Ngày có kết quả thi thử, cổng trường bị bao vây chật cứng.

Đàm Tẫn nhảy lên tại chỗ, cậu dựa vào lợi thế chiều cao, ngay lập tức nhìn thấy tên Lâm Thi Lan nằm trong top đầu của bảng xếp hạng năm học. Cậu nhớ cô từng nói không tự tin, chỉ nhớ được một ít và cố gắng thi hết sức, kết quả là, cô đạt hạng ba toàn trường.

Đàm Tẫn vừa hát vừa rời đi. Điểm số này đã vượt qua mục tiêu mà mẹ cô yêu cầu, xem ra Lâm Thi Lan có thể chính thức mang Tĩnh Tĩnh về nhà.

Không giống với tâm trạng thoải mái của Đàm Tẫn, không khí trong lớp cậu không mấy tốt đẹp.

Điểm thi thử lần hai của lớp cậu đứng bét toàn khối, điểm số của các bạn học giảm sút nghiêm trọng.

Giáo viên chủ nhiệm muốn k1ch thích tinh thần học tập nên đã nghĩ ra một cách: Lần thi thử này và lần thi thử tiếp theo, những học sinh có điểm xếp hạng cao sẽ được thưởng. Các bạn có thể chọn chỗ ngồi và người bạn cùng bàn mà mình muốn, xếp hạng càng cao thì càng được ưu tiên chọn trước.

Mọi người không quá để ý đến cơ chế khuyến khích này. Sau ba lần thi thử nữa là đến kỳ thi đại học, ngồi ở đâu và ngồi với ai cũng không quan trọng lắm. Cậu bạn xếp hạng 12 tùy ý chọn Đàm Tẫn xếp hạng 15, rồi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, dẫn Đàm Tẫn ngồi cùng.

Chỗ này có tầm nhìn khá tốt, Đàm Tẫn ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Những ngọn đồi xanh mướt, cành cây đung đưa trong mưa, cậu đang nhìn thì bỗng cảm thấy sau lưng có chút rợn rợn.

Cậu quay đầu lại đột ngột.

Ánh mắt cậu chạm phải một ánh nhìn mãnh liệt.

Đằng sau mái tóc mái dài, ẩn hiện đôi mắt đen ngòm đầy âm u. Ngồi ở góc lớp, Tô Cáp đang chống cằm bằng một tay, khóe miệng nhếch lên kỳ quái.

Không dám nhìn cô ta thêm, Đàm Tẫn nhanh chóng quay người lại. Cậu lấy từ trong ba lô ra một cuốn sách giáo khoa dày, đặt lên đầu mình.

Cậu đang ngồi ở bàn học…

Cô đến giữa giờ mới trả lời cậu: 【Hôm nay có thể phải ở lại lớp để giải đề. Kính của tớ đã sửa xong rồi, nếu cậu về sớm thì giúp tớ lấy nhé. Gặp lại ở nhà.】

Nhìn dòng chữ “gặp lại ở nhà”, Đàm Tẫn nhanh chóng thêm tin nhắn cô gửi vào mục yêu thích.

Tan học.

Cậu đi lấy kính cho Lâm Thi Lan.

Đàm Tẫn đi đường tắt. Những con hẻm quanh co của thị trấn nhỏ chứa nhiều quán ăn ngon, vừa lúc tan học cậu cũng đói bụng nên vừa đi vừa ăn. Sau lưng luôn có cảm giác không thoải mái, làm cậu ăn cũng không ngon. Lần đầu tiên Đàm Tẫn quay lại nhìn, cậu thấy một tấm biển quảng cáo; lần thứ hai quay lại nhìn, cậu thấy một đống rác; lần thứ ba quay lại nhìn, cậu thấy một bụi hoa giấy. Lần thứ tư, khi Đàm Tẫn sắp đến cửa hàng kính, cậu đột nhiên quay lại.

Cậu nhìn thấy…

Một nắp cống lơ lửng trên không.

Người cầm nắp cống che kín mặt mình, nhưng cậu vẫn nhận ra cô ta qua dáng người và đồng phục học sinh.

Đàm Tẫn kinh hãi chạy vào cửa hàng kính và nhắn tin cho Lâm Thi Lan.

【Trời ơi, Tô Cáp đang theo dõi tớ!】

Cô trả lời rất nhanh: 【Tớ biết rồi.】

Cậu không hiểu: 【Cậu biết Tô Cáp đang theo dõi tớ?】

Tin nhắn trả lời vẫn nhanh chóng: 【Đúng vậy.】

Cậu càng thắc mắc: 【Sao cậu biết được?】

Câu trả lời của cô khiến Đàm Tẫn kinh ngạc.

【Tô Cáp đang theo dõi cậu, còn tớ đang theo dõi Tô Cáp.】

Chuyện là thế này.

Lớp của Lâm Thi Lan đứng nhất toàn khối trong kỳ thi thử lần hai. Hôm nay, giáo viên vui vẻ không ngờ và không giữ họ lại để giải bài mà cho họ về sớm.

Ra khỏi lớp, cô tình cờ thấy Đàm Tẫn đang đi ra khỏi cổng trường.

