15

Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nóng rát.

“Ngụm thứ nhất này, coi như là tôi tự chúc mừng bản thân.”

“Tôi cuối cùng cũng không phụ bốn năm nỗ lực, thức khuya dậy sớm của mình.”

Thẩm Nguyệt sắc mặt xanh mét, đôi mắt trừng đến giống chuông đồng.

“Ngụm thứ hai là để chúc mừng Thẩm Nguyệt, chúc mừng bạn trai cậu trở thành học sinh giỏi.”

Ngực Thẩm Nguyệt không ngừng phập phồng, bàn tay bóp chặt lấy cánh tay Tần Tiêu.

“Cậu có thể uống nhanh lên không? Ai muốn nghe mấy lời chúc mừng đó của cậu chứ?”

Rồi rồi rồi.

Ngụm thứ ba thì tôi chỉ dùng đầu lưỡi li3m li3m.

“Cuối cùng đương nhiên là muốn chúc mừng lớp trưởng của chúng ta.”

Tần Tiêu cho rằng ý tôi là chuyện thành tích, còn ngại ngùng từ chối.

“Tôi cũng không thi tốt như cậu đâu…”

Tôi khẽ mỉm cười: “Lớp trưởng, có phải cậu vẫn chưa biết không?”

“Bạn gái của cậu đã có thai được ba bốn tháng rồi, chúc mừng cậu sắp lên chức ba nhé.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Tiêu lập tức thay đổi.

Các bạn học cũng đều ồ lên: “Thiệt hay giả vậy?!”

“Hai cậu đây là, chưa tốt nghiệp đã mang thai à? Ôi mẹ ơi”

“Vải bìu, thế giới này quá nhiều chuyện hay rồi.”

“Lớp trưởng, cậu khủng đó.”

Vài bạn học nam làm mặt nể phục với Tần Tiêu, nhưng giây tiếp theo đã bị Tần Tiêu đẩy ra.

Thẩm Nguyệt sửng sốt: “Cậu có ý gì?”

Tần Tiêu không nói lời nào, kéo cô ta ra ngoài.

Nhưng mấy bạn học nữ trái phải vây quanh Thẩm Nguyệt, mỗi người một lời.

“Lớp trưởng, muốn nói gì thì nói ở đây đi, giờ trong bụng Thẩm Nguyệt đang có em bé đó.”

“Đúng vậy, cậu nhẹ nhàng chút đi, lỡ may làm đứa bé bị thương thì sao?”

Mọi người một người một câu, Thẩm Nguyệt tủi thân òa khóc nức nở.

Đại khái là ỷ vào có nhiều người ở đây, cô ta nói rất nhiều lời mà ngày thường không dám.

“Tần Tiêu, chuyện mang thai cũng chẳng phải do một mình tớ, cũng là cậu…”

“Cậu bỏ mặc tôi, thi tốt như vậy tớ cũng không dám nói, tớ cực khổ mang thai con của cậu, vậy mà cậu còn nổi giận với tớ sao?”

“Tần Tiêu! Cậu rốt cuộc có phải là đàn ông không.”

“Sao lại dám đối xử với tớ như vậy?!”

Thẩm Nguyệt càng nói càng tức giận, hơi hơi có xu hướng trở thành la lối khóc lóc.

Sắc mặt Tần Tiêu càng ngày càng khó coi, gân xanh trên thái dương dần trở nên rõ hơn.

Giây tiếp theo, cậu ta giành lấy chiếc ly trên tay tôi, đập mạnh xuống đất.

“Cô câm miệng cho tôi!!”

Chờ đến khi mọi người hồi phục lại tinh thần, tay Tần Tiêu đã ở trên cổ Thẩm Nguyệt.

“Lớp trưởng, cậu làm cái gì vậy!!!”

“Mau buông tay ra!”

Thẩm Nguyệt bị bóp cổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, tay đánh tứ lung tung.

