—— Có câu nếu quá lo lắng thì sẽ mất bình tĩnh, ngay cả một người xưa nay luôn có tính tự chủ cực cao như Thái Hậu, một khi mà đã cuống lên rồi thì bà ấy cũng mất luôn năng lực phân biệt đúng sai.

Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì trong số ba người ở chung với Nghê Hướng Vãn hôm nay, Hoàng đế và Lan Quân đương nhiên là không có khả năng hại cô bé rồi, bởi vậy kẻ tình nghi duy nhất ở đây chỉ có một mình Yến Xu mà thôi.

Cho nên mới nói cách làm hôm nay của Yến Xu là vô cùng chính xác, ngay khi vừa phát hiện có gì đó không đúng là nàng ấy đã lập tức mời hắn cùng đến hồ Thái Dịch ngay.

Bởi vì chỉ cần chậm trễ một chút thôi là Nghê Hướng Vãn đã ngất xỉu ở trong điện của nàng ấy rồi.

Mà nếu như thế thì Thái Hậu – người đang bị cơn giận át đi lý trí – làm gì chịu cho nàng ấy cơ hội để giải thích.

Lúc này, sau khi nghe Vũ Văn Lan nói như vậy xong, Thái Hậu mới dần tỉnh táo lại, bà ấy nhìn về phía mấy cung nữ đi vào theo Lan Quân, hỏi: “Rốt cuộc khi ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người đều biết mấy ngày nay Lan Quân và Nghê Hướng Vãn đều ở tại cung Từ An, cho nên cung nhân đi theo bọn họ cũng là cung nhân của nơi này.

Thái Hậu vừa dứt câu thì mấy cung nữ kia lập tức quỳ xuống: “Xin Thái Hậu minh giám, mấy hôm nay tiểu quận chúa thường hay chơi ở Ngự Hoa Viên, ngài ấy luôn muốn hái quả mơ ở đó nhưng bọn nô tỳ cho rằng quả mơ còn chưa chín cho nên có khuyên tiểu quận chúa đừng hái, nào biết hôm nay khi đi ngang, quả mơ đột nhiên tỏa ra mùi hương vô cùng thơm ngọt, tiểu quận chúa lại ngỏ ý muốn hái nên Nghê cô nương đã hái hai quả xuống ạ.”

Nhờ lời khai của cung nữ nên Yến Xu đã được chứng minh là không hề liên quan gì trong chuyện này.

Thái Hậu vội nhìn về phía Lan Quân – người đang được Yến Xu dắt tay, sốt ruột hỏi: “Con có ăn quả mơ kia không?”

Cô bé ngoan ngoãn lắc đầu, lấy quả mơ mà mình cất trong túi ra: “Lan Quân muốn để dành cho mẹ nên không có ăn ạ.”


Lúc này Thái Hậu mới thở phào một hơi, Vũ Văn Lan ở một bên lại ra lệnh cho ngự y: “Ngươi kiểm tra thử xem quả mơ này có bị gì không.”

Ngự y bẩm vâng, vội vàng xem xét quả mơ đó một lát rồi nói: “Khởi bẩm bệ hạ, trên quả mơ này có một lỗ kim nhỏ, rất có khả năng nó đã bị người ta tiêm thứ gì vào rồi ạ.”

Nghe ông ấy nói như thế, mọi người lập tức tiến lên nhìn, quả nhiên phát hiện trên phần vỏ của quả mơ có một lỗ kim nho nhỏ.

Bọn họ ngửi thử, đúng là có một mùi hương rất ngọt tỏa ra từ bên trong lỗ kim này.

Ngự y nghĩ một lát, bất chợt kinh hãi nói: “Chẳng lẽ đây là mùi của mật hoa Ô Đầu (1) ư? Thứ đó là chất kịch độc đấy!”

Cái gì? Kịch độc?!

Ông ấy vừa nói như thế, Mục phu nhân đang túc trực bên người của con gái lập tức khóc lóc thảm thiết: “Vãn Nhi, Vãn Nhi, con mau tỉnh lại đi mà…”

Thái Hậu vừa tức vừa giận: “Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện độc ác như thế!”

Vũ Văn Lan nói: “Trẫm sẽ cho Nội Đình Giám đi điều tra ngay. Mặc kệ hung thủ là ai, chúng ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đó được, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải cứu được Nghê cô nương đã.”

Thái Hậu gật đầu, vội vàng nói với Trúc Thư đứng ở bên cạnh: “Mau đi gọi Trương viện phán tới đây.”

Trúc Thư thưa vâng, nhanh chóng đi gọi người tới.


—— Nếu là loại kịch độc như thế thì cũng chỉ có ngự y giỏi nhất của Thái Y Viện mới có thể giải được thôi.

~~

Bởi vì mức độ khẩn cấp của chuyện này cho nên không qua bao lâu là viện phán Trương Thắng Khang của Thái Y Viện đã chạy tới cung Từ An.

Thái Hậu không cho ông ta cơ hội hành lễ, vừa thấy người tới là đã nói thẳng: “Nhanh lên, ngươi nhất định phải cứu được Nghê cô nương đấy.”

—— Đây là bảo bối của người bạn tốt nhất của bà ấy, cũng là một mạng người vô tội, cho dù như thế nào thì bà ấy cũng không thể để con bé có mệnh hệ gì được.

Trương Thắng Khang lập tức thưa vâng, vội vàng đi tới mép giường chẩn bệnh cho Nghê Hướng Vãn.

Cùng lúc đó, quá trình tìm kiếm nguồn gốc của chất độc cũng đang được đẩy nhanh tiến độ.