Vì vậy, Lâm Thi Lan tăng tốc đuổi theo. Khi còn cách Đàm Tẫn một đoạn, cô phát hiện có một cô gái luôn đi theo sau cậu.

Lâm Thi Lan tháo kính cận và lật ngược mặt kính.

Sau khi mắt kính gần mắt hơn, thế giới trước mặt cô trở nên vô cùng rõ ràng.

Cô gái đó là Tô Cáp!

Đàm Tẫn ở đầu hẻm mua gà rán, sau đó đi đến cuối hẻm và xếp hàng mua một chiếc bánh nướng. Rồi cậu dùng bánh nướng kẹp gà rán và ăn ngấu nghiến. Lúc này cậu cảm thấy phía sau có gì đó không ổn, dừng lại nhai và quay lại… Tô Cáp vội vã nấp sau biển quảng cáo.

Đàm Tẫn hoàn toàn không nhận ra và tiếp tục đi.

Lâm Thi Lan thầm mắng cậu là đồ ngốc, nhưng lại thấy Tô Cáp dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của mình, cô ta đang quay đầu tìm.

Lâm Thi Lan gan dạ và tinh tế ấp sau lưng một bà cụ đi ngang qua, mượn bà làm lá chắn.

Có vẻ như chưa no, Đàm Tẫn tiếp tục đi đến quán bán xúc xích nướng. Mới ăn được vài miếng xúc xích nóng hổi, cậu lại bị quầy bán xiên chiên hấp dẫn.

Kỹ năng theo dõi của Tô Cáp không phải cao siêu. Khi Đàm Tẫn đang ăn xiên chiên, cô ta đứng ngay giữa con đường nhỏ nhìn chằm chằm vào cậu.

Lâm Thi Lan vừa định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đàm Tẫn quay lại. Dường như cậu nhận được tín hiệu trước, vừa ăn xiên chiên vừa ngu ngơ nhìn về phía sau. Tô Cáp nhanh chóng chui vào đống rác ven đường, dùng túi nhựa đen để che thân hình.

Đúng là liều lĩnh!

Lâm Thi Lan không chịu thua kém.

Khi Tô Cáp từ đống rác chui ra và nhìn về phía cô, Lâm Thi Lan đã gia nhập vào đội bóng của đám trẻ con trong ngõ.

Cô đá quả bóng của bọn trẻ từ từ rời đi.

Bọn trẻ buộc phải đi theo cô, giúp cô che giấu bóng dáng.

Ở phía bên kia, Đàm Tẫn sau khi ăn một loạt đồ mặn và cay, sau đó lại thấy khát. Cậu rẽ vào quán trà sữa, mua hai ly trà sữa trân châu.

Trong lúc chờ trà sữa, cậu nhìn lại con hẻm vừa đi qua.

Sau trận mưa, những bông hoa giấy trong con hẻm nở rộ rực rỡ, từng chùm đỏ tươi leo đầy tường đá.

Nhìn hoa giấy thêm một chút, trà sữa đã xong, Đàm Tẫn cầm trà sữa đi uống.

Lâm Thi Lan tận mắt thấy Tô Cáp tay chân lúng túng leo lên tường đá. Tránh khỏi bị Đàm Tẫn phát hiện, cô ta từ trên cao nhảy xuống, mái tóc còn vướng vài bông hoa giấy bị đè nát.

Lâm Thi Lan cảm thấy lượt giấu mình tiếp theo lại đến lượt cô. Lần này cô tìm được một nơi ẩn nấp tuyệt vời. Mấy ông già đang chơi cờ ở cửa hàng tạp hóa, cô ngồi xuống, hào hứng chỉ huy ván cờ.

“Ông ơi, ông cứ nghe cháu, xuất xe, xe cứ đi thẳng qua.”

“Sau đó bên kia, cháu bảo ăn tốt của ông ta mà, ăn mạnh vào.”

Những lời chỉ dẫn bất ngờ không nhận được sự đồng thuận, Lâm Thi Lan ngay lập tức bị mắng.

“Này! Cô bé! ‘Xem cờ không nói mới là cao thủ’, chưa nghe qua à!”

“Nghe rồi nghe rồi ạ, cháu chỉ nói bừa thôi. Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục đi.” Cô định chuồn.

Ông cụ giữ cô lại.

“Nhưng thật ra, xuất xe là một nước cờ hay, ván này không đánh tiếp được nữa.”

“Cô bé cũng hiểu chút đấy, phá hỏng ván cờ của chúng ta rồi. Hay là, qua đây đánh một ván?”

Tô Cáp đã đi.

Lâm Thi Lan thì không đi được.

“Ông ơi, cháu thật sự không biết chơi cờ. Cờ thì cháu chỉ biết chơi cờ caro.”

Ông cụ nhiệt tình bày lại ván cờ cho cô.

“Không biết chơi? Không biết sao lại đến đây xem cờ?”

Không còn cách nào khác, Lâm Thi Lan bốc một quân cờ, định chứng minh bằng hành động rằng mình không biết… Đúng lúc đó, Đàm Tẫn gửi tin nhắn đến.

