Quả nhiên không thể tin được dù chỉ một dấu câu trong những lời người phụ nữ này nói. 

Sáng sớm hôm sau. 

Tần Lan và Trần Hân sống ở tầng trên, còn Mạc Hiển sống một mình ở tầng dưới, căn biệt thự dành cho một gia đình có tất cả bảy phòng, hiện tại ba người họ sống cũng khá rộng rãi. 

Trước đây hai người họ đều đặt đồng hồ báo thức đến giờ mới dậy, nhưng hôm nay họ lại bị mùi hương thoang thoảng hấp dẫn phải thức dậy. 

“Mùi gì thế?”, Trần Hân đeo bịt mắt đứng trên lan can tầng hai mơ màng nói. 

Rõ là hai người vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn. 

Tầng dưới. 

Mạc Hiển từ trong bếp đi ra, bưng mấy cái đ ĩa đặt lên bàn ăn. 

Một bữa sáng được đặt đầy trên bàn ăn, đ ĩa lớn đ ĩa nhỏ đều đủ cả, nào là bít tết, nào là mì Ý, nấm tùng nhung đều được đặt trên bàn theo trọng lượng của chúng. 

Nhìn thấy cách bày trí bữa sáng, ngay cả Tần Lan cũng nuốt nước bọt. 

“Ăn sáng thôi, ngây ra đó làm gì?” 

Mạc Hiển móc ngón tay với tầng hai, cười nói. 

Hai người vội đi xuống, kéo ghế ngồi xuống, Trần Hân cầm một cây nấm tùng đen cắn một miếng, vẻ mặt không thể tin nổi: “Đệch! Đúng là nấm tùng đen thật này! Một cái này có giá hơn hai trăm nghìn tệ, anh… lấy đâu ra nhiều thế?” 

“Ơ? Cái này đắt lắm à? Trước kia tôi đều cho chó nhà mình ăn món này, hình như nó rất thích”, Mạc Hiển xòe tay ra khẽ cười nói: “Haizz, ra tù đúng là chẳng thú vị gì cả, tiêu chuẩn ăn cơm cũng giảm rồi”. 

Hai người phụ nữ: “?” 

Trần Hân thật sự muốn phun nước bọt vào mặt anh để “giúp” anh tỉnh táo lại. 

Lẽ nào lúc ở trong tù tên này ăn sung sướng lắm à? 

“Xí, nếu anh nấu bữa sáng như thế này mỗi ngày, bà đây có thể làm chó cho anh cưỡi!”, cô ấy hừ một tiếng, thậm chí lúc nói còn chống nạnh, ưỡn “tâm hồn” xinh đẹp ra khoe. 

Nhưng Mạc Hiển chỉ liếc nhìn một cái rồi cười mỉa: “Không được”. 

“Tại sao?” 

“Muốn làm chó của tôi, cô vẫn còn thiếu tư cách lắm”. 

“Mẹ kiếp, bà đây liều mạng với anh”. 

“…” 

Lần đầu thấy có người vừa ra tù lại có thể nói chuyện ngông nghênh như thế. 

Cuối cùng vẫn Tần Lan lựa lời khuyên can mới kéo được Trần Hân về, cô gái này ăn mặc khá ít, lại chạy một vòng, quần áo rơi rớt dẫn nhưng lại không phát hiện, người ta nhìn thấy hết rồi. 

“Nếu không phải nể tình anh nấu ăn ngon, bà đây đã đuổi anh ra ngoài từ lâu rồi”, Trần Hân tức đến mức thở hổn hển. 

Nhưng Mạc Hiển lại vô cùng nho nhã dùng dao nĩa cắt thịt bò, bình thản nói: “Trẻ trâu!” 

“Anh nói ai trẻ trâu hả?” 

“Ai mặc SpongeBob thì người đó trẻ trâu”. 

“Anh…” 

Nghe thế Trần Hân vội vàng khép chân lại, bên trong chiếc váy ngủ cô ấy mặc không có quần bảo hộ, nói thế… anh ta nhìn thấy hết rồi? 

Ăn cơm xong, Trần Hân đi học, cô ấy còn đang học năm tư, mặc dù không có lớp nhưng thi thoảng vẫn phải đến báo cáo. 

Trong chiếc xe Porsche Panamera đi về phía tập đoàn Phong Hoa. 

Tần Lan ném chìa khóa cho Mạc Hiển, còn mình thì ngồi vào ghế phụ: “Anh lái xe đi”. 

“Này, cô xem mình là cô chủ thật đấy à? Bảo tôi lái xe, tôi dám lái, cô cũng có can đảm lên xe đấy”, Mạc Hiển nhún vai khẽ cười nói. 

“Chú ý đỡ va đằng trước, vừa sửa xong đấy, đừng để bị đụng phải! Lái xe chậm lại”. 

