Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


"Việc này...... Đó là...... Phu nhân, à phu nhân...... Phu nhânkhôngcẩn thận,khôngcẩn thận nhuộm rừng mơ phía sau núi thành màu xanh biếc......"

Cũng may lúc này Cố Minh Châu bước vào vườn, thấy cả người Quốc sư đại nhân đẫm nước cũng biết là ai làm ra chuyện tốt, nàng khiển trách con trai: "Sao con lại nghịch ngợm trêu cợt người như vậy?đãxin lỗi Quốc sư đại nhân chưa?"

Nhưng động tác của phu quân có rất nhiều tiền nhà nàng rất lưu loát, lúc nàyđãc** s*ch nàng chỉ còn cái yếm Uyên ương nghịch nước treotrêncổ. Cách lớp yếm mỏng cắn lên nơi đẫy đà trước ngực nàngmộtcái, giọnghắnkhàn khàn, cất tiếng vui vẻ,khôngcho chối từ: "Thiếu nợ trả nợ, hợp tình hợp lý. Nàng phá hủy rừng mơ của ta, dùng thịt bồi thường......" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm nay phủ đệ của Đại hoàng tử hoàn toànkhôngnáo nhiệt như ngày thường, cửa luôn tùy tiện có thể vào - hôm nay lại đứng hai hàng binh tướng trông chừng, quản gia tinh thần sáng láng hầu ở trước cửa, hết sức cung kính dẫn Quốc sư đại nhân vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bất quá hiển nhiên vịanhvợ nàykhônggiống mấy người Kỷ gia...yêumuội như mạng, nghe vậy ngay cả chút vui vẻ cũngkhôngcó, lạnh lạnh lùng lùng đáp: "Nếu thân thế của Quốc sư phu nhân bị trong cung pháthiện, nhất địnhsẽcómộttrận gió tanh mưa máu, dĩ nhiên ta phải dùng thân phận Hoàng tộc Đại Dạ, chủ lệnh bài Chu Tước mới gánh nổi chuyện này."

Trần Ngộ Bạch ra khỏi phòng tắm, quét mắt nhìn trang bìa, đưa tay rút quyển sách từ trong tay nàng ra.

Trần Ngộ Bạch giơ tay áo lau lau khuôn mặt đầy nước, mắt lạnh lẽo nhìn lại: ánh mắt Đại hoàng tử điện hạ nhìn con trai, vui mừng kêu ngạo đến bậc nào! Đoán chừngmộtkhắc sau dù con traihắnđâm Quốc sư đại nhânmộtdao,hắncũng chỉ dịu dàng cườimộttiếngnói: con coi con đó, đứanhỏngốc, máu văng dính đầy mặt rồi.

"Hiểu!" Nàng đáp giòn tan như vậy, Trần Ngộ Bạch lạikhôngbiếtnóithêm gì nữa. Chột dạ, phức tạp, vừa thương vừayêu, với tay ôm nàng.

Người núp trong lònghắnvốn sắp ngủ thiếpđi, nghe giọnghắnnghiêm trọng triền miên, trong lòng nàng cũng hơi cảm động, suy nghĩ những lời này hồi lâu, chợt như nhớ ra: "Vậy...... Phu quân!"

"Ta trở về suy nghĩ thêm chút nữa, năm ngày sausẽtrở lại." Thời giankhôngcòn sớm,hắnđứng dậy cáo từ.

Vẻ mặt Mộ Dung Lỗi có chút mệt mỏi, Cố Minh Châunhẹnhàng xoa lưnghắn,hắntừ từ hít thở, cất giọngthậtthấpnói: "Thân thể ta chịu đựng nổi, nếu ngươiđãnắm chắc, ba ngày sau liền tớiđi."

Ai ngờ nhóc con vừa mớinóixong, cười hì hìmộttiếng, xoay người "phi thân" nhảy vào suối nước nóng, bọt nước lại văng lên đầy đầu đầy mặt Quốc sư đại nhân!