Tôi lui về phía sau lưng đám đông, lạnh lùng xem màn kịch hay.

Sự độc ác từ sau trong nội tâm Tần Tiêu đã bộc phát.

Chẳng qua kiếp trước là đối với tôi, còn kiếp này, là đối với Thẩm Nguyệt.

16

Cuối cùng Thẩm Nguyệt bị Tần Tiêu mạnh mẽ lôi đi.

Nhìn lớp trưởng ngày thường vốn dịu dàng, nay lại bỗng nhiên hung dữ như vậy, tất cả mọi người đều cảm thán.

“Thật không thể ngờ được.”

“Đúng là vật họp theo loài…”

Tôi tiện tay đẩy ly rượu trắng kia ra xa một chút.

Ly rượu này chắc không cần uống nữa đâu nhỉ.

Mọi người ồn ào bàn tán cả buổi trời, chủ đề vẫn luôn là hai người họ.

Sau khi về nhà, tôi bắt đầu suy nghĩ nên chọn phòng thí nghiệm nào cho tốt.

Cuối cùng, tôi chọn phòng “Học Hiệu”.

Trong thời gian nghỉ hè nhàn rỗi, tôi cũng thường xuyên dạy kèm cho các sinh viên khóa dưới.

Thẩm Nguyệt như thể đã mai danh ẩn tích, không xuất hiện lấy một lần.

Một tháng sau, tập cuối của drama mà mọi người hóng đã có rồi.

Tần Tiêu - người có thành tích không tồi, cũng đã há miệng sau chuỗi ngày “câm như hến”.

Mọi người trong nhóm không ngừng trêu chọc cậu ta.

“Lớp trưởng, khi nào kết hôn nhớ báo cho chúng tớ biết đấy nhé, chắc chắn bọn này sẽ đến chung vui.”

“Đúng đúng, rất ít người vừa mới tốt nghiệp đại học đã kết hôn như hai cậu lắm, phải báo cho chúng tớ biết đấy!!”

Tôi đọc mớ tin nhắn trong group, vô cùng chờ mong tin nhắn đáp lời của Tần Tiêu.

Không ngờ chỉ một tiếng sau, Tần Tiêu lại thật sự nói: “Ngày 21 tháng này chúng tớ kết hôn, mọi mọi người tới tham gia hôn lễ cùng chúng tớ.”

Tôi shock đến há hốc mồm.

Tương lai của Tần Tiêu chắc chắn sẽ không tệ, cậu ta cam tâm bị Thẩm Nguyệt vây khốn cả đời sao?

Chỉ là không thể ngờ, ngày hôm sau tôi tan học về nhà đã đụng phải Thẩm Nguyệt vác bụng bầu đi thử váy cưới.

Tần Tiêu đỡ Thẩm Nguyệt, còn giúp cô ta mở cửa rất ân cần.

Tôi vốn không nói chuyện với họ, nhưng Thẩm Nguyệt lại nhìn thấy tôi.

“Ai cha, đây chẳng phải là cô thạc sĩ của chúng ta à.”

Thấy đã không thể né được, tôi cũng cười cười tiến lên.

“Chúc mừng nhé, nghe nói cũng gần đến ngày vui của hai người rồi đúng không?”

Thẩm Nguyệt một tay đỡ cái bụng hơi to, một tay kéo tay Tần Tiêu.

“Nhờ ơn của cậu đấy.”

Nói xong, Thẩm Nguyệt quay đầu nũng nịu với Tần Tiêu: Chồng ơi, anh đi xem mấy mẫu váy cưới trước đi, em muốn ôn lại chuyện cũ với Thu Thu chút~”

Sau khi Tần Tiêu vào tiệm, sắc mặt Thẩm Nguyệt lập tức thay đổi.

“Sao, không ngờ tình cảm giữa tôi và Tần Tiêu tốt vậy à?”

