Hai người phụ nữ lập tức quay đầu đi, cũng không thèm nói chuyện với anh nữa, có thể thấy bọn họ không tin những gì Mạc Hiển nói, không đúng, có lẽ phải là bọn họ từ đầu đến cuối đều không tin những gì anh nói.  

Có nhiều tiền như vậy, ai lại muốn lãng phí thời gian ở đây chứ?!  

Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu đi vòng quanh thế giới, bên trái ôm một em bên phải ấp một em sao?!  

Dù sao trong mắt các cô, chuyện Mạc Hiển thích nằm mơ giữa ban ngày cũng không phải ngày một ngày hai.  

"Được rồi được rồi, ăn đi! Lát nữa tôi còn có việc khác phải làm!"  

Tần Lan hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh một cái: "Anh có việc sao?! Có việc gì vậy?"  

"Đêm qua sư phụ tôi báo mộng về cho tôi, ông già kia, mẹ nó, ở dưới đó lại báo nợ cho tôi một khoản, bảo tôi đốt một ít tiền cho ông ấy!"  

Khi còn sống đã báo anh ấy món nợ một nghìn tỷ nhân dân tệ, mẹ kiếp, sau khi chết xuống địa ngục còn để lại một đống nợ nước ngoài, cả đời đều giúp sư phụ trả nợ, cũng rất phi thường.  

"Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật của ông nội tôi, anh về với tôi một chuyến!", Tần Lan cúi đầu xuống cắn một miếng bánh, nhỏ giọng nói.  

Sông nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô đưa một người đàn ông về nhà, nhưng lần này lại là chính ông nội cô yêu cầu, cô phải đưa Mạc Hiển về, nếu không cô cũng đừng về nữa.  

Mạc Hiển nghe vậy thì sửng sốt nói: "Chết tiệt! Tôi còn chưa đồng ý làm bạn trai của cô, bây giờ cô lại dẫn tôi về ra mắt phụ huynh?"  

"Ra mắt phụ huynh cái gì chứ? Chỉ đơn thuần là ăn một bữa cơm thôi!"  

"Ha ha, đơn thuần? Có cô đơn thuần thôi, sợ là người nhà họ Tần cô trông không có vẻ đơn thuần chút nào?!"  

"Hừ, anh cho rằng ai cũng mặt dày yêu bản thân như anh sao. Những đối tượng giới thiệu cho tôi xếp hàng từ đây đến ngoại thành còn không hết, anh thì  có cái gì tốt đẹp chứ!"  

"Tôi to!"  

Phụt!  

Trần Hân dường như nghĩ tới cái gì đó, bỗng không nhịn được phun ra một ngụm sữa.  

Nghĩ lại cảnh tượng tối qua, cô ấy phải thừa nhận rằng anh chàng này thực sự rất nổi bật ở một khía cạnh nào đó.  

Nhưng cũng chỉ là ở khía cạnh nào đó thôi!  

Tối qua cũng giáo huấn hai người bọn cô một trận, bây giờ thành thật hơn nhiều rồi.  

"Đồ điên! Không đi thì thôi!". Tần Lan trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Chuyện tối qua tôi còn chưa tính sổ xong với anh đâu, giờ anh lại đang khoe khoang với tôi sao?"  

Mạc Hiển bày vẻ mặt vô tội: “Thuốc là do các cô hạ, không liên quan gì đến tôi!”  

"Anh...!"          

Nếu không phải vì không đánh lại anh ta, thì có lẽ hai cô gái này đã lập tức ra tay rồi.  

"Đi về cùng tôi đi. Tiền anh nợ nhà họ Tần chúng tôi, tôi sẽ trừ cho anh thêm một tỷ!"  

"Chốt kèo".    

Ăn xong, Tần Lan lên lầu dọn dẹp.  

Sau khi cô ấy rời đi, Trần Hân cũng đi tới nhỏ giọng nói: "Hai ngày nữa tôi có buổi họp lớp, có thể..."  

“Cô muốn kéo tôi đi để gây chuyện sao?”, Mạc Hiển nhấp một ngụm sữa đậu nành, cười lạnh nói: “Cô cũng khá lắm, ở trường có thể oanh tạc như vậy, cũng ghê gớm thật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!