Tay dọn dẹp hòm thuốc của Quốc sư đại nhân ngừngmộtchút, thấp giọng tạ ơn: "Đa tạ Đại hoàng tử điện hạđãnhắc nhở." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Ngộ Bạch dõi mắt nhìn lại, thấy Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi ngồi xa xatrênmộttảng đá lớn bằng phẳng, comộtchân,trênngười chỉ mặc trung y màu tím nhạt, vạt áo nơi ngựchắnrộng mở, lộrõvết thương của nhát đao chặt đứt bốn xương sườnhắn, nhưngtrênmặthắnlại là nụ cười vui sướng, thực khiến..... người ta khinh thường.

"Ngươi có thể tìm ta, luôn luôn chào đón." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạtnói. Ngươi hỏi tasẽbảo vệ nàng thế nào?đãthế —— tasẽở trước nàng chắn gió che mưa, người bên cạnh dù trêu chọc nàngmộtcâu cũngkhôngđược phép.

Trần Ngộ Bạch sờ sờ đầu nàng, hời hợt "Ừ"mộttiếng, chậm rãinóivới nàng: "Thoạt nhìn Thái hậu nương nương rất thích nàng, nhưng bà ấy là Thái hậu nương nương, bà ấy và nàng là quân thần khác biệt, nàngkhôngthể xem bà ấy nghư người bình thường, nhất địnhkhôngthể đến gần, hiểu chưa?"

hắnnóichắc nịch như vậy, Cố Minh Châu chợt nhớhắnmới cưới vợ ba ngày, cố ý trêu ghẹonói: "Nghenóiquốc sư phu nhân u mê ngây thơ, sợ rằngkhôngdễ bảo vệ?"

Cố Minh Châu đỡ Mộ Dung Lỗiđinghỉ ngơi, lúc tiễn Quốc sư đại nhân ra ngoài liềnnóivớihắn: "...... Vị trong cung kia, thoạt nhìn kiêu ngạo, kì thực tâm cơ thâm trầm. Lúc ta đảm nhiệm vai trò Thiên Mật sứ, từng thấy trong tay bà ta cómộttấm bản đồ, do người Thiên Mật truyền lại, khi truyền tới tay bà tathìđãcó tổng cộng bốn mươi lệnh bài Ám Dạ, nếu có đủ bốn mươi chín tấm lệnh bài Ám Dạ,sẽmở ra bản đồ đến thánh địa Thiên Mật. Ta rờiđibảy năm, dưới tay của bà ta, e rằng chỉ còn thiếu Thanh Long, Bạch Hổ cùng lệnh bài Huyền Vũ."

Đây là ở kinh thành,khôngthể so với phủ Quốc sư dựa lưng vào Thanh Sơn củahắn, cho nên dẫnmộtsuối nước nóng lớn như vậy vào phủ, đúng là rất mạnh tay.

Lạinói, vị trước mắt này mới đúngthậtlàanhvợ.

"Ừ......Đúng! Bà ấy khen ta xinh đẹp!" Tiểu Ly nghĩ tới, có phần đắc ýnóichohắnbiết.

Lần này Trần Ngộ Bạchthậtsựsửng sốt.

Giờ phút này Trần Ngộ Bạch vô cùng muốnthậtkhí phách quay đầuđithẳng.

Nhóc con ngậmmộtngón tay trong miệng, cười híp mắt nhìn quốc sư mặt lạnhnói: "Xin lỗi! Lần sau takhôngvậy nữa!"

Mưa đông gõ lên cửa sổ trúc, sầu triền miên,hắnôm nàng vào lòng, hồi lâu cúi đầunhẹnhàng hôn thái dương nàng, thấp giọngnóivới nàng: "Tiểu Ly, bất cứ lúc nào, phát sinh chuyện gì, nàng phải nhớ kỹ: nàng là phu nhân của Trần Ngộ Bạch ta."

Lông mày Quốc sư đại nhânnhỏxuốngmộtgiọt nước Ôn Tuyền, sắc mặt lạnh như băng: "....không, phải!"

Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nâng lên: "Ừ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Ngộ Bạch buồn cười, cất tiếng cười khẽ, hô hấp nóng bỏng phả lên thịt nontrêncổ nàng, nàng run rẩy, đột nhiên ý thức được điều gì, hét lớnmộttiếng: "Ta nhất địnhsẽbồi thường!khôngđược ăn ta!"

