Chiều hôm sau, hai người quay về thủ đô.

Tầm Thành giáp với thủ đô, đi tàu cao tốc mất chưa đến một tiếng. Du Tâm Kiều lướt điện thoại trên tàu, bài đăng trên vòng bạn bè đêm qua gần như khiến mọi người trong danh sách bạn bè WeChat bùng nổ.

Diêu Quỳnh Anh hỏi cậu khiêm tốn xíu đi được không, Du Hàm Chương tán thành. Lương Dịch còn ở Tầm Thành đi chuyến sau, hỏi cậu đi hưởng tuần trăng mật bằng công quỹ có cảm giác thế nào, Du Tâm Kiều đáp: Ông có thể gọi Đại gia tới đây. Thẩm Đạt Dã âm thầm ấn like.

Tạ Minh An bình luận một cái sticker khóc òa, Du Tâm Kiều lúng túng, thầm nói quên mất phải chặn cậu ta. Cậu quay đầu nhìn Từ Ngạn Hoàn ngồi bên cạnh, anh đang gõ máy tính, không nhìn về phía này. Du Tâm Kiều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tiện tay mở tin nhắn mới ra, mấy người bạn nằm trong list lớp 12 – 3 Trung học số 2 sáu năm trước cũng ngoi lên. Hà Đường Nguyệt với ảnh đại diện hình hoa sen y hệt mấy bô lão gửi một đống dấu chấm than: Cá Nhỏ ơi cuối cùng cậu cũng thành công rồi!!! Aaaaaa anh Từ vẫn đẹp trai như ngày nào!!!!!!!

(*小鱼 xiǎoyú, yú đồng âm với họ Du)

Bạn học cũ gặp lại nhau, nước mắt lưng tròng. Năm đó Du Tâm Kiều rời khỏi Tầm Thành rồi thoát khỏi nhóm chat của lớp, Hà Đường Nguyệt nghiêm khắc khiển trách hành vi thất tình là từ bỏ luôn cả thế giới của Du Tâm Kiều, cũng tò mò sao cậu tóm được Từ Ngạn Hoàn, bởi vì theo như tình hình năm đó, gần như hai người không còn khả năng bên nhau nữa.

Du Tâm Kiều không biết phải kể lại chuyện xảy ra trong nửa năm sau khi về nước làm sao, cậu bèn giả vờ nói mò: Thì cứ mặt dày quấn theo thôi, liệt nam sợ triền lang mà.

Hà Đường Nguyệt: Quả nhiên kiên trì tất sẽ thắng, nhưng mà sáu năm lận… Cuộc đời có bao lần sáu năm đây?

Đối với sáu năm ấy, nói Du Tâm Kiều không để ý là nói dối.

Về đến nhà, trước tiên phải đón nhím Hoàn Hoàn từ nhà hàng xóm về, Du Tâm Kiều nghỉ ngơi cả buổi tối rồi nhưng vẫn không bình tĩnh được, thừa dịp Từ Ngạn Hoàn đi làm, cậu chạy thẳng tới chỗ ông chủ Hoàng, đàn cây piano trong cửa hàng của ông.

Hoàng Hòa mới ăn cơm trưa, chống cùi chỏ lên đàn piano xỉa răng, đưa ra đề nghị: “Kiếm đại cái tường nào chắc một chút, đập đầu lên đó đi, có khi nhớ lại được đấy.”

Du Tâm Kiều bảo chiêu gì mà thiệt hại quá: “Cháu muốn biết sáu năm qua anh ấy sống thế nào, đập đầu vào tường có xuyên vào đầu anh ấy được không?”

Hoàng Hòa cười: “Sao cháu không nói sớm, nay không có Tiểu Từ, để chú kể cho mà nghe.”

Thật ra chú cũng không biết nhiều.

Sự kiêu ngạo từ trong xương ngăn Từ Ngạn Hoàn tìm kiếm trợ giúp của người khác, Hoàng Hòa chỉ biết sau đó bọn họ lại chuyển nhà, Bạch Vi bị bệnh một trận. Ban ngày Từ Ngạn Hoàn đi làm, tối sẽ đến bệnh viện chăm sóc mẹ mình, còn phải nghĩ cách tránh sự đeo bám của Từ Chấn, có thể tưởng tượng được là khó khăn cỡ nào.

Căn cứ vào lời kể có thể suy đoán ra chính là giai đoạn Từ Ngạn Hoàn xin nghỉ học, cuối cùng Du Tâm Kiều cũng biết lý do tại sao anh không đến lớp.

