Tối nay Du Tâm Kiều không thể ngủ ngon.

Cậu phát hiện sau khi mình mất trí nhớ, mặc dù thông tin hữu ích mà cậu có được không ngừng tăng thêm, song những chuyện chẳng thể giải thích cũng không vì vậy mà giảm bớt.

Điều trực quan nhất là Từ Ngạn Hoàn thay đổi quá nhiều so với hiểu biết của cậu, tính cách vẫn lạnh lùng đấy, nhưng sự chân thành và dịu dàng khi anh đối xử với cậu lại khiến người ta không thể phớt lờ. Chẳng lẽ thật sự như Lương Dịch đoán, sau khi hai người kết hôn thì tình cảm sâu đậm, cuộc sống hài hòa tốt đẹp ư?

Lý trí nói cho Du Tâm Kiều biết chuyện này không khả thi, ông chủ Hoàng cũng gián tiếp xác thực quan hệ sau khi kết hôn của họ rất bình thường, nhưng sự thực bày ra trước mắt lại năm lần bảy lượt phủ nhận giả định của cậu.

Giữa cơn nửa mơ nửa tỉnh, giai điệu của “Lyphard Melodie” liên tục vang vọng trong tâm trí. Du Tâm Kiều trở về hội trường của Trung học số 2 Tầm Thành. Hình như bên ngoài đám đông nhốn nháo dưới sân khấu, cậu nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn đứng trong góc khuất không người, giống với đêm mất điện hôm ấy, lặng lẽ lắng nghe một khúc nhạc được tấu vì anh.

Một tuần mới đến, Du Tâm Kiều tiếp tục luyện đàn ở nhà.

Buổi diễn lưu động cùng dàn nhạc giao hưởng Thủ đô được sắp xếp lại vào tháng Năm, mặc dù dư dả thời gian nhưng cậu cũng không thể lười biếng.

Tuần này cậu chỉ ra ngoài một lần duy nhất để gặp khách hàng của Từ Ngạn Hoàn, cũng chính là mẹ ruột của người bị hại trong vụ án bạo lực gia đình. Lần trước cậu từng gặp bà cụ ấy, bà nghĩ rằng chuyện mình mượn điện thoại của Từ Ngạn Hoàn có liên quan đến vụ tai nạn xe nên dù thế nào cũng phải mời hai người ăn bữa cơm.

Du Tâm Kiều hỏi: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc không gọi được điện thoại, anh nói với bà thế nào vậy?”

Từ Ngạn Hoàn đáp: “Hôm đó anh bất ngờ rời đi, sau đó bà ấy nghe nói em gặp tai nạn xe nên tự trách lắm, bảo là không nên chiếm dụng điện thoại của anh lâu như thế.”

“Đó là tình huống đặc thù, vả lại em cũng không trách bà ấy.”

“Bà cụ vẫn áy náy trong lòng, với cả phiên tòa sắp diễn ra, chắc muốn mượn cớ này luôn.”

Du Tâm Kiều đã hiểu: “Cái này có tính là cưỡng ép em tham gia xã giao không?”

Từ Ngạn Hoàn cười: “Này là do em nói, chứ anh đâu có nghĩ vậy.”

Du Tâm Kiều chấp nhận nhanh gọn, vốn dĩ chuyện này có liên quan đến cậu, giúp xã giao một chút cũng không mất miếng thịt nào.

Quả nhiên, hôm ăn cơm, tác dụng chủ yếu của Du Tâm Kiều là làm linh vật. Khai tiệc chưa được bao lâu, Từ Ngạn Hoàn với bà cụ đã thảo luận xoay quanh tài liệu cho phiên tòa và vấn đề bồi thường dân sự. Du Tâm Kiều nghe không hiểu cũng chẳng góp được câu nào, chỉ ngồi trước bàn ra sức ngốn đồ ăn.

