Lâm Ngữ từ nhỏ đã không ở bên ba mẹ mà theo thầy cô giáo học tập tại trường.

Ba mẹ vẫn luôn tự hào về cậu, thường xuyên đề cập đến cậu trước mặt bạn bè thân thích, cậu chính là “con nhà người ta” mà mọi người hay nói.

Nhưng thời gian cậu ở chung với ba mẹ rất ngắn, bình thường công việc của ba mẹ cũng bận rộn, số lần tổ chức sinh nhật của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc Lạc Tân Cổ nói “chúc mừng sinh nhật”, trong lòng cậu thật sự có một chút không biết làm sao. Nhưng chỉ chốc lát sau, một chút hoảng loạn ấy đã biến mất, cậu nhìn về phía Lạc Tân Cổ, đáp lại một nụ cười.

Lâm Ngữ ở lại một tiết tự học buổi tối, trong lúc đó có rất nhiều học sinh tới hỏi bài, đương nhiên chỉ là vài vấn đề không có gì khó khăn. Lâm Ngữ kiên nhẫn trả lời, cậu không nỡ đánh bay sự tích cực của bọn nhỏ, nên mỗi vấn đề đều đưa ra câu trả lời nghiêm túc và tỉ mỉ.

Vậy nên lúc cậu và Lạc Tân Cổ rời khỏi trường về nhà nghỉ thì trời đã tối đen, bầu trời phủ đầy sao chẳng khác nào dải ngân hà vô tận.

Lạc Tân Cổ chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cậu, nắm tay cậu dạo bước.

“Quà sinh nhật có lẽ phải về nhà mới tặng em được.” Lạc Tân Cổ nói.

“Anh có thể đến đây đã khiến em rất vui, không cần món quà gì nữa.” Lâm Ngữ đáp lại.

“Chờ một tháng nữa em tới châu Âu học chuyên sâu, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau một khoảng thời gian rất dài.” Lạc Tân Cổ thở dài, “Phải đến mùa xuân năm sau anh mới có lịch trình ở châu Âu.”

“Như thế không phải tốt quá hay sao? Xuân về hoa nở, em chờ anh ở nơi đó.” Lâm Ngữ mỉm cười.

Lạc Tân Cổ xoa đầu Lâm Ngữ qua lớp mũ len, hai mắt cụp xuống.

Về nhà nghỉ, Lâm Ngữ thông qua Tiếu Nhiên biết được một chuyện ngoài ý muốn – nhà nghỉ cúp điện.

Cậu đứng ở cửa phòng, Tiếu Nhiên nhét vào tay cậu cặp nến đỏ cùng một cái bật lửa.

“Ngại quá tiến sĩ Lâm, mùa đông cúp điện là chuyện bình thường ở nơi này, mấy năm nay điều kiện tốt hơn chút, không ngờ hôm nay lại tái diễn.” Nét mặt Tiếu Nhiên lộ ra áy náy, “Anh nghe trấn trên bảo người ta đang kiểm tra mạch điện, có lẽ phải đến sáng mai mới xong.”

Lâm Ngữ cầm ngọn nến: “Lâu rồi không dùng nến, chúng em thưởng thức chút sao trời cùng ánh nến vậy. Ở thành phố hiếm khi được ngắm trời sao.”

Tiếu Nhiên vẫn xin lỗi mãi, sau đó vội vàng cùng mọi người xử lý chuyện còn lại trong nhà nghỉ.

Lâm Ngữ cầm hai cây nến vào phòng, nói với Lạc Tân Cổ: “Cậu ấm như anh lớn đến nhường này chắc chưa từng trải qua những ngày tháng phải dùng nến đâu nhỉ.”

Lạc Tân Cổ không trả lời ngay mà nhận nến trong tay cậu.

Lâm Ngữ nhìn Lạc Tân Cổ bật lửa đốt nến, sau đó nghiêng nến để sáp chảy xuống bàn sách cạnh giường rồi cắm nến vững vàng lên đó.

“Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Lạc Tân Cổ nói, “Em cũng rất mệt rồi.”

Lâm Ngữ khóa cửa, kéo rèm, căn phòng chỉ còn lại ánh nến, bóng bọn họ in trên tường kéo dài vô tận.

Lạc Tân Cổ cởi cà vạt và áo ngoài rồi treo hết lên giá. Anh vào phòng vệ sinh, dùng chút nước nóng còn sót lại lau mặt và cổ, sau đó lại ngâm rồivắt khăn lông đi ra.

Lâm Ngữ đã thay quần áo ngủ ngồi ở mép giường, tháo mắt kính, nhìn ánh nến nhảy nhót không biết suy nghĩ cái gì.

Lạc Tân Cổ đi ra áp khăn ấm lên má Lâm Ngữ: “Thất thần gì thế?”

Lâm Ngữ lau đơn giản hai lượt rồi nắm khăn lông trong tay, quay đầu nhìn Lạc Tân Cổ: “Anh Lạc.”

“Hử?” Lạc Tân Cổ cũng ngồi xuống, dựa vào đầu giường nhìn Lâm Ngữ.

“Lúc mới đến Bắc Thành, chị hỏi em một vấn đề.” Lâm Ngữ hắng giọng.

