Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 60

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60


Tiểu Ly ngơ ngác nhìnhắn, ngay sau đó hét thảmmộttiếng ——hắnchà thuốc mỡđãthoa nóng lên tay nàng, sức x** n*n như nắn xương rút cốt, đau quá!

Nguy hiểmthật! Kỷ Tiểu Ly nhắm chặt mắt lại, trong lòng cảm thấy may mắnkhôngthôi.

"thìsao chứ! Đừngnóilà ngươi kiêng kỵ Trần Ngộ Bạch nhé!" Đoan Mật cười lạnh liên tục: "Đợi khi người tộc ta trở về Thánh Địa, lấy được thần lực, đến lúc đó thiên hạ này đều là của tộc Thiên Mật ta! Trần, Ngộ, Bạch! Ta xem thửhắnung dung đắc ý được đến bao lâu!"

"......Chưa."

Đêm đó quảthậtnàngđãcúc cung tận tụy, từ đêm khuya mãi cho đến sắc trời phía đông trắng bệch, khó khăn lắm nàng mới hoàn thành bức vẽ, vội vàng thu dọn xong mấy thứtrênbàn, nàng nhón chân leo lên giường, chui vào trong lòng phu quânđangngủthậtsay.

"Đủ rồi...... Đủ...... A!" Tiểu Ly bịhắnva chạm đến tim cũng lên men,thậtvất vả mới run rẩy thốt ra lời, ngay sau đóhắncàng thêm ác liệt đẩy sâumộtcái —— nàng hét lênmộttiếng, cứng người cong thân mình, cả người run run......

khônglâu sau nàng liền ấm áp, người vất vả ngồi bên bàn suốt nửa đêm, rất nhanhđãbị hô hấp nhịp nhàng củahắnbao phủ, quấn chặt trong lònghắnngủ say.

Sáng sớm, Quốc sư đại nhân tỉnh lại,khônglập tức đứng lên, ngược lại càng ôm chặt người trong lòng thêmmộtchút, cằm cọ cọ lên trán nàng.

Lời thốt ra dưới cơn thịnh nộ,mộtlát sau mới tự biết mình lỡ lời, vội vàng nhìn Tần Tang.

Vén tay áo nàng lên nhìn kỹ, màyhắnkhẽ buông lỏng: "khôngphải chuyện lớn gì, hôm qua nàng có —— ừm, khuân vác vật nặng?"

"Phu nhân có lòng như thế, lòng vi phu cảm thấy rất an ủi."hắnmỉm cườinói.

Chắc là nghe thấy động tĩnh, quốc sư đại nhân quay đầu,nhẹnhàng lắc lắc đầu với nàng ta, ý bảo nàng ta đừng lên tiếng.

Tỳ nữ vội vàng buông màn lui ra ngoài.

**

Huống hồhắnđãcột cánh tay quấn băng lụa của nàng vào đầu giường, có kịch liệt hơn cũngkhôngđè trúng.

Tiểu Ly "Ta, ta, ta" nửa ngày, cái khó ló cái khôn: "Sao chép!"

"Còn sớm." Người dựa vào đầu giường đọc sách thản nhiên đáp.

Cuối cùng Quốc sư đại nhân cũngkhôngnhịn được, nhìn nàng cười ra tiếng.

mộtgiấc này, ngủmộtmạch thẳng tới buổi trưa.

Trần Ngộ Bạch hưởng thụ bao bọc khít khao run run m*t vào dưới thân, cúi đầu ăn mỹ vị đưa đến bên miệng, trong lòng vui sướng cũng vô cùng hối hận: sớm biết có hôm nay, lệnh bài Ám Dạ nên làm nhiều thêm mấy tấm.

Người ôm nàng lạiđangcười trộm, nàng cảm thấy ngựchắnhơi chấn động, đáng tiếc lúc này nàng "đangngủ", bằngkhôngnhất địnhsẽngẩng đầu hỏi xem rốt cuộchắnđangcười cái gì?

Quốc sư đại nhân nghe vậy, mắt lộ vẻ vui mừng, rất cóẩný nhìn nàng liếc mắtmộtcái.

"Còn sớm? Sao bụng ta lại đói vậy?" Quốc sư phu nhân thực nghi hoặc mở to mắt.

"Xem tiểu thuyết —— lấy bút làm gì?" Quốc sư đại nhân vô cùng khó hiểu truy hỏi.

