Nghe giọng điệu của anh, chàng trai kia vội hỏi: “Anh không phải là sinh viên trường tôi, đúng không?!” 

Tuy tuổi tác trông ngang ngửa nhau, nhưng khí chất toát ra từ Mạc Hiển hoàn toàn không phải là khí chất nên có của một sinh viên đồng trang lứa! 

Gì mà “gặp phải khó khăn, dù phải hy sinh tính mạng cũng phải liều đến cùng”, chỉ có người từng trải qua sóng gió mới có thể thốt ra những câu như thế. 

“Cậu nhìn ra được à?!”, Mạc Hiển khẽ lắc đầu cười đáp với vẻ bất đắc dĩ. 

“Phong thái của anh rất khác! Không có sinh viên nào có thể cư xử bình tĩnh đến vậy trước mặt nhiều người như thế!” 

Chàng trai nọ tiến lên vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh đến đại học Giang Châu có việc gì vậy?!” 

“Tìm người! Cậu có biết cô gái này không?” 

Mạc Hiển lấy điện thoại của Trần Hân ra, hình nền điện thoại chính là ảnh tự chụp của cô ấy. 

“Đây… đây chẳng phải là nữ thần Trần Hân sao?! Anh tìm cô ấy à?!”, vừa nhìn thấy ảnh, chàng trai lập tức kinh ngạc kêu lên. 

Anh sửng sốt: “Cô em ngực bự này nổi tiếng ở trường lắm à?” 

“Tất nhiên rồi! Đâu chỉ nổi tiếng, cô ấy còn là một trong ba hoa khôi trường, nghe nói cô ấy còn rất giàu có, là thiên kim nhà giàu. Anh là người theo đuổi cô ấy à?!” 

Mạc Hiển chẳng nói nên lời. Anh thực sự không ngờ cô nhóc đó lại có tiếng tăm ở trường như thế! 

“Không, cậu nhầm rồi, là cô ấy theo đuổi tôi nhưng tôi không nhận lời! À phải, thế tôi nên đến đâu để gặp cô ấy?!” 

Anh chàng kia chỉ cười cười ngại ngùng, đàn ông mà, muốn giữ lại chút thể diện là chuyện rất bình thường. 

“Chắc là đang ở khoa Toán, hình như cô ấy đang chuẩn bị thi để học lên Thạc sĩ!” 

Phụt! 

Nghe vậy, Mạc Hiển gần như bật cười thành tiếng. Với chỉ số thông minh của Trần Hân mà cô ấy dám học Toán cao cấp thì có khác gì tự ngược đãi bản thân?! 

Sau khi rời khỏi đó, anh đi hỏi một vòng quanh trường thì biết được khoa Toán nằm ở toà nhà giảng dạy nào, định bụng đem trả điện thoại cho Trần Hân rồi về đi làm ngay. 

Đi một vòng hành lang, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng lưng Trần Hân trong phòng học. Cô ấy đang giả vờ nghe giáo viên giảng bài, bên dưới cũng đang điên cuồng ghi chép gì đó, dường như không hề biết mình để quên điện thoại di động. 

Nhân lúc giáo viên xoay lưng lại giảng bài, Mạc Hiển bèn lẻn vào lớp, ngồi ở góc chéo phía sau lưng cô ấy. 

Từ góc độ này có thể nhìn thấy cô ấy đang vẽ vào vở! 

Có điều nghĩ cũng phải, bảo cô ấy đi học Toán cao cấp thì đúng là hơi làm khó cô ấy rồi. 

“Cô em ngực bự!” 

“Cô em ngực bự! Này, cô không cần điện thoại nữa à!” 

“Này!” 

Từ đằng sau, anh nhỏ giọng gọi mấy lần nhưng Trần Hân vẫn không nghe thấy. Nhờ có mái tóc dài, cô ấy nhét tai nghe vào hai bên tai, rõ ràng không hiểu Toán cao cấp nhưng vẫn đến lớp góp vui. 

Đúng lúc này. 

Giáo viên đang giảng bài ở phía trước đặt quyển sách trong tay xuống bàn, chỉ vào hàng cuối cùng, trầm giọng nói: “Bạn sinh viên ở cuối lớp, vui lòng đứng dậy!” 

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn xuống hàng cuối cùng. Lúc này Trần Hân nhìn thấy các bạn ngồi hàng trước đều quay lại nên cũng nhìn theo, thế là trông thấy Mạc Hiển đang ngồi ở góc chéo ngay phía sau mình. 

“Sao anh lại ở đây?!”, cô ấy vừa nhìn anh với vẻ khó tin vừa ngạc nhiên thốt lên. 

Cô ấy vốn đang bực mình chuyện ở cổng trường lúc sáng, không ngờ anh còn theo cô ấy vào lớp. 

Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng vỗ nhẹ lên bàn rồi trầm giọng hỏi: “Bạn này là sinh viên của khoa à?! Cậu tên gì?!” 

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa tranh cãi với Trần Hân ở cổng trường hồi sáng cũng có mặt ở lớp học này! 

