh Thân bật cười, Mạnh Giản đem chén mì xử lý hết.

"Không cần rửa, sẽ có người thu dọn!" Chu Minh Thân kéo cô lên lầu.

"Ăn no thì nên vận động một chút, nếu không chắc chắn sẽ béo lên!" Mạnh Giản kháng nghị.

"Chúng ta lên lầu cũng là vận động, càng giảm béo!" Chu Minh Thân chặn ngang đem cô bế lên, không chừa cho cô con đường sống.

"Này này này, chúng ta thương lượng một chút đã được không?" Mạnh Giản sợ hãi ôm chặt lan can.

"Nói!"

"Một ba năm làm, còn hai tư sáu không làm?" Mạnh Giản nhìn sắc mặt anh.

"Bác bỏ!" Chu Minh Thân tiếp tục đi về phía trước.

"Nhưng em thật sự không chịu nổi! Mỗi ngày chân đều run hết cả lên, anh tha cho em đi!" Mạnh Giản kêu r3n.

"Chỉ làm một lần thôi!" Chu Minh Thân dỗ dành cô.

"Không được! Mỗi lần anh bảo một lần cũng đều có lần hai lần ba lần bốn!" Mạnh Giản bị lừa nhiều, tự nhiên cũng có kinh nghiệm, "Đường đường là chủ tịch của một công ty lớn, anh có thể một lần nói lời giữ lời được không?"

"Đây là chuyện tình thú, em không hiểu." Chu Minh Thân chiếm đóng trước người cô, chỉ vài chiêu đã đem cô lột s@ch.

"Em không thấy thế!" Mạnh Giản điên cuồng đá chân.

"Ngoan, đó là do em còn nhỏ!"

"Còn nhỏ mà anh còn xuống tay được?"

"Chín là được, ngoan nào, đem chân tách ra một chút!"


Vì thế, lại một trận chiến h0an ái trên giường lại bắt đầu.

Cho đến khi nghỉ ngơi, Mạnh Giản chỉ còn nửa hơi thở. Chu Minh Thân ôm lấy vòng eo mịn màng của cô, dựa vào giường hút thuốc, vòng khói tản đi, khiến cô trông vô cùng gợi tình.

Mạnh Giản đưa tay giật lấy điếu thuốc trong tay anh, bản thân hút một hơi thật sâu.

"Không muốn sống nữa có phải không?" Chu Minh Thân đoạt lại điếu thuốc rồi dập nó ở gạt tàn bên cạnh.

Mạnh Giản xoay người đè lên người anh, "Chỉ cho quan châu đốt lửa, còn không cho dân chúng thắp đèn sao?"

"Em còn nhỏ, không được hút, sẽ không tốt cho cơ thể." Chu Minh Thân cầm lấy tấm chăn trượt khỏi người đắp lên vai cô.

"Vợ cũ của anh có hút thuốc không? Hôm nay em đã nhìn thấy cô ấy!" Mạnh Giản ngước đầu nhìn chằm chằm vào Chu Minh Thân, cô rất tò mò việc Tống Diệp xuất hiện ở Chu Thịnh.

Chu Minh Thân dừng một chút, ôm cô chui vào ổ chăn ấm áp, "Em muốn hỏi gì?"

"Hỏi cái mà em vừa hỏi!"

"Không, cô ấy chưa bao giờ hút thuốc!" Cằm Chu Minh Thân có chút căng chặt.

"À." Mạnh Giản có chút suy tư.

"Giản Giản, em muốn hỏi cái gì toàn bộ đều có thể nói ra, anh đều sẽ nói cho em." Chu Minh Thân ôm lấy vai Mạnh Giản, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt v e.

"Cũng không phải muốn hỏi gì, chỉ có đột nhiên tò mò thôi!" Mạnh Giản nhắm mắt.

"Cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của chúng ta, em phải tin anh." Chu Minh Thân nói.

"Vâng, được."Mạnh Giản bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Qua nửa ngày, Chu Minh Thân dường như đột nhiên đưa ra quyết định, anh nghiêng đầu hỏi Mạnh Giản: "Bảo bối, em gả cho anh được không?"

"....." Mạnh Giản đang chơi cờ cùng với Chu Công ở trong mộng.



* Chú thích:

(1) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

(2) Tiền hô hậu ủng: Đi có đoàn người đi trước dẹp đường, theo sau hộ vệ, uy nghi, rầm rập



Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!