Trong điện Thiên Mậtđãđóng kín các cửa sổ tỏa ra mùi thơm nồng nàn đặc trưng của máu người tộc Thiên Mật, Tần Tang lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn, giật mình hô lên "Nương nương!", quỳ rạp xuống bên chân Thái hậu Đoan Mật, nàng mở bàn tay nắm chặt của Thái Hậu ra, chỉ thấy giáp vàngthậtdàitrênngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

"Ừ, giờđãkhôngcòn sớm." Quốc sư đại nhân cũng vừa rửa mặt chải đầu xong.

Bên ngoài, Tiểu Thiên chờ dưới hành lang, thấy nàng ta bước ra vội vàng tiến lên hỏi: "Tỷ tỷ! Đại nhân nhà chúng tađãdậy chưa?"

Bất quá hôm đó quốc sư đại nhân lại dậy đúng giờ, tinh thần phấn chấn luyện kiếm nửa canh giờ trong viện, sau khi tắm rửa thay quần áohắnvào trong phòng ngồi bên giườngmộtlát, lẳng lặng nhìn người ngủ saymộtlúc lâu, mới cảm thấy mỹ mãn rời phủ vào triều sớm.

Miệng Trần Ngộ Bạch m*t lấy mỹ vị non nớt, môi lưỡi lưu luyến buông ra, sau đónhẹnhàng thổi hơi, vừa lòng nhìn thấy non nớt như tuyết đầu mùa kiakhôngtự chủ được mà run rẩy, tâm tìnhhắnthậttốt, ngẩng đầu giải thích với nàng: "Phu nhân chỉ bị thương ở tay, cũngkhôngnên để lỡ việc này."

"Vậy...... Có viết chữ vẽ tranhkhông?"hắnchậm rãi hỏi.

"Có phải đại nhân nhà chúng ta bị bệnhkhông?" Tiểu đồng nghi hoặckhôngngừng suy đoán.

Kỷ Tiểu Ly tỉnh lại từ trong mộng đẹp, nghiêng người sờ người bên cạnh, sờ thấy liền chui vào lònghắn, nhắm mắt rầm rì: "...... Giờ nào rồi vậy?"

Kỷ Tiểu Ly lắc đầu: "Takhôngcó!"

Tiểu Ly ngồi bên bàn suốt đêm, cả người rét run, được vòng ôm ấm áp siết chặt, nàngkhôngtự chủ được co vai rùng mìnhmộtcái.

Ánh mắt Quốc sư đại nhânẩngiấu ý cười, liếc mắt nhìn ngườiđangcăm giậnmộtcái.

Rốt cuộc vẫn là tiểu thư lớn lên trong vương phủ, áo đến vươn tay cơm đến há mồm, tuy rằng từnhỏnàng ngơ ngốc, nhưng thân thể vẫn luôn được chiều chuộng, từnhỏnàng lại vốnkhôngthích đọc sách, sao có thể đột nhiên cả đêm tập trung tinh thần vẽ tranh? Cả ngày ủ rũ mệt rã rời còn chưanói, cánh tay ê ẩm căng căngkhôngsức lực, đến chạng vạng liền pháthiệncả cánh tay đều sưng phồng lên.

"Phu nhân dốc lòng nghiêng cứu, trong lòng vi phu rất an ủi, phải che chở phu nhân thỏa đáng đến khi khỏi hẳn mới thôi."hắnvô cùng chân tìnhnóivới nàng.

"Dạ." Tần Tang cúi đầu, dịu ngoan đáp.

**

Cánh tay Kỷ Tiểu Ly cứ vậy, ước chừng hai ngày mới khỏi.

Tần Tang cũng giật mình tại chỗ.

Sắc mặt của Thái hậu Đoan Mật cực kỳ đáng sợ, gằn từng tiếng: "Nàng ta dám cả gan trêu đùa ai gia!"

"À......khôngcó!" Tiểu Ly hối hận thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi mình, sau đó dùng vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng chống chế: "Ai mà trễ thế cònkhôngngủ được chứ?!"

Ngón tay thon dài, đốt ngón tayrõràng, đầu ngón tay nhún vào lớp thuốc mỡ trắng tuyết,nhẹnhàng thoa thoa, xoa chút thuốc mỡ ở đầu ngón tay —— động tác vô cùng đơn giản lại bịhắnlàm cực kỳ......khêu gợi.

"Tang Tang......" Tayđãtháo giáp vàng, chậm rãi xoa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tần Tang, giọng điệu Thái hậu Đoan Mật vô cùng mất mát, lại mang theo mong đợi điên cuồng: "Con là người ai gia tin tưởng nhất, con đừng để ai gia thất vọng......"

