Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
Mặt Lục hoàng tử điện hạ dần dần trắng bệch. Điện Thiên Mật xa hoa thâm sâu, lãoyêubà Đoan Mật lại luôn luôn thần thần quỷ quỷ, lúc này chỗ này, Lục hoàng tử điện hạ có chút đứng ngồikhôngyên.
Bên trong, Kinh Nam hương khử mùi đặc trưng được đốt cháy sáng, trộn lẫn mùi máu Thiên Mật, mùi hương khiến chóp mũi Tần Tang chua sót, cúi đầu hờ hững nhìn vết máutrênvai phải mình, nàng lạnh lùng cong khóe môi.
Nàng luôn luôn đơn thuần, lờinóira luônthậtkhiến người ta tin tưởng.
Máu màu tím mang theo mùi thơm nồng nàn văng lên mặt Tiểu Ly, nàng sửng sốt, kêu lên!
Tuyđãchuẩn bị kỹ càng, nhưng trongmộtkhắc đó Thái hậu Đoan Mật vẫnkhôngkhỏi giật mình. Nàng quảthật...... rất giống Giang Sơn, ngay cả ánh mắt cũng mờ mịt trong suốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Tang xoay người, đưa tay ôm lấy hai má nàng, đau thương trong đôi mắt tím giống như nước mắt, tràn ra: "Tiểu Ly, ta xin lỗi muội......"
Tần Tang nghe vậy buông mí mắt, Tiểu Lykhôngdám tin nhìn Thái hậu Đoan Mật.
Tần Tang kéo Tiểu Ly đến trước bức tranh. Nhìn khuôn mặtanhtuấn hơi mỉm cười của người trong tranh, giọng của Tần Tang khẽ như trong mộng: "Tiểu Ly, muộikhônghọ Kỷ, muội họ Mộ Dung. Muội là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta, đây là phụ thân của chúng ta. Khi muội vừa được sinh ra, trong nhà gặp đại loạn, phụ thân đưa chúng ta rời quê. Khi đó ta chỉ mới bảy tuổi, muội cònđangquấn tã, takhôngcó cách nào để nuôi lớn muội, chỉ có thể gửi muội cho Kỷ gia."
Kỷ Tiểu Lymãnh liệt gật đầu theo bản năng —— con rùa đen kia, là sính lễ của nàng! Nhưng nghĩ tới ngườiđãtặng cho nàng, nàng lại lập tức lắc đầu.hắntừngnói, lệnh bài Huyền Vũ là vậthắnphải dùng mạng để bảo vệ. Nàngkhôngthể lấy tánh mạng củahắnđể đổi đường về nhà.
) bên bàn lên, rút ra, ánh dao sáng như tuyết, bộ giáp đầy tinh tế hoa lệnhẹnhàng phất qua, tiếp theo trước mắt mọi người liền hoa lên, chỉ nghe "phập"mộttiếng, dao nhọn xuyên thịt, tập trung nhìn vào, chủy thủ kiađãcắm lên vai Tần Tang!
Đôi mắt giống như đúc ánh mắttrênbức tranh đột nhiên trợn to. "Tổ, mẫu......" Kỷ Tiểu Lyvô thức lặp lạimộtlần.
Đương nhiên bàkhôngchu toàn chohắn! Giang Sơn là con trai duy nhất của bà,hắnhọ Mộ Dung,trênngười chảy dòng máu của bộ tộc Thiên Mật, đương nhiênhắnphải là bá chủ của thiên hạ này! Nếuhắnkhôngrờiđi, Mộ Dung Lỗi, Nhóc cứng đầu gì đó, bà đều chướng mắt!
Tần Tang theo lờiđiđến bên bà, chỉ thấy Thái hậu Đoan Mật cầmmộtcây chủy thủ ( (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng lo......" Tần Tang ôm bả vai bị thương đứng lên, cườinhẹnhàng, "Nương nương xuống tay lưu tình, chỉ ghim vào thịtmộttấc thôi."
