Nghìn tỷ nghe thì nhiều nhưng tí tiền này không ảnh hưởng chút nào đến nguồn tài nguyên và nhân lực của Mạc Hiển.

Lúc trước Tập đoàn Vạn Đạt nợ mấy trăm tỷ nhưng hiệu trưởng Vương vẫn ăn chơi nhậu nhẹt ngủ với idol mạng như thường mà, ảnh hưởng tới ai đâu hử?

Cũng không có!

Anh nợ nhiều tiền như vậy, không phải nói anh nghèo đâu, mà đang nói anh rất lợi hại, rất tài đó chứ người bình thường muốn nợ nhiều tiền như thế thì không còn cơ hội đâu!

“Ngưng! Tôi thật sự không biết anh làm thế nào mà có thể tự tin tới cỡ này, tôi mà có 1% tự tin của anh thôi, chắc sớm đã đỗ tiến sĩ rồi!", Trần Hân tức giận hừ một tiếng nói.

Mạc Hiển xách thức ăn mang vào nhà bếp, chỉ để lại câu nói: “Không, việc cô không đỗ tiến sĩ với chuyện cô có tự tin hay không thì chẳng liên quan gì đến nhau, đơn giản là cô đần thôi!"

“Nói vớ vẩn!"

Nhưng anh căn bản lười lãng phí thời gian với cô gái này, no bụng mới là quan trọng nhất, anh không coi trọng thứ gì, nhưng lại đặc biệt thích đồ ăn ngon.

Người sống ở trên đời tổng cộng có hơn ba mươi nghìn ngày chứ mấy, trừ đi một nửa là ban đêm lại trừ đi thời gian bận bịu, đi vệ sinh và vô số những điều lãng phí thời gian khác thì chỉ còn lại chút khoảnh khắc rảnh rỗi ít ỏi để thưởng thức mỹ thực.

Đợi đến khi anh đi vào trong nhà bếp, Trần Hân vẫn càm ràm.

“Đã nói với em là đừng nên tranh cãi với anh ta, em muốn cãi mà cãi không lại, đánh nhau thì cũng thua, cuối cùng cũng chỉ giận dỗi một mình, thế có ức không!”, Tân Lan dùng vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Trần Hân chống nạnh, lạnh giọng nói: “Hừ! Sao chị nghe tin tên kia lén lút đi với cô gái xinh đẹp khác mà lại chẳng lo lắng chút nào thế, nhưng ngẫm lại cũng đúng thôi, loại đàn ông này, cho không em cũng không thèm, thiếu đống nợ như vậy, đầu bị chập mạch mới thích đấy!"

Đúng lúc này.

Tỉng toong, Ting toong. Tiếng chuông cửa vang lên. “Ai đấy?”

Trần Hân vội vội vàng vàng húp một miếng nước mì rồi hỏi.

Cô ấy đứng dậy vội vã đi ra cửa nhìn xem, Tần Lan thì tiếp tục bưng ly mì tôm nhìn tin tức ở trên TV.

Vẫn như mọi khi, là tin tức địa phương Châu Giang.

Trên đó nói răng muốn xây dựng tiếp khu thành bắc, cần các xí nghiệp lớn đầu tư, dẫu sao thành bäc cũng gần tuyến đường trung tâm, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là một ngọn núi chắn giữa, nếu san phẳng núi thành đất bằng thì Thành bắc cách trung tâm không đến 10km.

Sở dĩ nhiều ông chủ không có niềm tin vào miếng đất Thành bắc chỉ vì bị bên trên gài cho một vố rồi.

Rõ ràng nói là muốn nỗ lực phát triển thành bảc, kết quả làm được một thời gian mà vẫn chưa hoàn thiện xong, đến tận bây giờ vẫn đang bị trì hoãn.

Nhiều sản nghiệp như thế, sau khi xây dựng sửa chữa được một nửa thì đều gác lại bởi vì bên trên đột nhiên đặt trọng tâm vào bến cảng nước sâu ở thành Nam mất rồi.

Nhất thời thành bắc liền trở thành mảnh đất hoang, không được coi trọng, chắc chắn không có người dám đầu tư.

Lúc trước từng có người đùa răng đấy là một bàn giết heo do bên trên chuẩn bị!

Bây giờ lại tạo thế, nói muốn xây dựng lại thành bắc, Tần Lan nhìn thấy tin tức này, không nhịn được suy xét một chút.

Tương lai tập đoàn Phong Hoa đều năm trong tay của mình, nhà họ Chu phong tỏa hết con đường tiêu thụ dược phẩm, ở Giang Châu, không một ai dám nhập hàng, mở con đường xuất khẩu thì cần tiêu tốn rất nhiều tiền,

Nếu như có một con đường khác, thêm nguồn thu, có lẽ cô ấy sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Cũng không thể xác định rốt cuộc lần này bên trên có thực. sự chuẩn bị xây dựng lại thành bắc hay là chỉ ném ra một quả bom khói như lần trước thì chấm dứt đây.

Nếu là sự thật, mình nên lập tức nhân lúc đất còn rẻ, mua mấy miếng sau đó ngồi đợi tăng giá là được.

Nhưng nếu như chỉ là sắp đặt bàn mổ heo, lần này cô ấy sẽ không thể dễ dàng thoát thân nữa.

