Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 57

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57


Tiểu Ly hành lễ, Thái hậu Đoan Mật thưởng ngồi cho nàng, cườinói: "Để nàng ngồi gần ai giamộtchút, ai gia thích đứa bé này."

Chương 57

Sinhmộtđứa bé trai giống nhị ca, gọi nàng là mẫu thân, thế cũngthậtvui.

Quốc sư đại nhân cao quý vô cùng của Đại Dạ (ánh mắt lạnh lùng): Chuyện gì?

Quốc sư đại nhân chung tình nhưmộtvớicônương ngơ ngốc đau lòng nhìn tác giả: đừng hâm mộ, bọnnhỏngu ngốc của ngươiđangđược chuyển phát tới, món hàng có tên: Trần An An Trần Tiểu Tiểu Trần XX Trần YY......"

Quốc sư đại nhân mặtkhôngđỏ timkhôngloạn gật đầumộtcái, nghiêm nghịnóivới nàng: "Nàng uống thuốc, ta lại ăn nàng, là có thể sinh con."

Kỷ Tiểu Lyăn mặc trang trọng, vừa vào điện Thiên Mật, Lục hoàng tử điện hạ xinh đẹp nhất Đại Dạ được "sắp xếp an bài thỏa đáng" kia quả nhiênđãtới, khuôn mặtnhỏnhắn vô cùng tuấn mỹ củahắncứng ngắc, đứngtrêncao bên cạnh Thái hậu Đoan Mật cười làm lành.

Đáng tiếc nàng cử động nhiều liền mất hết sức lực, xụi lơ dưới ngườihắn, lấy tay che mắt, mặt đỏ bừngnhỏgiọng khóc, khóc đến vô cùng đớn đau chua xót...... Trần Ngộ Bạchkhôngnhịn được cười,khôngbiết nênyêuthương nàng thế nào, kéo tay nàng, hôn đôi mắt ướt nhẹp của nàng.

Trong cung vắng lặng, Thái hậu cùng hoàng hậu cho đòi phu nhân của thần tử vào cung trò chuyện là chuyện bình thường, Quốc sư đại nhân có cao ngạo thanh cao hơn nữa cũngkhôngthể cãi thánh chỉ. Cũng may kể từ lần vào cung trước,hắnđãbiếtsẽcó hôm nay,đãsớm có sắp xếp an bày thỏa đáng.

Tác giả ăn hai chữ vui đùa rơi lệ đầy mặt trình lên câu thứ hai: có phải chương này ngọt c·h·ế·t ngườikhông?

Thái hậu Từ Hiếu thích hoàng tôn ruột thịt do Hoàng hậu sinh ra này nhất, nếu biết hoàng tôn bảo bối khoe mẽ lấy lòng kẻ thù cả đời của mình như vậy,khôngbiếtsẽtức giận đến mức nào đây!

Từ sau tân hôn bọn họ dồn dập nhiều việc,hắnchỉ mới chân chính khi dễ nàngmộtlần, chính là đêm động phòng hoa chúc hôm đó. Đêm nay, ngoài trời mưa đông triền miên,trêngiường nhiệt tình như lửa, Quốc sư đại nhânkhôngchút kiêng kỵ, thế như chẻ tre.

Tiểu Ly vừa thẹn thùng vừa xấu hổ vừa cảm kích tựa sát vào lònghắn, chôn trong lồng ngựchắnyêuthương vô hạn cọ cọ, vô cùng cảm độngnói: "Ừm...... Phu quânthậttốt!"

Quốc sư đại nhân cao quý vô cùng của Đại Dạ (cười lạnh): bảo các nàng ăn hết hai chữ cuối kiađi.

Phủ Quốc sư còn chưa đợi được đứa trẻ ngốc nào,mộtthánh chỉ lại ban tới.

Quốc sư đại nhân cười nghiêng ngã trong lòng nửa ngày, mặt lại vô cùng cam chịu thở dàimộthơi.

"Vậy...... Vậy phải làm sao?"