“Sau khi cháu đi tình hình còn căng hơn, mấy lần Tiểu Từ đến cửa hàng của chú đều có thương tích, không biết là bị đám đòi nợ đánh hay bị gã rác rưởi kia… Khoảng thời gian đó cả người nó như bị hút sạch tinh khí thần* vậy, y chang cái xác chết di động.”

(*) Tinh, khí, thần nôm na là ba món báu tạo nên tinh thần và thể xác của con người.

Đoạn này khớp với sự miêu tả của Diêu Quỳnh Anh khi gặp Từ Ngạn Hoàn, chỉ tưởng tượng thôi mà trái tim Du Tâm Kiều đã đau đớn như bị bóp nghẹt.

“Mãi cho đến khi Lục Mộng… chính là luật sư đã giúp nhà bọn họ kiện tụng xuất hiện. Cô ấy giúp thu thập chứng cứ rồi lập án, trùng hợp tên cặn bã kia thua sạch tiền trong tay liền phát điên, tìm ra nhà bọn họ rồi đánh mẹ Tiểu Từ bị thương nặng. Lần này gã muốn chạy cũng chẳng thoát được, vừa ly hôn vừa đeo mức án, cuối cùng mới xem như là bình yên.”

Nghe xong Du Tâm Kiều thở ra một hơi.

Có điều…

“Vị luật sư kia, sao năm đó lại biết mẹ con anh ấy cần sự giúp đỡ?”

Hoàng Hòa xỉa răng, cười ha ha: “Chú đoán ông trời không nhìn nổi nữa, tự mình ra tay giúp đỡ đấy.”

Du Tâm Kiều càng nghĩ càng thấy lạ: “Không phải ông chủ Hoàng chú…”

Hoàng Hòa cố ý xua tay ngăn lại: “Nếu chú có năng lực lớn như thế, chú đã thẳng tay cho gã rác rưởi kia chết trong tù luôn rồi, còn để gã ra ngoài gây sóng gió được chắc?”

Vừa dứt lời, điện thoại của Du Tâm Kiều vang lên.

Từ Ngạn Hoàn gọi tới, Du Tâm Kiều cười tít mắt bắt máy, nói chưa được hai câu, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi.

Cúp điện thoại xong cậu liền sốt ruột đứng dậy. Bị hỏi là chuyện gì, Du Tâm Kiều mãi vẫn không sắp xếp lại câu từ được.

“Từ Chấn chết rồi.” Cậu trả lời: “Ý cháu là ba của Từ Ngạn Hoàn, chết rồi.”

Đi tới nhà xác của bệnh viện.

Bác sĩ nói là bị xe đụng chết, tắt thở tại chỗ.

Hai viên cảnh sát hỏi thăm tình hình tại hiện trường, có người nói gã bị xe van tông phải, đã xác nhận chủ xe không liên quan gì tới Từ Chấn. Từ Chấn đang né tránh đám đòi nợ cho vay nặng lãi, băng qua đường thì bị chiếc xe đang chạy tốc độ cao tông trúng văng xa chừng mười mét, rồi còn bị bánh xe nghiền lên, xác chết biến dạng hoàn toàn.

Còn vì sao Từ Chấn xuất hiện ở thủ đô, cảnh sát căn cứ vào camera ghi lại cùng với quá trình di chuyển gần đây của gã rồi đưa ra phỏng đoán sơ bộ. Gã mới được thả khỏi đồn Tầm Thành, có lẽ là muốn tìm mẹ con Từ Ngạn Hoàn và Bạch Vi tiếp tục đòi tiền, không ngờ đám cho vay nặng lãi dai đến thế, sáu năm rồi còn vượt thành phố để tới đòi nợ. Có người bảo nhìn thấy Từ Chấn bị đụng xe xong, đám đòi nợ kia quay đầu bỏ chạy, hiện đã bị lực lượng cảnh sát xếp vào danh sách truy nã.

Cửa nhà xác rất quạnh quẽ, từ lúc biết tin Từ Chấn qua đời, tinh thần của Bạch Vi bắt đầu hoảng hốt. Chỉ khi được hỏi rằng có muốn đến nhìn mặt chồng cũ lần cuối không, bà mới run lên, lắc đầu nói: “Không gặp… không muốn gặp ông ta.”