Quốc sư đại nhân ngạc nhiênnói: "Nàng cầm bút làm gì?"

"Bảo các nàng dọn cơmđi, hiếm khi dậy trễ, ta cũng đói bụng."

"A?" Tiểu Thiên kinh ngạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Ly được nhóm tỳ nữ dỗ tỉnh dậy, rửa mặt chải đầu xong,đangdựa vào bên cửa sổ trong viện đấu võ mồm với cây thược dược tinh,mộtánh tím chợt lóe, nàng vui vẻ kêu lên: "Tần Tang tỷ tỷ!"

Bước ra ngoài liền đúng lý hợp tình chất vấnhắn: "khôngphải người mớinóilà còn sớm sao?!"

Gọi tỳ nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, nàng mới biết đượcthìrađãtrễ đến thế!

"Hẳn làkhôngphải,khônggiống lắm." Tỳ nữ nhớ lại ý cười trong đôi mắt đen kia, "Thoạt nhìn, đại nhân......thậtvui vẻ!"

"A!" Kỷ Tiểu Ly nghĩ tới, nhưng nàng lại lập tức phủ nhận: "khôngcó,khôngcó! Hôm qua ta chưa hề chạm đến bút!"

Trần Ngộ Bạch xoay người cong khóe miệng.

Bên ngoài nghi ngờ suy đoán, trong phòng lại im lặng,khôngchút tiếng động nào. Trần Ngộ Bạch ôm người trong lòng,nhẹnhàng từng chút xoa lưng nàng, làm ấm thân mình lạnh như băng của nàng.

"Vậy đêm nay, liền phải xem biểuhiệncủa phu nhân rồi."hắncười đến càng thêm sung sướng.

Chương 60

Nàng ta nhìn vào bên trong, chỉ thấy quốc sư đại nhânđãtỉnh, nằm ở đầu giường đưa lưng về phía nàng ta, phu nhân ngủ ở phía trong, bịhắnche,khôngnhìn thấy được.

Nhưng vẻ mặt Tần Tang vẫn bình thường, ngẩng mặt cực kỳ bình tĩnh khẽ mỉm cười: "Nương nươngnóirất đúng. Thần lập tức nghĩ biện pháp, mau chóng lấy được bản đồtrênlệnh bài Huyền Vũ."

"Nương nương bớt giận, " Tần Tang cẩn thận rút giáp vàng từ lớp thịt trong lòng bàn tay ra, thấp giọng khuyên nhủ: "Tuynóinương nương từng ngửi được mùi thơm lạ lùng của máu Thiên Mậttrênngười Kỷ Tiểu Ly, nhưng nàng ta tóc đen mắt đen, hẳnkhôngphải là người thuộc tộc ta. Huống hồ đầu óc nàng ta ngây thơ như vậy,khônggánh nổi trọng trách cũng là việc trong dự kiến."

"Phu nhân......đãchép đến đoạn này chưa?!"hắnđẩythậtmạnh vào sâu bên trong nhất, để chỗ kia ma sátthậtmạnh khiến cả người nàng run rẩy,khôngthốt đượcmộtlời,hắnlại còn cố tình hỏi mãikhôngthôi: "Thế nàythìsao? Chép chưa? Cũng chưa sao? Vậy rốt cuộc phu nhânđãchép đến đoạn nào? Lẽ ra cánh tay phu nhân sưng lên, hẳnđãphải chép cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận rồi mới đúng —— hay do vi phu làm còn chưa đủ tỉ mỉ cẩn thận?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta đâu phải đứa ngốc!"

Quốc sư đại nhân liếc nhìn nàngmộtcái, ung dung nhàn nhã gật đầunói: "Đúng vậy, chỉ có kẻ ngốc mớikhôngngủ được."

Ban đầu nàng cho là mình trúng độc, hô to gọinhỏkêu phu quân cứu mạng, quốc sư đại nhânđangsuy nghĩ về tấu chương lúc lâm triều, lập tức buông bút xuống bước đến.

**

Tiểu Ly nhìnhắn, có chút hoài nghi: "Bình thường người luôn dậy rất sớm!" Nàng gặng hỏihắn: "Chẳng lẽ tối hôm qua người cũngkhôngngủ sao?"

"rõràng nàng tađangcười nhạo ai gia!" Thái hậu Đoan Mật tức giận ngập trời, gương mặt xinh đẹp tức giận vặn vẹokhôngthôi, bà xé tan mảnh lụa trắng vẽ con rùa đenđangsiếtthậtchặt trong tay, cất giọng căm hận: "G·i·ế·t nàng! Tần Tang! G·i·ế·t nàng ta!"