Nàngnóixong liên tục khẩn trương, len lén giương mắt nhìnhắn, thấy mặthắnkhôngbiểu cảm, trong lòng càng thêm đánh trống, cắn răng sử dụng biện pháp cũ: chui đầu vào trong lònghắn, ôm thắt lưnghắn, dính vào ngườihắncọ loạn.

Trần Ngộ Bạch cũngkhôngso đo với đứa trẻ, khẽ gật đầumộtcái coi như bỏ qua.

Nhóc con kia nhảy lên bờ, đắc ý nhìn chahắn, sau đó cười hì hì chào người trước mặtmộtcái,trêncái đầunhỏtỏa hơi nóng trăng trắng, vui vẻkhôngthôi lớn tiếng hỏi: "Chào Quốc sư đại nhân! Quốc sư đại nhân tới thăm ta sao?"

"Đa tạđãnhắc nhở." Trần Ngộ Bạch thấp giọng tạ ơn, cất giọng nhàn nhạt, "Là phu nhân của ta, đương nhiên tasẽbảo vệ nàng."

"Cùng là nữ nhân tộc Thiên Mật, Đại hoàng tử điện hạ bảo vệ thế nào, có châu ngọc làm gương, tasẽnoi theo." Trần Ngộ Bạchkhôngchút do dự phản kích.

Đưa đến cửa, Cố Minh Châu dừng bước, "Bà ấy chấp nhất cả đời, nghiệp lớn trước mắt sắp thành, nhất địnhsẽcàng thêm thủ đoạn.hiệnnay nếu bà tađãnghi ngờ Tần Tang, chỉ sợsẽkhôngbỏ qua cho phu nhân của ngươi."

Mặt Quốc sư đại nhân nhất thời lạnh ngắt..... Cố Minh Châukhôngnhịn được "phì" cườimộttiếng, nhưng rốt cuộc con trai nghịch ngợm làkhôngđúng, nàng buông dưa và trái cây mới gọt trong tay xuống, bắt lấy nhóc con, Nhóc cứng đầu sớmđãbơi tới chỗ chahắn, tay ngắn chân ngắn nhanh nhẹn phủi phủi bò lên tảng đá lớn, chuithậtnhanh vào trong lòng chahắn, chỉ chừa cái môngnhỏbéo ú ra ngoài.

Mộ Dung Lỗi thửmộtngày thuốc lạnh run từng đợt, vô cùng khổ sở, cũng may Cố Minh Châu vẫn theo bên cạnh, cổ vũ tinh thầnhắn.

Nhóc cứng đầu nghiêng nghiêng đầu, "Vậy ngươi tới tìm phụ thân ta? Cha ta ở bên đó —— ngươi xem ngươi xem!"hắnưỡng lồng ngựcnhỏchỉ Mộ Dung Lỗi cho Trần Ngộ Bạch nhìn thấy, chỉ sợ người kháckhôngbiết đó chính là phụ thân củahắn.

Chương 56

Lúc màn đêm buông xuống,mộttrận mưa bắt đầu mùa đông lớn nhất từ trước tới nay rơi xuống kinh thành. Đêm đông, mưa tí tách, lạnh lẽo triền miên, càng có vẻ đêm khuya yên bình. Kỷ Tiểu Lynằm lỳtrêngiường đắp chăn, bên tai nghe Tỳ bà tinh trong viện oán trách mưa đông ướt lạnh, nàng thoải mái lậtmộtquyển sách cổ miêu tả cách luyện đan.

Cố Minh Châu thở dài: "Ngươi còn thiếu tamộtmón nợ, chọc giận ta như vậy, hẳn làkhôngtốt lắm?"

đigần hết nửa vườn hoa, dọc theo hành lang có tay vịnthậtdài, có thể mơ hồ nghe được tiếng cười đùa trong trẻo của bé trai ở phía trước. Tiếng cười tiến gần, ngoài ra còn có hơi nước nóng phả vào mặt —— hẳn là suối nước nóng được dẫn vào phủ.

Quốc sư đại nhân rũ ống tay áo đầy nước xuống, nghĩ thầm về nhàsẽphảinóirõràng với phu nhân nhàhắn:hắn,không, muốn, sinh, con, trai!

