Lạc Tân Cổ im lặng nghe Lâm Ngữ nói, vươn tay cài lại bảng tên lên áo cho cậu.

“Anh không sao, hiện tại em yên tâm rồi chứ?” Lạc Tân Cổ hỏi.

Lâm Ngữ gật đầu: “Vậy em về đây.”

Lạc Tân Cổ: “Bây giờ anh không thể lái xe, nếu không thì đã có thể đưa em về.”

Lâm Ngữ nhíu mày, thong thả lấy một chiếc khăn tay trong túi ra rồi nhét vào tay Lạc Tân Cổ.

“Ừm… Anh lau đi đã.” Lâm Ngữ nói, “Bình thường em không có sẵn thứ này, chỉ là nghe nói nó đồng bộ với tây trang nên mang theo. Hiện tại vừa lúc đưa cho anh dùng.”

“Sau đó em tính sao, không tham dự nữa thì về Munich à?” Lạc Tân Cổ hỏi xong mới nhận ra mình nói lỡ nên vội vàng rút lại, “Xin lỗi, anh không cố ý dò hỏi tình hình của em, thói quen không sửa ngay được.”

Lâm Ngữ ngước mắt nhìn anh.

Cậu không ngờ sẽ có ngày Lạc Tân Cổ nói với cậu bằng giọng điệu như vậy – thận trọng từ lời nói đến việc làm, rất cẩn thận, như thể nói càng nhiều càng sai.

Cậu còn chưa biết dùng từ nào để định nghĩa, Lạc Tân Cổ đã tự dùng gông xiềng vây khốn lấy chính mình.

Lâm Ngữ im lặng một lát rồi mới mở miệng: “Anh Lạc, tuy em cảm thấy hiện trạng của chúng ta vẫn tương đối tốt nhưng anh đừng cảm thấy thẹn với em mãi. Nói khó nghe một chút thì đó đều là chuyện từ rất lâu rồi, bản thân em có chướng ngại tâm lý nên mới khiến anh khó chịu theo. Ít nhất Lạc Tân Cổ hiện tại không cần xin lỗi em.”

Lạc Tân Cổ nắm chặt khăn tay: “A Ngữ, em là một người đã làm thì quyết tâm phải hoàn thành đến cùng, điểm này anh không bằng em. Nhưng em cũng không thể phủ nhận quyền áy náy của anh.”

Lâm Ngữ ngẩn ngơ.

“Hôm nay em tới đây tìm khiến anh rất cảm động, nhưng anh sẽ không làm chuyện dư thừa, sẽ không có tâm tư không cần thiết. Vẫn là câu nói kia, A Ngữ, từ nay chỉ có em có thể tổn thương anh. Em không tha thứ, anh vĩnh viễn cách em thật xa.” Lạc Tân Cổ nói.

Lâm Ngữ nhíu mày nhìn anh.

Lời này lại khiến nội tâm cậu quay cuồng.

Lâm Ngữ: “Anh Lạc, anh còn chưa trả lời vấn đề lần trước em hỏi. Rốt cuộc… anh hối hận điều gì?”



Sương mù London dày đặc, trời bắt đầu đổ tuyết.

Mới đầu chỉ là tuyết bay bay, chẳng mấy chốc tuyết đã rơi dày đặc như lông ngỗng.

Hơn hai tiếng sau, Lâm Ngữ về lại hội trường.

Tất cả hoa tươi và thảm đỏ đã được dọn, các phóng viên ôm camera rời đi, chẳng ai chú ý tới vị khách mời khoan thai đến muộn.

Nhưng thật ra có rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp nhắn tin cho cậu.

Tô Mộng: “A Ngữ, sao em không tham dự?”

Tô Mộng: “Tài liệu của em được trưng bày trên diễn đàn, nhưng em ở đâu?”

Phương Tình: “Thầy Lâm, em không sao chứ? Chị lo lắng quá.”

Tin nhắn cuối cùng là của Giang Hoài Tả: “Thấy tin nhắn thì gọi lại cho thầy.”

Lâm Ngữ tìm một chỗ yên tĩnh bên ngoài hội trường ngồi xuống, hiện tại Hải Đô hẳn là mười hai giờ đêm.

Lâm Ngữ gửi tin nhắn cho Giang Hoài Tả: “Thầy ơi, thầy ngủ chưa?”

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại đã đổ chuông.

Trên màn hình là ba chữ “Giang Hoài Tả”.

Lâm Ngữ nhận cuộc gọi: “Thầy ạ.”

“A Ngữ, con ở London à?” Giọng Giang Hoài Tả chầm chậm, nghe không có vẻ tức giận.

Lâm Ngữ hơi yên tâm: “Vâng ạ.”

