Edit: jen????

Cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình là khái niệm gì?

Khương Dao ngây người trong giây lát, thấy trước mặt mình có một cây đại thụ cao chọc trời mọc lên từ mặt đất, nguy nga vững vàng.

Cô run rẩy ngẩng đầu nhìn cây đại thụ, tay cầm giấy thông hành của con dâu, loáng thoáng nghe thấy cây đại thụ nói với cô: "Con cứ yên tâm quay phim, chuyện xét duyệt không thành vấn đề."

Cô nuốt nước miếng.

Loại tài nguyên này không phải thứ người bình thường có thể có được, ba cô cũng được coi là cây lớn trong ngành nhưng giữa ông và phía Cục vẫn là hai thế giới riêng biệt, có qua được khâu kiểm duyệt hay không vẫn phải xem xét sửa đổi.

Quý Nhược Thừa nhìn dáng vẻ cô đang thoả sức tưởng tượng, cười nói: "Bà ấy mới nhậm chức năm ngoái."

Khương Dao quay sang, nghiêm túc nói với Quý Nhược Thừa: "Nếu ba em mà biết, thế nào cũng đóng gói em lại, gửi thẳng đến nhà anh."

Quý Nhược Thừa buông một tay, vuốt sườn mặt của cô: "Cũng không khoa trương đến vậy, anh chỉ muốn bà ấy có chút ấn tượng với tên em thôi."

Khương Dao lập tức chụp lấy tay Quý Nhược Thừa, dùng sức chà xát: "Thầy Quý, giáo sư Quý, nhà khoa học Quý, anh đúng là quá tốt luôn."

Kể từ khi Quý Nhược Thừa xác định mối quan hệ với cô, anh đã âm thầm làm nhiều việc vì cô, hơn nữa còn giới thiệu cô với ba mẹ một cách tự nhiên.

Thật ra không cần Quý Nhược Thừa nói, Khương Dao cũng tự hiểu hiệu trưởng Quý sẽ không chấp nhận dễ dàng như vậy.

Dù sao hiệu trưởng Quý đã chứng kiến cô tốt nghiệp Thịnh Hoa, vẫn luôn coi cô như vãn bối của Quý Nhược Thừa.

Nhưng vì Quý Nhược Thừa quá độc lập, rất có chính kiến nên ông không có cách nào can thiệp, chỉ có thể chờ xem.

Khương Dao dùng răng cắn đốt ngón trỏ, ngước mắt ngắm sườn mặt của Quý Nhược Thừa.

Khi người này đứng trên bục giảng, giữa anh và cô có một khoảng cách không thể vượt qua.

Hiện tại cô ngồi ghế phó lái, được bọc trong chiếc áo lông của anh.

Thời gian thật sự là một điều kỳ diệu.

"Quý Nhược Thừa, hồi trung học anh nghĩ thế nào về em?"

Khương Dao chớp chớp mắt, trong lòng có chút bất an.

Quý Nhược Thừa quay đầu, vội vàng liếc cô một cái, sau đó tiếp tục nhìn đường: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Khương Dao li3m môi dưới, nghiêng người: "Hồi đó em theo đuổi anh như vậy, anh... Anh không có tí cảm giác nào sao?"

Quý Nhược Thừa bị cô nhìn chằm chằm một lát, anh hít một hơi thật sâu, lái vào bãi đậu xe.

Anh buông tay lái, bật đèn trong xe lên.

"Thật ra đó là lần đầu tiên anh làm giáo viên, được học sinh yêu thích thì trong lòng cũng thấy vui, dù là kiểu thích đơn thuần hay là giống như em... Kiểu thích như theo đuổi thần tượng giống như em."

Khương Dao im lặng bĩu môi: "Em không có theo đuổi thần tượng, em theo đuổi đàn ông."

Tai của Quý Nhược Thừa đỏ bừng vì cách dùng từ táo bạo của cô.

Dù hiện tại đã là quan hệ người yêu nhưng nếu nhắc đến chuyện lúc trung học, anh vẫn xem cô là đứa nhỏ.

"Dù sao thì đó cũng là một kiểu khẳng định về công việc và ngoại hình của anh."

"Chỉ vậy thôi?" Khương Dao có chút thất vọng.

Cô không đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng được như là nổi tiếng mà.

Hồi đó Quý Nhược Thừa cũng mới 23, 24 tuổi, sao có thể không có cảm giác gì với cô chứ.

"Chỉ vậy thôi, anh không nghĩ gì khác. Lúc gặp em, em chỉ mới mười sáu tuổi, anh đã nói rồi, em còn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài."

