Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59
Đôi con ngươi đen càng thêm cong cong.
Kỷ Tiểu Lykhông có tâm tư dây dưa vớihắn, hoang mang lo sợ gật đầu, còn nghe theo ýhắn, nhắc lạimộtlần chohắnnghe.
"Vậy sao."hiệntại Kỷ Tiểu Lychẳng có tâm tư trông nom gì với tảng đá quý đó,khôngyên lòng đápmộttiếng.
"Ưm......khôngphải người rất giỏi tính sao? Cái gì mà đứng đầu thiên hạ......Ngườikhôngtính được là tađangnghĩ gì sao?!" Giọng của nàngđãngập tràn mong đợi.
Tiếng con dao sắc bén như tuyết ghim vào thịt —— "phập"! Mặc dù mỏng manh lại cực kỳ đáng sợ!
Taynhỏbé nắm chặt thành quyền bị bắt lấy, kéo đến bên môinhẹnhàng ấnmộtnụ hôn.
Quốc sư đại nhân khổ sở trong lòng, đương nhiênsẽnghĩ biện pháp khiến người khác sốngkhôngyên.
Ngu ngốc, trong lònghắnthở dài, sao có thể ngốc đến mức ngay cả cố làm ra vẻ cũngkhôngđược......
Mộ Dung Tống chưa hết hoảng hồn, thấp thỏmkhôngthôi,trênđường đưa Tiểu Ly rời cung,hắnlặpđilặp lại hỏi nàng rốt cuộc vừa rồiđãxảy ra chuyện gì.
Tảng đá kia quả rất quý giá, nên trả lễ với quốc chủ Đông Lâm quốc —— Đông Lâm quốc sung túc vững mạnh, Đại Dạ lập quan hệ ngoại giao là có lợi chứkhôngcó hại, mà chuyện lớn thế này, đương nhiên hẳn phải cử hoàng tử cao quý nhất Đại Dạđisứ đàm phán, mới có thể thểhiệnthành ý của Đại Dạ, cũng là nể mặt mũi của quốc chủ Đông Lâm quốc.
"Tiểu Ly."hắnbuông quyển sách trong tay,nhẹgiọng gọi nàng.
Tiểu Ly rón ra rón rén, từ trong lònghắnchui ra, bước qua ngườihắn, xuống giường.
Nàngđiđến bên cạnh bàn dưới cửa sổ, chỉnh cho đèn sáng hơnmộtchút.
Nàngnhỏgiọng gọi "Trần Ngộ Bạch" hai tiếng,hắnkhônghề động. Vươn ngón tay như sắp chọt đến, móng tay sắp đâm vào mí mắthắn,hắnngay cả lông mi cũngkhôngchút lay động.
Lúc do dự nàng rất muốn hỏi ngườiđangôm lấy nàng ngủ say ở sau lưng —— nhất địnhhắncó thể cho nàng đáp án!
**
Tiểu Ly thuận theo nằm sấp xuống,đangchui chui trong lònghắnmuốn ngủ, lại cảm thấykhôngđúng: "Nhưng người vẫn chưa trả lời ta: Người thích ta hơn, hay lệnh bài Huyền Vũ hơn?!"
"Ta cũngkhôngphải ‘đãlà’ của ngươi." Tiểu Ly có chút buồn bực phản bác.
Trang sách trong tay Trần Ngộ Bạchthậtlâukhônglật, lặng im đợi khoảngmộtkhắc, nàng vẫnkhôngcó ý chủ độngnóirõvớihắn.
Tiểu Ly nghĩ nghĩ lời nàng mớinóilà thích nàng hơn —— cảm thấy mỹ mãn nằm xuống.
"Ừ, ngủđi." Cuối cùnghắnhôn hôn thưởng thức taynhỏbé trong tay mình.
Xem rathậtđãngủ rất say!
"Nàng phải."hắnnóithậtnhỏ.
Nếuhắncó thể tính rathìtốt rồi! Nàngkhôngcầnnóimộtchữ,hắncũng đều biết hết.
mộtđấm đánh lên ngựchắn! Bộp!
Thị nữ bưng nước ấm tiến vào, hầu hạ nàng tắm rồi thaymộtbộ trung ynhẹnhàng sạchsẽkhoan khoái xong, Tiểu Ly vẫn như mất hồn mất vía ngồitrêngiường,hắncũngkhônghỏi gì, với tay ôm nàng vào lòng,nhẹvỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.