Dưới sự giúp đỡ của các cung nhân, Nội Đình Giám đã nhanh chóng tìm được cây mơ đó trong Ngự Hoa Viên, họ hái quả mơ trên cây xuống kiểm tra cẩn thận, lập tức phát hiện phần lớn quả mơ đều có xuất hiện lỗ kim như ban nãy.

Lỗ kim ấy cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra được, mà những quả mơ nào có lỗ kim này cũng đều tản ra một mùi hương ngọt ngào, tất cả đều đến từ lỗ kim đó.

Bọn họ thử ép phần nước từ những quả mơ này ra, bất kể là kiến hay côn trùng nào chạm vào đó cũng đều chết sạch.

Bọn họ lại thử nhỏ một ít nước mơ vào trong nước, chỉ qua chừng mười lăm phút là cá trong hồ đã ngửa bụng chết tươi.


Sau khi được ba bốn vị ngự y trong Thái Y Viện kiểm tra, bọn họ đã xác nhận loại độc này đúng là chất độc từ mật hoa Ô Đầu.

Đây là một loại kịch độc có tiếng.

Nghe được cấp dưới bẩm báo, Vũ Văn Lan cười lạnh nói: “Giỏi lắm, ngay cả cây ăn quả trong Ngự Hoa Viên mà cũng có thể bị người ta dùng thủ đoạn bí ẩn như thế để tiêm chất độc vào, rốt cuộc các ngươi làm ăn như thế nào vậy hả?!”

Hai chân của tổng quản Nội Đình Giám Diêu Thuận mềm nhũn, lập tức quỳ xuống nói: “Là do chúng thần không hoàn thành tốt trách nhiệm của mình, xin bệ hạ bớt giận.”

Thái Hậu cũng nổi giận đùng đùng: “Người của Tư Uyển Xử đâu rồi? Đang yên đang lành sao tự dưng cây ăn quả trong Ngự Hoa Viên lại bị người ta tiêm thuốc độc vào, bọn họ có biết gì về chuyện này không, hả?!”

Diêu Thuận vội vàng nói: “Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, bọn nô tài đã thẩm vấn những người làm vườn phụ trách Ngự Hoa Viên của Tư Uyển Xử rồi ạ, nhưng không có ai trong số họ biết chuyện này cả.”

Yến Xu đứng một bên thấy cảnh này thì yên lặng thở dài.

—— Đương nhiên là người của Tư Uyển Xử không biết rồi, bởi vì chuyện này là do một cung nhân trong Tước Điểu Phường của Dưỡng Sinh Xử làm thay cho Chu phi mà.

Chậc, không ngờ Chu phi đã sa cơ thất thế đến mức này rồi mà chỉ cần chịu chi tiền thì vẫn có người sẵn lòng làm việc thay cho nàng ta.

Hiện giờ trong cả điện chỉ có một mình Yến Xư biết chân tướng, bởi vậy nàng không thể thờ ơ được, sau khi suy nghĩ thật lâu, nàng quyết định giả vờ hỏi dò: “Vậy trừ Tư Uyển Xử ra thì còn có những ai có thể thường xuyên tới Ngự Hoa Viên? Muốn tiêm thuốc độc cho từng quả mơ như thế thì nhất định sẽ rất tốn thời gian, đây không phải chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.”

Nàng vừa nói xong thì Vũ Văn Lan cũng gật đầu: “Hơn nữa còn phải tránh bị người khác phát hiện nữa, các ngươi đi tìm hiểu xem có ai thường đến Ngự Hoa Viên vào ban đêm không?”

Nghe hắn nói như vậy, tổng quản Nội Đình Giám Diêu Thuận lập tức tỉnh ngộ, nhanh nhảu nói: “Còn có người của Tước Điểu Phường nữa ạ, bọn họ thường hay đến Ngự Hoa Viên để thả chim chóc, trong đó có vài loài chim cần được thả vào ban đêm.”


Vũ Văn Lan ra lệnh: “Vậy các ngươi còn chần chờ gì nữa, mau đi điều tra đi!”

Diêu Thuận bẩm vâng, vội vàng đứng dậy dẫn người đi điều tra.

Khoảng chừng hai tiếng sau, ông ta trở về báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, ban nãy Tiểu Lâm Tử của Tước Điểu Phường đã khai nhận, nói chuyện này là do hắn ta làm.”

Thái Hậu lập tức nói: “Là ai đã ra lệnh cho hắn ta làm như thế?”

Diêu Thuận khựng lại, sau khi ho khan vài tiếng thì mới nói tiếp: “Theo lời khai của Tiểu Lâm Tử, là Chu Lai Thuận của cung Chung Túy bảo hắn ta làm, thù lao là 100 lượng bạc ạ.”

Cái gì?

Mọi người trong cung Từ An đều sững sờ.

Cung Chung Túy?

Đó chẳng phải là người của Chu phi sao?

Thái Hậu cũng kinh ngạc không thôi, sau đó cả giận nói: “Mau kêu Chu Lai Thuận và chủ nhân của hắn ta đến đây gặp ai gia!”

Các cung nhân vội vàng thưa vâng.

Chú thích:

1. Hoa Ô Đầu: Còn có tên gọi khác là hoa bả sói hay nữ hoàng độc dược, nó chứa một loạt hóa chất có độc tố cao như aconitine, mesaconitine, hypaconitine và jesaconitine. Chất độc trên cây Ô Đầu tập trung đậm đặc nhất ở phần quả của cây, ngay cả cánh và mật hoa cũng chứa chất độc. Khi trúng độc tố của cây Ô Đầu, nạn nhân có thể bị tê bì chân tay, buồn nôn, đau bụng, tiêu chảy, loạn nhịp tim, nếu liều lượng lớn còn có thể gây tử vong.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!