Khương Dao sốt ruột tháo dây an toàn rồi sáp lại gần anh.

Nếu Quý Nhược Thừa không hề có tình cảm với cô trong ba năm trung học, vậy ba năm sau, bọn họ vốn dĩ còn chẳng thấy mặt nhau, sao anh lại thích cô được?

"Một chút cũng không có?"

Quý Nhược Thừa dời mắt, anh thật sự không giỏi thảo luận chủ đề kiểu này.

"Có lẽ... Buổi chiều tốt nghiệp hôm đó, có một chút thay đổi."

Chiều hôm đó, Khương Dao chặn anh trong văn phòng, cưỡng hôn anh, mang theo nỗi cô đơn gần như tuyệt vọng, anh bỗng nhiên thấy trong lòng run lên.

Đó là một cảm giác khác thường mà anh chưa từng có, vừa chua xót vừa ấm áp, vừa mê mẩn vừa choáng váng, rất khó diễn tả, nhưng nó rất khác.

Quý Nhược Thừa hắng giọng, cầm chìa khóa xe trong tay, cúi đầu nói: "Tuy anh đã đẩy em ra nhưng cũng không thể không nói, chuyện đó có ảnh hưởng rất lớn với anh, anh không thể nào xem em như một đứa học trò nữa."

Dứt lời, anh ngước mắt nhìn Khương Dao.

Chân thành trước sau như một, mí mắt hơi nheo lại, môi hơi mím.

Khương Dao chớp mắt nhìn anh một lúc rồi lẩm bẩm: "Thì ra anh thích."

"Cái gì?" Quý Nhược Thừa ngẩn ra.

Khương Dao đột nhiên xoay người, quỳ trên ghế, vòng tay qua vai Quý Nhược Thừa, hôn lên môi anh.

Quý Nhược Thừa bị bất ngờ không kịp phòng bị, anh vẫn chưa sẵn sàng thân mật với Khương Dao.

"Khương... Dao."

Anh hơi nghiêng mặt đi, đưa tay đỡ eo Khương Dao.

Sức của anh vẫn lớn hơn Khương Dao, nắm chặt lưng áo khoác lông, không để cô tiến tới.

Khương Dao ngồi thẳng người, cắn chặt răng rồi nhanh chóng cởi nút áo khoác lông, lợi dụng vóc dáng nhỏ bé của mình, trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe, cô chui ra khỏi tay Quý Nhược Thừa như một con cá.

Cô quỳ một chân ở ghế phó lái, chen chân còn lại vào giữa hai ch ân Quý Nhược Thừa, mạnh mẽ hôn lên khóe môi Quý Nhược Thừa.

Cô thở hổn hển, hơi thở phả vào mặt Quý Nhược Thừa, muốn đưa đầu lưỡi ra thăm dò nhưng lại lúng túng rụt trở về.

Mấy năm nay, kỹ năng hôn của Khương Dao không có gì tiến bộ, lợi thế duy nhất là cô đã xem rất nhiều phim truyền hình, điện ảnh, mấy diễn viên khác quay cảnh hôn thế nào, cô đều học được hết.

Quý Nhược Thừa ôm eo cô, bị cô hôn nên đầu óc hơi choáng váng.

Đèn trong xe vẫn sáng, nếu bây giờ có giáo viên đi ngang qua sẽ dễ dàng nhìn thấy trong xe đang xảy ra chuyện gì.

Thật sự là... Rất xấu hổ.

Quý Nhược Thừa muốn xuống xe, nhưng trên người anh vẫn thắt dây an toàn, không tiện.

Anh đưa tay sờ vào khóa an toàn nhưng lại bị Khương Dao ngang ngạnh đè lại.

Cô giống như một chú báo nhỏ đang canh giữ thức ăn, sức bật kinh người, mãnh liệt vô lý.

Quý Nhược Thừa âm thầm thở dài trong lòng một tiếng.

Anh không vùng vẫy nữa.

Tay trái của anh tóm lấy lưng Khương Dao, dùng tư thế kỳ lạ này ấn Khương Dao vào ghế lái.

Mới đầu chỉ là chạm vào đôi môi mềm mại của cô, cúi đầu nhìn đuôi mắt ướt át của cô, sau đó lại không kìm được cắn cánh môi hồng hào, li3m khóe môi cô, nếm thử hương quýt thơm ngát trên người cô.

Khương Dao giật mình mở to mắt, nhìn Quý Nhược Thừa chủ động khống chế cô, chủ động hôn cô.

