Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 290: Chương 290

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 290: Chương 290


Bà Khương nhìn dáng vẻ hai người đang vênh váo đắc ý, nghiến răng thầm nguyền rủa: Để tối nay xem các người "nổi tiếng" thế nào!

Đáng lẽ hôm nay bọn họ không nên mời mờ của ba đứa trẻ đến ăn cơm tối!

Thủy Lang cũng ngồi xổm xuống đất, chen chúc cùng ba đứa bé, bịt chặt mũi miệng.

Chu Quang Hách, từ lúc biết Thủy Lang lái xe đi, trong lòng đã thấp thỏm không yên. Đến khi vào nhà khách, không thấy Thủy Lang, cô còn man theo ba đứa bé, hơi thở anh đã trở nên gấp gá nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Có lẽ là bị lỡ việc gì đó thôi. Em sẽ đi qua đó ngay bây giờ."

Đại đoàn kết! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tam Nha cầm tiền cười khúc khích, tính xem có thể mua bao nhiêu cuốn truyện tranh và kẹo sữa bò.

Oa!!!

"Đương nhiên là sẽ đưa."

Bà Khương rất keo kiệt, đài phát thanh cần pin, nhất định phải bắt mọi người đóng góp tiền để mua, nếu không thì một tháng cũng không thể phát được hai lần, mà khi phát cũng chỉ lén lút bật cho riêng mình nghe, rất hiếm khi có tình huống như thế này.

Thủy Lang liếc mắt qua, Trịnh Đại Trụ liền giật mình, vội vàng móc từ trong túi quần: "Ồ, ở đây, rơi mất hai tờ."

Chỉ trong khoảng mười phút, trước cửa nhà bà Khương đã tụ tập đầy người, hầu như toàn bộ người trong thôn đều đến, kể cả những người thanh niên trí thức ở viện thanh niên trí thức cũng tới.

Dư Tú Hồng mặt càng đỏ hơn, như bị nghẹn họng.

"Tôi hiểu rồi, các người là thật lòng." Thủy Lang mỉm cười nói: "Những gì các người làm hôm nay không hề uổng phí, sau này nhất định sẽ là những người nổi tiếng nhất thôn Hồng Hà."

Vì chuồng lợn này trước đây đã từng nuôi lợn, vào dịp Tết còn g.i.ế.c lợn chia thịt, vẫn còn chút mùi vị của lợn sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù không biết sẽ làm gì nhưng cảm giác bí ẩn và k*ch th*ch này khiến ai nấy đều cảm thấy thú vị, nghe lời bà lão, bọn họ núp trong chuồng lợn, nín thở, không dám phát ra tiếng động.

Trịnh Đại Trụ lộn ngược cả hai túi quần, không còn một đồng nào cả, Đại Nha quay sang nhìn về phía Dư Tú Hồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhị Nha cũng nhanh chóng đưa tiền qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đây, chỉ cần một ánh mắt như vậy cũng đủ làm Đại Nha sợ run nhưng bây giờ Đại Nha chẳng những không sợ, còn chìa tay nhận lấy tiền, nói: "Cảm ơn bà nội."

"Thiện Thành!" Bà Khương hét lớn vào trong nhà một tiếng: "Mang hết tiền lương năm nay của con ra đây!"

Trấn an chị gái xong, vừa bước ra khỏi nhà khách, bước chân Chu Quang Hách đã trở nên rối loạn. Anh lên xe jeep, cùng đồng nghiệp và đội dân quân công xã, xuất phát tới những ngôi làng lân cận.

Khi Thủy Lang đang cảm thấy có gì đó kỳ lạ, định hỏi bà lão đang làm trò gì, bà lão đột nhiên vặn nhỏ âm lượng của cái đài.

"Đây là bà cho các cháu." Thủy Lang khẽ nhếch môi, nói với ba chị em: "Là tiền tiêu vặt của các cháu."

Dư Tú Hồng nở một nụ cười đắc ý.

Dư Tú Hồng: "..."

Mấy phút sau.

Chương 290: Chương 290

Dư Tú Hồng / Trịnh Đại Trụ: "..."

Đại Nha lập tức mở to mắt, mặt đỏ bừng vì kích động, suýt chút nữa không giữ chặt được tiền, cả trái tim ngập tràn niềm vui và phấn khích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tam Nha trong lòng cũng giơ cao tiền lên, đưa cho mợ nhỏ.

Thủy Lang thấy cô bé còn quá nhỏ, liền mở nắp túi đưa thư ra, để cô bé cất tiền vào đó.

Ô Thiện Thành: "..." Cầm phong bì đi ra: "Một trăm năm mươi đồng."

Trời đã tối, Chu Huỷ từ lâu đã lo lắng không yên. Thấy em trai đến, trái tim cô ấy mới bớt căng thẳng một chút nhưng khi nghe tin tội phạm đã chạy đến khu vực này, cô ấy bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi: "Em mau, mau đi đến thôn Hồng Hà, bọn họ vẫn chưa trở về!"

Những người ban nãy đứng trước cửa nhà bà lão giờ đã ngồi xổm giữa chuồng lợn cũ của không còn nuôi lợn đội sản xuất.

Đại Nha nhận tiền xong liền đưa cho Thủy Lang.

"Gom góp lại, cũng tạm đủ." Bà cụ vừa đếm tiền trước mặt mọi người, khuôn mặt lộ vẻ tiếc rẻ, đếm cho mỗi cô cháu gái mười tờ tiền đại đoàn kết: "Chim sẻ vàng, ai mà dính dáng đến nhà chúng ta thì cũng phải dát vàng. Chỉ cần mở miệng gọi hai chữ, ba trăm đồng liền vào tay. Cả thế gian này, chắc chỉ các cháu mới gặp được chuyện tốt như thế!"