Sau khi kết thúc bữa cơm, bà cụ bảo nhà hàng làm thêm một phần đồ ăn đóng gói những món mà Du Tâm Kiều động đũa nhiều nhất.

Nhận hộp đồ ăn trĩu nặng, Du Tâm Kiều không biết nên làm sao cho phải, nói năng cũng lắp bắp: “Bác không cần phải vậy đâu… dù gì cũng chẳng phải cháu giúp bác kiện tụng, là anh ấy chứ ạ.”

“Lần này luật sư Từ giúp bác kiện miễn phí, còn tận tâm như thế, là ân nhân của hai mẹ con bác.” Bà cụ kéo tay cậu: “Lần trước bác hại con gặp tai nạn xe, bác thực sự rất áy náy.”

Du Tâm Kiều không ngờ rằng bà còn biết cả chuyện khác, cậu trừng Từ Ngạn Hoàn một cái, xấu hổ lắc đầu: “Không không không, chuyện ấy là ngoài ý muốn, thật sự không trách bác đâu ạ.”

“Cháu và luật sư Từ đều là người lương thiện, tuy bác đã già nhưng mắt nhìn vẫn tốt lắm.” Trong mắt bà cụ xuất hiện ánh nước: “Hy vọng ông trời phù hộ cho hai đứa, từ nay về sau chắc chắn phải bình an, một đời thuận lợi hạnh phúc.”

Có qua có lại, Du Tâm Kiều cũng quan tâm đ ến vụ kiện của con gái bà.

Cậu đặt trước ghế dự thính, ngày mở phiên toà thì đến toà án cùng Từ Ngạn Hoàn.

Xe của Từ Ngạn Hoàn vừa mới lấy về sau khi sửa xong. Trước khi lên xe, Du Tâm Kiều cẩn thận mở nắp capo quan sát một lần, kiểm tra mỗi bánh xe một lượt. Thậm chí sau khi lên xe cậu còn bảo Từ Ngạn Hoàn đừng vội tăng tốc, đạp phanh xem thử có hoạt động hay không đã. Toàn bộ thao tác của cậu đã giải thích cho cái gọi là chứng hoang tưởng bị hại.

Từ Ngạn Hoàn bảo cậu đừng căng thẳng, cậu vẫn không nghe.

“Sự thật là có người muốn hại anh, sao không lo lắng được cơ chứ?”

Từ Ngạn Hoàn bỗng nhiên “à” một tiếng: “Em lo lắng cho anh.”

Du Tâm Kiều nghiêm mặt: “Em không lo cho anh, em lo cho bản thân khi ngồi trên xe của anh.”

Từ Ngạn Hoàn chẳng tỏ ý kiến gì về câu này, nhưng cậu có thể liếc thấy khóe miệng đang nhếch lên của anh.

Trang phục của Du Tâm Kiều hôm nay khá thoải mái. Áo khoác jeans rộng rãi mặc bên ngoài hoodie, quần ống thẳng màu đen dài đến mắt cá chân và giày Plimsoll tôn lên đôi chân vừa thon vừa dài của cậu, thêm vào cả khuôn mặt không rõ tuổi tác, trông cậu giống như học sinh đến tham dự phiên tòa.

Có lẽ Từ Ngạn Hoàn cũng phát hiện ra điểm này, hôm nay ánh mắt của anh rất hay dừng trên người cậu. Du Tâm Kiều bị anh nhìn đến mức không chịu nổi, lên tiếng giục: “Chẳng phải luật sư mấy anh đều cần chuẩn bị trước lúc phiên tòa diễn ra à, sao anh còn không nhanh lên?”

Từ Ngạn Hoàn kẹp tài liệu vụ án dưới khuỷu tay, anh giơ tay còn lại lên, chỉnh vạt áo lộn xộn phía trước giúp Du Tâm Kiều: “Sau khi phiên tòa kết thúc thì đợi anh ở đây, đừng chạy lung tung khắp nơi.”