“Vấn đề gì?” Lạc Tân Cổ nghiêng người.

Lâm Ngữ cũng nghiêng về phía anh: “Anh Lạc, anh biết seme và uke là gì không?”

Biểu cảm Lạc Tân Cổ cứng đờ, đánh mắt sang hướng khác, hơi nhíu mày hỏi: “Tô Mộng… Thật đúng là phóng khoáng…”

Lâm Ngữ không cho phép anh trốn tránh, tiến đến gần hơn: “Em bảo em không biết, chị bảo em hỏi thẳng anh.”

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, Lạc Tân Cổ mím môi, ngước mắt nhìn Lâm Ngữ, nói: “Lần sau đừng thảo luận vấn đề này với chị em hay bất cứ người nào khác.”

Lâm Ngữ gật đầu: “Vâng, cho nên em mới hỏi anh. Anh nói rõ với em, em sẽ không hỏi người khác nữa.”

Lạc Tân Cổ giơ tay vuốt v e mặt Lâm Ngữ, bởi vì mới dùng khăn lau nên làn da còn hơi ẩm ướt.

“Tiến sĩ Lâm, ham học hỏi quá cũng không phải chuyện tốt.” Anh thì thầm, “Ngủ trước đã, lúc nào có thời gian anh sẽ nói kĩ càng với em.”

Lâm Ngữ giữ chặt tay Lạc Tân Cổ: “Anh Lạc, đời người có ba chuyện vui lớn nhất.”

Ánh mắt Lạc Tân Cổ bất động.

“Tha hương gặp cố nhân, đi thi được đề danh bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc.” Lâm Ngữ nói từng chữ, “Hai cái đầu em có rồi, chỉ dư lại cái cuối cùng… Anh Lạc, hôm nay dưới ngọn nến đỏ, anh bằng lòng ở bên em không?”

Lạc Tân Cổ căng thẳng, trái tim như bị bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Anh cảm nhận ngón tay Lâm Ngữ khi chạm đến phía dưới thì run rẩy.

Lâm Ngữ đang sợ hãi.

Không biết sợ hãi vì chuyện sắp xảy ra hay sợ hãi vì anh không đáp lại.

Đời trước bọn họ có mấy lần thì đều ở trong nhà giam, là anh cưỡng ép Lâm Ngữ, cùng với rất nhiều hồi ức không mấy tốt đẹp. Nhưng anh không thể giải thích, Lâm Ngữ lúc ấy chỉ có hai kết cục, chết dưới tay ba anh hoặc chết dưới tay anh. Chỉ cần Lâm Ngữ còn tỉnh táo, anh sẽ không thể giấu diếm ba bằng những lời nói kia. Hoặc là Lâm Ngữ bị anh dùng cực hình thẩm vấn đến nửa chết nửa sống, hoặc là… dùng phương thức này đánh mất giá trị lợi dụng.

Anh lựa chọn phương án sau, không có gì đáng buồn bằng trái tim đã chết, anh thấy được một Lâm Ngữ chẳng khác nào rối gỗ như ý nguyện, hơn thế còn có ánh mắt bi thương không muốn lại bị anh đụng vào.

Bàn tay cảm nhận được mềm mại, Lạc Tân Cổ cụp mắt, Lâm Ngữ hôn lòng bàn tay anh.

Anh nhắm mắt, mặc cho nụ hôn này xé tan trái tim anh thành nhiều mảnh nhỏ.

Sau đó anh ôm Lâm Ngữ vào lòng, hôn từ thái dương lướt qua má, rồi đến đôi môi mỏng của ai kia.

Anh nắm bàn tay run rẩy của cậu tới cổ áo mình, hỗ trợ tháo chiếc cúc đầu tiên.



Nến đỏ lay động, căn phòng lạnh lẽo nhưng hô hấp giữa cánh môi lại cực nóng.

Anh tiến vào khoang miệng đối phương, phóng thích hơi thở dồn dập ẩn nhẫn trong cuống họng.

Khóe mắt Lâm Ngữ trào nước mắt, nhưng không chịu buông anh ra.

Anh nỉ non bên tai Lâm Ngữ, như kẻ say khẽ m út vành tai cậu.

Tuyết phủ hoa mai, nhụy h0a run rẩy, cành lá xum xuê.

Trong bóng đêm vô tận, một tia sáng phá vỡ gió tuyết, xuyên tới chỗ sâu nhất, chiếu rọi lãnh địa yên tĩnh không người. Mầm non trưởng thành dưới ánh sáng, lại bị gió tuyết tàn phá đến điêu tàn, sau đó nhanh chóng định hình lại, như thể được tái sinh giữa những con sóng trập trùng.

Anh nuốt tiếng khóc của Lâm Ngữ vào bụng.

“Anh Lạc…” Lâm Ngữ nắm chặt tay anh, nước mắt theo cằm nhỏ xuống tấm chăn.

Anh kéo tay Lâm Ngữ đặt lên ngực mình, giọng nói ẩn chứa mê hoặc: “Đừng khóc, tiến sĩ Lâm, từ giờ chỉ có em làm tổn thương được anh.”

Bóng đêm bao phủ thế giới, nến đỏ lụi dần, chỉ còn lại căn phòng với không khí kiều diễm.

~Hết chương 34~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!