Hôm nay Du Tâm Kiều cố ý mang cái ghế đẩu mà cậu nhặt được đến trường, bởi vì đứng càng cao thì nhìn càng xa.

Mặc dù Từ Ngạn Hoàn đã xuất hiện, nhưng anh không hề đến gần mà luồn lách ra khỏi đám đông đi thẳng về phía toà nhà dạy học, hệt như không nhìn thấy cậu vậy.

Trên đường ôm ghế đẩu nhỏ về lớp, Du Tâm Kiều bắt đầu tự hỏi phải chăng hôm nay cậu ăn mặc chưa đủ bắt mắt.

Vậy thì ngày mai cậu đổi sang cái áo hoodie màu vàng tơ đi, mở toang áo khoác đồng phục ra, chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn thấy!

Mấy ngày sau, cơ hội lại đến. Kết quả cuộc thi đàn piano cấp thành phố mà Du Tâm Kiều tham gia trong kỳ nghỉ hè cũng đã có, đương nhiên là giật giải nhất.

Vốn dĩ nhà trường không cần phải thưởng, nhưng do thầy Dương chủ nhiệm lớp báo cáo việc này lên trên, lãnh đạo nhà trường hết sức coi trọng, tin rằng đây là cơ hội tốt để thể hiện rằng học sinh trường ta có tố chất toàn diện. Vì vậy vào thời gian tập thể dục giữa giờ, Du Tâm Kiều được mời lên bục, đàn lại khúc nhạc đoạt giải trước mặt toàn bộ thầy trò của trường.

Gác lại việc cậu “tỏ tình công khai” trong phòng phát thanh vào học kỳ trước, đây là lần đầu tiên Du Tâm Kiều nổi tiếng nhất ở trường Trung học số 2 Tầm Thành.

Nổi đến độ lớp trưởng lớp 11 – 3 Trần Dương vẫn luôn mắt cao hơn đầu cũng cố ý đến tìm cậu vào buổi trưa, nói tối nay sẽ tổ chức liên hoan lớp, cốt để chúc mừng cậu.

Du Tâm Kiều khiêm tốn: “Chỉ đạt giải nhất mà thôi, không cần phải gióng trống khua chiêng thế này.”

Trần Dương nói: “Là ý kiến của thầy Dương đấy, đúng lúc lớp 12 vừa khai giảng, cho mọi người thư giãn đầu óc.”

Du Tâm Kiều đồng ý. Biết chi phí ăn uống được trích từ quỹ lớp, cậu tự bỏ tiền túi mua thấy thùng đồ uống, chuyển đến quán ăn dưới sự trợ giúp của Vương Côn. Vừa mở ra là đã thấy đủ loại thức uống phong phú, ngoại trừ nước điện giải và đủ các loại sữa bò, ngay cả nước khoáng cũng thuộc hãng Evian.

Niềm vui của thiếu niên rất đơn giản, có ăn có uống là chẳng cần u sầu về tương lai.

Giữa bầu không khí sôi động của bữa liên hoan, các bạn học ca hát chơi oẳn tù tì thả xúc xắc. Nhân cơ hội thầy chủ nhiệm về sớm, bọn họ dời hết bia lên bàn, mục đích là để có được một chai bia rỗng đặt giữa bàn rồi xoay, chơi Nói thật hay Mạo hiểm.

Lượt xoay đầu tiên trúng lớp trưởng Trần Dương, có người hỏi cậu cảm giác khi làm con trai của chủ tịch quận, cậu nói: “Thiệt ra là phiền lắm.”

Lượt xoay thứ hai trúng Hà Đường Nguyệt, mọi người hỏi cô gần đây đang theo đuổi ai, cô ngượng nghịu nâng ly ra hiệu rót bia: “Không nói mấy cậu biết đâu.”

