Editor: Cách xưng hô của Giản Du sẽ thay đổi tùy theo tâm trạng của ẻm và tình huống nha (ví dụ khi cáu giận thì xưng "tôi", lúc bình thường mềm mại làm nũng thì xưng "em")

-

Ánh mắt Lục Thời Niên từ nghi hoặc chuyển sang thấu hiểu.

Hắn híp mắt nhìn Giản Du, khóe miệng căng ra hết cỡ: "Bé Du, em ghen đấy à?"

Giản Du: "Không ghen!"

Lục Thời Niên: "Thật không đó?"

Giản Du: "Không hề!"

Dù vậy Lục Thời Niên vẫn thản nhiên: "Ghen tuông tràn màn hình rồi em ơi, không thừa nhận cũng vô ích."

Giản Du nghiến ken két hàm dưới, phun thẳng ra: "Ừ đấy! Ghen thì sao nào, anh báo cảnh sát bắt tôi hay sao?!"

Lời vừa dứt, hai bên má đồng thời bị lòng bàn tay ấm áp dán lên.

Lục Thời Niên nâng má cậu lên hôn chụt một cái, khóe miệng nhếch đến tận mang tai: "Cục cưng của anh đáng yêu chết anh rồi! Làm sao anh báo cảnh sát bắt em được?"

Du Du ghen vì hắn.

Bởi vì hắn không cẩn thận vén quần áo lộ da thịt trên sân bóng rổ, cho nên bé Du mới ghen.

Chỉ tưởng tượng thôi mà Lục Thời Niên đã vui vẻ đến phát bệnh, đây chính là cái cảm giác khi người trong lòng ghen tuông vì mình, như thể vừa được uống một trăm lít cocktail, hoàn toàn bị hương vị ngọt ngào lấn át, mà còn không thể dừng được, vẫn muốn thưởng thức mãi.

Hắn lại không nhịn được mà hôn thêm một cái chụt chụt lên mắt cậu, khiến cả đôi mắt lẫn người cậu nhăn nheo co rúm lại.

"Xin lỗi bé Du, anh xin đảm bảo lần sau sẽ không hở quần hở áo nữa, chỉ cho một mình em nhìn thôi ~"

Giản Du bị hắn dọa cho phát sợ.

Ai mà biết được bốn phương tám hướng góc nào có camera, cậu tưởng tượng việc Lục Thời Niên hôn mình bị giảng viên nhìn cam thấy được mà da đầu như tê dại, không rảnh lo chuyện khác nữa.

"Bị điên hay sao đấy hả, hôn gì mà hôn!"

Cậu đẩy mạnh hắn: "Không thấy đang ở trường à? Bỏ tay ra nhanh!"

Lục Thời Niên chẳng những không buông tay, mà còn có tâm trạng tốt muốn kéo tay cậu đặt lên cơ bụng của mình: "Em muốn sờ sờ tí hông? Coi như anh trả tiền cọc cho em trước."

"Không cần!"

Dù có muốn thì cũng không thể làm ở đây được!

Giản Du gắng gượng muốn rút tay mình ra, lại không chú ý rằng bên khóe mắt xuất hiện một bóng người, chờ tới khi người đó mở miệng nói thì cũng chẳng biết đã đứng xem được bao lâu rồi.


"Tui nói nè, hai người..."

Ánh mắt Đới Lượng Lượng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, chật vật rặn ra từng từ một: "Thế méo nào, hai người lại không phải gay? Chim chuột giữa thanh thiên bạch nhật thế này, tui cũng biết hai người không có gì hết á, nhưng mà người khác thấy thì cũng không hay đâu?"

Có người thứ ba xuất hiện, Lục Thời Niên thức thời thả lỏng tay, Giản Du cũng nhân cơ hội rút tay về sau: "Chim chuột cái gì, là tôi đánh anh ta!"

Lục Thời Niên: "Ừm, bạo lực gia đình xíu, để cậu chê cười rồi."

Đới Lượng Lượng: "..."

Giản Du trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng uy hiếp: "Anh mà nói thêm một câu nữa, kể từ đêm nay em khóa cửa phòng đi ngủ!"

Vậy ý là cậu đang ngầm đồng ý cho hắn bò lên giường cậu lúc nửa đêm?

Lục Thời Niên nghe hiểu hàm ý của cậu, cười tủm tỉm làm động tác kéo khóa miệng.

Giản Du: "Đừng nghe anh ta xàm quần."

Cũng may đây là Đới Lượng Lượng chứ không phải ai khác.