**
Sau đó nàng lấy - mảnh lụa trắng mà Thái hậu Đoan Mật đưa cho nàng - trong tay áo ra, trải ởmộtbên.
"...... Nàng vui vẻ là tốt rồi." Trần Ngộ Bạch dừngmộtchút, với tay nhéo nhéo mặt nàng, cườinói.
Mặc dù cũng biết đây là việc tất phải trải qua, cómộtsố việc nàng cũng cần phải biết, nhưng nay nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lònghắnvẫn là khổ sở.
"Vậy sao." Trần Ngộ Bạch bình thản đápmộttiếng, cũngkhônghỏi lại.
Trước mắt, vấn đề duy nhất là —— phải vẽ thế nào?
Vấn đề này rất phức tạp, nàng nghĩ mãi cũngkhôngra.
Kỷ Tiểu Lycho là mình che dấu vô cùng kỹ lưỡng, nhất định phu quân của nàngkhôngthể nhìn ra chút gì.
Môi Thái hậu Đoan Mật run run,nóikhôngnên lời, hào hển hít sâumộthơi, thiếu chút nữa hụt hơi ngất xỉu tại chỗ!
Cửa cungđãgần trước mắt, xe ngựa của phủ quốc sưđãchờ ngoài cửa cung, con tuấn mã hiên ngang oai dũng ngẩng cao đầu, giống như bộ dạng chủ nhân lạnh lùng cao ngạo của bọn họ.
Nàng hiếm khi rối rắm như vậy,hắnlại còn cười được! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Quốc chủ Đông Lâm quốc là bạn cũ của ta, hôm nayhắnsai người đến, tặng tamộtkhối đá quý, tảng đá kia lấp lánh ánh sáng, đặt bên tai lắng nghe, có thể nghe đượcâmthanh sóng biển ầm ào." Giọng và biểu cảm của Trần Ngộ Bạch đều vô cùng bình thường, thậm chí là mang theo chút cười mỉa.
Chương 59
Kỷ Tiểu Lyđau khổ suy tư.
Mồ hôi lạnhtrênngười nàngđãlàm ướt áo, Trần Ngộ Bạch sợ nàng khó chịu mà cũngkhôngdámnói, nhấc màn lên gọi thị nữ gác đêm tiến vào hầu hạ nàng tắm rửa.
Kỷ Tiểu Lyđinhđangloảng xoảng lục lọimộttrận, khó khăn lắm mới tìm ra,thậtcẩn thận để nótrênbàn trước mặt.
Thái Hậu nương nương ngàikhôngnên dùng đối thủ như thần đổimộtbằng hữu như heo, tội gì chứ?
Ừ, lâm triều ngày mai, liền cứ vậy mà tâu cùng hoàng đế.
Đến đêm khi hai ngườiđingủ, nàng bịhắnôm, dần dần nghe tiếng hít thở đều đều củahắn, nàng vẫnkhôngnhúc nhích, nhắm mắt chập chờn vỗ giấc.
Đêm dài yên tĩnh.
trênbàn làmộthộp nữ trang bằng gỗ tử đàn, bên trong chứa rất nhiều bảo vật quý hiếm của nàng —— bảo vật nhiều năm trong kho của phủ quốc sư, đều lấy ra cho nàng chơi.
Vì thế khi lão quản gia của phủ quốc sư bẩm "Phu nhân ra rồi.", quốc sư đại nhân từ trong xe chậm rãi ra đónthìchỉ thấy khuôn mặtnhỏnhắn của quốc sư phu nhân nhàhắntrắng bệch, ánh mắt thống khổ, lã chã chực khócnóivớihắn: phu quân, hôm nay ta thực rất vui!
Tiểu Ly nghe thấy, nhưng nàngđãquên câu này là đáp án cho câutrên, nên vẫn thờ ơ.
Vợ chồng Quốc sư dắt tay lên kiệu, hai chân Lục hoàng tử điện hạ mềm nhũn, tựa như quỳ lạy tiễn ngườiđi.
Bản đồtrênlệnh bài Ám Dạ được khắc rất sâu lại tinh tế phức tạp, ngay cả mỗimộtđộ cong nét gấp đều mang hàm ý sâu xa, vô cùng phức tạp.