Nhị Nha lập tức kinh ngạc, trong khoảnh khắc thốt lên một tiếng lại cứng rắn ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào tờ tiền mệnh giá lớn nhất trong tay.

Mặt Dư Tú Hồng đỏ bừng, cứng đờ, cúi người rút từ trong tất ra một tờ mười đồng, lại từ túi áo trên rút ra một tờ năm đồng, một tờ một đồng, hai tờ năm hào, lén lút nhìn Thủy Lang, rồi hung dữ trừng mắt liếc Đại Nha.

Một chiếc xe cảnh sát đỗ lại ở công xã Hồng Khánh. Chủ nhiệm công xã đang chuẩn bị đến Hồng Hà thôn thông báo với bí thư thôn, nhận ra đây là biển số xe của thành phố Thượng Hải, liền bước tới đón tiếp. Sau khi biết tin có một tên tội phạm vượt ngục chạy trốn tới khu vực này, thậm chí còn có một hang ổ tội phạm gần đây, ông ấy lập tức quay lại công xã, sắp xếp đội dân quân đi tuần tra truy bắt.

Trịnh Đại Trụ vội vàng bước đến trước mặt Thủy Lang để xin được khen ngợi:

Hai người vừa nghe xong, hơi thở liền trở nên gấp gáp.

Sau đó nhất quyết đưa tiền cho mợ nhỏ giữ hộ.

"Suỵt."

Nghe thấy "Tứ Tường Quay Về Tập Thể" từ đài phát thanh, tất cả người trong thôn đều vội vã chạy về nhà lớn ở cổng thôn.

Thủy Lang lắc đầu, thở dài: "Thôi bỏ đi, cứ xem như ba đứa trẻ gọi lầm người, sau này tôi cũng không nhận bà là bà nội..."

Chu Quang Hách đến nhà khách, gặp được Chu Huỷ nhưng không thấy Thủy Lang và ba đứa bé.

Ăn tối xong, bà Khương lấy ra báu vật độc nhất vô nhị của thôn, đài phát thanh, vặn âm lượng lên mức to rõ nhất.

Hơn nữa là mười tờ!

"Này! Đang nghe hay lắm mà."

Đại Nha đếm xong: "Thiếu hai mươi hai đồng."

"Câu chuyện cũ rích, có cái gì mà nghe chứ, tôi dẫn các người đi nghe chuyện mới, nhanh lên! Mọi người đừng phát ra tiếng động!" Bà lão cắt ngang lời than vãn của người trong thôn, vặn lại âm lượng của đài phát thanh, tiếp tục phát, rồi dẫn đầu đi.

Một tờ năm đồng, một tờ hai đồng.

Toàn bộ người trong thôn có lẽ không có mấy ai giàu hơn bọn họ lúc này!

Vừa cất xong, Trịnh Đại Trụ và Dư Tú Hồng đã bước vào, trên mặt đầy vẻ tươi cười nhưng trong mắt thì lại giống như mất đi tám mươi cân thịt, tràn đầy vẻ không cam lòng và tiếc nuối, giao ra một xấp tiền dày, gồm cả tiền lẻ mệnh giá năm hào một đồng, cho Đại Nha.

"Chúng tôi sẽ về lấy tiền ngay!"

...

Trịnh Đại Trụ bắt chước Thủy Lang, nhìn Dư Tú Hồng bằng ánh mắt tán thưởng.

Đài phát thanh đã phát khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Đại Nha nhận lấy, Nhị Nha gần đây đã học tính toán, rất thích đếm tiền: "Vẫn thiếu mười bảy đồng."

Bà Khương còn đang bĩu môi, đột nhiên nhìn thấy cô cháu lớn lại nhìn mình chằm chằm: "Ba đứa, một trăm đồng?"

Trịnh Đại Trụ và Dư Tú Hồng lập tức cười tươi như hoa, tận hưởng ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ từ những người trong thôn.

"Đúng đúng đúng, chính xác là vậy." Dư Tú Hồng lập tức tiếp lời: "Thời buổi này người ta thường dễ ghen ghét lắm, đợi khi cô xây nhà lầu cho chúng tôi xong, sau này mỗi tháng còn cho chúng tôi ba trăm đồng, thêm tem phiếu mười mấy hai mươi cân các loại nữa, người ghen tị chúng tôi chắc chắn sẽ nhiều còn hơn, chuyện xấu gì cũng có thể đổ lên đầu chúng tôi. Mợ của Đại Nha, cô nhất định phải nhớ hôm nay, chúng tôi không những g.i.ế.c hai con gà mái để mời cô ăn cơm, mà còn trả lại cho các người bốn trăm đồng!"

Đại Nha chia một nửa cho Nhị Nha, cả hai liền đếm tiền ngay trước mặt mọi người.


Trong lời nói đầy ẩn ý, vừa là để dọn đường trước, vừa nhắc nhở về những gì họ đã làm hôm nay, đặc biệt nhấn mạnh lời hứa mà mợ của Đại Nha đã đưa ra.

Thủy Lang gật đầu hài lòng: "Quả nhiên tôi không cảm ơn nhầm người. Hai người yên tâm, sau này chúng tôi sẽ chăm sóc hai người thật tốt."

Trịnh Đại Trụ: "..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 290: Chương 290