Ăn liền tù tì một tiếng đồng hồ, Doãn Thường Lăng nghĩ mình nên ngừng lại, nếu không e là cậu nổ tung tại chỗ mất, cậu bưng một cốc nước lọc, chậm rãi đi về phía vườn hoa, đi dạo quanh để tiêu cơm.

Giả Dị Gia rất biết chọn chỗ, đây là một căn biệt thự có vườn ở sườn núi, phía trước là đại sảnh, đằng sau là bể bơi, giữa vườn hoa đặt một ngôi đình màu trắng, nóc làm bằng thuỷ tinh, giữa đình là bàn ghế cẩm thạch, ghế còn là hàng thiết kế, ngồi không bị lạnh mông.

Đừng hỏi tại sao người đi tiêu cơm lại đột nhiên ngồi xuống, chỉ vì sao trên trời đẹp quá.

Như được dải ngân hà ôm trọn, sao sáng tràn ngập vòm trời, chiếu một lớp bàng bạc lên mặt đất.

Doãn Thường Lăng ngẩng đầu, khoé môi ngậm cười, vạt sao rơi trên khuôn mặt hơi xanh xao ấy, đồng tử lấp lánh, một khoảnh khắc lay động lòng người.

Bách Vụ Thanh ngẩn ngơ nhìn cảnh ấy, nhất thời quên mất những lời đang định thốt ra khỏi miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!