Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


Tâm tình củahắnkhôngthoải mái, đương nhiên muốn mặt lạnh hù dọa thê tửnhỏxinh đẹp nhàhắn: "Ngày mai lúc về nhàkhôngđược phépnóita khi dễ nàng! Biết chưa?!"

Quốc sư đại nhânđangchậm rãi cho nàng lấy lại hơi thở, nghe lời này, chôn đầu bên gáy nàng cườikhôngra tiếng.

Nàng vừa khóc đương nhiên Trần Ngộ Bạch liền đau lòng, nhưng giờ phút này...... Lại cảm thấy nhưmộtmong đợi khác thường, tiếng khóc của nàng mềm mại tinh tế, uốn lượn tiến vào taihắn, k*ch th*ch thổi bùng lửa nóng, khiếnhắnhậnkhôngthể xuống tay nặng hơn, ăn hết nàng cho thỏa......

"Còn dám can đảm ngụy biện!"hắnngậm vành tai nàng m*tthậtmạnh, gợi lên lửa nóng,đãkhôngcòn để ý tới vẻ ngoài cố ý vắng lạnh thường ngày, cười trêunóibên vành tai lửa nóng của nàng: "Quả nhiên là sau khi gả cho ta liền thông minh lênmộtchút......"

Nghe như làmộtmón bảo vật, có thể lấymộtkhối cho nàng luyện đan chơikhông?

Đây là lần đầu sư phụ khen nàng "Thông minh", nhưngmộtchút Kỷ Tiểu Ly cũngkhôngvui vẻ đắc ý nổi —— bàn tayđangbao lấy tay nàng càng lúc càng dùng sức, tay của nàngkhôngthểkhôngnắm vật trong taythậtchặt...... Vật kia càng lúc càng lớn, "thịch thịch thịch" nhảy trong lòng bàn tay nàng —— có thể sắp nổ tung haykhông? Giống như đ·ạ·n phích lịch của nàng ấy!

**

Theo đó mà làm?

Mới tắm xong, vén ra từng lớp quần áođangbao bọc thân thểnhỏnhắn ấm áp, cả người đều thơm tho mềm mại, lúc này lại bịhắnăn mà khắp người ửng hồng,trênlớp áo quần xốc xếch, thân thể mềm mại tuyết trắng nằm ngang...... Kéo búi tócđãkhôngcòn vấn được rơi tán loạn ra, tóc đen trãi tràntrêngối, tôn lên gương mặt đỏ hồng nóng cháy như lá quýt, mùi thơm ấm áp của nàng xông vào mũi......người chôn đầu bên gáy nàng hítthậtsâu, tinh thần càng thêm kích động.

Dĩ nhiên, nàngkhôngthể biết vì saohắnlại tức giận như vậy.

Nàng bị quát cả người run lên, có chút uất ức, lại lấy dũng khínóivớihắn: "Sư phụkhôngnên tức giận, tối nay, tối nay lúc trăng rọi sángâmu...... Ta lại học!"

Lẳng lặng ôm nàngmộtlát,hắnkhẽ thở dài, đưa tay lấy từ trong áo quần xốc xếch ramộtcái khăn lụa đen thêu hoa văn cát tường bằng chỉ vàng, kéo cái tayđangnắm chặt của nàng,nhẹnhàng mở ra, lauđinhớp nháp dính trong lòng bàn tay nàng.

Trong dịu dàng ân ái triền miênkhôngtiếng động, lại nghe Quốc sư đại nhân lạnh lùngnói: "Ai cho phép nàng gọi thẳng tên ta?"

Quần áo mới chỉnh trang xong giờ lại xốc xếch, Quốc sư đại nhân đứng dậy sửa sang lại thay phu nhân, phu nhân nằm lườitrêngiường, nghiêng đầu nhìnhắn, đôi mắt trong suốt tràn đầy vui sướngkhôngtự kìm hãm được.

côngốc này...... Có người trong lòng như được ủ ấm đến thoải mái - mắng.

Lúc này người chôn trong lònghắntò mò nhô đầu ra nhìn —— nàng còn chưa nhìn thấy mới rồi dòng nước ấm phun ra trong tay nàng rốt cuộc là cái gì......

)

Thân thể người bị ômđangcứng đờ, lập tức mềm nhũn ra, ngay cả giọngnóirét lạnh kia cũng mềmđimấy phần: "...... Nàngđangmuốn làm gì?"

Nàng vội vàng nắm lại!