Nhưng lúc này Thái hậu Đoan Mậtđãđitới, cầm khăn lau nước mắttrênmặt Tiểu Ly, bànhẹgiọngnóivới Tiểu Ly: "Đừng khóc, bé con, tổ mẫu đưa con và Tần Tang tỷ tỷ của con đến gặp cha mẹ, đượckhông?"
Tiểu Ly nghe vậy quay đầu, lại nhìn thấy Tần Tangthậtsựbước đến! Vẫn làmộtmỹ nhân toàn thân áo tím, hơnmộtthángkhônggặpđãgầyđirất nhiều, mặt trắng bệch gần như trong suốt.
"khôngkhôngkhông! Làthật." Tiểu Ly nghe mà sôi nổi, nghiêm nghịnóivới Lục hoàng tử điện hạ: "Nếu người có oán giận có day dứt, sau khi c·h·ế·t linh hồn nhất địnhkhôngtiêu tan. Vạn vật sống tại nơi dư thừa linh khí cũngsẽcó linh hồn, ta —— cómộtsố người có thể nghe bọn họnóichuyện!"
Nhiều năm trước Giang Sơn cũng từng nhìn bà như vậy, đau lòngnóivới bà: "Mẫu hậu, nhi thầnkhôngmuốn làm hoàng đế, nhi thần chỉ muốn ở gần người mìnhyêu, đến khi tóc bạc da mồi. Xin mẫu hậu chu toàn!"
Tần Tang cười với nàng, ngoắc ngoắc: "Tiểu Ly, muội đến đây."
Thái hậu Đoan Mật gật đầu, "Tang Tang, uất ức con rồi."
Lục hoàng tử vừa che chở quốc sư phu nhân rờiđi, Thái hậu Đoan Mật liền xoay người vào phòng tĩnh tâm. Tần Tang còn quỳ gối trước bức tranh kia, Đoan Mật tiến lên nâng nàng dậy, thương tiếckhôngthôi hỏi: "Mau đứng lên! Sao rồi?"
Thái hậu Đoan Mật cũng biết sau khi con trai trốn khỏi cung liền sống cảnh màn trời chiếu đất, thân thể được chiều chuộng nhất địnhđãtrải quakhôngít tra tấn, còn chưa nuôi lớn được Tần Tang, sao có thể có thêmmộtcôcongái.
Thái hậu Đoan Mật biết nàng ngây thơ, thấy nàng thay đổi như chong chóng, trong lòng tức giậnkhôngthôi, lại mạnh mẽ kìm nén, tỉ mỉ miêu tả hình dáng lệnh bài Ám Dạ cho nàng. "Nhớ kỹ, tìm cơ hội, vẽ bản đồtrênlệnh bài lên đây!"
Thái hậu Đoan Mật cũng nhìn bức tranh, trong đôi mắt màu tím xinh đẹp hiếm khi toát ra mấy phần hồi ức dịu dàng. Lát sau bà thở dàimộthơi, khẽ mở đôi môi đỏ thắmnói: "Tiểu Ly, nhìn kỹ gương mặthắn——"nóixong, Thái hậu Đoan Mật lấy từ trong tay áo ramộtcái gương, giơ lên trước mặt Tiểu Ly, "Sau đó ngươi nhìn lại mình xem."
Tác giả đại nhân bảo ta nhắn lại với bàn dân thiên hạ, vậy ta liền hátmộtbài!
Thái hậu Đoan Mật liếc mắt nhìnhắntrương ra khuôn mặtnhỏnhắn trắng bệch đáng thương, che miệng cười khẽ, "Tiểu Ly, " bà hết sức thân mật gọi khuê danh của quốc sư phu nhân, "Ngươi tinh thông chuyện thần Phật, ai gia cómộtvật luôn chờ người có duyên, ngươi có nguyện theo ai gia đến xem thửkhông?"nóixong bàkhôngchờ Tiểu Ly gật đầu,đãđứng lên nắm tay nàngđivào phòng trong.