Du Tâm Kiều cạn lời, cậu nghĩ thầm mình cũng đâu phải con nít, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.

“Biết rồi.” Du Tâm Kiều nói: “Cố lên nhé, giúp hai mẹ con họ đòi được nhiều tiền bồi thường vào.”

Từ Ngạn Hoàn nhìn cậu, ánh mắt chứa ý cười: “Được.”

Đây là lần đầu tiên Du Tâm Kiều dự thính phiên xét xử.

Bầu không khí ở hiện trường rất nghiêm túc, những người ngồi xem phía dưới đều tự giác giữ trật tự. Giữa tòa án rộng lớn chỉ có thể nghe thấy giọng nói của thẩm phán và luật sư hai bên.

Du Tâm Kiều chỉ quan tâm kết quả, cậu dành phần lớn thời gian phiên tòa để ngắm nhìn luật sư họ Từ nào đó của bên nguyên đơn.

Mặc dù vì yêu cầu nghề nghiệp nên bây giờ gần như ngày nào Từ Ngạn Hoàn cũng mặc u phục, nhưng khi đứng trên tòa án, anh đem lại cho người ta cảm giác rất khác với bình thường.

Không thể không thừa nhận rằng, Từ Ngạn Hoàn rất hợp làm luật sư. Anh lý trí và điềm tĩnh, lối suy nghĩ chặt chẽ tỉ mỉ, mỗi một lần phát biểu đều dứt khoát đi thẳng vào trọng điểm. Anh còn có thể dễ dàng bắt lấy sơ hở của luật sư đối phương mà thừa thắng xông lên, gia tăng ưu thế bên phía mình.

Cách đám đông, Du Tâm Kiều nhìn dáng đứng thẳng tắp và sườn mặt trầm lặng của Từ Ngạn Hoàn khi anh đứng dậy phát biểu, bỗng nhiên cậu cảm thấy đây chính là sân nhà của anh, anh sinh ra vì chính nghĩa.

Phán quyết sơ thẩm được đưa ra, thấy biểu cảm thả lỏng của bạn bè thân thích bên phía người bị hại, Du Tâm Kiều đoán kết quả lần này hẳn là không tệ.

Cậu cũng yên tâm hơn, trước khi quay lại nơi đã hẹn với Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều vào nhà vệ sinh.

Bên cạnh bồn rửa tay, cậu bắt gặp hai người trông giống học sinh cùng ngồi ở chỗ cho người xem lúc ban nãy.

Hai người kia có vẻ là sinh viên Học viện Luật đến để học tập. Từ từng câu đối đáp trong cuộc thảo luận của họ, Du Tâm Kiều chắc chắn phán đoán của mình không sai. Từ Ngạn Hoàn quả thực rất giỏi, cậu không kiềm được nảy sinh cảm giác vinh dự.

Chẳng ngờ bọn họ nói xong chuyện chính thì chuyển chủ đề, bắt đầu hóng hớt.

“Mà nhắc mới nhớ, cậu có biết công ty luật Tinh Thần do ai thành lập không?”

“Lục Mộng đó, cô ấy nổi tiếng thế mà, không ai học luật mà không biết.”

“Thế cậu có biết quan hệ giữa cô ấy và cái anh luật sư Từ kia không?”

“Quan hệ tiền bối hậu bối?”

“Cậu ngây thơ thế, Từ Ngạn Hoàn là sinh viên tốt nghiệp thủ khoa của Học viện Luật chúng ta, cậu đoán tại sao anh ta lại chọn vào làm ở một công ty luật mới toanh không có danh tiếng?”

“Ý của cậu là…”

“Nói thế này nhé, mặc dù danh tiếng của Tinh Thần không lớn lắm, nhưng Lục Mộng lăn lộn trong cái ngành này hơn mười năm, ngoại trừ thực lực được công nhận thì nguồn tài nguyên xã giao trong tay cũng không phải đùa.”