Bất giác, cả người cô mềm nhũn ra, chỉ có thể nghĩ đến việc nép mình trong vòng tay Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa không quá mạnh mẽ nhưng lại có một loại uy nghiêm khiến người ta không thể chống cự, giống như ở trước mặt anh, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có thể buông giáp đầu hàng, nghe theo anh.

Tim Khương Dao đập badabum bada bang bang bang, kích động hệt như những lần cô đến gần Quý Nhược Thừa, tay cô nhẹ nhàng vuốt v e thắt lưng săn chắc của anh, cách một lớp áo len dày cũng có thể cảm nhận được độ nóng và sức lực của cơ bắp bên trong.

Quý Nhược Thừa xoa xoa mái tóc xoăn dài của cô, nâng chiếc cổ thon dài của cô lên, khống chế cô trong ngực, tao nhã mà lại tràn ngập h@m muốn chiếm hữu.

Khương Dao không nỡ rời mắt, anh thật sự rất quyến rũ, mỗi góc mặt, mỗi một tấc da thịt, mỗi một biểu cảm.

Không uổng công cô say đắm anh nhiều năm như vậy.

Một lúc lâu sau, Quý Nhược Thừa mới nhẹ nhàng buông cô ra, áp vào trán cô, hốc mắt đỏ hoe, th ở dốc: "Đủ chưa?"

Khương Dao nuốt nước bọt, li3m môi với những suy nghĩ còn dang dở.

Quý Nhược Thừa cởi dây an toàn, giảm bớt đèn xe, lại quấn Khương Dao vào áo khoác lông, rút ​​chìa khóa xe ra, nói: "Xuống xe."

Khương Dao giống một chú chim cút nhỏ đi theo sau bố, xuống xe từ ghế phó lại.

Bên ngoài xe khá lạnh, đôi môi ẩm ướt của cô bỗng có cảm giác như sắp bị gió thổi khô đi nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Cô ngước mắt nhìn cửa sổ phòng Quý Nhược Thừa, hơi tiếc nuối.

Chuyến bay vào sáng sớm, Phùng Liên sẽ đến đây đón cô rồi đưa cô về trường quay.

Bằng không, hồi nãy trong xe củi khô lửa cháy, liệu hôm nay cô có thể bắt được Quý Nhược Thừa không?

Vào phòng, Quý Nhược Thừa rót hai cốc nước nóng rồi treo áo khoác lên giá.

"Em có muốn nằm một lát không, lên máy bay không nghỉ ngơi tốt được đâu. "

Khương Dao dựa trên sô pha, lắc đầu: "Em không muốn, em muốn tiếp tục nhìn anh."

Quý Nhược Thừa cười bất đắc dĩ: "Vậy anh xem TV với em một lúc."

Anh bật TV.

TV trong ký túc xá thuộc khuôn viên trường có thể xem được kênh truyền hình của Đại học T, kênh này dùng để phát sóng và tuyên truyền một số tin tức của trường.

"Gần đây, giáo sư Lữ Gia Ân đã trở lại Princeton, ông đã đề cập trong buổi diễn thuyết TED của mình rằng trong tương lai gần, các nhà nghiên cứu của trường chúng ta có thể đạt được những thành tựu gây chấn động ngành vật lý. Một số giáo sư ngành vật lý của trường chúng ta như Quý Nhược Thừa, Trình Viện,..."

Quý Nhược Thừa chuyển kênh với vẻ mặt vô cảm.

Khương Dao thấy đầu óc mình nảy lên mấy cái, lửa trong lòng bị đ è xuống.

Cũng đúng, mặc kệ Quý Nhược Thừa và Lữ Gia Ân có ân oán gì, cũng đâu ai biết được mối thù này.

Nhưng ở cấp trường và cấp quốc gia, Lữ Gia Ân vẫn là một cựu sinh viên nổi tiếng, là một tấm gương sáng.

Trong lòng cô vẫn luôn có nút thắt này, cảm thấy đáng tiếc thay Quý Nhược Thừa.

Thế nhưng Quý Nhược Thừa lại xoa đầu cô trước: "Đừng nghĩ nhiều, đều qua rồi."

Khương Dao không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Spongebob sống động trên TV, hỏi: "Thật sự không có cách nào để đánh bại ông ta?"

Nếu không phải Quý Nhược Thừa suy tính quá nhiều, Khương Dao chắc chắn sẽ đem chuyện này ra ánh sáng, cho dù trong tay không có chứng cứ.

Cô không quan tâm cái gì mà "lấy đại cục làm trọng", chỉ cần có thể giết địch một ngàn, khiến Lữ Gia Ân sợ bóng sợ gió, không giờ thoát khỏi scandal chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của người khác, cô nguyện ý trả giá một lần.