Kế đó xoay trúng Lương Dịch, cậu ta thật thà nói mình chẳng muốn thi đại học chút nào, cậu muốn ra ngoài xã hội kiếm tiền sớm. Thẩm Đạt Dã bảo thế thì không được, nói anh em tốt phải cùng nhau vào phòng thi, mai này có cưới vợ cũng phải cưới cùng lúc.



Chai bia xoay từ bàn này đến bàn nọ, cuối cùng sự việc mang tính xác suất cũng chẳng phụ lòng quần chúng tại hiện trường, miệng chai dừng xoay, chĩa thẳng Từ Ngạn Hoàn đang ngồi trong góc xó.

Tiếng ầm ĩ chợt tắt, lặng ngắt như tờ.

Đây là lần đầu tiên Từ Ngạn Hoàn tham gia tiệc liên hoan lớp, vậy nên trên đường đến đã có bạn học đoán rằng, ngày trước anh không tham gia là bởi vì chưa đóng quỹ lớp.

Từ lúc Tạ Phi to mồm nói ở trường rằng ba của Từ Ngạn Hoàn nợ nần chồng chất vào học kỳ trước, bản thân Từ Ngạn Hoàn còn đang làm thêm khắp nơi, giờ đây cả trường đều biết điều kiện gia đình anh khó khăn. Hơn nữa trước đó anh toàn lui tới một thân một mình không hoà nhập, thành tích học tập lại xuất sắc quá mức, nên từ lâu anh đã trở thành một trong những nhân vật được chọn để thảo luận lúc rỗi rãi của học sinh trường Trung học số 2 Tầm Thành.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến Từ Ngạn Hoàn nhận được sự chú ý vẫn vì ngoại hình.

Du Tâm Kiều đang duỗi dài cổ ngó nghiêng ở bàn bên, cậu liếc thấy Từ Ngạn Hoàn cụp mắt mím môi, dáng vẻ chẳng ăn nhập gì với xung quanh. Mi mắt anh khẽ nâng lên, để lộ con ngươi màu nâu sẫm, đôi mắt lạnh lùng tuỳ ý quét quanh khiến người ta không nén nổi phải hít hà.

Phạm quy quá đi, Du Tâm Kiều thầm nghĩ, vẻ ngoài tới cỡ này, ai nỡ nhẫn tâm trách phạt anh?

Vương Côn nỡ.

Từ khi chơi bóng rổ cùng nhau, Vương Côn đã xem Từ Ngạn Hoàn thành người phe mình. Ngày trước cậu ta còn từng khuyên nhủ anh nếu như không chấp nhận sự theo đuổi của Du Tâm Kiều thì cũng đừng gây nhốn nháo quá mức.

Dù rằng cậu ta vẫn hơi sợ, bởi cậu đã tận mắt nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn ung dung đánh Tạ Phi nằm bẹp trên mặt đất.

Dưới sự đùn đẩy của mọi người, Vương Côn đứng lên: “À thì, cậu biết quy tắc trò chơi mà nhỉ?”

Dừng chừng hai giây, Từ Ngạn Hoàn “ừ” một tiếng.

Vương Côn đã có tự tin, cậu trao đổi ánh mắt với Hà Đường Nguyệt ở bên cạnh rồi hắng giọng hỏi: “Bây giờ cậu có người trong lòng không?”

Một trong những câu hỏi thường thấy nhất khi chơi Thật hay Thách, tần suất xuất hiện cao đến độ có thể sánh với việc trời đổ mưa vào tiết thể dục.

Nhưng câu hỏi thông thường mà đặt trên người Từ Ngạn Hoàn đã chẳng còn thông thường nữa, dẫu sao ngoại trừ điều kiện gia đình, những điều khác về anh đều là ẩn số.

Có người nhớ đến vụ phát thanh tỏ tình bị cho leo cây gây chấn động toàn trường vào học kỳ trước, bầu không khí nhất thời ngưng trệ, một nửa bạn học đợi câu trả lời của Từ Ngạn Hoàn, một nửa còn lại đang lén lút quan sát phản ứng của Du Tâm Kiều.