“Có phải hôm nay xảy ra chuyện gì không?”

“… Vâng.”

Khoảng im lặng kéo dài, dường như Giang Hoài Tả dành ra để nghe Lâm Ngữ giải thích.

Nhưng Lâm Ngữ không nói gì.

Đầu kia truyền đến tiếng thở dài của Giang Hoài Tả.

“Thầy xem phát sóng trực tiếp, dù báo cáo của con đã hoàn thiện nhưng thầy vẫn cảm thấy đáng tiếc. Chiều nay nếu con tự mình lên diễn thuyết, chắc chẳn hiệu quả đạt được càng tốt hơn.”

Lâm Ngữ lẳng lặng nghe.

“Nhưng không sao, về sau còn có cơ hội, con còn trẻ mà.” Giang Hoài Tả nói, “Thầy đã ghi lại các bài phát biểu khác trong diễn đàn đồng thời đánh dấu những nội dung quan trọng, ngày mai thầy bảo thành viên trong tổ gửi cho con.”

Nội tâm Lâm Ngữ đau xót: “Con cảm ơn thầy. Con xin lỗi.”

“A Ngữ, không cần xin lỗi thầy, mọi việc đều do con quyết định, tất nhiên con có quyền chọn lấy hay bỏ. Thầy chỉ hy vọng sau này con nhớ lại thời điểm con lựa chọn từ bỏ sẽ không hối hận. Con phải chịu trách nhiệm với bản thân mà không phải với thầy.”

Lâm Ngữ nghe ra lần này Giang Hoài Tả thật sự tức giận. Nhưng thầy vẫn không nỡ nặng lời mà chỉ kiên nhẫn răn dạy cậu.

“Vâng thưa thầy, con hiểu rồi.” Lâm Ngữ nắm chặt điện thoại, “Cho con thêm hai năm, con sẽ là người đầu tiên được mời lên sân khấu.”

Kết thúc trò chuyện, có nhân viên tiến về phía Lâm Ngữ, lòng bàn tay hướng về phía bảng tên trên tay cậu và đưa cho cậu một tấm thẻ.

Lâm Ngữ đứng lên, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

“Ngài là khách mời của hội thảo đúng không? Đêm mai có một bữa tiệc, hoan nghênh ngài tham gia, có thể mang theo người nhà.” Nhân viên mỉm cười và nói.



Bởi vì hỏa hoạn xảy ra bất ngờ, ban nhạc có người bị thương nên lịch trình tạm thời hoãn lại.

Ngày tiếp theo, trong phòng trà ở sảnh khách sạn, Lạc Tân Cổ và Kỳ Mộc ngồi dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn xa xăm.

Tuyết trắng phủ kín London.

Lạc Tân Cổ cầm cốc trà hoa quả, nhấp một ngụm.

“Anh nói này Tiểu Cổ, lúc này hai người phải hòa hợp rồi mới đúng chứ?” Ngón tay Kỳ Mộc gõ mặt bàn, “Người ta bỏ hội nghị quan trọng như thế tới tìm cậu, cậu còn không chịu thua?”

Lạc Tân Cổ không hé răng.

Kỳ Mộc cân nhắc: “Cậu đừng nghĩ nhiều, bây giờ anh làm gì có ý với Lâm Ngữ. Cậu không thấy anh giúp cậu năm lần bảy lượt à, cậu còn phải cảm ơn anh đấy.”

Lạc Tân Cổ cười: “Nhất định phải cảm ơn đàn anh. Chỉ là em sẽ không nói linh tinh cái gì mà không cho anh tới gần Lâm Ngữ nữa như hôm ấy nữa.”

Kỳ Mộc càng ngạc nhiên: “Hả, Lâm Ngữ đá cậu thật à? Nhưng… Không đúng, hôm qua không phải cậu ấy cố ý chạy tới hay sao, nếu không để ý đến cậu, cớ sao lại có biểu cảm như thế?”

Lạc Tân Cổ ngắm cảnh tuyết phía xa: “Em ấy để ý, cũng thích, nhưng sẽ không ở bên em nữa. Chỉ khi giữ khoảng cách mới khiến em ấy thoải mái. Lúcđầu em không chấp nhận được, không muốn em ấy đi nên mới làm loạn, hiện tại em buông tay rồi, thành ra thế.”

Kỳ Mộc nghe vậy thì nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới hậm hực phun ra một câu: “Trước giờ anh không thể hiểu tư duy của cậu, hiện tại xem ra anh cũng không hiểu mạch não của nhà khoa học nốt! Cái linh tinh vớ vẩn gì thế không biết!”

“Bởi vì em tổn thương em ấy, hơn nữa vết thương rất sâu.” Lạc Tân Cổ nói.

Câu này vừa dứt, Kỳ Mộc nhướng mày.