Mới là lần thứ hai, đương nhiên nàng vẫn chưa thích ứng, theo bản năng liền kẹp chặt chân muốn đuổihắnra ngoài, nhưng kẹpmộtcái liền kẹp trúng phân thân tinh tráng củahắn, kẹp khiến Trần Ngộ Bạchkhôngchịu nổi khàn giọng thở hổn hểnmộthơi, hôn nàng sâu hơn, phía dưới càng thêm xông thẳng vào...... Hai chân trắng trẻođangquơ loạn đá lung tung giữakhôngtrung chợt cứng đờ, vô lực co quắp rơi xuống giường hẹp.

Để tránh nàng lại hỏi mấy vấn đề vô cùng kỳ quái,hắnkéomộtchân nàng ra đồng thời nhấn người xuống, cúi người hônthậtchặt lên cái miệngnhỏnhắn của nàng. Tiếng thút thích khóc khẽ của nàng cũng bịhắnnuốt vào, chỉ có thể phát ra tiếng rên rĩ buồn buồn, nhưng chỉâmthanh lầm bầm cũng đủ trêu chọchắn, Trần Ngộ Bạch bị nàng trêu chọckhôngnhịn được, lửa nóng ma sát để nơi đó của nàng thích ứng, rồi mới chậm rãiđivào.

Kỷ Tiểu Lyấp a ấp úng hồi lâu, cúi đầu lã chã chực khóc: "Chẳng hạn......Chẳng hạn ngốc như ta......"

Lần nàyhắnmang theo hơn phân nửa dược liệu quý giá trong kho của phủ quốc sư, trong đó cómộtcây Thủy lạp vạn năm do cốc chủ Ám Dạ cốc tặng, cựcâmcực hàn, lấy nó làm thuốc dẫn, rốt cuộc cũng thử ramộtphương thuốc có thể giải hàn độc của Mộ Dung Lỗi.

Nghĩ đến cái gã quốc chủ Đông Lâm bạo ngược thành tánh trong truyền thuyết kia, Lục hoàng tử điện hạ cắn răng, cười ngọt ngàonói: "Cháusẽngồi ở đây!"

"Bởi vì nàng quá ngơ ngốc, ta sợ đứa trẻ sinh rasẽgiống nàng."

Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ ngơ ngốc bị hù dọa sắp khóc của nàng, nhịnkhôngđược bật cười.

Trần Ngộ Bạch vừa lòng đắc ý cúi đầu hôncôbé yên tĩnh trong lòng, hôn đôi mắt khép chặt, gương mặt ấm áp, môi lưỡi mềm mại...... của nàng. Giống như chiếm lấy nàng khi dễ, mặc dù đau lòng vì nàng khóc lóc ầm ĩ, nhưng trận đau lòng này cũng là vô cùng vui vẻ, hai chữ ‘vui vầy’ này,thậtđúng là nềm vui lớn nhất trong cuộc sống.

yêutrẻ con

"Nhóc khờ khạo? Nhóc ngu ngơ~,hắnvui vẻ hônnhẹnàng, hônmộtcái, gọimộttiếng: "Nhóc đần độn! Nhóc ngờ ngệch......"

Nhưng...... Nhưng mà…. Nhưng mà Đông Lâm quốc phái sứ giả tới Đại Dạ thiết đặt quan hệ ngoại giao, Đại Dạ vì muốn thểhiệnlòng hiếu khách với vị láng giềng lớn mạnh này, cũngđãtính toán định pháimộtvị sứ giả đến tiếp đón...... Lần trước thích trêu đùa chuốc say quốc sư phu nhân, Quốc sư đại nhân có oán phải trả cảnh cáo éphắn, nếu hôm naykhôngbảo vệ được quốc sư phu nhân bình an rời cung,hắnsẽbị phái đến thiết lập quan hệ ngoại giao với quốc chủ Đông Lâm quốcyêuthích luyến đồng (

Trong lòng Mộ Dung Tốngmộtnửa là biển lửamộtnửa là núi băng, tổ mẫu thươnghắnnhư bảo bối,hắnkhôngmuốn chọc tổ mẫu tức giận, càngkhôngmuốn tổ mẫu tức giận, khiến lãoyêubà Đoan Mật có kịch vui để xem!

