Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 291: Chương 291
Tất cả mọi người: "?"
Hai người bên trái chuồng lao thẳng sang bên phải chuồng!
Thuỷ Lang phát hiện bên trái chuồng heo đột nhiên im bặt. Khi không gian tĩnh lặng, âm thanh từ bên phải chuồng lại càng rõ ràng hơn.
Hai người này đang làm chuyện đó sao?
Hơn nữa, nghe có vẻ như là giọng của bí thư thôn!
Trong bóng tối, mặt Trịnh Đại Trụ lúc xanh lúc đỏ, vừa giận dữ vì vợ mình bị người khác chơi, vừa tức tối khi người tình của vợ còn tỏ ra không công nhận mình. Đã vậy, "cột trụ" của người ta lại cao hơn, to hơn, thô hơn của mình. Cơn giận dữ này như lửa thiêu đốt ông ta.
Người trong thôn hít sâu một hơi lạnh, sợ đến mức toàn thân run lên.
Không ít người đàn ông vô thức co rút hai chân lại, cảm giác như chính mình cũng vừa bị đập trúng, đau đến c.h.ế.t đi được.
Không nhấc lên nổi nữa, thậm chí còn có mùi sắt gỉ!
Mà nó lại nuôi dưới danh nghĩa con của bí thư thôn, ông ta dám cắm cho bí thư thôn một cặp sừng!
Cuối cùng, ông ta vớ lấy một tảng đá lớn bên cạnh đập thẳng xuống người bí thư thôn.
Bí thư thôn!
Trịnh Đại Trụ phát ra tiếng cười đầy vẻ oán trách: "Anh không tin."
Dư Tú Hồng bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Dưới tình huống khẩn cấp này mà bọn họ còn kịp hét lên như vậy, đủ để chứng minh khả năng của bí thư thôn… Và cũng chứng minh luôn khả năng của Trịnh Đại Trụ!
"Đây là...?"
Người kia thì nằm sấp bên cạnh, bụng dưới hơi nhô lên.
Đại Nha ghé sát vào tai Thủy Lang, thì thầm mang theo vẻ kinh ngạc: "Ông nội cháu!"
"Anh là đồ quỷ c.h.ế.t tiệt, em đã sinh cho anh một đứa con trai, anh không tốn chút công sức nào cả, nuôi con cho anh lớn đến thế này mà anh vẫn không tin em, em... hu hu hu..."
Đại đa số mọi người đều bị sốc đến ngây người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy chục tuổi rồi mà còn k*ch t*nh như thế này!
Khi giọng nói ngọt ngào, mềm mại của người phụ nữ vang lên, những người dân trong thôn và thanh niên trí thức trong chuồng lợn suýt nữa thì hít thở mạnh, vội vàng bịt chặt mũi miệng để không phát ra tiếng động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người ở bên trái chuồng lợn hình như không phải đang làm chuyện đó?
Dư Tú Hồng thì nằm bò lên người bí thư thôn, khóc lóc thảm thiết: “Con trai tôi còn chưa ra đời mà! Sao số tôi lại khổ thế này!”
Mọi người: "....."
“Đừng đá vào đó!”
Chắc cũng phải năm mươi rồi chứ?
Bà ta mang thai rồi!
Thủy Lang nghe thấy hai tiếng bước chân, tiến vào bên trái chuồng lợn.
Hết rồi!
"Có thích không? Muốn không... ừ... anh làm mạnh hơn nữa nhé?"
Bà Khương còn kinh hãi đến mức ngã xuống đất.
Trịnh Đại Trụ vậy mà dám lén lút cắm cho bí thư thôn một cặp sừng mà không ai hay biết!
Bí thư thôn bị thương lần hai: “…”
Cô cứ nghĩ hôm nay chỉ đơn giản là nói chuyện thôi, ai ngờ lại được xem truyền hình trực tiếp thế này!
Nói chuyện tiếp đi mà!
Hai người phụ nữ mặt mày tái mét, vội vàng nhào tới chỗ bí thư thôn, hợp sức đẩy máng heo ra.
Thuỷ Lang vội vàng bịt tai ba cô cháu gái lại.
Câu chuyện mới nói được nửa chừng thôi mà!
Một người nằm ngửa bốn chi chổng lên trời, ưỡn bụng, da bóng loáng.
Là bởi vì tin tức này quá sốc!
Thuỷ Lang: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A!!!”
"Anh làm sao dám tìm em, em là phu nhân của cán bộ to mà."
Bí thư thôn thì sao?
Chẳng lẽ sợ đá hỏng rồi sau này không dùng được nữa sao?
Thôn dân: “…”
Ông ta nhấc cái máng heo vừa được hai người kia "sử dụng" lên… nhưng không nhấc nổi.
"Em bảo anh đừng tìm là anh thật sự không tìm sao? Anh là tên đàn ông bạc tình!"
"A a a a a a!!!"
Hai người phụ nữ đồng thanh hét lên, giọng nói đầy lo lắng và sốt ruột.
“Bí thôn là cái gì chứ, dù có là cán bộ đi nữa, em cũng không cần, em chỉ cần anh thôi."
Đây là giọng của Dư Hữu Hồng!
Trịnh Đại Trụ và vợ bí thư thôn đồng thanh hét lên kinh hãi.