“Tiểu Cổ, anh nhớ rồi.” Kỳ Mộc vỗ tay dựa, “Lúc vừa quen Lâm Ngữ, cậu ấy hỏi anh chuyện của cậu, là giai đoạn còn trên ghế nhà trường! Khi ấy anh đã ngạc nhiên, bởi vì anh cho rằng quan hệ của hai đứa rất tốt, không ngờ cậu ấy lại tới hỏi anh.”

Lạc Tân Cổ quay đầu nhìn Kỳ Mộc.

“Câu Lâm Ngữ nói rất kì lạ. Cậu ấy nói cái gì mà… “muốn làm rõ, không thể hàm oan cho cậu”. Cậu nghe xem, cái gì gọi là hàm oan cho cậu?” Kỳ Mộc như phát hiện châu lục mới, “Cậu chưa nói rõ ràng với cậu ấy đúng không?”

Ánh mắt Lạc Tân Cổ ảm đạm: “Không có gì oan hết, ngay cả khi biết toàn bộ chân tướng vẫn không có gì thay đổi, dù sao những chuyện em làm với em ấy là thật. Trừ phi em ấy suy nghĩ cẩn thận, nếu không hết thảy đều không thể giải thích.”

Kỳ Mộc hít khí lạnh: “Anh nói này Lạc Tân Cổ… Rốt cuộc cậu làm gì người ta thế, mọi người sao lại thế này?”

Lạc Tân Cổ đang định mở miệng, chợt thấy Vương Hạo tiến vào.

Anh đứng lên: “Sao thế?”

Vương Hạo chào Kỳ Mộc sau đó báo cáo với Lạc Tân Cổ: “Hôm nay có ban tổ chức một bữa tiệc liên hệ với chúng ta, nghệ sĩ dương cầm bọn họ mời bất ngờ bị bệnh không thể tham gia, nghe nói anh ở London nên muốn mời anh đến giải cứu, họ chấp nhận giá cao.”

Lạc Tân Cổ khẽ nhíu mày: “Tiệc? Bên nào?”

Kỳ Mộc phụ họa: “Cậu Lạc vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, đừng vội sắp xếp công việc cho cậu ấy chứ trợ lý Vương?”

Vương Hạo: “Bữa tiệc này khá cao cấp, khách mời đều là nhân viên nghiên cứu tham gia diễn đàn ở London ngày hôm qua.”

Nghe thế, Lạc Tân Cổ và Kỳ Mộc đồng thời sửng sốt.

“Đúng là trùng hợp…” Kỳ Mộc nói thầm, “Tiểu Cổ, cậu đi không?”

Vương Hạo nhìn Kỳ Mộc rồi quay sang Lạc Tân Cổ, không biết bọn họ có ý gì.

“Tôi không đi.” Lạc Tân Cổ nói với Vương Hạo, “Từ chối giúp tôi.”

Vương Hạo nghe thế thì vội nói: “Ngài Lạc, tiền thật sự không phải vấn đề, bữa tiệc lần này đều là…”

“Từ chối đi.” Lạc Tân Cổ kiên quyết.

Vương Hạo im lặng, lát sau mới gật đầu: “Vâng, anh nghỉ ngơi đi, có gì em liên hệ với anh sau.”

Nói xong, Vương Hạo quay người rời đi.

Lạc Tân Cổ lại ngồi xuống, nghe thấy Kỳ Mộc thở dài.

Kỳ Mộc: “Thật ra cậu không cần cẩn thận như thế, anh cảm thấy với tính cách của Lâm Ngữ, không hẳn sẽ tham gia loại tiệc này.”

“Em ấy sẽ tới.” Lạc Tân Cổ nói, “Vì diễn đàn này mà em ấy chuẩn bị lâu như vậy, nhất định là có mục tiêu muốn gặp, hội nghị chính thức đã không thể tham gia, nếu trong bữa tiệc có thể gặp được người cùng chung chí hướng, sau đó thảo luận với nhau, em ấy sẽ vui vẻ.”



Lạc Tân Cổ ở phòng trà từ chiều đến tối, màn đêm buông xuống, ngoài trời tuyết vẫn rơi.

Trong sảnh ngày càng ít người, Lạc Tân Cổ gọi thức uống cuối cùng, chuẩn bị uống xong thì về nghỉ.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông.

Anh cầm lên, là một dãy số không có tên.

Nhưng dù không có tên thì dãy số kia anh đã thuộc nằm lòng – là Lâm Ngữ.

Lạc Tân Cổ ngồi thẳng, ấn nhận cuộc gọi.

“A Ngữ…”

“Xin chào, anh là Lạc Tân Cổ đúng không?” Đối diện là giọng nữ, giao tiếp bằng tiếng Anh.