Lục Mộng cũng tới, cô là luật sư vụ án sáu năm trước, cũng là cấp trên trực tiếp của Từ Ngạn Hoàn.

Cô ôm lấy vai Bạch Vi dịu giọng an ủi, nhìn thấy Du Tâm Kiều đi tới bèn cười với cậu: “Em là Tiểu Du đúng không? Nào, ngồi đi, Tiểu Từ đi xử lý mấy việc còn lại rồi, đợi lát nữa sẽ quay lại.”

Đây là lần đầu tiên Du Tâm Kiều gặp Lục Mộng. Giống trong bức ảnh đăng trên trang web của công ty luật sư Tinh Thần, Lục Mộng mặc quần áo công sở, tóc dài búi lên, ngũ quan rạng rỡ trang nhã kết hợp với khí chất của cô, nhìn thôi cũng biết đây là người lãnh đạo có năng lực xuất sắc.

Cô hỏi Du Tâm Kiều buổi diễn tấu hôm qua thế nào, Du Tâm Kiều bất chợt có cảm giác bị chủ nhiệm giáo vụ hỏi chuyện, cậu hơi lắp bắp: “Rất, rất tốt ạ, mọi việc đều suôn sẻ.”

Lục Mộng phát hiện ra sự căng thẳng của cậu, cô cười: “Chị là cấp trên của Tiểu Từ, không phải của em, đừng sợ chị như thế.”

Du Tâm Kiều không sợ cô, mà là chột dạ.

Dù gì trước đấy cậu cũng từng xem cô là tình địch giả tưởng mà ghen tuông bậy bạ, còn bị vạch trần tại chỗ nữa. May mà chuyện này chỉ có cậu và Từ Ngạn Hoàn biết.

Ba người ngồi nghỉ trên ghế dài, Bạch Vi lo chuyện Từ Chấn chết sẽ làm ảnh hưởng tới Từ Ngạn Hoàn, Lục Mộng nói: “Không đâu, cảnh sát phá án cũng phải dựa vào bằng chứng, Tiểu Từ là cậu bé ngoan, khổ đau đời này của nó đã chấm dứt rồi.”

Nói đến khổ đau, mắt của Bạch Vi lại đỏ hoe, cuối cùng nước mắt cũng lăn xuống.

Đối với Từ Ngạn Hoàn, người làm mẹ như bà thấy hổ thẹn. Lúc con còn nhỏ, bà ngu ngốc nhu nhược, cho rằng tính người của Từ Chấn vẫn chưa biến mất, gã sẽ cải tà quy chính, kết quả của những lần nhượng bộ càng khiến Từ Chấn ngày càng sa đọa hơn. Sau này Từ Ngạn Hoàn lớn rồi, gánh vác gánh nặng gia đình trên vai, bà vẫn không có đủ dũng cảm để chống cự lại Từ Chấn.

“Năm đó lẽ ra chị phải liều mạng với Từ Chấn, cùng lắm là lôi gã chết cùng.” Bạch Vi khóc nức nở: “Là chị vô dụng, là chị có lỗi với Ngạn Hoàn, khiến cả tuổi thơ của nó không có lấy một ngày được yên ổn, nếu không phải do chị vạ lây nó, nó đã sớm, đã sớm…”

“Bây giờ thằng bé sống rất tốt, chị không cần phải tự trách đâu.” Lục Mộng trấn an bà: “Chỉ cần chị sống vui vẻ hạnh phúc, thì mọi nỗ lực của nó mới không bị lãng phí.”

Du Tâm Kiều cũng tiếp lời: “Cô ơi không phải cô làm vạ lây anh ấy đâu ạ, cháu nghe anh ấy nói, nhà cưới của hai bọn cháu là do cô và chú Vương gom tiền trả đợt đầu.”

Bạch Vi nhận lấy khăn giấy lau nước mắt: “Đừng nghe nó nói bậy, gì mà gom tiền, tiền đó là do cô và chú Vương trúng vé số mới có, để ở chỗ cô chú cũng không dùng được gì, chi bằng mua nhà cưới cho hai đứa.”

“Có chuyện này luôn ạ?” Du Tâm Kiều kinh ngạc: “Cô chú may mắn quá, khi nào cô viết giúp cháu một dãy số đi, biết đâu cháu lại phát tài được đấy.”

Biết rõ cậu đang nói đùa, nhưng Bạch Vi vẫn được cậu chọc cho bật cười.