Đới Lượng Lượng từ sớm cũng đã thấy cái thói quen đầy gay khi của hai người này, ít nhất thì lúc ở ký túc xá vẫn luôn vậy, rồi chuyển ra ngoài ở riêng một thời gian như thế, tình cảm sẽ chỉ càng tăng lên chứ không có giảm đi.

"Hai người hôm nay còn có việc gì không, phải về luôn à?" Đới Lượng Lượng hỏi.

Lục Thời Niên bảo toàn trạng thái khóa miệng không hé răng, đành phải hỏi Giản Du: "Mình có việc gì không em?"

Đới Lượng Lượng chạy tới bên cạnh họ, cười hihi, bộ dạng thần bí: "Nếu không có việc gì thì về ký túc nghía qua đồ tốt tí không?"

Giản Du: "Đồ gì tốt cơ?"

Đới Lượng Lượng không nói, còn tỏ vẻ thâm sâu khó lường vuốt vuốt chòm râu vô hình: "Đương nhiên là thứ mà nam sinh đều thích rồi, hai người nhất định sẽ thích."

Giản Du có linh cảm không hay lắm.

Nhưng cậu lại vì muốn phân tán sự chú ý của Đới Lượng Lượng, sợ rằng từ chối thì chuyện trước đây sẽ bị lôi ra, thế là cậu đành đồng ý.

Hai người đi theo Đới Lượng Lượng về ký túc xá, Đới Lượng Lượng cũng ra vẻ tiếp đãi khách quý, lấy một hộp việt quất và hai hộp dâu từ ngăn kéo ra để lên bàn: "Rửa sạch hết rồi đó, cứ vậy ăn thôi."

Lục Thời Niên ngạc nhiên: "Cậu mua à?"

Đới Lượng Lượng: "Đâu ra, cậu nghĩ tui là loại người thích đi mua hoa quả hay sao? Hai hôm trước mẹ tui tiện đường đem qua cho tui mà tui để đó xong quên mất tiêu, hoa quả không để được lâu đâu, không ăn thì hỏng mất."

Anh ta khởi động máy tính, đứng lên nói với họ: "Đợi tí, tui qua phòng bên rủ người anh em bên đó tới xem cùng!"

Xem cái gì mà phải hò nhau xem cùng?


Giản Du cạn lời, nhả một câu "Tôi đi WC" xong xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Ký túc xá của họ hiện tại chỉ có một mình Đới Lượng Lượng ở, Đới Lượng Lượng là kiểu thanh niên sống tùy tiện điển hình, nói anh ta lôi thôi nhếch nhác thì hơi quá, nhưng cũng là kiểu người sinh hoạt tùy ý ít khi dọn dẹp.

Không có Giản Du ở đây, đến cái giá trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh cũng bừa bộn hết sức, Giản Du nhìn tới nỗi ám ảnh cưỡng chế, vô cùng khó chịu, dứt khoát dành ra vài phút dọn lại cho nó bớt đau mắt tí.

Chờ đến khi cậu dọn xong xuôi, nhấc nắp bồn cầu lên rồi mở khóa quần, cánh cửa nhà vệ sinh chợt bị gõ hai tiếng tượng trưng xong đẩy ra, cậu hoảng sợ che quần lại, quay đầu thì thấy Lục Thời Niên, lửa giận lập tức dồn lên não.

"Anh làm cái gì đấy?!"

"Tới đút em ăn."

Lục Thời Niên cầm một quả dâu tây bự đưa tới bên miệng Giản Du, mặt mũi Giản Du đều đã tái xanh: "Anh bị điên rồi đúng không!!"

Chọn ngay lúc cậu đi WC để đút cậu ăn?

Lục Thời Niên thừa thời cơ nhét quả dâu vào miệng cậu: "Bên ngoài có tận hai cái máy diệt dâu tây cơ, anh sợ lát nữa em ra thì đến cái lá dâu cũng chẳng có mà ăn. Hai quả này to nhất đó, ngoan, há miệng ra nào."

Giản Du: "...."

Cả đời này chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được đút dâu tây lúc chuẩn bị đi tè!

Nhưng cũng rất nhanh, cậu lại phát hiện ra một chuyện nữa mà cậu chưa từng nghĩ có thể xảy ra trong cuộc đời này.

Chính là ngồi trong ký túc xá, cùng bạn trai, cùng bạn cùng phòng, cùng hai thanh niên phòng bên cạnh ngồi lại một chỗ, xem, "phim".

Lúc đầu Giản Du chưa nhận ra được cái gì lạ.