Quý Nhược Thừa nhìn TV, ngón tay vô thức chà xát điều khiển từ xa.

"Trên thực tế, sự phát triển của lĩnh vực lượng tử luôn phụ thuộc vào tốc độ, lúc đó nếu không phải anh thì sớm muộn gì cũng có người làm ra kết quả giống anh. Sáu năm rồi, bây giờ cái thành quả đó chẳng là gì cả, phát hiện đổi mới hơn cũng lục tục xuất hiện, anh muốn nhìn về phía trước, nhanh chóng khám phá ra điều bí ẩn mới."

"Vậy Lữ Gia Ân..."

"Thí nghiệm sáu năm trước, thật ra ông ta không tham gia nhiều, không hiểu rõ quá trình lý giải, điều này cản trở ông ta tiếp tục đạt được thành tựu theo phương hướng cũ, mấy năm nay ông ta không làm được gì, còn mất đi phương hướng của ban đầu.

Khương Dao chớp mắt: "Cái này gọi là gì, công lý từ thiên đường?"

"Thật ra em không cần bất bình thay anh, anh vẫn luôn có kế hoạch rõ ràng, lúc đó anh không nóng lòng công bố luận văn là do cảm thấy vẫn chưa đủ, vẫn chưa giải đáp được hết tất cả nghi vấn."

"Nhưng em không nhìn lọt mắt ông ta sống tốt, nếu tương lai có cơ hội vạch trần ông ta, em nhất định sẽ không bỏ qua." Khương Dao nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt lạnh đi một chút.

Quý Nhược Thừa nhẹ nhàng siết tay cô, nhẹ giọng nói: "Được."

- -

Đế Đô được bao phủ bởi một lớp tuyết nhung mỏng, Trừ Thị vẫn đắm chìm trong ẩm ướt và lạnh lẽo, không có máy sưởi, trong phòng bật điều hòa.

Lâm Loan rưng rưng nước mắt, khoanh tay trước ngực, cố gắng kìm nước mắt.

"Em về trước đi."

Trương Trọng Tuân nằm ngửa trên ghế sofa, nghịch chiếc găng tay sưởi ấm fan tặng.

Khi không trang điểm, trông hắn có vẻ hơi suy sụp và mệt mỏi.

"Về đâu, về Mỹ?"

Đôi mắt đỏ hoe của Lâm Loan nhìn Trương Trọng Tuân lười nhác.

"Mỹ rất tốt mà, đợi anh có thời gian sẽ đến tìm em, trong nước nhiều cẩu tử quá, không tiện lắm." Trương Trọng Tuân ngước mắt lên, nói nghiêm túc.

Lâm Loan cười đầy chua xót: "Không tiện để anh tán tỉnh diễn viên nữ trong đoàn."

Trương Trọng Tuân nhíu mày, chán ghét nói: "Em đừng nói bậy, anh tán tỉnh gì em ấy, bọn anh diễn vai người yêu!"

Lâm Loan gần như sụp đổ, vuốt vuốt tóc, vừa khóc nức nở vừa nói: "Em thật sự không hiểu, tại sao anh nổi tiếng rồi thì hết thảy đều thay đổi? Anh cảm thấy anh đã có nhiều lựa chọn hơn đúng không? Người bình thường như em không xứng với anh đúng không?"

Trương Trọng Huân thở dài một hơi: "Anh đã nghe lời em không quay cảnh hôn rồi, em còn nghĩ nhiều cái gì vậy? Khương Dao là con gái của ông chủ của anh, anh lấy lòng em ấy cũng chỉ vì muốn nhanh chóng được công thành danh toại rồi theo em đến Mỹ định cư thôi."

Lâm Loan lắc đầu, nghiến răng nói: "Anh biết không, trực giác của phụ nữ rất chuẩn, năm đó lúc em học trao đổi ở Princeton, chúng ta cũng mỗi người một nơi mà em không hề lo lắng về anh, nhưng bây giờ không giống thế. "

"Lúc đó em là học sinh đứng đầu, có thể đến trường như Princeton trao đổi, lúc quay về đã thành nghiên cứu sinh, nổi tiếng toàn trường, còn anh chỉ là đội trưởng đội bóng rổ không ai để vào mắt, đương nhiên em không lo lắng. Bây giờ anh vào giới giải trí, nổi tiếng rồi, tâm tính em không cân bằng được nữa, em không chịu nổi anh sống tốt à?"

Lâm Loan cắn môi, lấy tay che mắt, lao ra khỏi cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!