Bàn tay đưa vào bắt lấy hai tay nàng, lôi lên, Trần Ngộ Bạchnhẹlật người liền đặt nàng bên dưới. "Rừng mơ kia là cố ý bứng về từ Nam Triều, hiếm thấy quý giá, vô cùng quý giá, "hắncất giọng lạnh lùngnói, "Nàng định bồi thường thế nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Dung Lỗi cười to, với tay ôm con traiđangngọ ngoạy trong lòng, lộ vẻ hào hùng "có g·i·ế·t hoàng đế lão tử cũng gánh cho con".

"Được." Chủ lệnh bài Huyền Vũ kết hợp với chủ lệnh bài Chu Tước, Trần Ngộ Bạch cũngkhôngkhách khí nữa, "Vậy ba ngày sau tasẽquay lại."

Trong lòng Quốc sư đại nhânđangnghĩ sao chỉ có mìnhhắn, vừa rồirõràng nghe được tiếng cười của trẻnhỏ, lúc này suối nước nóng bên chân "ùm"mộttiếng, từ trong mặt nước bằng phẳng chợt nhô lênmộtvật, nhảy lênthậtcao, văng bọt nước khắp nơi cùng tiếng thét hưng phấn chói tai. Chiêu khinh công nàyđãtính toánthậtchuẩn, cha ruột ở xa xa tán thưởng vỗ taykhôngdứt, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Trần Ngộ Bạch ôm cho nàng ngồi dậy, nghiêm nghị hỏi nàng: "Hôm chúng ta vào cung, ở trong điện Hoàng hậu nương nương nàng có gặp Thái hậu Đoan Mật nương nương, đúngkhông?"

"Đại hoàng tử điện hạ lấy thân phận gì mànóilời này?"hắncười khẽ, hỏi.

Lần này Quốc sư đại nhân tới là để giải độc cho Đại hoàng tử điện hạ. Hàn độc trong người Mộ Dung Lỗi bất quá chỉ làmộtloại độc, cũngkhôngkhó giải, chẳng qua máu của người Thiên Mật kỳ lạ, từng vị từng vị thuốc giải đều bị điều hòa. Cũng may Đại hoàng tử dù là lạc đà gầy cũng còn lớn hơn ngựa, chịu đựng được nhiều lần thử thuốc, trong lòng Trần Ngộ Bạch dần dầnđãhình dung ra phương pháp.

"Ặc......" Tiểu Ly trợn tròn mắt. Trần Ngộ Bạch híp mắt quan sát nàng, cười lạnh: vóc người đúng là nẩy nởkhôngít, nhưng tâm trí...... có lẽ cho tới nay Tần Tang vẫn trách lầm chính mình, đa phần người Thiên Mật đều thông minh, nhưng cũngsẽcó ngoại lệ. Bất quá bản lĩnh tìm lợi tránh hại của nàng tăngkhôngít, vừa thấy vẻ mặt này củahắn, lập tức kéo chăn lăn vào trong giường. Chẳng qua diễn tròthìvẫn qua quít như trước, ngápmộtcái liền nhắm mắt giả bộ ngủ,khôngcó chút hợp - tình - hợp - lý nào. Khóe miệng Trần Ngộ Bạch co quắp.hắnngồi lên giường, ôm cả người cả chăn của nàng, dùng sức siết chặt gương mặt tròn trịa trắng trẻo, lạnh lùngnói: "Đừng giả bộ —— mở mắt ra, ta có chuyện đứng đắn muốnnóivới nàng." Nàng mởmộtcon mắt ra, xác nhận vẻ mặthắnnghiêm túc, mới mởmộtcon mắt khác.

"Ai cho nàng xem cái này?đãxem xong quyển tiểu thuyết ta đưa nàng chưa?"hắnlạnh mặt chất vấn.

Dọc đườngđikhôngthấy rừng thịt sông rượu và những nam tử thô lỗ say ồn ào nữa, phủ đệ lộrõđình đài lầu các giàu sang phú quý.

Tiểu Ly bịhắnkhóa cổ tay đè bên dưới,khôngthể động đậy, định chơi xấu: "Vậy...... Người tìm phu quân ta đòi bồi thườngđi!hắncó rất nhiều rất nhiều tiền!" Nhóc vô lại!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56