“Cho dù tôi mang thai không nói cho anh ấy thì có sao chứ, chẳng phải bây giờ anh ấy cũng muốn cưới tôi à.”

“Tôi biết, cô ghen tị tôi có bạn trai, cho nên mới cố ý nói ra, cơ mà tôi chắc chắn một điều là con mọt sách như cô cả đời này sẽ chẳng có được hạnh phúc đâu, con gái mà học cho giỏi vào thì có ích gì chứ, lấy được chồng tốt mới là hạnh phúc thật sự, hiểu chưa?”

Mấy lời này thật sự làm tôi phải khinh bủy.

Nhưng cô ta đang mang thai, nhỡ may có chuyện gì lại ăn vạ, tôi chỉ đành gật gật đầu.

“Cơ mà hai người đã đăng kí kết hôn chưa?”

“Hừ, hôn lễ cũng đã làm rồi, thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn thì cũng có sao đâu? Một thời gian nữa bọn tôi sẽ đi đăng ký! Không cần cô phải lo dùm.”

Rồi rồi rồi.

Không có giấy đăng ký kết hôn à.

Lúc chào tạm biệt, tôi cười vô cùng thoải mái.

“Tân hôn vui vẻ nhé, tạm biệt~”

17

Tôi không đến dự hôn lễ của bọn họ, nhưng nghe nói hình như chỉ làm bình thường chứ không rình rang lắm.

“Aiz, nói chung là rất keo kiệt, Tần Tiêu còn nói, đợi đến khi đăng ký kết hôn xong sẽ tổ chức một buổi lễ hoành tráng hơn.”

Tôi chỉ gật gật đầu.

Sau này có thể đăng ký kết hôn không cũng khó nói trước được, huống chi là hôn lễ.

Đầu tháng 9, cả ba và mẹ đều đưa tôi đến trường.

Bạn cùng phòng của tôi ai ai cũng ưu tú và vô cùng thân thiện.

Tất cả mọi người đều có mục tiêu là thi lên tiến sĩ.

Tôi cũng bị bầu không khí quyết tâm ấy lôi kéo, mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện và phòng thí nghiệm.

Đợi đến lúc tôi về nhà vào mùa hè, Thẩm Nguyệt đã bước vào thời gian chuẩn bị sinh.

Trong khi tôi còn đang nghi ngờ có phải mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi không, bạn học thời đại học bỗng nhiên gửi cho tôi một bức ảnh của Tần Tiêu và một cô gái lạ mặt.

“Đây có được gọi là lớp trưởng đang ngoại tình không nhỉ!?”

Tôi chớp chớp mắt.

À.

Đến tận bây giờ mới lộ mặt thật à.

“Cô gái này là ai vậy?”

“Bạn học của Tần Tiêu đó, vừa xinh đẹp lại còn dịu dàng tốt bụng!”

Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, tôi đã nhắn xin phương thức liên hệ của cô gái này.

Tin nhắn vừa được gửi đi, tôi liền nhắm mắt mặc niệm “xin lỗi cô” ba lần.

“Đồ đàn bà dâm loàn không biết xấu hổ, cô sinh ra là để quyến rũ chồng người khác à? Hay là do cô thiếu hơi đàn ông quá, không tìm được ai nên tìm chồng tôi à? Dỏng cái tai lên nghe cho rõ đây, anh ấy là chồng của tôi!! Là cha của đứa trẻ trong bụng tôi, cô giựt chồng giựt cha người khác vậy không sợ chết sớm à?”

Thật sự rất xin lỗi.

Nhưng phải nhờ tôi mắng chửi vậy, cô gái này mới có thể rút lui an toàn, không dính vào phiền phúc.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy, tôi cá chắc là cô ấy không biết mình đang là tiểu tam.

Nếu bị Thẩm Nguyệt biết thì chắc chắn là không phải chỉ mắng một hai câu như vậy đâu.

18

Quả nhiên, nhà Thẩm Nguyệt loạn xà ngầu lên.

Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian rảnh là tôi sẽ kéo mẹ đến khu vực gần nhà Tần Tiêu để đi dạo.

Rốt cuộc cũng có một ngày, tôi nghe được tiếng chửi bới truyền ra từ lầu 3.

Tiếng chửi vô cùng thánh thót rõ ràng, người qua đường đều có thể nghe được rành mạch.

“Tần Tiêu, anh nổi điên cái gì? Tôi có nhắn cái gì đâu?”

“Cái gì???”

“Tần Tiêu, có phải anh ngoại tình không? Bà đây vì mang thai con của anh mà bỏ lỡ việc học hành, còn anh thì sao, ra ngoài ngoại tình, anh không sợ làm cho tôi buồn à! Áaaaaaaa!!!”

Nhưng rất nhanh, tiếng mắng mỏ đầy tức giận của Thẩm Nguyệt đã trở thành tiếng kêu r3n.

Tôi thậm chí còn nhìn thấy đầu cô ta ló ra khỏi cửa sổ, miệng không ngừng hét lên cứu tôi với, nhưng giây tiếp theo lại bị kéo trở về.

“Ôi trời đất ơi…”

“Con gái à, chúng ta có cần phải báo công an không?”

Tôi vội kéo mẹ tôi đi: “Quan lớn cũng khó tránh khỏi chuyện gia đình xào xáo, kệ họ đi mẹ.”

Ba của Tần Tiêu bạo lực như vậy, Tần Tiêu chắc chắn ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng.

Hoặc là dịu dàng đến tận cùng, hoặc là bạo lực từ xương tủy.

Hiển nhiên, Tần Tiêu là vế sau.

Sau khi biết được cuộc sống hôn nhân của hai người cũng không quá tốt, tôi đã yên tâm hơn rồi.

Thừa dịp nghỉ hè, tôi lại tham gia trại hè, lên núi xuống biển, cắm trại ca hát.

Nhưng còn chưa tham gia hết tất cả các hoạt động, tôi đã bị mẹ cưỡng ép về nhà.

“Mẹ!! Trại hè của con còn chưa kết thúc mà!”

Mẹ tôi chắn ở trước của: “Còn trại hè cái gì nữa??”

“Con không biết đâu, bây giờ bên ngoài đang loạn xà ngầu lên rồi, nơi mình ở có án mạng xảy ra rồi!!”

Án mạng sao…

Tôi trở nên nghiêm túc hơn, nghĩ tới hai người Thẩm Nguyệt và Tần Tiêu đầu tiên.

“Sao lại vậy??”

“Chính là bạn học đại học của con đó!! Con không biết sao? Người phụ nữ mang thai kia nhân lúc ngủ buổi tối đã đâm chồng cô ấy mười mấy dao liên tiếp đó!”

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Không thể người, kẻ giết người vậy mà lại là Thẩm Nguyệt.

“Aizz, nghe nói là chồng cô ấy ngoại tình còn không chịu thừa nhận, lại còn nói là chưa đăng ký kết hôn thì chưa tính là đã có vợ, còn chuyện sinh đứa bé ra là do cô gái đó muốn chứa cậu ta thì không.”

“Hàng xóm bên kia nói, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của cô gái đó.”

“Nhưng mà vấn đề bây giờ là cô gái kia không chỉ giết người, lại còn đang bỏ trốn!! Đến nay vẫn chưa bắt được, dạo này còn phải cẩn thận một chút, nếu cô gái đó đến tìm con thì mẹ không thể cứu nổi đâu.”

Tôi gật gật đầu, khiếp sợ đến mức nói không nên lời.

Nếu đang trong thời gian mang thai thì cảnh sát sẽ không thể thẩm vấn hay bắt giữ cô ta được, vì sao cô ta lại muốn bỏ trốn chứ.

Thẩm Nguyệt không phải người thất học, nhiều ít gì cũng hiểu chút pháp luật.