Nửa tiếng sau Từ Ngạn Hoàn về, nói rằng đã sắp xếp xong, bước tiếp theo là mang xác Từ Chấn đến lò hỏa táng để thiêu.

Người khi còn sống làm đủ chuyện khốn nạn, chết rồi không ai nhung nhớ thì chẳng cần linh đường làm gì.

Bọn họ rời khỏi bệnh viện, Từ Ngạn Hoàn đưa Bạch Vi lên xe rồi hàn huyên vài câu với chú Vương. Du Tâm Kiều đứng bên đường, suy nghĩ hồi lâu liền nói tiếng “cảm ơn” với Lục Mộng từ tận đáy lòng.

Tất nhiên Lục Mộng hiểu rõ hàm ý bên trong hai chữ này, cô cười: “Nếu là vì vụ kiện tụng năm đó, chị chỉ có thể nói không hoàn toàn là công lao của chị, nếu không ai nói chị biết, chị ở thủ đô cũng chẳng hề hay rằng ở Tầm Thành có một đôi mẹ con cần sự hỗ trợ của pháp luật.”

Du Tâm Kiều chớp mắt một cái, nhất thời không hiểu.

Lục Mộng nói tiếp: “Nếu như vì chuyện chị cho thằng bé mượn tiền mua nhà, vậy lại càng không cần. Nếu đã nói là mượn thì tất nhiên phải trả, nó còn trả thêm tiền lời hằng tháng cho chị. Hơn nữa…”

Cô nhìn Du Tâm Kiều, trong đáy mắt ánh lên nỗi bi thương.

“Hoàn cảnh của chị cũng khá giống với nó, không muốn nó giẫm vào vết xe đổ của chị, cũng không muốn cuộc đời nó giống chị, để lại những tiếc nuối không thể bù đắp.”

Xử lý mọi chuyện xong, hai người không về nhà ngay mà đến quán bar của Tiêu Khai Nhan.

Tuy có câu “người chết là trên hết”, không nên phô trương như thế, nhưng tục ngữ cũng có câu “nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng”, Du Tâm Kiều thật sự không kiềm chế nổi, muốn ăn mừng với Từ Ngạn Hoàn vì “quả bom hẹn giờ” Từ Chấn này cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Ở cửa quán bar, Du Tâm Kiều còn giả vờ nghiêm túc: “Nếu anh thấy không hay, thì thôi chúng ta về nhà.”

Từ Ngạn Hoàn dắt tay cậu đi vào trong: “Cũng đã đến rồi.”

Việc làm ăn của quán bar nhộn nhịp hơn vào buổi tối, vì là quán pub nên khách đến đều ngồi tại chỗ của mình, uống rượu trò chuyện với bạn bè, ca sĩ hát nhạc dân ca trên sân khấu cũng không gây ồn ào.

Vào cửa rồi đi thẳng tới quầy bar, Du Tâm Kiều vỗ bàn một cái, nói với bà chủ đứng sau quầy: “Cho tôi ly Depth Bomb, đêm nay không say không về!”

Tiêu Khai Nhan trợn mắt, lấy một chai Yakult ở hàng thấp nhất trên quầy đưa cho cậu.

Cuối cùng vẫn được uống rượu, là ly cocktail màu xanh lam của Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều cứ nhìn chằm chằm cả buổi mới hớp được hai ngụm.

Uống xong thì thấy hơi váng đầu, Du Tâm Kiều chỉ vào Từ Ngạn Hoàn rồi giới thiệu: “Vị này, là cục cưng của tôi.”

Tiêu Khai Nhan cười nắc nẻ, hỏi Từ Ngạn Hoàn: “Cậu thích danh xưng này không?”

Từ Ngạn Hoàn lắc đầu, Tiêu Khai Nhan bày vẻ mặt “tôi biết ngay mà”, sau đó ghé sát vào tai Du Tâm Kiều chỉ dẫn: “Ông nên gọi cậu ấy là…”

Không biết nói gì mà mặt Du Tâm Kiều thoắt cái đỏ bừng, lẩm bẩm né ra: “Vậy không được, nghe nghe nghe thấy sến quá.”

Ba người trò chuyện vui vẻ với nhau, đặc biệt là lúc Tiêu Khai Nhan khai sạch chuyện xấu hổ hồi còn bé của Du Tâm Kiều, nói thấy bình thường cậu tiêu xài phung phí vậy thôi, chứ keo kiệt ở mấy chỗ kỳ cục lắm. Chẳng hạn như có lần các bạn học tới nhà cậu chơi, bọn họ mang mấy quả táo đỏ cậu để đầu giường đi rửa rồi ăn. Sau khi Du Tâm Kiều phát hiện ra liền nổi quạu, nói táo đó do cậu tự mình lựa để dành ăn, không cho phép ai đụng vào hết.

