Rất nhanh, Diệp Phàm đi ra khỏi cung điện, nhìn hai người bảo vệ miếu cung kính nói: “Đa tạ hai vị tiền bối đã giúp đỡ!"

Trước đây khi hẳn bị đưa vào miếu Vu Thần, hai người bảo vệ miếu này đã đích thân giúp hẳn dùng máu của Tổ Vu, nếu không hẳn cũng không thể dùng được nó.

“Thằng nhóc ngươi thật sự không làm chúng ta thất vọng!”

“Hy vọng ngươi sẽ là người đưa Vu tộc trở lại thời kỳ huy hoàng!”

Hai người bảo vệ miếu nhìn Diệp Phàm nói.

Ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe.

“Chỉ cần là người luyện hóa được máu của mười hai Tổ Vu, là có thể nhận được truyền thừa của Tổ Vu, và người này là người có thể đưa Vu tộc trở lại thời kỳ huy hoàng!"

“Nhóc con, hiện tại ngươi đã luyện hóa được bốn giọt máu, Vụ tộc có thể lấy lại vinh quang khi xưa hay không là xem ở ngươi!"

Hai người bảo vệ miếu lần lượt nói.

Đáy mắt Diệp Phàm hiện lên sự kinh ngạc, hắn nói: “Hai vị tiền bối, văn bối có thế lấy được truyền thừa của Vu Thần hay không còn chưa xác định, nhưng nếu tôi đã dùng máu của Tổ Vu, vậy về sau nếu Vu tộc cần dùng đến tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

"Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, ngươi nhanh luyện hóa những giọt máu còn lại của Tổ Vu đi!"

Người bảo vệ miếu dặn dò.

“Tôi biết rồi!”


Diệp Phàm gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài.

Mà Diệp Phàm sau khi ra khỏi miếu Vu Thần thì rực tiếp rời đi Miêu tộc, hẳn ở chỗ này quá lâu, người bên ngoài có lẽ đang lo lắng đến phát điên, do đó hẳn không thể tiếp tục ở lại nữa.

Nhưng lần này khi đi, Linh Nhi lại ngỏ ý rằng cô muốn đi cùng hân, Diệp Phàm không tiện từ chối nên chỉ có thể đồng ý.

Mấy tiếng sau, Diệp Phàm trở lại Thiên Hải, hắn vội vàng quay về biệt thự nhưng chỉ thấy trên từng đống đổ nát trên mặt đất.

Sắc mặt Diệp Phàm trong nháy mắt đã thay đổi, trông vô cùng khó coi

“Chủ nhân!"

“Anh rể, cuối cùng anh cũng về rồi!"

Lúc này, Trần Tiểu Manh và nhóm người Cơ Như Yên lần lượt xuất hiện, nhìn Diệp Phàm kích động nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sở Sở đâu?”

Diệp Phàm quát lên.

Cơ Như Yên một năm một mười kể lại việc xảy ra trước đó cho Diệp Phàm.

Trước đó họ đã đuổi bắt người của gia tộc Đạm. Đài nhưng vẫn không đuổi kịp họ, kể cả Truy Phong cũng không đuổi kịp.


“Chủ nhân, thật xin lỗi, là chúng tôi vô dụng, không bảo vệ được phu nhân!"

Nhóm Đông Phương Hạo Thiên đồng loạt quỳ xuống.

“Đảo Bồng Lai!"

“Gia tộc Đạm Đài!"

Diệp Phạm nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên tỉa sáng lạnh lẽo.

“Chủ nhân, hiện tại cách lúc tiểu thư Sở Sở bị bắt đã nửa tháng trôi qua, e rằng tiểu thư Sở Sở đã...”

Lúc này, Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm nhỏ giọng nói.

“Không thể nào, Sở Sở sẽ không sao!”

Diệp Phàm lập tức hét lớn.

Hắn véo nắm đấm của mình đến chảy máu, cả người bùng phát sát khí dày đặc.

Ngay sau đó, Diệp Phàm cho người thu xếp đi tới đảo Bồng Lai!

“Sở Sở, em nhất định không được xảy ra chuyện, nếu em có chuyện gì, anh sẽ cho toàn bộ đảo Bồng Lai tuẫn táng theo em!"

Rất nhanh, trên chiếc thuyền hướng tới đảo Bồng Lai, Diệp Phàm đứng ở một nơi, nhìn chằm chằm vào đảo Bồng Lai, quát lên từng câu từng chữ.

Lúc này, quanh người Diệp Phàm tản ra sát khí vô tận, bao trùm toàn bộ Đông Hải.

Cùng lúc đó, người trên đảo Bồng Lai đột nhiên thấy hoảng sợ, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành!

Nhưng họ không biết rằng một trận giết chóc sắp lan rộng khắp đảo Bồng Lai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!