Lạc Tân Cổ sửng sốt, ngay sau đó dùng tiếng Anh trả lời: “Đúng rồi, là điện thoại của Lâm Ngữ đúng không?”

“Tiến sĩ Lâm trong bữa tiệc uống hơi quá, chúng tôi hỏi anh ấy có người nhà không thì anh ấy cho tôi số của anh.” Giọng nữ nhẹ nhàng truyền tới.

Lạc Tân Cổ vội đáp: “Có thể gửi cho tôi địa chỉ bữa tiệc không?”

Khoảng cách nơi tổ chức tiệc và khách sạn không xa.

Lạc Tân Cổ dùng không tới ba mươi phút lái xe tới, báo danh tính rồi tiến vào hội trường.

Anh cảm thấy kì lạ.

Lâm Ngữ luôn biết tửu lượng mình không tốt, các trường hợp như này cậu luôn giữ đúng mực, sao có thể khiến mình say chứ?

Lạc Tân Cổ thấy Lâm Ngữ, cậu ngồi trong một gian nhỏ ở góc hội trường, bên cạnh có một nhân viên trông coi.

Sau khi xác nhận danh tính Lạc Tân Cổ, nhân viên hỗ trợ anh đỡ Lâm Ngữ.

“Phiền anh rồi.” Giọng cô hơi áy náy.

“Ngại quá, là chúng tôi gây phiền phức.” Lạc Tân Cổ lễ phép đáp một câu rồi đỡ Lâm Ngữ ra ngoài.

Tiếng cười nói ồn ào cùng âm nhạc du dương quanh quẩn toàn bộ không gian.

Mặt Lâm Ngữ đỏ bừng, cậu dán bên cổ Lạc Tân Cổ, thì thầm: “Anh Lạc, anh đánh đàn đi.”

Bước chân Lạc Tân Cổ chững lại, liếc Lâm Ngữ.

Đôi mắt Lâm Ngữ không mở ra được, chỉ lẩm bẩm: “Em nghe họ nói muốn mời anh. Kết quả… nấc, anh từ chối. Có phải anh biết có em nên mới… mới không tới? Lại bởi vì em đúng không?”

Cánh tay Lạc Tân Cổ ôm eo Lâm Ngữ chặt hơn. Anh cúi đầu: “Không phải, là anh không có hứng thú.”

“Em muốn nghe anh đánh đàn… Anh đánh đi…” Giọng Lâm Ngữ mềm nhũn, không hề còn chút kiên cường nào của ngày hôm trước.

Lạc Tân Cổ cảm thấy thân nhiệt Lâm Ngữ tăng dần lên, phải đưa về chỗ ở càng sớm càng tốt. Anh tìm trong túi áo Lâm Ngữ, lấy một tấm thẻ và chùm chìa khóa – khách sạn bên cạnh hội trường.

Anh thở phào, khoảng cách rất gần.

Lạc Tân Cổ cúi xuống cõng Lâm Ngữ, bước ra khỏi hội trường.

Bông tuyết bay bay, nhẹ nhàng đáp xuống bờ vai hai người.

Tuyết đã rơi hai ngày nay, lớp tuyết đọng trên mặt đường rất dày, mỗi bước chân đều lún đến mắt cá. Anh sợ Lâm Ngữ ngã nên đi rất chậm.

Tiếng nhạc loáng thoáng gần như không nghe thấy. Lâm Ngữ dán vào gáy anh, từng nhịp hô hấp phả và làn da.

Lạc Tân Cổ bước từng bước, đột nhiên cảm thấy người trên lưng nhúc nhích.

“Anh Lạc.” Lâm Ngữ lí nhí.

“Ừ.” Lạc Tân Cổ đáp lại, “Sắp tới nơi rồi, em chịu đựng thêm một lát. Không được nôn lên người anh, nếu không anh ném em vào đống tuyết.”

“Em thích tường vi trắng.” Lâm Ngữ nỉ non, “Rất thích.”

Lạc Tân Cổ hít sâu, không hé răng.

Đột nhiên cổ nóng lên, cảm giác ướt át truyền tới, nhẹ nhàng vuốt v e.

Đồng tử Lạc Tân Cổ căng thẳng, tay nhất thời không ôm được, Lâm Ngữ ngã xuống, để lại một cái hố trên nền tuyết ven đường.

Lạc Tân Cổ thở hổn hển, ngồi xổm nhìn Lâm Ngữ, ánh mắt phức tạp.

“Lâm Ngữ, em tỉnh táo cho anh.” Anh nắm tay Lâm Ngữ, tiếng nói như nghiến răng nghiến lợi, “Đừng dựa vào say mà làm loạn.”

~Hết chương 44~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!