“Xong rồi cậu ta khóc lóc đào hố trong sân, chôn mấy hạt táo còn dư xuống.” Tiêu Khai Nhan nói: “Sau này không còn ai dám ăn táo của cậu ta nữa.”

Từ Ngạn Hoàn nghe xong thì buồn cười, thầm nghĩ không ngờ mấy quả táo được Du Tâm Kiều tặng năm ấy lại có ý nghĩa đặc biệt như vậy.

Du Tâm Kiều không kịp chặn cái miệng của Tiêu Khai Nhan, mất hết mặt mũi trước mặt Từ Ngạn Hoàn. Cậu bực bội gục xuống mặt bàn, chôn đầu vào khuỷu tay, chỉ để lộ ra hai vành tai đỏ chót.

Trên đường về nhà sau khi ăn mừng, Du Tâm Kiều hạ cửa sổ xe xuống. Gió đêm đầu hạ lướt qua tóc mai, cậu thoải mái híp mắt, ngâm nga khúc hát suốt chặng đường.

Mở cửa vào nhà, Du Tâm Kiều ợ lên một hơi Yakult, tuyên bố: “Em muốn ăn táo.”

Từ Ngạn Hoàn liền gọt táo cho cậu.

Gọt vỏ xong cắt thành từng miếng xếp ra đĩa, Du Tâm Kiều dùng tăm cắm một miếng nhét vào miệng mình, miếng tiếp theo giơ đến bên môi Từ Ngạn Hoàn.

Từ Ngạn Hoàn không ăn, hỏi cậu: “Ăn táo của em, em có khóc không?”

“Không đâu.” Du Tâm Kiều lắc đầu: “Của em cũng là của anh… Em cũng là của anh.”

Du Tâm Kiều vẫn còn hơi váng đầu, dường như không biết lời nói trong vô thức của mình quyến rũ người ta nhường nào. Chỉ thấy Từ Ngạn Hoàn im lặng sáp tới gần, sau đó nắm nhẹ cằm để cậu ngẩng đầu lên, tiếp đó đặt một chiếc hôn xuống.

Lần này là vị táo ngọt lành.

Mới đầu là Từ Ngạn Hoàn chủ động, tích tắc sau, Du Tâm Kiều nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, nghển cổ lên đón nhận.

Đây là một nụ hôn không bị ràng buộc, không cần kiêng dè gì, hai người đều cảm nhận được niềm sung sướng lâu rồi mới có được.

Hồi lâu sau, Du Tâm Kiều tựa lên vai Từ Ngạn Hoàn thở dốc, nói khẽ: “Kết thúc, kết thúc cả rồi…”

Cơn ác mộng dai dẳng cuối cùng cũng kết thúc.

Không còn ai tổn thương anh được nữa, cũng không còn ai gây trở ngại cho chúng mình.

Du Tâm Kiều chuyển lời của Bạch Vi và Lục Mộng cho Từ Ngạn Hoàn, cậu nói với anh: “Mấy năm nay anh vất vả rồi.”

Trên thực tế, những câu nói thế này từng được rất nhiều người khác nhau nói với Từ Ngạn Hoàn, bao gồm cả Bạch Vi, chú Vương, chủ nhiệm lớp, thậm chí là bà thím hàng xóm. Bọn họ người thì áy náy trong lòng, người thì bày tỏ sự cảm thông đối với anh, anh nghe câu này rất nhiều lần, lòng anh đã tê dại đến thinh lặng từ lâu.

Trước giờ Từ Ngạn Hoàn luôn lý trí, cho rằng không một ai có thể cảm nhận được sự đau khổ của người khác, bởi vậy anh không cần bất kỳ ai đồng cảm với sự “khổ cực” của mình. Nhưng không biết vì sao, câu từ được nói ra từ miệng của Du Tâm Kiều lại không giống vậy.

Tựa như những câu thoại “anh rất tốt”, “không phải lỗi của anh” do người ngoài nói đều không cảm động bằng một câu “anh vất vả rồi” của Du Tâm Kiều.

Tay Du Tâm Kiều xoa nhẹ lên mặt Từ Ngạn Hoàn: “Trước khi biểu diễn anh gửi tin nhắn khen em rất giỏi, em cũng muốn nói với anh, anh đã giỏi lắm rồi.”