“Chủ yếu là với điều kiện của Từ Ngạn Hoàn, mấy cái này cũng đâu cần thiết.”

“Đúng là không cần thiết, trong vòng mười năm anh ấy hoàn toàn có thể dựa vào sức mình mà đứng đầu giới luật sư, nhưng khi có Lục Mộng nâng đỡ thì ít nhất cũng rút ngắn được năm năm.”

“Cũng phải, chẳng trách Lục Mộng sắp bốn mươi rồi vẫn chưa kết hôn. Nhưng tôi nghe nói Từ Ngạn Hoàn đã kết hôn rồi nhỉ?”

“Đã kết hôn thì sao chứ, tôi có một đứa bạn thực tập ở Tinh Thần, nó nói Từ Ngạn Hoàn và Lục Mộng khá thân thiết với nhau. Vụ án mà anh ta nhận đều do Lục Mộng tự mình sàng lọc, nếu không phải kiếm được rất nhiều tiền thì cũng là gia tăng danh tiếng. Nghe nói thời gian trước Lục Mộng chuyển nhà, anh ta còn đến giúp nữa. Chậc, cậu nói xem…”

Sau khi phiên tòa kết thúc, dưới lời mời thịnh tình của bà cụ, Từ Ngạn Hoàn và Du Tâm Kiều cùng ăn bữa cơm với bà và nhân chứng thân thích.

Lúc quay về trời đã tối đen, đến tận bây giờ Du Tâm Kiều mới rảnh rỗi để suy nghĩ về “khoảng thời gian trước” trong miệng người nọ là “trước” bao lâu.

Căn cứ theo quỹ đạo đi lại của Từ Ngạn Hoàn gần đây, ít nhất là trước khi cậu mất trí nhớ.

Kết hợp với tin nhắn “Chúng ta nên dừng lại thôi” mà Du Tâm Kiều gửi cho Từ Ngạn Hoàn trước khi mất trí nhớ, dường như tất thảy đều đã có lời giải thích.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở phán đoán mà thôi. Du Tâm Kiều vấp ngã một lần cũng khôn lên một chút, cậu sớm đã thầm lập lời thề sẽ không nghi ngờ lung tung trong tình huống chưa có bằng chứng xác thực, hơn nữa tin đồn bịa đặt là thứ không đáng tin nhất.

Nhưng đứng ở góc độ của Du Tâm Kiều 24 tuổi, cậu vẫn sẽ để bụng.

Về đến nhà, Du Tâm Kiều ngồi trên sô pha, nhìn TV âm tường mà nhà phát triển tặng trước mặt, trang nhã đấy song khó tránh khỏi lạc lõng so với gạch lát nền hoa văn và trần nhà tầm thường. Cậu không nhịn được mà nghĩ, chẳng biết nhà của chủ nhiệm Lục trông thế nào, Từ Ngạn Hoàn tự mình giúp cô chuyển nhà, không biết có thoải mái, sáng sủa hơn chỗ này hay không.

Du Tâm Kiều lại tiếp tục nhớ đến năm đó, trước khi cậu và Từ Ngạn Hoàn tan vỡ, chị Hoàng ở quán bar cũng từng ẩn ý nhắc nhở cậu. Phần lớn nhân viên phục vụ ở đây chỉ qua lại với người có tiền, hơn nữa trên đời nào có nhiều đàn ông thích đàn ông như thế.

Nguyên văn là—— Khi em nếm được mật ngọt, em phải cảnh giác xem liệu đối phương cố ý dựng bẫy cho em rơi xuống rồi chiếm lợi từ em hay không.

Chẳng lẽ nụ hôn năm đó chính là mật ngọt ư? Nhưng cho dù quá khứ hay hiện tại, Từ Ngạn Hoàn đều chưa từng chiếm bất cứ lợi lộc nào từ cậu.