Nàng do dựmộtchút mới chậm rãi mở to mắt: "......Hả?"
Trong bóng tối,mộtngười cong khóe miệng,mộtngười cau mày.
**
Nàngđãnghĩ thông suốt, cũngđãquyết định.
Vì thế, mấy ngày sau, trong điện Thiên Mậtđãđóng chặt cửa sổ, trong đôi mắt tím của Thái hậu Đoan Mật chứa lệ nóng, run rẩy kích động với tay mở mảnh lụa trắngkhôngdễ có kia ra —— sau đó, bà nhìn thấymộtcon, rùa, sống, động!
trênđường về, hương an thần trong xe cháy sáng, Tiểu Ly vừa vào xe liền nằm lên gối mềm, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Trần Ngộ Bạch khép quyển sách lại, để quamộtbên, khẽ mỉm cười hỏi nàng: "Hôm nay nàng sao vậy? Thường khi nghe đến mấy thứ này, nàngsẽthậtvui vẻ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"khôngcó!" Kỷ Tiểu Lylập tức tỏ vẻ hăng hái, run run phủ nhận: "Takhôngnằm mơ!khôngmơ thấy gì cả! Takhôngsợ hãi!"
Kỷ Tiểu Lylặng lẽ mở to mắt, nhìn chằm chằm người cùng giường chung gốimộtlúc lâu ——hắnnhắm mắt, ngủthậtngon.
Tiếp đó cả đêm nàng gượng cười, khi dùng bữa còn gắp rau chohắn, "Vui vẻ"nóikhôngngừng.
Nếuhắnthích nàng hơn lệnh bài Huyền Vũ, như vậy tâm nguyện suốt đời của nàng hẳnsẽcó thể thành, khi có bản đồtrênlệnh bài Huyền Vũ. Nàng quyết định vẽ nó ra giao cho Thái hậu Đoan Mật, sau đó dẫnhắncùng về quê nhà gặp cha mẹ nàng!
Lúc này trước mắt Tiểu Lykhôngngừng phất qua hình ảnh nam tử trong bức tranhtrêntường hôm nay, gương mặt kiathậtsựrất giống nàng, phụ thân của nàng lúc trẻthậtanhtuấn...... Tay nàng chống lên ngựchắn, ngẩng đầu, hai mắt sáng trong suốt, mặt lộ vẻ quyết tâm hỏihắn: "Phu quân! Người thích ta hơn, hay lệnh bài Huyền Vũ hơn?"
Lệnh bài Huyền Vũ được đặttrênmộtngănnhỏtrong đó.
Trần Ngộ Bạch mặc kệ nàng kêu to bên tai mình, chậm rãi với tay nắm mũi nàng.
hắndùng lệnh bài làm sính lễ tặng nàng, nàng cũng nên giốnghắnmà bảo vệ lệnh bài này mới phải.
Thở hổn hển,khôngkêu được nữa, Tiểu Ly há miệng thở từng hơi từng hơi, hốc mắt lập tức đỏ ửng.
Trần Ngộ Bạch khẽ nhíu mày, nới tay, v**t v* khóe mắt nàng,nhẹgiọng hỏi: "Mơ thấy gì rồi sao? Sợ hãi đến như vậy."
trênlưng Mộ Dung Tống phát lạnh, cắn răngmộtcái, dứt khoát dụ dỗ đe dọa, dạy nàng chỉ đượcnóivới quốc sư đại nhân: hôm nay ở trong cung, nàng vô cùng vui vẻ!
Nhưng vẻ mặt Tiểu Ly ảm đạm, ngậm chặt miệng,mộtchữ cũngkhôngchịu trả lờihắn.
"Vui vẻ......" Tiểu Ly vừa nghe chợt thấy mìnhđãlộ ra sơ hở, vội vàng giữ vững tinh thần tỏ vẻ hào hứng: "Đúng ha! Tathậtvui vẻ nha! Ha ha ha!"
**
Lúc này mới pháthiệnkhôngbiết mìnhđãngủ thiếp khi nào, nàng ôm trái tim "thình thình thình" đập loạn hoảng hốt nhìn khắp xung quanh, xoay đầu, lại bắt gặpmộtđôi con ngươi đen tĩnh lặng, nàng "A!"mộttiếng sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phu nhân nhàhắnhoang mang lo sợ, quốc sư đại nhânkhôngdư hơi mà so đo với Lục hoàng tử, nắm tay nàng,nhẹgiọngnói: "Chúng ta về thôi."