Trần Ngộ Bạch giữ lấy nàng cử động chậm rãi, cười vừa hư hỏng vừa dịu dàng: "Vậy nàng muốn thế nào?nóicho ta biết......"

Tiểu Ly nhớ tới cảnh tượng mấy đêm bịhắnđè ăn, cả người run lên, mặt ủ mày ê chần chờ. Trần Ngộ Bạch cảm thấy buồn cười, nghiêm mặt đe dọa nàng, hù dọa ép nàng ngoan ngoãn uống xong thuốc.

Tác giả có lời muốnnói: tác giả thông minh dũng cảm (quỳ gối): Quốc sư đại nhân! Tiểu nhân bái kiến Quốc sư đại nhân!

Nhưng nàng vẫn còn lo lắng: "Vậy nếu trời ban......ban chomộtđứa trẻthậtngốc, vậy phải làm sao?!"

)!

Vẻ mặt nàng như đưa đám hỏi: "Vậy...... Vậy chúng ta,khôngsinh con sao?"

Kỷ Tiểu Lycườikhôngnổi! Nàngkhôngmuốn con của nàng ngốc giống nàng, từnhỏđến lớn đều bị người chê cười!

Cùnghắnthành tiên, nàng rất nguyện ý.

"Tiên đan." Trần Ngộ Bạch thuận miệng dỗ nàng.

Kỷ Tiểu Lycảm thấy cả ngườikhôngcòn sức lực, nơi xấu hổ kia càng thêm chua xót tê dại, nàng vừa sợ vừa xấu hổ, lá gan cũng lớn hơn, tayhắnhơi buông lỏng, nàng rút tay ra liền đánhhắn, tátmộtcái lên vaihắn, "bốp"mộttiếng, tay nàng đánhhắnđãtê rần,hắnlại tựa như rất vui vẻ hừmộttiếng, sau đó ôm chặt lấy nàng, thêm dùng sức mà "Kỳ quái"......

Việc này lại khiến Tiểu Ly càng sợ hãi —— ăn thịt chưa đủ sao? Lại còn muốn ăn mắt!

hắnsăn sóc, cho nàng thời gian thích ứng, mới bắt đầu từ từ cử động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quốc sư đại nhân cao quý vô cùng của Đại Dạ (gật đầu): nếuđãvậy, ngươi ăn.

Tác giả thông minh dũng cảm (đá lông nheo): ăn thịt thấy thế nào?

"A?" Tiểu Ly lắp bắp kinh hãi, "Tại sao?"

"Vậy đành hết cách, ý trời như thế......"hắnvô cùng đau đớnnói: "Dĩ nhiên là ta phải cực khổ thêmmộtchút, nàng ngốc ta cũng đành chịu, đứa bé kia hẳn cũng cómộtnửa giống ta, vậy cũngsẽkhôngquá ngốc như nàng."

Trần Ngộ Bạch bị tiếng khóc của nàng làm nửa người tê dại, lại thương xót nàng, cũng xót thương mình, vừa di chuyển vừa cắn vành tai nàng cười rầu rĩ: "Nếu nàng nghe lời, đọcthậtkỹ tiểu thuyết, liền biết đâykhôngphải là chuyện kỳ quái gì......"

"Cháusẽngồi ở đây!"hắnngước khuôn mặtnhỏnhắn làm nũng với Thái hậu Đoan Mật, "Chẳng lẽ...... Thái hậu nương nươngkhôngthích cháu?"

Trong mắt Thái hậu Đoan Mật thoáng quamộttiakhôngkiên nhẫn cực nhanh, ánh mắt ấm áp lại lập tức dâng lên, "Miệng của conthậtngọt..... Sao ai gia lạikhôngthích con chứ? Chỉ sợ tổ mẫu ruột thịt của con mà biếtthìsẽghen tỵ với ai gia!"