Vậy nên tiền anh ấy dùng để mua nhà cũng là có từ chỗ của Lục Mộng sao? Dù không phải cô ấy tặng trực tiếp nhưng cũng làm trung gian để giúp anh kiếm được tiền nhỉ.

Du Tâm Kiều nhận ra cậu đang giận.

Không phải giận quan hệ chẳng rõ đầu đuôi giữa Từ Ngạn Hoàn với người khác, mà giận Từ Ngạn Hoàn thà rằng chiếm lợi của người khác cũng không muốn chiếm của cậu, thậm chí không để cậu chi tiền cho anh.

Ngay cả tiền mua táo cũng là Từ Ngạn Hoàn bỏ ra, nhưng táo toàn do Du Tâm Kiều ăn.

Dựa vào đâu chứ? Hay anh coi thường năng lực kinh tế của cậu?

“Anh làm cho.”

Đương lúc cậu mải mê suy nghĩ, táo và dao trong tay đã bị Từ Ngạn Hoàn lấy đi. Du Tâm Kiều nhìn động tác rành rọt của anh, buồn bực phát hiện ra ngay cả chuyện gọt táo anh cũng làm đẹp đẽ ngay ngắn hơn cậu.

Cuối cùng cậu không nhịn nổi nữa. Du Tâm Kiều hí hoáy với cái đ ĩa trên bàn, vờ như vô tình hỏi: “Em nghe nói sinh viên luật mấy anh tốt nghiệp không bao gồm phân công chỗ làm, sao anh lại chọn vào Tinh Thần?”

Từ Ngạn Hoàn đang gọt vỏ táo, đáp lại: “Người quen giới thiệu.”

“Là chủ nhiệm Lục hả? Em nghe luật sư Hình nói anh rất thân với cô ấy.”

“Cũng tạm, cô ấy từng giúp anh không ít.”

“Anh cũng giúp cô ấy không ít mà, em nghe nói lúc cổ chuyển nhà——”

Mũi dao đang kề sát thịt quả đột ngột dừng lại. Từ Ngạn Hoàn bất ngờ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh làm Du Tâm Kiều lập tức chột dạ, lời chưa nói hết đã ngừng.

Nhưng đã không kịp nữa rồi, ánh mắt của Từ Ngạn Hoàn quá mạnh mẽ, trông giống như đang dò xét.

“Có phải em nghe ai nói gì rồi đúng không?” Từ Ngạn Hoàn không giấu giếm, anh hỏi thẳng: “Hoặc anh có thể hiểu là em đang ghen?”

Anh vừa dứt lời, ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng chớp một cái, tiếp đó toàn bộ không gian cứ như bị một tấm vải che mất ánh sáng, rơi vào bóng tối mà không hề báo trước.

Du Tâm Kiều vốn bị Từ Ngạn Hoàn hỏi đến độ không còn sức chống đỡ, bây giờ mất điện đã tranh thủ cho cậu cơ hội tạm nghỉ.

Ít nhất không cần đối diện với sự tra hỏi của anh.

“Leng keng” một tiếng, Từ Ngạn Hoàn đặt đồ đang cầm xuống, sau đó anh lập tức giơ tay bật bóng đèn điện dự phòng trên bàn bếp.

Du Tâm Kiều: “…” Chỉ trách cậu không quen thuộc với phòng bếp, chẳng ngờ rằng vẫn có thiết bị hữu dụng như này.

Có điều bóng đèn nọ không sáng lắm, ánh đèn chỉ soi được một diện tích nhỏ, vốn dĩ đây là đèn tăng độ sáng cho những lúc thái thức ăn. Bấy giờ tia sáng phản chiếu trên bàn, miễn cưỡng rọi tỏ khuôn mặt của hai người.

Cảnh tượng quen thuộc khiến Du Tâm Kiều nhớ đến đêm tối trong màn mưa vào sáu năm trước, cũng mất điện giống như vậy, cũng hai người giống như vậy, cũng lôi kéo và dằn vặt như vậy.