“Được rồi”. 

“…” 

Nói rồi cô ấy vừa thắt dây an toàn xong, bốn bánh chiếc Porsche bắt đầu chuyển động, sau đó lại kéo phanh tay lên, xe nhanh chóng phóng ra khỏi gara. 

Như một con ngựa hoang đứt cương, hơi không kiểm soát được. 

“Chậm một chút! Nhanh quá! Tôi không chịu được”. 

Cửa sổ xe mở ra, gió thổi làm cho tóc Tần Lan tung bay cản trở tầm nhìn của cô ấy. 

“Mới có 200 km/h thôi, tôi đã lái chậm lắm rồi”, Mạc Hiển ngồi ở một bên bất lực nói. 

“Hai trăm? Tôi đi 50 km/h còn thấy sợ nữa kìa, chậm thôi”. 

“50 km/h mà cô còn có thể làm hỏng đỡ va, cô đúng là nhân tài đấy”. 

“…” 

Ầm! 

Anh điều chỉnh xe sang chế độ đua, từ lúc lên xe đến giờ tiếng hét của Tần Lan vang lên không ngừng. 

“Chậm một chút! Chậm thôi, không được nữa rồi”. 

“Anh lái nhanh quá! Tôi không chịu nổi…” 

“Xin anh đấy, xin anh đấy! Lái chậm thôi, tôi… A!” 

“…” 

Tiếng hét này của cô ấy khiến mọi người hiểu lầm, nhưng chỉ 200 km/h cũng đã đủ chậm với Mạc Hiển rồi. 

Đi với tốc độ chậm hơn thì anh thà đi bộ còn hơn. 

Nửa tiếng sau. 

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Phong Hoa. 

Tóc Tần Lan bị gió thổi làm cho rối tung lên, cô ấy đứng trước gương chỉnh sửa một lúc lâu mới quay lại trợn mắt với anh: “Tôi đang nghi ngờ anh vào tù là do lái xe quá nhanh, phải không?” 

“Vậy thì không phải”. 

“Vậy là tại sao?” 

“Đẹp trai quá, gây ra phiền phức cấp quốc tế nên tôi tìm một nơi nhốt mình lại”. 

“Tranh chấp quốc tế?” 

“Mấy công chúa, phụ nữ quyền quý ở các nước châu Âu gì đó nhất quyết muốn yêu đương với tôi, phiền chết mất, có mấy nước suýt đánh nhau vì tôi”. 

“…” 

Khóe miệng cô ấy khẽ giật, e là đừng bảo rằng anh khoác lác nên bị người ta bắt! 

Không chỉ cô ấy cảm thấy ngán ngẩm, đổi thành ai mà nghe xong cũng cảm thấy Mạc Hiển đang khoác lác cả thôi. 

Chỉ có anh lặng lẳng lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên tin nhắn của một người phụ nữ. 

“Anh yêu, em nhớ anh quá, anh trả lời em một tin đi, em tặng anh mười mỏ dầu”. 

“Chỉ cần anh đồng ý, em lập tức bỏ thân phận người thừa kế hoàng gia này, bay đến bên cạnh anh”. 

“Bố em đã đồng ý rồi, nếu anh cưới em thì sẽ truyền vương vị cho anh”. 

Anh chỉ lạnh lùng nhắn lại một chữ… Cút! 

Vì quá đẹp trai và quyến rũ nên anh gần như đã khiến vài nước ở châu Âu xảy ra xung đột, mặc dù nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng đó là sự thật. 

“Anh không nói khoác thì sẽ chết à?”, Tần Lan trợn mắt nhìn anh bực mình nói. 

Sau đó lấy một bộ đồ vest trong tủ ra rồi đưa cho anh. 

“Anh mau thay đồ rồi đi làm việc đi. Đừng quên, anh còn nợ nhà họ Tần bọn tôi hơn nghìn tỷ đấy”. 

Mạc Hiển không nghĩ hơn nghìn tỷ tệ là chuyện lớn, lắc đầu cười mỉa: “Được, để tôi làm chủ tịch, hay sao? Tôi hứa sẽ tăng gấp đôi giá trị thị trường của cô trong vòng ba ngày”. 

“Anh làm chủ tịch thì tôi phải làm gì? Đến bộ phận bảo vệ báo cáo đi, gần đây đang thiếu nhân viên bảo vệ. Ban ngày anh làm việc ở công ty, ban đêm làm vệ sĩ riêng cho tôi”. 

“?” 

Cả người anh đều ngơ ngác, thậm chí có cảm giác bị tức đến bật cười. 

Đường đường là Tu La nhân gian, ra khỏi tù chỉ để chuyên đi bảo vệ một người phụ nữ cũng thôi đi, vậy mà giờ lại phải đi làm canh cửa cho một công ty? 

Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người trong giới cười chê cho à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!