Du Tâm Kiều vờ như chẳng quan tâm, cầm đồ uống trên bàn lên thong thả uống, song trên thực tế tai đã vểnh lên cao, chỉ sợ bỏ sót âm thanh nào đó.

Mà dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên mặt Từ Ngạn Hoàn vẫn chẳng có biểu cảm gì. Lúc bờ môi mỏng của anh khẽ mở, có bạn học nhiều chuyện mở điện thoại bắt đầu quay video. Từ Ngạn Hoàn nhấc tay phải, cầm một ly bia đã được rót đầy trên bàn, đưa đến bên miệng, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Đến cuối buổi liên hoan, mọi người đều đã chơi mệt, vật vờ tụ lại một chỗ.

Lương Dịch xem bữa liên hoan này như một lần chè chén say sưa sau cuối trước khi thi tốt nghiệp nên uống khá nhiều, kết quả chỉ có thể miễn cưỡng bước đi dưới sự dìu dắt của Thẩm Đạt Dã.

Trước khi đi cậu ta vẫn không quên ngoảnh đầu vẫy tay với Du Tâm Kiều: “Bye bye nha Kiều, ngày mai tôi không đi học đâu, tôi đi làm công kiếm tiền.”

Du Tâm Kiều trợn trắng mắt ngay: “Ngày mai là thứ Bảy!”

Bản thân cậu cũng uống chút ít rượu, gò má ửng đỏ thiếu tự nhiên, thoạt nhìn ánh mắt cũng hơi đờ đẫn.

Vậy mà cậu còn gặp hai học sinh thể dục của lớp bên cạnh ở cổng. Họ đều biết chuyện Du Tâm Kiều thích con trai, thấy dáng vẻ ngờ nghệch dễ trêu của cậu nên họ ầm ĩ cười đùa cản cậu bên đường, hỏi số điện thoại.

Cách dùng từ cũng thô lỗ kinh khủng, nào là “ăn cái gì mà da trắng đến vậy”, “tôi thấy vẻ ngoài của cậu giống hệt con gái, cậu có phải là gái giả trai không vậy”.

Từ Ngạn Hoàn cố ý ra khỏi quán ăn sau cùng, cảnh mà anh nhìn thấy chính là cảnh Du Tâm Kiều bị hai tên côn đồ chặn trong góc tường.

Não bộ còn chưa đưa ra chỉ thị, anh đã vội vàng đưa bước ra. Nhưng chưa đợi anh đi đến phía trước đã thấy Du Tâm Kiều nhón chân, giơ cao hai tay, mỗi tay đè một gáy của hai tên kia, dồn sức đập vào nhau.

Chỉ nghe thấy một tiếng “cốp”, hai tên học sinh thể dục đau đến độ ôm trán gào thảm thiết, lúc lùi về sau còn đụng vào nhau, suýt nữa trượt ngã.

Du Tâm Kiều cực kỳ thỏa mãn với kết quả này, móc khăn giấy trong túi ra lau tay cứ như chê bẩn không bằng, vừa lau vừa mắng: “Trai thẳng chết tiệt, bố mày ông đây mới là đàn ông đích thực.”

Thấy cơ thể nhỏ nhắn của Du Tâm Kiều nghiêng ngả đi xa, Từ Ngạn Hoàn không kìm được mà bật ra một tiếng cười khẽ.

Sau đó hai tên con trai giận dữ đi về phía bên này. Lúc họ đi ngang qua, Từ Ngạn Hoàn giơ một chân ra làm một tên vấp ngã, tên còn lại bị kéo tay nên cũng ngã theo. Nhân lúc hai tên đó nằm bẹp trên mặt đất không nhìn thấy, anh tiện thể đạp cho mỗi tên một nhát trên lưng.

Du Tâm Kiều thừa nhận mình là 0, nhưng tuyệt đối không thừa nhận mình là 0 yếu đuối.