Vào thời điểm đó, cơn đau về mặt s1nh lý dần bị nỗi đau trong tim nhấn chìm. Du Tâm Kiều của tuổi 18 cố gắng dò hỏi về ý nghĩa của nụ hôn vừa diễn ra: “Cậu định chấp nhận sự theo đuổi của tôi à?”

Sự im lặng ngay sau đó của Từ Ngạn Hoàn đã khiến cậu hiểu rõ mình ngây thơ đến mức nào. Cùng lúc đó, thói kiêu ngạo bẩm sinh của thiếu niên bộc phát, lòng tự tôn giục cậu ngước cằm tiếp tục: “Thế muốn bao nhiêu cho một nụ hôn?”

Dường như hỏi thế này có thể che giấu được những rung động của bản thân lúc vừa rồi, và cả một thoáng ngỡ đã thành sự thật.

Mà câu trả lời của Từ Ngạn Hoàn, chẳng cần nghi ngờ gì nữa, đã phá tan chút chờ mong thầm lặng cuối cùng.

Anh nói với vẻ thờ ơ: “Miễn phí.”

Nụ hôn ban nãy là hàng tặng kèm cho lương gấp đôi theo giờ, là một phần nằm trong gói phục vụ tận nhà. Nó vừa không quý giá cũng không hiếm có, tựa như đôi đũa dùng một lần ở quán ăn, ai ai cũng có thể lấy miễn phí.

Tiếng mưa tí tách như hình với bóng cùng theo đến sáu năm sau, từng cơn đắng chát nối tiếp nhau dâng trào. Du Tâm Kiều chầm chậm quay người, để bản thân đứng ngược sáng, vẻ mặt dần mờ nhoà trong bóng tối.

“Tại sao em phải ghen?” Cậu nghe thấy mình trả lời: “Em của hiện tại đã không còn thích anh nữa rồi.”

Có lẽ vì liên quan đến việc mất trí nhớ, Du Tâm Kiều phát hiện mình chẳng tiến bộ chút nào so với sáu năm trước. Gặp phải chuyện như thế này, cậu vẫn vô thức không chịu thua mà giành lấy ưu thế, cho dù đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Ít nhất, điều này có thể khiến cậu trông bớt hèn mọn bất lực.

Đã nói đến nước này rồi, Du Tâm Kiều tiếp lời: “Em chỉ muốn biết, anh giúp người ta chuyển nhà có phải cũng miễn phí như năm đó không?”

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Du Tâm Kiều rũ mày nhưng cậu vẫn nhận ra có người đứng trước mặt mình.

Vẻ thản nhiên của Từ Ngạn Hoàn lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt không cần phải giấu giếm nữa.

Ngay sau đó, một cánh tay vòng qua eo Du Tâm Kiều từ phía sau, kéo mạnh một cái, ôm cậu vào trong lòng.

Du Tâm Kiều vẫn chống cự, ôm được một nửa, cậu phản ứng lại muốn rút lui. Cậu ngẩng mặt đối diện với Từ Ngạn Hoàn, vì vậy mới phát hiện tư thế hiện tại ngoại trừ ôm ấp càng hợp để làm chuyện khác hơn.

Nụ hôn thuận theo tự nhiên mà diễn ra.

Có lẽ, mỗi một nụ hôn trước đây đều thuận theo tự nhiên mà đến, chẳng có ai bị ai ép buộc.

Nụ hôn lần này rất nhẹ khiến Du Tâm Kiều luống cuống tay chân, cậu cảm thấy mình giống như một viên socola dần bị hòa tan dưới nhiệt độ của làn da, chầm chậm tan vào nước, trở thành một loại thức ăn dạng lỏng đăng đắng.

Cậu vẫn kém cỏi như thế, chỉ cần thoáng giữ được một chút ấm áp đã có thể dễ dàng làm cậu tan thành từng mảnh nhỏ.