Hình ảnh mở đầu là một nam một nữ đi dạo ở công viên giải trí, thoạt nhìn thì giống một đôi yêu nhau, nhưng nữ sinh lại gọi nam sinh là anh trai, Giản Du không chắc đây là một bộ phim tình cảm hay là phim tâm lý gia đình.

Mãi đến khi hai người chơi ở khu arcade xong đi ngang qua một căn phòng, nam sinh đẩy cửa ra nắm tay nữ sinh bước vào, mọi chuyện liền chuyển biến không được bình thường.

Đó là một căn phòng chất đầy đồ đạc linh tinh, có thể nhìn ra được một vài món đồ và thiết bị game hỏng, cậu tập trung chú ý nhìn vào mảng đỏ ở trong góc, trông hơi giống một trò chơi cậu biết.

Đến khi sự chú ý của cậu quay về hai nhân vật chính, cậu mới phát hiện nam sinh đã ấn nữ sinh lên tường mà gặm m út lỗ tai, miệng hỏi vì sao cô lại nhìn anh chằm chằm lâu như vậy.

Phim tâm lý gia đình đâu?

Giản Du cảm thấy chẳng có gì hay ho, cậu không thích cái kiểu phim yêu được dính dính nhão nhoét này, hôn tới hôn lui chán chết, nếu là Transformers hay Pokémon thì cậu còn có tí hứng thú.

Sau đó cậu lại nhận ra câu chuyện đã đi theo hướng là lạ, động tác của chàng trai càng lúc càng... đi quá giới hạn.

"Cái ** má? Định làm ở chỗ này luôn hả???"

"Như này không k1ch thích hở?"


"Ông thì biết cái gì, đây chính là cái cảm giác chỉ cách nơi công cộng một bức tường."

"Nam chính này chẳng có cơ bụng, còn chẳng bằng tui, nhìn nè, tui có tận hai múi đó ~ ahihi."

"Bị dở hơi sao lúc này còn nhìn nam chính?"

Giản Du: "..."

Khi mà cái tay của nam chính mỗi lúc dừng ở chỗ nào đó là lại cấu nhéo không ngừng, Giản Du liên biết đây là cái thể loại phim gì.

Bảo là nam sinh nào cũng đã từng xem, nhưng Giản Du thực sự chưa từng, kết quả là lần đầu xem lại là ngồi cùng cả đám người.

Cậu không biết rằng cho dù mặt cậu không đỏ không hồng, nhưng hai tai cậu đã nóng đến sắp chín, trong một khoảnh khắc cũng không biết nên nhìn đi đâu cho phù hợp.

"Cốt truyện" trên màn hình càng lúc càng đi sâu, nam sinh đã tới giai đoạn bế nữ sinh đè lên tường.

Giản Du nghiêng nghiêng đầu, khác với ba người đang nhìn chằm chằm di động, cậu đụng phải ánh mắt an tĩnh của Lục Thời Niên.

Bốn mắt nhìn nhau một lát, Lục Thời Niên bỗng nhiên đứng lên: "Tay dính nước dâu tay rồi, tôi đi rửa tay cái."

Nói xong hắn thong thả xoay người đi ra ban công.

Giản Du thấy bóng hắn biến mất thì cũng đứng dậy theo: "Tôi đi WC."

Đới Lượng Lượng tỏ vẻ "tui hiểu mà", vẫy vẫy tay: "Đi đi mau lên, cơ mà cậu cũng nhanh quá rồi đó, nội dung còn đi chưa được một nửa nữa."

Giản Du thuận miệng đáp một tiếng, cậu vừa mới bước ra khỏi cửa ban công thì đã bị Lục Thời Niên kéo qua đè lên tường, hôn đắm đuối.

Cửa trượt ban công nửa đóng nửa mở, bọn họ vừa hay đứng ở vị trí cánh cửa đã đóng được một nửa. Cách một cánh cửa, bên trong là ba người xúc cảm trào dâng, bên ngoài là hai người khí thế ngất trời.

Trước giờ cách Lục Thời Niên hôn luôn giống ý như tính cách mà hắn thể hiện trước mặt Giản Du, h@m muốn chiếm hữu gần như bị đè nén trong sự dịu dàng, và cả tính tàn bạo không khỏi bị rò rỉ dưới sự kiềm chế.

Hắn nhéo cằm cậu nhấc lên, mỗi lần hôn đều hận không thể nếm hết hương vị của cậu.

Nói chính xác thì cả hai người đều không có kinh nghiệm, cho dù là yêu đương hay hôn môi thì cũng đều không có, giai đoạn mò mẫm này lẽ ra cục diện không thể nghiêng về một phía.

Tuy nhiên thì sự thật lại chính là như vậy.