Vào giờ này, quốc sư đại nhân hẳnđãsớm thức dậy, rửa mặt chải đầu sau đósẽở trong viện luyện kiếm nửa canh giờ, tiếp theo dùng bữa sáng rồisẽvào triều ——hắnhầu hạ quốc sư đại nhân từnhỏ, lịch làm việc và nghỉ ngơi của quốc sư đại nhân chưa từng cómộtngày ngoại lệ.

Kỷ Tiểu Ly khóc. Hai tay bị trói, chỉ có thể tùy ýhắnkhi dễ, thỉnh thoảng bịhắnác ý trêu chọc, cũng chỉ có thể lắc lắc thân thể tr*n tr**ng kháng nghị, nhưng chỉ cần nàng vặn vẹo, người lên lên xuống xuốngtrênngười nàngsẽcàng hăng say, càng về sau lại càng nâng chân nàng lên vaihắn, xoay nàng như con ếch, hung hăng khi dễ......

"Tối hôm qua aikhôngngủ?" Quốc sư đại nhân nhìn về phía nàng, hỏi lại.

**

Tiểu Ly nhìn động tác ngón tay khêu gợi củahắn,khôngbiết tại sao cảm thấytrênngười hơi nóng, vành tai cũng ửng hồng, "Ha ha......" Nàng cười gượng.

"Ta...... Ta xem tiểu thuyết!" Lại còn học được cáchnóinăng hùng hồn đầy lý lẽ nữa cơ đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngbao lâu sau, quốc sư đại nhân giật giật, chậm rãi tỉnh lại.

Kỳthậtthuốc mỡ kiathậthữu dụng, sau khi thoa, đến tối cánh tay cũngkhôngcòn sưng nữa, nàngyêucầu gỡ băng lụa quấntrêntay xuống, nhưng quốc sư đại nhân "Đau lòng" vì nàng,khôngcho gỡ.

Kỷ Tiểu Ly "Mạo hiểm" "Dối trời vượt biển", lần đầu tiên trong đời tự giác làm chuyện thông minh bíẩn, đáng tiếc mới đắc ý được nửa ngày, đến chạng vạngthìcánh tay nàng bỗng nhiên sưng lên.

Tiểu Ly khóc hỏi: "Vậy sao người còn đè nặng ta? Người đè nặng ta, sao ta có thể khỏi hẳn?"

KỳthậtThái hậu Đoan Mậtđãnghĩ oan cho tấm lòng hết sức chân thành của Kỷ Tiểu Ly.

Bên ngoài, tỳ nữ bướcnhẹđến, đứng sau lớp màn cách gần màn giường nhất, nhưng trong phòng vẫn như cũkhôngcó động tĩnh gì, tỳ nữ nghĩ đến lời dặn của Tiểu Thiên khi bước vào, đánh bạo xốcnhẹmộtgóc màn.

Tiểu Ly khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Cho dù bị bệnh, quốc sư đại nhân cũng chưa từng dậy trễ, mấy năm trước cómộtlần bị trọng thương trở về, trừ cái hôm bị hôn mê bất tỉnh đó, ngày hôm sau cũng vẫn dậy sớm mà!

Vừa nghesẽbị ghim kim, lỗ tai Tiểu Ly liền dựng thẳng lên: "Đừng châm cứu! Đừng châm cứu! Ta có cầm bút! Đúng là có cầm bút!"

"Nương nương, xin nghĩ lại." Tần Tang cúi mắt, giọng điệukhôngnhanhkhôngchậm: "Dù sao nàng ta cũng là quốc sư phu nhân."

**

Ngày hôm sau, mặc dù đêm trước Tiểu Lykhôngvẽ tranh, nhưng cũng ngủ thẳng tới buổi trưa.

Đúng là Tần Tang,đangcười dài đứng dưới cửa sổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Ly trừng mắt, quai hàm phồng lên, cố gắng nhịn nhụckhônglên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Ngộ Bạch vốnđãcầm thuốc mỡ tiêu sưng, thấy nàng có thể diễn rấtthậtnhư vậy,hắnnhịnkhôngđược mà phối hợp, buông thuốc mỡ,hắntrầm mặt, nhíu mày trầm trọngnói: "Vậythìnguy rồi, việc gì cũngkhônglàm, sao tay lại sưng to đến thế —— Tiểu Thiên, nhanh lấy ngân châm của ta đến đây, ta châm cứu cho phu nhân."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60