Tâm tình vui vẻ đến nhộn nhạo của Quốc sư đại nhân, vốn mây tụ sương mờđãđến gần trước mắt, trong khoảnh khắc sắpđimây về gió vui sướng như thần tiên, bịmộtcâunóinày của nàng, trong khoảnh khắc đánh đến mây tan sương nhạt!

Quốc sư đại nhân cũng hítmộtngụm khí lạnh, quả quyết đẩy ngã đè nàng lên giườngnhỏ, bắt cái tay kia của nàng đặt lên chính mặt nàng, chà chà chà!

Tiểu Ly bị động tác và hô hấp kỳ quái củahắnlàm cho cực kỳ khó xử, khó chịu xoay người muốn giãy giụa, nhưnghắnđè chặt như vậy, nàng làm thế nào cũng giãy giụakhôngthoát, màhắnvẫn cònđangliều mạng tiếp tục, sợ hãi và nóng cháy chồng chất, rốt cụckhôngnhịn được nàng khóc thút thít......

Cái yếmnhỏthêu uyên ương nghịch nướcđãbị kéo lệch qua, Quốc sư đại nhân yên lặng than thở chỉnh lại cho nàng. Tiểu Ly có chútkhôngquen đượchắnhầu hạ, xấu hổ tránh, đẩy đẩy tayhắnmuốn tự mặc, lại bịhắnlạnh lùng quátmộttiếng: "Đàng hoàng chút!"

"khônghiểu?khôngsao cả!"âmthanh trong trẻo lạnh lùng vô cùng vui vẻ, "Sau này vi sưsẽtừ từ dạy nàng, từng câu từng câu...... Được chứ?"

hắnvừanói, cái lưỡi nóng bỏngđãl**m lấy thịt non sau tai nàng, nắm lấy tay nàng cử động mạnh. Trong miệng ngậm tuyết trắng non mềm, phía dưới non nớt bó chặt, lưng thẳng tắp đẩy về phía trước tê dại run rẩy, khắc cốt ghi xương, vui sướng như thần tiên bồng bềnh đêm quađãđến gần trước mắt ——

Chương 51

Đại khái là trực giác: làm như vậy hẳnsẽkhôngbịhắntruy cứu nữa?

Người th* d*c đè phíatrênđãsớm bình tĩnh lại, mà vẫn nặng nề chôn mặtkhôngchịu lộ diện,khôngnhúc nhích. Tiểu Ly bịhắnđè rất nặng, cũngkhôngdám kêu khóc náo loạn —— sư phụ nhà nàng tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù thường trương mặt lạnh, vừa rồi còn hù dọa nàng, nhưng nàng biếthắnđối xử tốt với mình.

Ngườiđangđặtmộtchân nàng lên đầu gối mang tất chợt dừng động tác trong tay, từ từ nâng mắt lên.

Bị ăn đến mức quần áo mở rộng, cả người ửng hồng, thiếu nữnhỏmởmộtđôi mắt to mê mang nhìn người đètrênngười mình.

Nàng lăn vào trong lòng người phía sau, cảm thấyhắncàng tức giận hơn, may mà lúc này nàng đưa lưng về phíahắn, vội vàng nhắm mắt cuộn tròn thànhmộtkhối.

Nhưnghắnvẫn cúi đầukhôngnóilời nào, Tiểu Ly càng cảm thấy uất ức, miệng cũng trề ra.

Giống như bây giờ, cả người lạnh lùng tản ra khí lạnh, lạnh đến mức máu nàng cũng muốn đông lại,khôngdám thở mạnh.

Mây tan khói nhạt, cả phòng vắng vẻ.

Tác giả có lời muốnnói: —— Bùng nổđi! Quốc sư đại nhân! —— pi ka pi! pi ka — piu! (nghenóibất kể chính văn có thịt là cưng chìu hay ngược đãi, cứ thấy tác giảnóitới làmộtgiây đồng hồ sausẽdiễn ra tró cười ——thậthay giả?)

cônàng yếu ớt rút bả vai gật đầu, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, Quốc sư đại nhân vui vẻ trong lòng, đưa tay siết chặt mặt nàng biểu lộ chút an ủi. Nhưng nàng bị bóp đến nhe răng trợn mắt, "Ừ ừ......" phản kháng,khôngcẩn thận lại tátmộtcái lên mặthắn—— bàn tay mà vừa rồihắnmới lauđinhớp nháp cho nàng.

Nhưng mới vừa ngồi dậy, lại bị người lôi quần áo kéo trở về.

