Mười phút sau. 

Bên trong hộp thư điện tử của Tần Lan có mail gửi tới liên tục, sau đó lại có cuộc gọi liên tục gọi đến 

“Tôi nói này bà chủ Tần, người mà cô muốn tôi đi điều tra, rốt cuộc là thần thánh phương nào thế hả?”. Giọng nói của cô gái ở bên kia điện thoại còn mang theo sự run rẩy nhè nhẹ. 

Nghe thấy tiếng, cô ấy không hỏi hơi hơi cau mày lại: “Không điều tra ra được à?” 

“Không, điều tra ra được! Cô có còn nhớ khoảng nhiều năm về trước, Giang Châu có một vị thần đồng không?” 

“Thần đồng?” 

Cô cố gắng nhớ lại, trong trí nhớ, hình như có một người như thế, kẻ mạnh vĩnh viễn sẽ luôn để ý đến những người mạnh hơn mình. 

“Tám tuổi tham gia thi đại học, là thần đồng trúng tuyển Thanh Hoa ở thủ đô?”, Tần Lan đột nhiên hô lên. 

“Xem ra là cô còn nhớ rõ!” 

“Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi nhớ rõ! Lúc tôi huấn luyện trong đội thần đồng Olympic mà lại thua một đứa nghèo đến từ thị trấn! Cả đời này tôi cũng không thể quên được!” 

Mỗi năm, thành phố Giang Châu đều sẽ tìm tòi ra những đứa trẻ thần đồng có thành tích ưu việt nổi trội, thiên phú dị bẩm, họ sẽ tổ chức một doanh trại huấn luyện thần đồng. 

Năm đó Tần Lan chính là người xuất sắc nhất ở trong trại huấn luyện, nhưng như vậy thì đã sao, mỗi năm thi Olympic toán đều chỉ giành được hạng hai! 

Cho dù cô ấy có nỗ lực đến như thế nào, đối phương vẫn luôn có thể đè trên đầu cô ấy, đây quả thực chính là bóng ma thời thơ ấu đó! 

"Không thể nào có khả năng này… sao anh ta có thể là thần đồng thiên tài ở năm đó được!" 

Tuy là ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu chấp nhận, điều này có thể giải thích tại sao Mạc Hiển lại luôn nhìn Tần Lan như một kẻ ngốc khi mình khoe vinh quang cả đời mình ở trước mặt. 

Tám tuổi đã tham gia thi đại học, được phá lệ tuyển vào đại học ở thủ đô, chuyện này trực tiếp trở thành bóng tối bao phủ cả đời của Tần Lan. 

Cho dù là sau khi mười hai tuổi, cô ấy được cử đi học vượt tại trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, thế nhưng ở trong lòng cô ấy, người kia trở ngại không thể vượt qua kia vẫn luôn tồn tại. 

"Thế nhưng… hình như anh ta không đi đến thủ đô để học!" 

Giọng nói của cô gái từ đầu bên kia điện thoại tràn đầy sự nghi ngờ, khó hiểu 

"Hả? Không đi thủ đô? Vậy thì anh ta đi đâu?", Tần Lan vô cùng tò mò, hỏi. 

"Năm mười tuổi, anh ta đã giải được bài toán số học huyền thoại do Cowarts của Mỹ để lại, chuyện này đã gây chấn động cả trong và ngoài quốc!" 

"Thiên tài gây chấn động một thời ở năm đó, chính là anh ta sao?" 

"..." 

Tám tuổi đã được các trường đại học mời nhưng đều từ chối, hai năm sau lại giải được một bài toán số học kinh điển đã khiến cho Châu Âu phải nhức đầu hàng trăm năm, anh lại gây chấn động toàn cầu thêm một lần nữa! 

Nhưng lần đó, tên của anh đã được giấu kín nên Tần Lan cũng không biết rằng, người đó chính là Mạc Hiển! 

"Rồi sau đó thì sao?" 

Đang lúc Tần Lan muốn tiếp tục tra hỏi tiếp thì cô gái ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên hoảng sợ nói: "Trời đất, rốt cuộc là cô Tần đang muốn điều tra người nào đấy, máy tính của tôi chỉ mới vào một giây đồng hồ đã bị hacker tấn công rồi! Chuyện sau đó của anh ta, tất cả thông tin đều bị sáu cái mật khẩu bảo vệ và mã hoá, sau khi xuất hiện cái giao diện này, trên đó hiện ra một câu thì sau đó sau máy tính trong văn phòng của tôi đều chết máy toàn bộ rồi!" 

"Trên giao diện nói cái gì?" 

"Cơ mật cấp SSSSS, bạn đã bị theo dõi! 