Bà nắm lấy bả vai Tiểu Ly xoay nàng đối diện bà, nhìn ánh mắt Tiểu Ly, Thái hậu Đoan Mật chậm rãi nhấn mạnh: "hắnlà phụ thân của con —— Tiểu Ly, ai gia là tổ mẫu ruột thịt của con!"
"Tổ mẫu và phụ thân conđãhai mươi mấy nămkhônggặp, vô cùng thương nhớhắn...... Nhưng trước mắt chúng ta còn có việc khó xử, khi giải quyết việc khó xử này xong, chúng ta liền có thể thuận lợi về gặp cha mẹ con."
Đó là con trai ruột bà mang thai mười tháng...... Thái hậu Đoan Mật cảm thấy lòng nóng bỏng đau đớn,khôngkhỏi với cánh tay ôm người trước mặt vào lòng, cúi đầu khócmộttiếng: "Con trai của ta......"
Tần Tang ôm vai quỳ rạp xuống đất, cúi thấp đầu,khôngnóiđượcmộtlời. Thái hậu Đoan Mật chỉ chỉ nàng ấy, tiếp tụcnóivới Tiểu Ly: "Ai gia biết, phu quân của ngươi vô cùng lợi hại, nhưng ai gia là Thái Hậu, cho dù thế nào, phu quân của ngươi cũngkhôngtổn hại được ai gia, ai gia có thể tùy ý xử lí Tần Tang tỷ tỷ của ngươi, thậm chí có thể tìmmộtlý do, cả phủ quốc sưsẽbị tịch thu tài sản g·i·ế·t kẻ phạm tội! Tiểu Ly, ngươi phải cẩn thận trăm ngàn lần, ai gianóinhư thế, nhất định ngươi phải nhớ kỹ."
Thoạt nhìn, Thái hậu Đoan Mật đúng là chỉnóichuyện phiếm, hơn nữa cònnóitoàn chuyện mà Tiểu Ly hứng thú —— luyện đan, tu tiên, quỷ thần,yêutinh......
"Ha ha......"hắntrắng mặt cười gượng, "Chuyện, chuyện quỷ thần này...... Takhôngtin! Đều chỉ là chuyện lạ thôi!"
Cửa phòng tĩnh tâmđãđóng lại, trong phòngkhônghề có sơ hở gì, khóe mắt Tiểu Ly đầy nước, vẻ mặt mất hồn, Thái hậu Đoan Mật giả vờ nhưkhôngcó việc gì, che miệng cười khẽ: "khôngsao, chỉ xem vài thứ —— rốt cuộc lá gan của quốc sư phu nhân vẫn quánhỏ."
"Ưm......" Thái hậu Đoan Mật bước tới, bịt kín miệng Tiểu Ly, cúi đầunhẹgiọngnóibên tai nàng: "Tiểu Ly, việc hôm nay, nếu ngươinóicho Trần Ngộ Bạch hoặc người bên ngoài biết, chỉ cầnnóinửa lời, ai gia liền g·i·ế·t Tần Tang tỷ tỷ của ngươi."
Thái hậu Đoan Mật với tay, đè lên bả vai nàng, trong giọngnóitrầm thấp mang theo đau đớn như xẻ thịt cắt xương: "hắnlà con trai độc nhất của ai gia, là đứa trẻ tiên đếyêuthương nhất, Lâm Giang vương —— Mộ Dung Giang Sơn."
Thái hậu Đoan Mật cũng nhìn kia bức tranh đến thất thần, thở dài, bà lẩm bẩm: "Tang Tang, ánh mắt của đứa bé Tiểu Ly kiathậtsự...... giống Giang Sơn như đúc."
"Người trẻ tuổikhôngbiết đến lo nghĩ, đều cómộtđôi mắt trong suốt như vậy." Tần Tang cười đến thản nhiên, "Trong trí nhớ của ta, thân thể phụ thân yếu ớt, ngoài nhắn nhủ công việcthìthường nằmtrêngiườngkhôngdậy nổi, trong mắt cũng có thần thái vô tranh này."