Cậu tự nhận cậu chơi được đàn piano, vào được phòng bếp, thành tích tiếng Anh không chê vào đâu được, cũng chẳng kém ai về khoản đánh nhau.

Cậu còn dám thử thông cống nữa. Lúc liên hoan, tâm hồn cậu treo ngược cành cây nên chưa ăn no, buổi tối về đến nhà thì nấu cho mình một tô mì, mới ăn được một nửa đã no. Cậu nhớ Du Hàm Chương từng dặn dò rằng không được đổ rác ướt số lượng lớn vào bồn rửa, sẽ bị tắc, vậy nên cậu đổ vào bồn cầu.

Kết quả vẫn bị tắc.

Đối diện với mùi dưa chua Ông Đàn tràn lan khắp nhà vệ sinh, Du Tâm Kiều mở cửa sổ, rồi xắn tay áo lên, cầm cây thông cống, hít sâu một hơi mới dám ra tay. Bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng vang lớn, cửa nhà vệ sinh bị gió thổi đóng sầm lại.

Dọa con tim bé bỏng của Du Tâm Kiều nhảy dựng thình thịch, cây thông cống cũng lệch luôn.

Hút mấy lần mà chẳng thông, mực nước vẫn cao như vậy, Du Tâm Kiều bắt đầu chùn bước, cân nhắc xem tỉ lệ thành công của việc gọi ba ruột chỉ dẫn từ xa cao bao nhiêu.

Dù sao mất mặt trước người nhà mình vẫn đỡ hơn mất mặt trước người ngoài một chút, sau khi trải qua một hồi đắn đo, Du Tâm Kiều gọi điện thoại cho Du Hàm Chương.

Ba tiếng vang lên, nhưng người nhận điện thoại lại là Diêu Quỳnh Anh.

Bà còn giận chuyện Du Tâm Kiều khăng khăng ở lại Tầm Thành, giọng điệu cũng chẳng tốt là bao: “Chẳng phải con nói không cần bố mẹ lo à, còn gọi điện thoại làm gì nữa?”

Du Tâm Kiều hục hặc: “… Con gọi cho ba.”

Người nghe máy đổi thành Du Hàm Chương. Nghe nói ba mẹ vừa mới trở về sau khi tham gia một bữa tiệc tối, Du Tâm Kiều hỏi tình hình hiện tại của bạn bè người thân, Diêu Quỳnh Anh đứng bên cạnh nói: “Con trai bác Lưu của con đi du học về rồi, bây giờ vào công ty lớn làm quản lý bộ phận. Con gái nhà dì Trần của con cũng ra nước ngoài rồi, con bé học đàn cello, vốn dĩ hai đứa phải là bạn học…”

Du Tâm Kiều không nghe nổi mấy câu ấy, cậu cắt ngang: “Năm sau đi thì vẫn là bạn học mà mẹ.”

Trong mắt Diêu Quỳnh Anh, hành vi của cậu lúc này chẳng khác gì đang lãng phí thời gian, vậy nên bà không kìm được câu trách móc: “Đi sớm một năm thì về sớm một năm, bản thân con cũng biết thời hoàng kim của người nghệ sĩ ngắn chừng nào. Nếu biết con không ra gì thế này, năm đó phải sinh thêm một đứa…”

Ngày trước Diêu Quỳnh Anh cũng từng nói câu ấy, nhưng đều nói bằng giọng điệu trêu đùa, hôm nay bà nói ra bằng lời lẽ nghiêm khắc nên khó tránh khỏi hơi tổn thương.

Du Tâm Kiều cũng không tốt tính, tức tối phản bác ngay tại chỗ: “Nhân lúc còn kịp, hai người mau chóng sinh thêm một đứa đi.”

Nói xong, cậu ngắt máy.

Cậu vừa thầm châm biếm khoảng cách không tạo nên vẻ đẹp, vừa nắm chặt điện thoại định ra ngoài tìm dịch vụ sửa chữa giúp đỡ, kết quả vặn nắm cửa mấy lần cũng không mở cửa ra được.