Cô như nắm được cọng rơm cứu mạng, nhắn qua lại vài tin với cậu.

【Tô Cáp đang theo dõi cậu, còn tớ đang theo dõi Tô Cáp.】

Sau khi gửi tin nhắn này, cô ngay lập tức cầu cứu cậu: 【Biết chơi cờ tướng không? Không biết thì cũng qua cửa hàng tạp hóa đối diện cửa hàng kính tìm tớ.】

Đàm Tẫn mất chưa đến một phút, khi cậu xuất hiện trước mặt Lâm Thi Lan thì cô đã bị ông cụ ăn mất một tốt và một pháo.

Cậu nhìn bàn cờ vài giây, rồi đổi chỗ với cô, sau đó ngồi xuống.

Lâm Thi Lan không hiểu, cũng không dám hỏi.

Cô thấy Đàm Tẫn cũng không giỏi hơn mình bao nhiêu. Ông cụ đánh như điên, ăn mất nhiều quân của họ, còn họ mới ăn được hai quân của ông cụ.

Đàm Tẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nhặt một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.

“Chiếu tướng.”

Hai từ này khiến ông cụ giật mình.

Ông nhìn kỹ bàn cờ, lẩm bẩm: “Đây, có phải là chiêu ‘đòn kết liễu’ không?”

Nhìn kỹ lại, ông cụ cười lớn: “Chiêu mã hậu pháo này, ông không phòng bị được! Cậu nhóc đánh giỏi đấy!”

Lâm Thi Lan bị mấy thuật ngữ chuyên môn làm cho mơ hồ, nhỏ giọng hỏi Đàm Tẫn: “Ý là sao, chúng ta thua hay thắng?”

Cậu nghiêm túc, quay đầu.

Hai người nhìn nhau.

Cậu cười rồi giơ ngón tay “V”.

“Sao cậu lại biết chơi cờ tướng?” Cô ngạc nhiên.

Đàm Tẫn với vẻ đương nhiên: “Tớ thích chơi game, cờ tướng cũng là game, nên thỉnh thoảng tớ chơi chơi online với người khác.”

Lâm Thi Lan mỉm cười, hỏi một câu rất ngốc nghếch từ một người không rành về game: “Vậy có phải chỉ cần là game thì cậu đều chơi giỏi không?”

Cậu không khiêm tốn đáp: “Đúng thế.”

Thoát khỏi cửa hàng tạp hóa, họ mới có thời gian thảo luận về việc Tô Cáp theo dõi cậu.

Lúc này, xung quanh đã không còn thấy bóng dáng cô nữ sinh đội nắp cống.

Đàm Tẫn vừa cảm thấy việc Lâm Thi Lan cũng chọn theo dõi Tô Cáp thật kỳ lạ, vừa không hiểu nổi cách suy nghĩ của cô.

“Khi phát hiện Tô Cáp đang theo dõi tớ, sao cậu không trực tiếp ra mặt bắt quả tang cậu ta?”

“Không được.”

Cô thẳng thắn thừa nhận: “Tớ thiếu dũng khí đối mặt với những cô gái mà tớ không quen biết.”

Cậu thắc mắc: “Vậy sao cậu lại có thể đối đầu với tớ?”

“Vì…”

Lâm Thi Lan lắc đầu, đếm từng lý do một: “Cậu là đồng minh của tớ, cậu nấu canh trứng cho tớ, cậu đùa với tớ, cậu giúp tớ cứu chó, cậu mua trà sữa cho tớ…”

Đàm Tẫn không thể nghe thêm nữa: “Hóa ra, cậu chỉ biết bắt nạt người quen thôi à?”

Cô lắc đầu: “Không đúng.”

Cậu suy nghĩ một chút, nhận ra: “Ồ! Cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi!”

Lâm Thi Lan không phủ nhận.

Đeo cặp kính mới được sửa, cô tự mình cắm ống hút vào nắp ly trà sữa.

Bề ngoài, chuyện Tô Cáp theo dõi đã bị họ bỏ qua một cách nhẹ nhàng.

Lâm Thi Lan không nói thẳng ra, nhưng thực tế, trong lòng cô rất để tâm đ ến chuyện này.

Chó bị bỏ rơi, kẻ theo dõi, tình địch tiềm ẩn…

Lâm Thi Lan biết mình đang đối mặt với một nhân vật bí ẩn, mạnh mẽ và nguy hiểm.

Từ Đàm Tẫn, ngoài việc biết Tô Cáp thích cậu, cô không thu được thêm thông tin hữu ích nào. Cảm giác phức tạp của cô là: Không muốn cậu can dự quá nhiều mà muốn tự mình điều tra Tô Cáp.

Việc hoán đổi vị trí chiến đấu là do cô đề xuất. Không có lý do gì để Đàm Tẫn giúp cô đơn phương mà cô lại từ bỏ việc đối mặt với những điều cậu không muốn đối diện.

Ly trà sữa trân châu mà Đàm Tẫn mua thêm cho cô thật ngon. Lâm Thi Lan uống chưa đầy năm phút đã hết sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!