Dù sao khó nhất không phải là đánh thắng một ván bài đẹp, mà là chơi tốt một ván bài xấu.

Từ Ngạn Hoàn vốn có tài năng xuất chúng, bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời của anh sẽ được rửa sạch hết thảy bụi bặm, không còn mù mịt nữa.

Đây mới là cuộc đời rực rỡ vốn phải thuộc về anh.

Mà Từ Ngạn Hoàn cứ như không nghe thấy lời khen của cậu, một tay anh siết eo Du Tâm Kiều, dễ dàng bế cậu lên.

Hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất khiến Du Tâm Kiều sợ tới nỗi hít sâu, cậu vội vàng choàng tay ôm lấy Từ Ngạn Hoàn, sốt sắng hỏi: “Anh, anh làm gì thế?”

Từ Ngạn Hoàn không đáp, sải bước đi đến phòng sách, xô mấy bản nhạc phổ vứt lung tung trên mặt đàn xuống, đặt Du Tâm Kiều lên.

Nắp đàn piano quá hẹp, Du Tâm Kiều ngồi không vững được, tách hai chân ra kẹp lấy eo Từ Ngạn Hoàn, cánh tay vẫn còn ôm chặt trên cổ anh, treo trên người anh như dây leo vậy.

Cậu cũng đâu có ngốc, cậu hiểu tình hình trước mắt như thế nào, cũng biết sắp sửa xảy ra chuyện gì.

Đối diện với con ngươi sâu thẳm nhuốm lửa dục của Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều cắn đôi môi đỏ bừng do bị hôn, hỏi bằng giọng rầm rì: “Có, có phải anh, muốn làm ở chỗ này từ lâu rồi không…”

“Phải.” Từ Ngạn Hoàn thản nhiên nói.

Đàn piano là ngai vàng của Du Tâm Kiều, mà nghệ sĩ đàn dương cầm Du Tâm Kiều chính là vua của những tinh linh giáng trần.

Cậu cao quý, tinh khiết, tốt đẹp đến nỗi không nên tồn tại ở nhân gian, bởi thế mỗi khi giơ tay chạm vào cậu, anh sẽ có một cảm giác run rẩy như muốn kéo cậu vào trần thế dơ bẩn, xúc phạm thần linh.

Tuy không khóc, nhưng trong mắt Du Tâm Kiều đã long lanh ánh nước. Giờ khắc này hai má cậu đỏ hây hây, rõ ràng đang sợ sệt nhưng lại không chống cự, tựa như bụi gai đang đợi Từ Ngạn Hoàn khai phá, anh xuyên qua bóng tối đi tới nơi có ánh mặt trời, hái thứ quả có một không hai này từ trên cây xuống.

Hoặc là, cậu không có sức chống cự.

Trong tích tắc trước khi chìm đắm, Du Tâm Kiều nghe thấy giọng nói khàn khàn của Từ Ngạn Hoàn: “Anh đã muốn từ lâu… muốn từ sáu năm trước rồi.”

Dư Trình: Chương sau “ánh trăng xanh” sẽ tái xuất giang hồ.

Hết chương 39.

Bonus: Có một bà tên 司小南专属打桩机 bình luận dưới chương này:)))))))))))

Từ Ngạn Hoàn ngồi trên ghế chơi đàn, Du Tâm Kiều ngồi trên đùi anh. Từ Ngạn Hoàn thản nhiên “làm” một hồi, sau đó mở nắp đàn lên, bắt Du Tâm Kiều đàn lại bài “Ánh Trăng” mà năm ấy cậu đàn vào ngày sinh nhật anh. Du Tâm Kiều bị anh “cọ” cho ngứa ngáy khắp người, bài mà cậu đàn cũng bị thay đổi nhiều. Từ Ngạn Hoàn như muốn trừng phạt cậu thật dữ, cứ ghé sát vào tai cậu nói: Trước đây em không đàn như vậy, anh nhớ được mỗi một ca khúc mỗi một giai điệu mà em từng đàn. Cuối cùng, dưới thế tiến công của Từ Ngạn Hoàn và điệu nhạc mà mình đàn ra, Du Tâm Kiều hoàn toàn thua trận, chỉ có thể mệt mỏi quỳ trên phím đàn, từng đợt âm thanh cứ vang lên theo động tác của người sau lưng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!