Du Tâm Kiều không thể không thừa nhận rằng, không phải cậu không muốn thân mật với Từ Ngạn Hoàn, mà là cậu không dám. Cậu sợ năm đó mình đã phán đoán sai lầm, vô cớ chịu nhiều thương tổn, ăn nhiều trái đắng như thế.

Nếu cậu đoán sai, vậy tại sao họ lại chia ly sáu năm?

Nhưng nếu cậu không sai, dựa vào đâu chỉ mình cậu chịu đựng sự giày vò?

Sau khi tách ra, Du Tâm Kiều ngả người về phía sau, dựa lên cạnh bàn thở hổn hển. Cậu hỏi người trước mặt: “Đây cũng là phần bù đắp em nợ anh à?”

“Không.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Em không nợ anh, em không nợ ai cả.”

Du Tâm Kiều cảm thấy câu này rất quen tai, nhưng tạm thời cậu không nhớ đã từng nghe thấy ở đâu.

Cũng chẳng còn hơi sức để suy nghĩ, đầu óc cậu rối nùi, dòng suy nghĩ vẫn dừng lại ở cái đêm vào sáu năm trước.

Thế là cậu hỏi thẳng: “Nụ hôn này cũng là miễn phí ư?”

Trong giả định của Du Tâm kiều 18 tuổi, đáp án đã rõ mồn một.

Nhưng Từ Ngạn Hoàn lại đáp: “Không miễn phí.”

Du Tâm Kiều không thể tin nổi, cậu sững sờ trong chốc lát. Nghĩ lại thì cũng đúng, Từ Ngạn Hoàn thông minh như vậy, mỗi lần hôn anh đều tận dụng để đòi một thứ gì đó. Lần trước đòi cậu không được nghi ngờ anh, lần trước trước nữa thì đòi cậu không được ghét anh.

Du Tâm Kiều thầm mắng Từ Ngạn Hoàn đúng là người không bao giờ tay trắng rời đi, ngoài mặt vẫn thành thật hỏi: “Vậy lần này anh lại muốn gì đây?”

Giọng nói lúng búng như đang trùm chăn. Nể tình nụ hôn lần này không liên quan gì đến cưỡng hôn, với cả cậu cũng rất chủ động, cho nên Du Tâm Kiều chỉ lộ ra ba phần không phục và hai phần tủi thân.

Mà khi Từ Ngạn Hoàn nhìn cậu, đáy mắt của anh âm u, tựa như có cảm xúc nào đó đã tích tụ từ rất lâu, chẳng thể gạt bỏ được.

Điều này dễ dàng khiến Du Tâm Kiều cảm thấy dường như nỗi đau của cậu đã trút lên trên người Từ Ngạn Hoàn không ít.

Từ Ngạn Hoàn vẫn nhớ quy tắc do Du Tâm Kiều đặt ra, anh chỉ có thể cố gắng bày tỏ bằng hành động, bằng âm thanh.

“Muốn em tiếp tục thích anh.” Anh dùng câu mệnh lệnh để nói ra lời thỉnh cầu: “Giống như trước kia vậy.”

“… Có được không?”

Hết chương 22.

Tác giả có lời muốn nói:

Tình tiết này cũng có thể hiểu là Hoàn Hoàn đang đổi cách khác để nói anh thích em.

Không phải tôi cố ý không giải thích, mở đầu chương sau sẽ giải thích ngay.

Được rồi, tuyến hiện thức tiếp theo đều là ngọt cả đấy, tháo gỡ một vài hiểu lầm gì gì đó (Cùng lắm là hơi chua thôi)

Kiến nghị đọc chương này với đoạn quá khứ ở nửa sau chương 20

Lần trước nói “Cậu không nợ tôi, cậu không nợ ai hết” là thuộc đoạn quá khứ ở chương 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!