“Bị thương?!”

Một tiếng thét, một người phụ nữ yếu ớt chạy tới, Doãn Thường Lăng nhìn giống bà ba bốn phần, bà nâng mặt cậu, đau lòng nhìn trái soi phải, “Con trai cục cưng của tôi bị thương ở đâu? Mau nói cho mẹ biết, á! Chỗ trán sưng rồi!!”

Doãn Thường Lăng trợn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, đờ đẫn không phản ứng lại, mẹ Doãn thấy cậu như thế, sắp sợ phát khóc rồi, “Sao mà đi ra ngoài cái lại bị ngu rồi? Con trai ơi… Cô Lưu, mau gọi điện thoại cho bố nó, bảo ông ấy về mà xem!!”

“Không cần đâu, con không sao.” Trong lòng Doãn Thường Lăng rất ấm áp, tình yêu hoàn toàn không che giấu này gần như sắp khiến cậu cảm động phát khóc.

Cũng đúng là vậy, Doãn Thường Lăng ôm mẹ Doãn, oà khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!