"..." 

Nói nhiều như vậy, Tần Lan cũng không rõ, cơ mật cấp 5S này rốt cuộc là có ý nghĩa gì, theo cô biết, cấp bậc bí mật tối cao ở chính phủ cũng chỉ có 3S. 

Cơ mật cấp S bình thường thì chính là ông lớn chốn quân giới, hoặc là những doanh nhân khét tiếng, cũng có thể là nhân vật có thể uy hiếp đến an ninh quốc gia. 

Loại người này chỉ cần giơ tay lên một cái cũng có thể khiến cho một quốc gia lâm vào cảnh tê liệt, cũng gần như được coi là cơ mật cấp S. 

Thế nhưng, định nghĩa của Mạc Hiển đã đạt được xếp vào mức cao nhất trong cấp độ nguy hiểm trên thế giới, nhân vật như thế, cho dù là xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào thì đều được nguyên thủ quốc gia nơi đó tự mình tiếp đãi. 

Tài nguyên ở trong tay có thể làm điên đảo một quốc gia, tiền tài ở trong tay ngang ngửa với một nước, cho nên người như vậy đi đến chỗ nào thì quan chức cấp cao ở nơi đó cũng đều phải nơm nớp lo sợ! 

"Cô Tần, tôi không cần tiền của cô nữa, không có việc gì thì đừng đến tìm tôi! Có việc thì càng đừng tìm tôi!", cô gái ở đầu bên kia điện thoại vô cùng nôn nóng, nói. 

"Ấy? Cô còn chưa nói rõ ràng mà, cái gì là cơ mật cấp SSSSS, không phải là anh ta mới vừa ra tù sao? Sao thân phận lại bảo mật đến như vậy?" 

Tần Lan thảng thốt hỏi dồn người ở phía bên kia điện thoại, phía bên kia ngay lập tức ngắt cuộc gọi, thậm chí còn hoàn trả lại tiền. 

Người này bị cái gì dọa mà ra nông nỗi này, đến cả tiền thù lao hàng triệu cũng không cần nữa? 

"Chẳng lẽ là trùng tên với nhau?", cô ấy cúi đầu cẩn thận mà suy nghĩ. 

Nhưng giây tiếp theo, Tần Lan lại lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của bản thân, trên đời này có rất nhiều người trùng tên với nhau, nhưng mà người này ở Giang Châu, còn trùng tên, là thiên tài tuyệt đỉnh thì chắc chắn không thể có người thứ hai! 

Nếu Mạc Hiển thật sự là thiên tài kia, để anh ta đi làm bảo vệ không phải là sự sỉ nhục lớn nhất với anh ta sao? 

Trong lúc này, trong thang máy đang đi xuống lầu. 

Mạc Hiển đang xóa hàng trăm tin nhắn bên trong hộp thư, cứ chốc chốc lại vang lên ting ting ting, có ba tin nhắn được gửi đến nữa. 

"Liên minh Châu Âu đầu tư vốn hai mươi tỷ đô, hy vọng có thể bàn bạc hợp tác với ngài một chút, hy vọng ngài Tu La có thể nể mặt chúng tôi!" 

"Xin chào, chúng tôi là văn phòng chính phủ của Tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, nghe nói ngài đã ra tù, chúng tôi ra thù lao một trăm tỷ một năm, hy vọng có thể mời ngài đến đây để chỉ đạo công tác, hơn nữa còn sẽ chia hoa hồng và cổ quyền cho ngài!" 

"Đây là hoàng thất Anh quốc, nghe nói ngài đã ra tù, chúng tôi muốn mời ngài đến tham dự buổi lễ của quốc vương mới nhậm chức, hằng năm sẽ được thưởng thù lao hậu hĩnh, hy vọng ngài Tu La sẽ cân nhắc!" 

"..." 

Nhìn đến đống thư mời được gửi đến liên tiếp, muốn anh đi làm cái này, mời anh đi làm cái kia, mỗi ngày Mạc Hiển đều xoá nhưng cũng không thể nào xóa hết được. 

Anh đã chán ghét ân oán giang hồ, cũng chán ghét cái cuộc sống mỗi ngày đều phải giả ngầu tạo nét như thế. 

Muốn sống cuộc sống của người bình thường mà sao lại khó đến như vậy? 

Reng reng reng! 

Trong lúc xoá tin nhắn, kết quả điện thoại lại kêu lên, điều quỷ dị chính là trên điện thoại chỉ hiển thị có người đang gọi đến, không hề có số, cũng không có địa chỉ. 

Sau khi do dự vài giây, anh bước ra thang máy, nhấn nghe cuộc gọi. 