Có lẽ vì cửa đóng quá mạnh, chốt khoá trái bị đụng rớt.

Cậu thử thêm mấy lần, dồn hết sức lực từ khi bú sữa mẹ nhưng vẫn không mở được.

Du Tâm Kiều lặng lẽ trở về bên cái bồn cầu, cúi đầu nhìn cây thông bồn cầu đang trôi nổi bên trong, một tiếng bõm vang lên, một giọt nước mắt rơi vào mớ nước súp mì ăn liền đục ngầu.

Nếu bây giờ có người phỏng vấn, hỏi Du Tâm Kiều nam tính để làm gì, chắc chắn đáp án của Du Tâm Kiều là — có mạnh mẽ được mấy đâu, yếu đuối lắm đó được chưa.

Sống một mình hơn nửa năm, gặp chuyện gì cũng chỉ có thể nén nỗi xót xa, giờ đây tất thảy đều dâng trào. Du Tâm Kiều ngồi xuống gần bồn tắm, nhấn mở điện thoại mở Wechat, gửi một emoji khóc to trong nhóm lớp.

Ba phút sau mới có người trả lời.

Vương Côn: Sao vậy Cá nhỏ?

Có lẽ vì thuận tiện khi nhập tin nhắn, các bạn học trong nhóm đều gọi Du Tâm Kiều là Cá nhỏ*.

(*) 小鱼 Tiểu Ngư (cá nhỏ) và 小俞 Tiểu Du đồng âm.

Du Tâm Kiều lau nước mắt, gõ chữ trả lời: Tôi nhốt mình trong nhà vệ sinh mất rồi.

Vương Côn: Làm sao giờ, gọi 119 cầu cứu?

Vốn dĩ Du Tâm Kiều định hỏi cậu ta có thể đến đây một chuyến hay không, cậu ta cao, biết đâu có thể leo cửa sổ vào. Mặc dù vẫn có thể gọi dịch vụ sửa chữa, nhưng liên quan đến an toàn cá nhân, tóm lại cậu vẫn thấy yên tâm với người quen hơn.

Vương Côn nói ngay: Tôi với ba mẹ đang trên đường về quê, nếu không tôi đã đến giúp cậu rồi.

Cậu ta giúp Du Tâm Kiều tag mấy bạn học thân thiết, bao gồm Lương Dịch và Thẩm Đạt Dã, đều không có ai trả lời, đoán chừng uống say nên ngủ rồi.

Ngay cả Trần Dương ngoại trừ gửi thông báo cũng ít khi nói chuyện trong nhóm giờ đây cũng xuất hiện: Hay cậu gọi 119 đi, lần trước mèo hàng xóm nhà tôi bị kẹt trên cao cũng nhờ đội cứu hoả trợ giúp đấy.

Du Tâm Kiều thấy hơi mất mặt, thầm nói rằng mình suy bại đến nỗi ngu ngốc giống hệt con mèo rồi sao?

Thoát khỏi Wechat, Du Tâm Kiều quyết định ngồi thêm một lát nữa, chín giờ sẽ gọi cầu cứu.

Có lẽ điều này cũng thuộc về cảm giác nghi thức kỳ quái của cậu, để sự xấu hổ xuất hiện trễ hơn một chút.

Tình huống hiện tại rất quen thuộc, cậu nhớ lần trước ngồi chồm hổm trong đây vì sấm đánh cúp điện, sau đó Từ Ngạn Hoàn thình lình xuất hiện.

Họ còn hôn nhau, mặc dù môi lại bị rách.

Bụng ngón tay ma sát vành môi, suy nghĩ của Du Tâm Kiều trở về đêm ấy, cậu không nhịn được bắt đầu ngẫm nghĩ xem sau khi Từ Ngạn Hoàn về nhà có bị mẹ dò hỏi sao miệng bị trầy hay không.