Vợ của bí thư thôn gào lên, điên cuồng tát Trịnh Đại Trụ tới tấp: “Anh điên rồi! Anh hủy đời anh ấy rồi!”
Thủy Lang và những người trong chuồng lợn đều thở phào nhẹ nhõm, hai người trong cuộc vẫn đang đắm chìm trong tình yêu, bên cạnh còn có hai con lợn đang kêu hừ hừ, không nghe thấy âm thanh của họ.
Bà ta đang làm trò gì với bí thư thôn vậy?
“RẦM——!!”
Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Không phải em nói không cho phép anh tìm em sao?"
Thử lần nữa, rồi lần nữa… vẫn không nhấc nổi.
Nói tiếp đi chứ!
Trịnh Đại Trụ nhấc chân đá thẳng vào "cột trụ" của bí thư thôn, khiến ông ta hét lên hoảng loạn.
Trịnh Đại Trụ vậy mà còn có một đứa con trai!
Lại còn ở ngay trong chuồng heo nữa!
Âm thanh này là phát ra từ bên phải chuồng lợn!
Không thể nào, không thể nào!
“Con trai?!!”
Làm cái gì vậy?
“Á!!!”
Dưới ánh trăng, Thủy Lang đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng.
Thật sự là vợ của bí thư thôn!
Sao lại có cảm giác có gì đó không đúng vậy?
“Bố nó ơi!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng đá vào đó mà!”
Mà hai người vẫn còn cuồng nhiệt đến mức này?
Đột nhiên, hành lang giữa chuồng heo vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Gió từ chuồng heo thổi qua, bên trái là đầu gió xuống, bên phải là đầu gió lên. Những lời khiến người nghe rớt cả cằm cứ thế vang vọng qua lại.
Quá bỏng mắt!
Con trai duy nhất của bí thư thôn, người mà ai cũng muốn nâng niu như báu vật, lại là con trai của Trịnh Đại Trụ!
“A a a a a!!!”
Chương 291: Chương 291
Cũng năm, sáu mươi tuổi rồi đấy?
Thủy Lang: "....."
“A Hổ!!!”
"Có phải anh đã quên mất con trai rồi không?"
Các người bao nhiêu tuổi rồi?
Thuỷ Lang chỉ muốn lôi một một bình thuốc nhỏ mắt ra rửa mắt ngay lập tức.
“Ah~ vẫn là anh tuyệt nhất~ nhớ anh c.h.ế.t đi được~"
Đi bắt gian rồi!
Giọng nói đầy ấm ức, tự ti và đáng thương, như một màn kịch tình yêu đầy đau khổ “anh không xứng với em”.
"Cẩn thận chút... a... đừng dùng sức quá... làm bị thương... con trai của anh đấy..."
"Làm sao quên được! Anh chỉ có mỗi Dương Dương là gốc rễ thôi!"
Tất cả người trong thôn đều sững người tại chỗ, ngây ra như tượng.
Hai thân thể trắng bốc bị một cú đá quật ngã xuống dưới mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi có người cảm thấy tê chân, không thể chịu đựng nổi nữa thì đã nghe thấy tiếng bước chân.
Trịnh Đại Trụ túm lấy Dư Tú Hồng, nhìn cái bụng của bà ta đúng là đã nhô cao, lập tức đưa tay tát mạnh một cái, hất bà ta ngã lên người bí thư thôn: “Đồ đàn bà đê tiện! Bà dám mang thai con của người khác sau lưng tôi?”
Tiếng hít vào cuối cùng cũng không thể bịt kín, phát ra rõ ràng.
Thuỷ Lang lập tức đứng bật dậy, bám vào hàng rào chuồng heo. Ngay giây tiếp theo, cô vội vàng đè đầu Đại Nha xuống.
"Hít..."
Là con của bí thư thôn sao?
Bà nội!
Trong giọng nói tràn đầy sự yêu thương hờn dỗi lẫn lộn, tình cảm lưu luyến sâu sắc.
"Úp lên máng heo đi!"
Không dùng được nữa!
Thuỷ Lang trợn tròn mắt, nhìn tảng đá lớn vừa khéo đè trúng phần th*n d*** của bí thư thôn. Tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên, khiến màng tai cô như muốn rách toạc!
Mỗi người đều cắm móng tay vào phần thịt trên má, cố gắng bịt chặt miệng để không phát ra tiếng kinh ngạc không thể kiềm chế được.
Mọi người trong thôn đều há hốc mồm.
Dưới ánh trăng, hai thân thể trắng bốc hiện ra. Một người úp sấp lên máng heo, người kia đứng trung bình tấn trên lưng, tay còn túm tóc người phía dưới, lại thêm cả tiếng “giá giá” y như cưỡi ngựa!
Khi mọi người cuối cùng có phản ứng, đột nhiên nghe thấy tiếng "Ư ư a a", ngay lập tức lại cứng đờ người.
Cả đám người cuối cùng cũng tỉnh lại, ào ào như ong vỡ tổ chen lấn tới bên cạnh chuồng heo để nhìn xem hiện trường bắt gian!
Khi nghe thấy tiếng hít thở, Thủy Lang cũng hoảng sợ, mồ hôi túa ra, sợ rằng vở kịch này vừa mới bắt đầu mà đã bị cắt ngang, còn chưa kịp đến phần quan trọng.
Ba cô gái lập tức mở to mắt.
Chơi còn hơn cả heo!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.