Tác giả có lời muốnnói: Thái hậu Đoan Mật nhất định chưa từng nghe những lời này:khôngsợ đối thủ như thần, chỉ sợ bằng hữu như heo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"khôngphải vừa rồi nàngđãtự trả lời rồi sao." Quốc sư đại nhân nhắm mắt, giọng nhàn nhạt miễn cưỡng, giống nhưđãsắp ngủ.
"Tính cho ngườikhôngtính cho mình. Chuyện của nàng, takhôngtính được."
Nàng chưa bao giờ nghĩ: cha mẹ vẫn còntrênnhân thế!
Nàng rất muốn, rất muốn nhìn thấy bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay cả ngày tháng, tên người phóng sinh khắctrênmai rùa bằng lối chữ Khảinhỏ, cũng được vẽ lên.
Thái Hậu nương nươngnóibà cần bức vẽtrênlệnh bài Huyền Vũ, như vậy —— Tiểu Ly đặt lệnh bài Huyền Vũ song song với mảnh lụa trắng, sau đó nàng nghiêm túc cầm bút chấm mực, chiếu theo hình ảnh cótrênlệnh bài mà vẽ ra.
Tiểu Ly vui mừng lại tự hào, thỏa mãnkhôngthôi.
Máu tươitrênmặt, đầu tiên là ấm nóng,mộtlát sauđãlạnh như nước mắt, mặt Tần Tang tỷ tỷ trắng bệch, ôm vai chậm rãi quỳtrênmặt đất...... cả người Tiểu Ly co giật, đầu đầy mồ hôi lạnh đột nhiên mở to mắt.
Hai ngườiđãsinh ra nàng, vẫn đềuđangsống ở quê nhà xa xôi, giờ phút này, trong đêm khuya,khôngbiết bọn họ có giống như nàng mà tưởng nhớ đến nàng và Tần Tang tỷ tỷ?
Lấy bản đồtrênđó cho người khác, có tính là phản bộikhông?
Trước khi gả cho Trần Ngộ Bạch, đây là nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời nàng.
Chữtrênmặt Lục chủ công, ngài cũng muốnmộtbức sao? Hai bức tính nửa giá nha ~
Tiểu Ly liếc mắt nhìn bản đồ rồi nhấc bút,khônglâu đầu liền đầy mồ hôi.
Trần Ngộ Bạch nhắm mắt lại, cất giọng trong trẻo lạnh lùng lại cực kỳ bình tĩnh: "Tính cái gì?"
"Là......ta?" Nàng có chút do dựnói.
Có người vừa nghe hai tiếng xưng hô kia cả người liền run rẩy, nhịnkhôngđược, muốn cười. Trong bóng tối, con ngươi đen hơi cong lóe nhiều đốm sáng, "Nàng cảm thấy thế nào?"hắndịu dàng hỏi lại.
Nhưng nàngkhôngthể hỏihắn, hỏihắn, Tần Tang tỷ tỷsẽchết.
"......khôngphải ngườisẽtính được sao?" Trong hỗn loạn, nàng bỗng hỏikhôngđầukhôngđuôi.
Nhưng Trần Ngộ Bạchđãtừngnói: lệnh bài Huyền Vũ, là vật quan trọng nhất trong đờihắn,hắndùng sinh mạng để bảo vệ tấm lệnh bài này.
Người ôm nàng vỗnhẹdỗ dành bỗng nở nụ cười, tuy rằngkhôngphát raâmthanh, nhưng Tiểu Ly nằm trong lònghắn, nàng cảm giác được lồng ngựchắnrun run.
Mà thoạt nhìn Trần Ngộ Bạchkhôngcó chút khác thường, lẳng lặng nghe nàng mở lời liền đáp trả, thức ăn nàng gắp chohắn,hắnđều ăn hết.
Cũng may, tóm lại đây vẫn làmộtcon rùa. Khi còn ở nhà, Kỷ Tây từng muamộtcon rùa đen lớn cho nàng phóng sinh, lúc ấy nàng chơi với con rùa đen kia cả ngày, còn khắc chữ lên mai rùa, cho nên bức tranh rùa đen này ——khônglàm khó được nàng!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.