Nếu bị hỏi, anh sẽ trả lời thế nào?

Bị một con chó cắn ư?

Vậy rốt cuộc cậu là mèo hay chó?

Màn đêm bao phủ không gian ngoài cửa, trên cây thi thoảng vang lên tiếng côn trùng râm ran. Du Tâm Kiều tì đầu lên cửa tủ ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Chỉ kêu hai tiếng rồi ngừng, giống như người bên trong không thể ra mở cửa được. Tiếp đó, tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh, tiếng xào xạc khi giẫm lên mặt cỏ và lá rụng khiến Du Tâm Kiều tỉnh táo ngay lập tức, cảnh giác mà nghĩ rằng giờ này rồi ai còn tới đây, chưa có sự cho phép của chủ nhà thì đội sửa chữa sẽ không vào sân, chẳng nhẽ là trộm?

Cậu nín thở đi đến bên cửa sổ, thò nửa cái đầu ra dòm xuống dưới.

Cửa sổ nhà vệ sinh tầng hai cao hơn tầng một chút ít, Du Tâm Kiều cúi xuống nằm nhoài trên bệ cửa sổ bằng một tư thế kỳ cục. Đúng lúc điện thoại vang lên, tay cậu run run suýt nữa làm điện thoại rơi ra ngoài.

Cậu rụt người về, tựa lưng vào tường ấn nút nghe máy. Sợ kinh động đến “tên trộm” bên ngoài nên Du Tâm Kiều không dám to giọng quá: “Alo?”

Thậm chí cậu còn không để ý tên người gọi.

Đầu bên kia yên tĩnh mấy giây, một giọng nói trầm lắng lạnh nhạt vang lên: “Mở cửa sổ ra.”

Du Tâm Kiều nín lặng một hồi lâu, lượng tin tức quá lớn ập đến khiến cậu không biết phải hỏi cái gì trước.

Sao cậu lại đến đây? Còn nữa, mở cửa sổ gì cơ?

Người ở đầu bên kia điện thoại quyết định thay cậu.

“Chẳng phải cậu nói cậu bị nhốt sao?” Từ Ngạn Hoàn nói, “Mở cửa sổ ra trước đã.”

Đợi đến khi Du Tâm Kiều hoàn hồn, đứng dậy mở cửa, cậu nhìn thấy một bóng dáng cao lớn dưới lầu.

Từ Ngạn Hoàn vẫn mặc đồng phục trường, màu xanh trắng đan xen hòa vào màn đêm thăm thẳm, mặc dù cậu nhìn anh từ phía trên cao xuống, nhưng vẫn gợi lên cảm giác vắng lặng tiêu điều.

Nhưng rõ ràng mùa thu vẫn chưa đến.

Cùng với cơn gió đêm ồ ạt ùa vào tâm trí, cậu còn cảm nhận được cái gọi là Déjà Vu* diệu kỳ.

(*) Déjà Vu: hay còn gọi là ảo giác của trí nhớ, lúc này bạn sẽ thấy thật quen thuộc trước một hiện tượng, sự kiện chưa từng gặp qua trước đây, hệt như bạn đã từng trải qua rồi vậy.

Thuở tấm bé đọc truyện cổ Grim, cậu nhớ trong đó có một câu chuyện kể về nàng công chúa bị giam trong tháp cao, rồi có hôm, cô thả tóc ra bên ngoài cửa sổ cho hoàng tử leo lên.

Mặc dù Du Tâm Kiều không có tóc dài, tầng hai cũng không cao bằng toà tháp, nhưng bây giờ cậu vẫn không tự chủ được mà nhớ đến câu chuyện Công Chúa Tóc Mây.

Lặng lẽ trong lòng.

Từ Ngạn Hoàn dáng cao chân dài, tay chân cũng nhanh nhẹn, anh dời thùng rác đến rồi giẫm lên nó, tay bám lấy viền trang trí* bên rìa bức tường, chỉ hai ba bước đã leo được lên.