Bỏ trốn như vậy chỉ đồng nghĩa với việc tội đã nặng lại càng nặng hơn.

Trừ khi…

Thẩm Nguyệt còn có việc chưa giải quyết xong…

19

Hai ngày nay, lúc nào tôi cũng kè kè cái điện thoại bên cạnh.

Cho đến khi nhận được tin nhắn từ một số lạ, tôi mới lập tức tỉnh táo lại.

“Đêm mai, gặp nhau ở công viên sau lưng trường, tôi có vời chuyện muốn nói với cô, nói xong tôi sẽ đi tự thú, đừng báo công an.”

Là Thẩm Nguyệt.

Nhìn ánh trăng tít trên cao, tôi khẽ nhếch môi.

Tất cả mọi chuyện này cuối cùng cũng đến hồi kết.

Tôi hôm sau, tôi vui vẻ đến nơi đã hẹn.

Vừa đến công viên, tôi đã thấy Thẩm Nguyệt trùm kín mít.

Cô ta ngồi trên băng ghế dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo tôi ngồi xuống.

Tôi không nhúc nhích.

Tới nơi đã hẹn, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc tôi là đồ ngu.

“Muốn nói chuyện gì, nói đi.”

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn tôi, sự hận thù trong mắt cô ta dân lên không ngừng.

“Tại sao.”

“Tại sao cô lại là thạc sĩ, còn tôi thì chỉ là một sinh viên đại học bình thường, tại sao tôi yêu anh ấy, tốt với anh ấy bằng cả tấm lòng, lại trở nên thê thảm như bây giờ!!”

“Cô là bạn thân nhất của tôi, sao cô lại thờ ơ nhìn tôi nhảy vào hố lửa, tại saoo?”

Tôi chỉ cười.

Kiếp trước, tôi hết lòng khuyên bảo cô, cũng cho cô tiền phá thai.

Nhưng cuối cùng thì sao, bị xe cán đến chết, cán đến mức cha mẹ tôi vừa khóc lóc vừa quỳ trên đường, nhặt từng miếng thịt cơ thể tôi mà cũng không thể nhặt hết.

“Cô còn cười à!! Có phải là nhìn tôi thế này, cô hả hê lắm đúng không?”

Thẩm Nguyệt nói nói liền đứng bật lên.

Không đợi tôi trả lời, cô ta bỗng nhiên vọt tới, trong tay còn cầm một con dao.

Nhưng tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, huống chi, cô ta chỉ là một thai phụ sắp sinh.

Tôi chỉ nhẹ nhàng lách người một cái đã có thể né được.

Nhưng mà Thẩm Nguyệt thì lại không tốt lắm, ngã một cái, bụng đập thẳng vào đất.

“Áaaaa!! Con tôi, con của tôi.”

Tôi yên lặng gọi báo công an: “Chú công an, cháu đã tìm được kẻ giết người bỏ trốn đang bị truy nã rồi ạ.”

Trước khi Thẩm Nguyệt bị đưa đi, tôi thì thầm một câu vào tai cô ta.

“Cảm ơn cô nhé.”

“Giúp tôi giải quyết anh ta, còn tự mình tới đầu thú, giúp tôi làm một chuyện tốt.”

Thẩm Nguyệt không còn mang thai nữa, lần này bị trực tiếp bỏ tù.

Còn tôi, vì đã tìm được tội phạm bị truy nã nên được khen thưởng 3000 tệ.

Cầm mớ tiền này, một nửa tôi dùng để mua cho ba mẹ hai vé đi du lịch, nửa còn lại thì mua cho bản thân một chiếc máy ảnh.

Đời còn rất dài, tôi muốn đi khắp thế gian, ngắm nhìn cảnh sắc.

Kẻ giết tôi kiếp trước giờ đã chết.

Kẻ gián tiếp hại tôi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Mà tôi trong kiếp này, vô cùng xuất sắc.

( xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!