“Nhân vật lớn này là ai nhỉ? Có đáng tin hay không?”, Tân Lan nhìn vào tin tức trên ti vi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trên tin tức cũng nói ra, gần đây có một nhân vật lớn giáng lâm, muốn cải cách lại thành bảc, thiết lập ra một vòng tròn kinh tế mới.

Ngoài cửa.

Trần Hân mở ra, vốn dĩ còn tưởng rằng là dịch vụ sửa chữa, kết quả nhìn thấy người, cô ấy bất chợt sững sờ.

“Xin chào, tôi tìm Mạc Hiển! Anh ấy ở đây không? Tôi đi theo anh ấy đến đây đó!"

Người đến không ai khác chính là Công Tôn Cẩm.

Cô ấy mặc một bộ đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa còn kẹp thêm hai thắt bươm bướm màu đen vừa trẻ trung vừa đáng yêu, bên dưới còn mặc thêm một chiếc quần Balenciaga.

Nhìn tuổi còn nhỏ, chắc tầm hai mươi tuổi, ăn mặc trang điểm rất trẻ trung năng động.

“Cô tìm anh ta?”

Trần Hân nhìn thấy cô gái xinh đẹp như thế, chợt có cảm giác như thấy cảnh hoa nhài căm bãi phân trâu.

Chắc không phải cô bé này đi theo anh ta đến căn biệt thự, tưởng đây là nhà của anh đấy chứ.

Đúng, chắc chắn là như vậy!

“Đúng thế, anh ấy không có nhà sao!”, Công Tôn Cẩm cười nhạt hỏi.

Trần Hân xấu hổ cười: “Có, ở đây... nhưng mà em gái xinh đẹp này, em có biết căn nhà không phải của anh ta hay không?”

“Biết chứ! Tôi bảo anh ấy đến nhà của tôi ở, anh ấy lại không muốn chứ lị!”

“Vậy em có biết, anh ta nợ rất nhiều tiền, nhiều läm đấy...”

“Biết chứ, mà đó không phải chỉ là chút tiền sao, tôi trả cho anh ấy cũng được!”

“?????”

Điều này làm cho đầu của Trần Hân kêu vo ve, trên đời có loại con gái như vậy sao?

“Không đúng, em rốt cuộc thích anh ta ở điểm nào chứ? Anh ta.... không xứng với em đâu?”, Trần Hân tỏ vẻ không còn gì để nói: “Em gái ơi, em đừng có điên vì tình như thế, điên quá thì zombie nó cũng chê não em đó”.

Công Tôn Cẩm cười tủm tỉm nói: “Anh ta đẹp trai mà!”

Nhìn thấy bộ dạng có chết cũng không hối cải của cô gái này, Trần Hân cũng lười khuyên nhủ rồi, vẫy tay đi vào nhà kêu Mạc Hiển ra ngoài.

Hai phút sau, Mạc Hiển đeo cái tạp dề, vừa lau tay vừa đi ra ngoài.

“Sao cô lại đến đây nữa? Chẳng phải đã nói với cô không có việc gì thì đừng đến tìm tôi mà, có việc lại càng không nên đến tìm tôi sao?”

Công Tôn Cẩm đứng ở trước cửa cười duyên dáng: “Nhớ anh rồi đó!"

Lời nói của cô ấy khiến cho Tân Lan và Trần Hân không nhịn được nôn khan một trận, thời buổi bây giờ, loại điên tình này cũng khó tìm lắm nha.

Đợi sau khi Mạc Hiển đóng cửa đi ra ngoài, Trân Hân mới lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng: “Tình địch của chị đến rồi, chị còn ở đây ăn à!”

“Tình địch cái gì, chị không có quan hệ gì với anh ta hết! Anh ta thích tìm ai thì tìm, chị lười không quan tâm!”, Tân Lan bình thản ăn một miếng mì nói.

“Chị ngốc à, nếu anh ta tìm người phụ nữ khác, tiền nợ của nhà họ Tân các chị còn có ngày lấy lại không?”

Trần Hân bĩu môi nói: “Đến lúc đấy sợ mất cả chì lẫn chài ấy"

“Mất cả chì lẫn chài gì chứ, cô bé ngốc em đừng có mà nói bừa, làm sao chị có thể thích tên nhóc đấy được chứ! Em nghĩ chị vẫn là cô bé mười mấy tuổi thích những thanh niên hay ra vẻ à? So với điều này, chị lại quan tâm rốt cuộc nhân vật lớn đó là ail"

Ngoài cửa.

Sau khi đóng cửa, vẻ mặt của Mạc Hiển tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Tìm tôi có việc gì thế?”

“Ai ya, thì nhớ anh đó!”, Công Tôn Cẩm nhìn thấy bên ngoài không có người, liền áp sát anh.

Những lời cô ấy vừa nói, biểu hiện đơn thuần là cố ý vừa rồi nói cho bọn Tần Lan nghe, suy nghĩ của cô gái này, Mạc Hiển chưa bao giờ đoán sai.

Còn nữa, Công Tôn Cẩm không rảnh rỗi như thế, không thể nào chỉ vì nhớ mình mà chạy đến tận đây được, cho nên khẳng định là còn có chuyện khác.

“Nói chuyện chính đi, đừng có lúc nào cũng chấm m*t tôi như thết”, Mạc Hiển nhẹ nhàng thở dài, một hơi bất đắc dĩ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!