Lúc anh leo cửa sổ vào, Du Tâm Kiều căng thẳng đỡ lấy anh. Trong phút chốc, hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Du Tâm Kiều có thể ngửi thấy mùi bia thoang thoảng trên người đối phương.

Nhớ đến lúc liên hoan tối nay, vì không nói lời thật lòng nên Từ Ngạn Hoàn đã uống một ly bia to.

Vậy nên không phải anh không có người trong lòng, anh chỉ không muốn nói mà thôi.

Giấm chua lại bắt đầu lục tục dâng trào trong tim Du Tâm Kiều, còn chua hơn cả dưa chua ông Đàn.

Mà Từ Ngạn Hoàn cũng để ý thấy nước mì không rõ thành phần trong bồn cầu, nét mặt điềm tĩnh lại lộ ra vẻ cạn lời.

Du Tâm Kiều chủ động giải thích: “Tôi có thử thông cống nhưng không thành công.”

Từ Ngạn Hoàn không nói gì, anh cầm cây thông bồn cầu ở bên cạnh lên, dồn hết sức thụi hai lần xuống nước, rồi anh nhấn nút xả nước, ào ào— mớ bầy hầy bên trong biến mất trong nháy mắt.

Làm cho Du Tâm Kiều ngượng ngùng hết sức: “Xem ra ban nãy tôi chưa tìm đúng chỗ… cậu vẫn giỏi hơn.”

Từ Ngạn Hoàn im lặng, chẳng nhận câu khen ngợi khó mà tả nổi ấy.

Cửa bị khoá trái, Từ Ngạn Hoàn cũng không mở ra được. Anh không có công cụ hỗ trợ, dùng lực mạnh quá thì sợ cạy hư khoá.

Chỉ đành vào từ đâu thì lại ra từ đó.

Nghe anh nói phải leo cửa sổ, thoạt đầu Du Tâm Kiều từ chối.

“Cao thế này, nhỡ té gãy chân thì sao?”

Từ Ngạn Hoàn liếc nhìn cậu, anh phát hiện bên má phải của cậu có một vết bẩn.

Không biết bị dính lên từ lúc nào.

Du Tâm Kiều cuồng sạch sẽ cực kỳ nhạy cảm trước ánh mắt chăm chú của người bên cạnh, cậu hỏi ngay tức thì: “Trên mặt tôi có gì dơ hả?”

Từ Ngạn Hoàn “ừ” một tiếng: “Bên phải.”

Du Tâm Kiều lấy tay lau cả buổi trời cũng không lau sạch vết bẩn kia. Có lẽ vì Từ Ngạn Hoàn đang đứng trước mặt, cậu càng sốt ruột là não càng chập mạch, vậy mà lại quên mất bên cạnh có gương để soi.

Lau thêm mấy lần nữa, Du Tâm Kiều ngẩng đầu: “Bây giờ thì sao?”

Từ Ngạn Hoàn ngắm nghía kĩ càng một hồi rồi nói: “Còn một ít nữa.”

Nói rồi anh đưa tay qua, bụng ngón cái xoa nhẹ má trái của Du Tâm Kiều, phủi sạch bụi dính lên khi nhoài ra cửa sổ ban nãy.

Du Tâm Kiều không ngờ anh sẽ tự mình ra tay nên cứng đờ cả người, trong nhất thời ngay cả trái phải mà cậu cũng không phân biệt được.

Hai tay Từ Ngạn Hoàn bám lên khung cửa sổ, một chân đã giẫm lên bệ cửa.

Anh ngoảnh đầu, thấy Du Tầm Kiều với đôi gò má bị dính bụi đối xứng nhau, mắt trừng to đến độ tròn xoe, khoé miệng Từ Ngạn Hoàn không kìm nổi mà thoáng nhếch lên.

“Đi thôi.” Anh nói: “Tôi đứng ở dưới đỡ cậu.”

Hết chương 28.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!