Quốc sư đại nhân cau mày, lộ vẻ rất khó nghĩ,thậtlâu sau mặt lộ vẻ nghiêm túcnóivới nàng: "Con trẻ là do trời cao ban tặng, nếu có liền sinh ra, nếu trời caokhôngban tặng, cũng là ý trời. Thuận theo tự nhiên thôi."

Trần Ngộ Bạch hết sức nhàn hạ thoải mái dùng hàm răng cắn cái yếm kéo lệch qua,mộttrái đào trắngnhỏnhảy ra ngoài,hắnừ ừm cắnmộthớp, cắn khiến nàng "Hức......"mộttiếng, thân thểnhỏcũng cong lên...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hắnvừa cử động,cônươngnhỏbé bị ăn sít sao bên dưới "Ừm......"mộttiếng, Trần Ngộ Bạch cảm thấythậtthích thú, buông miệng nàng ra, nàng thở hổn hển hai cái, lập tức khóc lóc cầu khẩnhắn: "Buông ta rađi...... Takhôngmuốn vậy...... Hu hu......"

mộtngụm này giống như cắn vào tim, Tiểu Ly run runnóikhôngra lời: "Thịt...... gì...... Takhôngcó thịt!"

Tác giả thông minh dũng cảm (run rẩy):khôngnên đối đãi với độc giảyêuthích ngài như vậy!

"Được rồi......"hắngian nan chịu đựng, dụ dỗ nàng: "Đừng khóc...... Đừng khóc......sẽnhanh qua thôi......"

Trần Ngộ Bạch nhân cơ hội vui sướng thoải mái rong ruỗi, va chạm khiến tiếng khóc của nàng cũng đứt quãng,hắnsảng khoái đến mức toàn bộ sống lưng đều tê rần, chôn đầu bên tai nàng than thở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Ngộ Bạch bắt lấy tay nàng, kéo bóp hai cổ taynhỏnhắn vàomộtchỗ, lần nữa gác lên gối, lần này nàng đáng thương hơn, bị đèthậtchặt, chút chỗ trống để nhúc nhích cũngkhôngcó, trong thân thể dung nạpmộtvật dài kỳ quái, ra vào nóng bỏng, nàng phản kháng thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nhắm mắt khóc lớn.

Ba ngày sau, Trần Ngộ Bạch đúng hẹn đến phủ đệ của Đại hoàng tử.

Buổi tối lúchắnđưa thuốc cho Tiểu Ly dùng, nàng tò mò hỏi đây là thuốc gì? Uống nó làm gì?

Nếu Quốc sư đại nhân biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhất địnhsẽgiận đến hộc máu, nhưnghắnchỉ biết thân thể nàng vốn cựcâm, hơn nữa uống thuốc có tính hàn, tuyđãcó kinh nguyệt lần đầu, nhưng e là trong mấy năm nữa cũngkhôngcách nào có thể mang thai.

"Ainóikhôngcó thịt? Đâykhôngphải là thịt sao?"hắnvui vẻ thổi lên phíatrênmộthơi, cắn lấy đỉnh nhọn,nhẹnhàng kéo căng, lần này nàng run rẩy lợi hại hơn, luống cuống giãy giụa, nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng khóc ra tiếng.

Quốc sư đại nhân cao quý vô cùng của Đại Dạ (lộ vẻkhôngkiên nhẫn):nói!

Sao Tiểu Ly chịu được như vậy, bịhắnấn mạnh vai đẩy ngồi xuống, còn chưa ngồi hẳn xuống đượcthìcả ngườiđãrun rẩy mềm nhũn trong lònghắn, khóc cũng khóckhôngra tiếng, khẽ nhếch miệng, hai mắt nhắm nghiền dính vào lònghắn, như sắp bất tỉnh......

Nàng suy nghĩmộtchút, gật đầumộtcái.

"Rất ngốc? Chẳng hạn như?" Quốc sư đại nhân nghiêm túc hỏi.

Thái giám thân tín bê cái ghế thêu đến gần bên chân Thái hậu Đoan Mật, Tiểu Ly vẫn còn hơi do dự, Lục hoàng tử điện hạ lại đặt mông ngồi xuốngthậtnhanh.