"Tiểu Lục, phòng trong u ám, con ngồi lại đâymộtchútđi, ai gia và quốc sư phu nhânđirồi về ngay." Thái hậu Đoan Mật cười dặn người dâng trà nóng và điểm tâm cho Lục hoàng tử điện hạ.
Tác giả có lời muốnnói: tác giả đại nhân ra ngoài làm loạn rồi, ta là Rương bản thảo tồn đọng hoạt bát đángyêuđây~
"Đây vốn là chủ ý của thần, thầnkhônguất ức." Tần Tang xoay đầu nhìn người trong bức tranh, "Chỉ cần có thể lấy được bản đồtrênlệnh bài Huyền Vũ, sớm trở về Thánh Địa gặp cha mẹ...... Thần có c·h·ế·t muôn lần cũngkhôngchối từ!"
Ôm ấp của bà hơi lạnh,trênáo choàng dài thêu Phượng Hoàng màu vàng hoa lệ, chỉ vàng cứng rắn cứa vào người, cọ lên đầu lên mặt khiến Tiểu Ly khá khó chịu. Hơn nữa phu quân từngnói:khôngthể gần gũi Thái Hậu quá mức.
Hử? Aiz...... Aiz! Lục hoàng tử điện hạ! Ngài làm sao vậy?! Nghe chuyện ma quỷ ngài sợ hãi, nghe ta hátthìngài liền hôn mê bất tỉnh? Tỉnh, tỉnh lạiđi!
Thái hậu Đoan Mật cười ngập tràn sung sướng, vươn cánh tay mang giáp vàngthậtdài ra, v**t v* tóc mai đen tuyền sáng bóng của Lục hoàng tử điện hạ,trênkhuôn mặt xinh đẹp của bà tràn đầy trìu mến.
Tiểu Ly có chútkhôngtình nguyện, muốn lùi về sau, nhưng Thái hậu Đoan Mật nắm chặt tay nàng cực nhanh, chỉ vài bước liền bước vào phòng. Bên trong phòng sạchsẽim ắng, bốn phía trống trơn,trênbức tường trước mặt làmộtbức tranh.trênbức tranh làmộtnam tử trẻ tuổi, mặc áo choàng màu tím, khôi ngô cao quý, hơi mỉm cười, theo bức tranh này, ước chừng tuổi củahắnvà Mộ Dung Tốngkhôngchênh lệch lắm. Tiểu Ly ngơ ngác nhìn bức tranh, trong lòngkhônghiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, lạikhôngnghĩ ra là quen thuộc thế nào.
"hắnlà...... Ai?" Giờ phút này trong lòng Tiểu Ly vô cùng bối rối, run giọng hỏi.
"Buông......" Nàng giãy dụa. Thái hậu Đoan Mật nghĩ rằng nàngkhôngtin, buông tay, mắt bà ngấn lệ, quay đầunhẹgiọng gọi: "Tang Tang, ngươi xuấthiệnđi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
để dao găm thấy tục quá
"Tần Tang tỷ tỷ!" Tiểu Lythìthào gọi nàng.
Chương 58
Tiểu Ly bị hai tay lạnh lẽo của nàng ôm mặt, nước mắt tràn mi. Đây làsựthậtsao? Nếu làthậtsự, vì sao đến giờ mớinóivới nàng? Nếukhôngphải làthậtsự——không, Tần Tang tỷ tỷsẽkhônglừa nàng. Tim nàng đột nhiên đập loạn, bối rối, giờ phút này thầm muốn về nhà, nàng rất muốn lập tức nhìn thấy Trần Ngộ Bạch.
thìrakhôngcần phải lấy lệnh bài, chỉ cần in hình cótrênlệnh bài kia ra! Trong lòng Tiểu Ly vô cùng do dự, nắm lấy mảnh lụa trắng, nàng nhìn về phía Tần Tang.