Cô ta vừa nhìn đã nhận ra Mạc Hiển, bèn cất giọng mỉa mai: “Thưa thầy, đây không phải là sinh viên trong khoa, mà là bạn trai con nhà giàu của nữ thần Trần Hân khoa mình đấy ạ! Người ta là du học sinh vừa trở về, rất giàu có, nghe nói chiếc xe kém nhất của nhà anh ta là Mercedes-Benz. Thật là chu đáo, còn đi học cùng bạn gái nữa!” 

Nghe xong những lời này, Mạc Hiển có thể cảm nhận được ánh mắt ác ý của những sinh viên nam xung quanh bắn về phía mình. 

Anh cũng thấy cạn lời, trước đây anh cảm thấy phụ nữ rất hay đấu đá với nhau, bây giờ xem ra quan niệm này thực sự rất bảo thủ. 

Những người xung quanh sau khi nhìn thấy Mạc Hiển bèn thì thào bàn tán với nhau. 

“Ha ha ha ha, tên này mà là con nhà giàu?! Trên người anh ta còn chẳng có món đồ hiệu nào!” 

“Đúng đấy! Cậu nhìn bộ quần áo mà anh ta mặc trên người đi, chỉ cần ra sạp hàng trên phố, bỏ ra mười tệ là mua được ngay!” 

“Người như vậy mà dám làm bạn trai của nữ thần của bọn mình? Sao anh ta dám vậy?!” 

“Có khi nào nữ thần bị lừa không, tôi đau lòng quá đi mất, cô ấy không chấp nhận tôi thì cũng đừng tìm một gã thua kém tôi chứ!” 

“…” 

Nghe mấy lời mắng mỏ, châm chọc của bọn họ, Mạc Hiển chỉ khinh khỉnh cho qua, chẳng cần phải nổi giận làm gì, dù sao đôi bên cũng không cùng một đẳng cấp. 

Anh chỉ muốn đến trả điện thoại thôi, không ngờ lại gây ra phiền toái như thế này! 

Bốp! 

Giáo viên trên bục giảng đập mạnh xuống bàn: “Tôi mặc kệ cậu là ai, cảm phiền cậu tán tỉnh cũng đừng đến tiết học của tôi! Nếu như thực sự yêu thích Toán học thì tôi rất hoan nghênh, còn nếu không thì mời cậu ra ngoài!” 

“Nếu tôi nói tôi thực sự thích Toán thì sao?!”, Mạc Hiển vừa nhìn giảng viên vừa cười nhẹ. 

Thành tựu lớn nhất của anh chính là ở lĩnh vực Toán học. Năm mười hai, mười ba tuổi, anh đã giải được những bài toán mà các nhà toán học Mỹ để lại cách đây mấy trăm năm, từ đó vang danh khắp thế giới, nhưng cũng từ sau sự kiện ấy, anh đột ngột biến mất khỏi thế gian này. 

Thiên tài thực sự sẽ không quên kiến thức trong tiềm thức bản năng của mình theo thời gian. Nếu một người được gọi là “thánh học” mà lại không thể nhớ các công thức Toán học chỉ sau vài năm hoặc chục năm thì không thể nói là họ có thiên phú vượt trội, cùng lắm chỉ là có khả năng ghi nhớ tốt hơn người bình thường một chút thôi! 

Vị giảng viên này cũng là một người rất cứng đầu, nghe vậy bèn bảo rằng chỉ cần Mạc Hiển có thể giải được đề Toán do ông ấy đưa ra thì sau này có thể đến lớp tán tỉnh con gái bất cứ lúc nào. 

“Tôi chưa từng giảng đề bài này ở lớp, nếu cậu làm được thì sau này cứ thoải mái tán tỉnh ở tiết của tôi! Thậm chí tôi sẽ giữ chỗ ngồi giúp cậu!”, vị giáo viên ấy đẩy gọng kính, cười lạnh lùng: “Đề này hơi khó, nhưng đối với các bạn sinh viên khoa Toán của trường đại học Giang Châu chúng tôi, chỉ cần nỗ lực một chút thì cũng sẽ làm được! Tôi cho cậu mười phút, hoặc bây giờ cậu có thể bỏ cuộc và rời khỏi lớp học của tôi ngay lập tức!” 

Trần Hân ngoái lại nhìn anh với vẻ mặt không nói nên lời. 

Buổi sáng đã mất mặt đến mức muốn chui xuống hố rồi, bây giờ lại tiếp tục! 

Những người ngồi xung quanh lập tức bật cười ha hả. 

“Thầy Dương tốt nghiệp Tiến sĩ Toán học ở thủ đô đấy, đề bài của thầy ấy có thể làm đề thi mẫu trong sách giáo khoa!” 

“Mười phút?! Thầy Dương cứ đùa, thầy cho anh ta mười ngày, anh ta cũng không giải được đâu!” 

“Sợ là kiến thức Toán học của anh ta chỉ dừng lại ở bậc tiểu học thôi ấy chứ, đề bài của thầy hơi làm khó người ta rồi!” 

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!