"Ai?", Mạc Hiển cầm điện thoại, giọng nói lạnh như băng. 

Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến một âm thanh mê hoặc đầy quyến rũ: "Tu La đại nhân thân mến, đã lâu không gặp, anh không nhớ người ta sao?" 

"Rosa?" 

Người phụ nữ này, người cũng như tên, xinh đẹp không ai sánh bằng, toàn thân lại đầy gai góc, tất cả những người đàn ông muốn đến gần cô ta còn chưa kịp thưởng thức sự mỹ miều kia thì đã bị ép khô không chừa gì cả, sau cùng, khi đã hết giá trị thì sẽ bị vứt đi. 

Cô ta lấy việc chơi đùa với đàn ông làm thú vui của mình, bởi vì người này có năng lực thu thập tình báo cực xuất sắc, trước kia hai bên đã hợp tác vài lần. 

Đã lâu rồi chưa liên lạc với nhau, thậm chí có cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại, chưa từng gặp mặt nhau, Mạc Hiển cũng không biết là người được mệnh danh là Hoa Hồng Đỏ hủy diệt đàn ông này rốt cuộc là xinh đẹp đến mức độ nào! 

"Xem ra ngài Tu La vẫn còn nhớ tới em!", Rosa ở đầu dây bên kia nở nụ cười hết sức quyến rũ nói. 

Mạc Hiển không có thời gian để ở đây tán phét với người phụ nữ này, thế là dứt khoát nói: "Cô cũng biết rồi, tôi là người không thích dong dài! Đặc biệt là với phụ nữ! Đừng nghĩ rằng cô có chút nhan sắc thì có thể tiếp cận tôi!" 

"Là thế này, gần đây, thế cục của Châu Âu tương đối bất ổn, có người ra giá một trăm tỷ đô trong một năm, chỉ cần ngài Tu La tọa trấn Châu Âu là được!", Rosa ở bên kia điện thoại tủm tỉm cười nói: "Có thể kiếm được tiền bằng cách nhẹ nhàng như thế, em thật sự rất là hâm mộ đó!" 

"Một trăm tỷ? Ha ha, xem thường ai đấy! Với cái giá này hả, chó của ông nghe xong chắc lên cho hai vuốt rồi!" 

Mạc Hiển hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: "Hơn nữa! Tôi đã tìm được việc rồi!" 

"Ồ? Nói như thế, đãi ngộ của bên kia hẳn là còn tốt hơn so với bên này à!" 

"Cũng tạm được!" 

"Là làm cái gì?" 

"Gác cổng, một tháng bốn nghìn!" 

"Phụt!" 

“...” 

Chuyện này xém chút đã khiến cho Rosa ở đầu bên kia điện thoại hét ra tiếng. 

Thay vì làm một công việc hàng trăm tỷ đô la, chỉ cần toạ trấn ở Châu Âu, thỉnh thoảng ra mặt hoà giải một chút mâu thuẫn giữa các quốc gia lớn, tránh cho bùng nổ xung đột vũ trang là được. 

Đối với anh mà nói, chuyện này đơn giản giống như đang ăn cơm uống nước mà thôi! 

Bởi vì lấy uy danh của Mạc Hiển, chỉ cần ở Châu Âu, mọi thế lực của các quốc gia khác cũng chỉ cần biết người ở Châu Âu là sẽ không một ai dám làm càn! 

Đây là sự kính sợ đối với kẻ mạnh! 

Thế nhưng Mạc Hiển lại cự tuyệt dứt khoát, cho dù anh không muốn đến Châu Âu để làm việc đi, với tư cách của anh, ít nhất cũng sẽ đến quân bộ cấp cao ở thủ đô để làm việc. 

Thế nhưng, ở đây! Anh! Làm! Gác! Cổng! 

Lúc này, trong một toà nhà ở một hòn đảo nhỏ vô danh. 

Một người phụ nữ đang ngồi trước một căn biệt thự, tay trái cầm rượu vang đỏ, tay phải cầm điện thoại, giận đến run cả người. 

Rất nhiều người có tiền có thế đã không còn giới hạn trong việc mua xe mua nhà, mà sẽ đi mua một hòn đảo, ở trên hòn đảo đó xây dựng biệt thự, thuê hàng chục hay hàng trăm người hầu, làm đảo chủ ở nơi thế ngoại đào viên kia! 

"Dám cúp điện thoại của tôi!" 

"Cả đời này, tôi chưa bao giờ bị đàn ông ngắt điện thoại!" 

"Tra cho tôi! Tôi phải xem người được mọi người xưng là Tu La Mạc Hiển này rốt cuộc đang ở đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!