Thái hậu Đoan Mật nhìn theo ánh mắt nàng. "Tang Tang, ngươi đến đây." Bà cười,nhẹgiọng gọi.
Hát: nước mắt của ngươi ~ đau thương nhu nhược ~ trăng sáng cong cong ~ ôm lấy quốc vương ~ đêm dài dằng dặt ~ băng kết thành sương ~ aitrênlong sàng thượng ~ tuyệt vọng lạnh băng ~
Bà lấymộtmảnh lụa trắng trong tay áo ra, "Tiểu Ly, chỉ cần con có thể vẽ bản đồ ra, chúng ta liền có thể về nhà!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mới đầu Lục hoàng tử điện hạ còn dùng sứcnóichêm chọc cười, chọc khiến Thái hậu Đoan Mậtkhôngngừng cười duyên, chỉ tiếc về sau, đầu tiên là bị các bước luyện đan buồn tẻ cùng cả đống dụng cụ cần có làm cho đầu óc choáng váng, sau đó nghe Thái hậu Đoan Mật kể vài chuyện quỷ quái cực kỳ chân thực đáng sợ, dọa Lục hoàng tử sợ tới mứctrênlưng phát lạnh, đôi mắt đẹp trừng trừng!
"Chắc vìđãgià rồi, gần đây ai gia luôn nhớ về quá khứ......" Bà cúi đầu, trong lờinóicó chút phiền muộn, "Đứa bé Tiểu Ly kia, ai giathậtsựcó chútyêuthích nàng."
Vì thế Tiểu Ly ngồi xuốngmộtcái ghế thêu khác bên chân Thái hậu Đoan Mật, hai mặt nhìn nhau với Lục hoàng tử điện hạ xinh đẹp...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng của Thái hậu Đoan Mật trầm thấp gần nhưthìthầm: "Về nhà cần phải cómộttấm bản đồ,trênđó còn thiếu bản đồ của lệnh bài Huyền Vũ —— Tiểu Ly, con có biết lệnh bài Huyền Vũ là cái gìkhông?"
trênbức tranh và trong gương, hai đôi mắt cực kỳ tương tự, đều dịu dàng trong sáng, ngay cả gương mặtnhẹnhàng thoải mái kia cũng có nét giống nhau.
"Chuẩn bị ghế khác cho quốc sư phu nhân." Bà cười dặn dò thái giám tâm phúc.
Đúng lúc đó!trêncổhắnchợt cómộtcơn gió lạnh phất qua! Khó khăn lắm Lục hoàng tử điện hạ mới nén kêu to được, tay siết c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u cây búanhỏbên hông, đanh mặt chậm rãi quay đầu nhìn —— may mà trừ thái giám tâm phúc đứng xa xa phía sau Thái hậu Đoan Mật,khôngcómộtai! Lục hoàng tử điện hạ muốn khóc......
Kỷ Tiểu Lybị dọa khóc rống, từ trong tay bà ta liều mạng giãy dụa ra chạy về phía Tần Tang, Thái hậu Đoan Mật lạnh mặt kéo nàng ấy vào trong phòng tĩnh tâm. Mộ Dung Tống nghe tiếng Tiểu Ly thét chói tai, dù sợ hãi cũng lập tức đứng lên chạy vào trong, thái giám tâm phúc của Thái hậu Đoan Mật cản trở, bịhắnuất ức đámộtcước lăn quamộtbên.hắnhấp tấp vọt vào phòng trong, liếc mắtmộtcái liền thấy Tiểu Ly còn đứng đó, lập tức hô tomộttiếng: "Thái Hậu nương nương bị sao vậy?! Người đâu! Hộ giá!"
Tiểu Ly lắp bắp kinh hãi, nhưng Thái hậu Đoan Mật kề bên tai nàngnhẹgiọng trấn an: "Đó là phòng tĩnh tâm khi ai gia phiền não, ngươi đừng sợ, cùng vào với ai gia, bên trong cómộtvật, nhất định ngươisẽmuốn nhìn thấy."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.