Lục Thời Niên vẫn luôn "không thầy dạy tự hiểu" mà chiếm thế thượng phong, mỗi một bước đi đều là hắn dẫn dắt Giản Du.

Cảm giác được dẫn dắt thế này cũng không tệ, nhưng có đôi lúc Giản Du cũng nảy sinh tính hơn thua, cũng muốn nếm thử mùi vị cạnh tranh làm chủ.

Giống như hiện tại.

Cậu có thể cắn một cái để hù dọa hắn, sau đó đuổi theo hắn, chỉ cần bắt chước cách thức lúc trước của hắn rồi tự luyện tập trong đầu một lần, cũng đơn giản thôi, không khó.

Giản Du bắt đầu đưa kế hoạch vào thực tiễn.

Sau đó là một màn xuất sư thất bại. Cậu vừa mới hoàn thành được bước đầu tiên thì đã bị kẻ có thực lực cách xa đ è xuống đất cọ xát.

Lục Thời Niên không những không bị cậu hù dọa, mà ngược lại, vì cậu hệt như đang khiêu khích đáp lại hắn cho nên hắn càng hưng phấn hơn.

Thôi kệ đi.


Giản Du hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, chỉ tới khi không thể chịu nổi nữa mới kéo kéo cổ tay Lục Thời Niên một chút.

Tiếng cười tràn ra khóe môi, khi Lục Thời Niên buông ra thì cậu đã bị hắn hôn tới đỏ ửng đôi môi, hắn áp trán lên trán cậu nhưng cậu cũng lười phản ứng, nhắm mắt thở hổn hển.

Gương mặt cũng đã phiếm hồng, hàng lông mi đổ bóng trên làn da trắng nõn dưới mắt, lông mày hơi nhíu lại, hệt như một tinh linh trong bọt sóng được ánh trăng chiếu rọi, kì lạ nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Lục Thời Niên không thể kiềm chế, lại nặng nề hôn lên môi cậu.

"Em ngọt quá."

Hắn cười vui vẻ: "Cái phim kia không hay, nhìn cái cô đó chẳng vui bằng hôn anh."

Giản Du vừa mới thất bại trong việc chiếm thế thượng phong, cậu nín thở một chút, cố ý nói: "Nhưng mà trông nam sinh kia hôn giỏi hơn anh nhiều."

Sắc mặt Lục Thời Niên lập tức có biến động.

Ui cha, hiếm lắm mới hòa được một ván nha, Giản Du nghĩ.

Chỉ là đắc ý chưa được bao lâu thì đã có một bàn tay đẩy góc áo cậu ra, nắm lấy eo cậu.

Mắt Lục Thời Niên nhắm hờ, nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, thì thầm bên tai cậu y như một ác ma: "Em nói vậy là sao? Bởi vì anh không giống tên đó, vừa hôn môi vừa động tay?"

Giản Du hít sâu một hơi không dám thở ra, vành tai nóng cháy, cảm giác điện giật truyền đi khắp cơ thể. Cậu nghiêng cổ, cắn răng nhịn xuống một tiếng r3n rỉ vỡ vụn.

Lục Thời Niên hài lòng với phản ứng của cậu, chậm rãi nói tiếp: "Hay là bởi vì anh không c ởi quần em, bế em lên mà hôn?"

"..."

Không được, quá sức chịu đựng rồi.

Giản Du không nhìn được ra tâm tự hiện giờ của Lục Thời Niên, sợ rằng hắn thực sự nói được làm được.

Ở nhà thì chẳng sao, nhưng giờ đang ở ký túc xá, ngoài kia còn có ba người khác.

Lục Thời Niên thấy Giản Du không nói gì, cho rằng cậu thẹn quá hóa giận, cong cong môi định rút tay về dỗ dành cậu, ai ngờ lồ ng ngực lại được một cơ thể ấm áp chủ động dán lên.

Giản Du giơ tay ôm lấy hắn, để lộ ra sự mềm mại, ghé vào vai hắn nhỏ giọng nói: "Anh, em sai rồi." Ngưng một chú: "Tên đó hôn không giỏi bằng anh."

Nét cười khựng lại trên khuôn mặt Lục Thời Niên.

Trái tim hắn như một quá bóng bay được tự động thổi căng, bành trướng kịch liệt.

Hắn nhắm mắt lại, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy lưng Giản Du, siết chặt lấy cậu. Thích cậu đến mức không biết bây giờ phải làm sao, hận không thể hòa cậu vào trong cơ thể hắn.

"Bé cưng, em thật là..."

Thật là biết cách hạ gục hắn.

-

Hết chương 36.

Chết mất thui Du Du ơi QAQ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!