"Takhônguống tiên đan." Nàng kiên quyết chối từ, sau khi suy nghĩmộtchút cònnói: "Trừ phi người cũng uống." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Ly sợ ngây người: đúng vậy! Sao nàngkhôngnghĩ tới điểm này chứ!

Nếm trải ngon ngọt mình mong nhớđãlâu,hắnquyết địnhkhôngđè ép nàng nữa, dù sao thân thểđãbịhắnchiếm,hắnmặc cho tay chân nàng giãy giụa quơ múa, hưởng thụ nơi đó của nàng chủ động siết chặt, vô cùng sảng khoái đè lên nàng, thở dài.

Quốc sư đại nhân cao quý vô cùng của Đại Dạ (ánh mắt lạnh hơn): liên quan gì ngươi?

Tiểu Ly khóc, tức giận kháng nghị: "Vậy người nhanh lênmộtchút......Hu hu hu người quá kỳ quái! Hu hu......"

Thấy nàng uống thuốc xong, ngậm mứt hoa quả mà vẫn mặt ủ mày ê,hắnvui vẻkhôngthôi thưởng thức hồi lâu. Nhưng vui vẻmộtlát lại cảm thấy có chútkhôngđành lòng, sờ sờ đầu nàng,hắnthấp giọng hỏi nàng: "Tiểu Ly, nàng có muốn sinh conkhông?"

Chẳng qua vốn chỉ trêu chọc, nàng khóc gì chứ? "Hức hức hức" như tiếng mèo con, cong người lên, Trần Ngộ Bạch nghe thấy mà như lửa đốt, chỉ muốn dùng thêm sức hung hăng khi dễ nàng.

Tác giả thông minh dũng cảm (hai tay trìnhmộtcâu lên): Nhiệt liệt hoan nghênh Quốc sư đại nhân cao quý đẹp trai giàu có trả lời những câu hỏi vui đùa!!!

Quốc sư đại nhân rất đại lượng vỗ vỗ lưng nàng, híp tròng mắt đen hưởng thụkhôngthôi......

Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, nửa vui mừng cảm động nửa bất đắc dĩ, "Ta lừa nàng thôi, đâykhôngphải là tiên đan."hắnthở dài trong lòng, lại cườinóivới nàng: "Đây là thuốc uốngmộtlần là có thể sinh con."

Thái hậu Đoan Mật cho truyền quốc sư phu nhân vào cung trò chuyện cùng bà.

Tác giả thông minh dũng cảm (bán con dân trăm họ): là như vầy, cáccônương đều rất sùng bái ngài, ngài dành chút xíu thời gian trả lời mấy vấn đề đượckhông?

Lời dạy này Kỷ Tiểu Lyrất tán thưởng, gật đầu liên tục.

Nàng khó chịu vùng vẫy hai cái,khôngcó kết quả, ngược lại càng bịhắnđè ép sâu hơn, nàngkhôngchịu nổi, đạp chân khóc thảm hơn, còn phất tay đánhhắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

khôngchỉ có thể giải được hàn độc ngưng đọngtrênngười Mộ Dung Lỗi bảy năm, mà từ đó về sau Tiểu Ly cũngkhôngcần phải dựa vào thuốc Tần Tang đưa mỗi tháng. Hơn nữa nếu có phương thuốc này, Tiểu Ly lạiđangở cạnhhắn,hắncó thể từ từ điều chỉnh, đợimộtthời gian, khiến nàng khôi phục khỏe mạnh bình an cũngkhôngphải là chuyệnkhôngthể.

Tiểu Ly vừa nghe lời này, cuối cùng cũng chịu đưa tay nhận lấy, nhưng thuốc ở trong tay, nàng lại có chút nghi ngờ hỏi: "Uống thuốc này là có thể sinh con sao? Cóthậtkhông?"

hắnnghĩ nàng mong đợi, trong lòngkhôngdễ chịu, ôm nàng vào lòng, siết chặt mặt nàngnói: "Nhưng ta chưa muốn có con trẻ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57