"Sư phụ!" Bị ức h**p cùng cực, rốt cục thiếu nữnhỏkhôngnhịn được nữa, lấy can đảm hỏi: "Chẳng lẽ sư phụ của sư phụ cũng dạy sư phụ như vậy?!"

Nàng cũngkhôngbiết tại sao mình chợt lẳng lặng ôm lấyhắnnhư vậy.

Tiếng khóc quảthậtyếuđimộtchút,hắnnhân cơ hội cắn lỗ tai nàng thấp giọngkhôngđứng đắn dạy: "...... Uyên ương đan chéo cánh, Phỉ Thúy thả chung lồng. Mày thẹn thùng khẽ nhíu, kề môi giọng đượm nồng. Hơi Lan hồi hộp thoảng, da ngọc nõn nà trông. Tay mệtkhôngbuồn nhích, lưng mềm khẽ uốn cong. Mồ hôi rơi lấp lánh, mái tóc rối lung tung......" (

thậtlâuthậtlâu sau.

Đoạn kế tiếp kia......?

Vợ chồng mới cưới, vừa dừng mây mưa, nữ tử mới gả thấy ánh mắt phu quân nàng nhà dịu dàng nhìn mình, trong lòng dĩ nhiên rất thỏa mãn, cười híp mắt dây dưa cùng ánh mắthắn.

Nhưng lúc này người đètrênngười lại hítmộtngụm khí lạnh, giống như càng khó chịu hơn so với vừa rồi.

Nếukhôngvì sáng maisẽvề lại mặt, vừa rồi saohắncó thể bỏ qua cho nàng?

mộtdòng xuân sắc chảy về đông.

"Tasẽkhôngnóingười khi dễ ta! Trần Ngộ Bạch...... Người đối xử với ta rất tốt!" Nàngnhỏgiọng, ngọt ngàonóivớihắn.

Lau khô sạch tay nàng xong,hắnđứng dậy mặc quần áo cho nàng.

Nhịnthậtlâu, bây giờ nàngkhôngnhịn được nhớp nháp kỳ quái trong tay, ngón tay khẽ động muốn rút trở về, người chui bên gáy nàngnhẹtrầm giọng "ưm......"mộttiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ănthậthăng hái, Quốc sư đại nhân vui vẻ nhếch nhếch khóe miệng, thân thể đè lên nàng, cánh tay dài đưa ra chụp tới, lấy cuốn tiểu thuyết《Đầm Hoa đào – tình duyên thầy trò》ném bên mép giường để trước mặt nàng, mở ra, chỉ cho nàng xem cái đoạn kế mà nàng phải làm theo.

"Sư phụ......" Nàng khó nhịn gọihắn, nũng nịu thút thít,khôngcố ý lại mang theo vẻ mê hoặc lòng người.

Đoạn thơ trích trong tác phẩm “Hội chân ký” của Nguyên Chẩn, là tiền đề của vở kịch Tây Sương ký

Cho dù tâm tríkhônghoàn chỉnh, nàng vẫn làmộtcônương, làcônương liền có trực giác bén nhạy! Quả nhiên Quốc sư đại nhân lặng yênmộtlát,nhẹnhàng chọc chọc đầu nàng, ngay sau đó khí lạnh toàn thân liền tan hết.

Phủ Trấn Nam Vương và phủ quốc sư đều là hai đại thần quan trọng của giang sơn Đại Dạ, ai gây bất hòa trước người đó chính là tội nhân thiên cổ, huống chi quả thực trước đóhắnđãkhôngđúng mà cướpcôdâu, nếukhôngdỗ phủ Trấn Nam Vương hài lòng được, sợ rằng hoàng đế cũngsẽkhônglại nghiêng về phíahắn.

Ngày mai...... Ngày mai hẳnsẽlàmộttrận ác đấu!

Nàngthậtthơm!

"...... Ặc......"

Ngón tay lành lạnh thon dài s* s**ngđilên, từ mặt lướt qua gò má nàng, nắm được cằm nàng, hơi dùng sức nhấc lên.

khôngđể cơ hội tụt mất, nàng bò dậy muốn chạy!

Có ngườikhôngkín miệng nổi nữa: "Tối naykhôngđộng đến nàng, ngày mai phải đưa nàng về lại mặt."

"Khóc cái gì......"hắnngậm lấy lỗ tai nàng, thấp giọng cười dụ dỗ: "Đừng khóc, vi sư dạy nàng niệm chú, đượckhông?"

Quốc sư đại nhân vô tình lạnh mặt nhấn cái đầunhỏkia trở về.

Nếunói, cảm xúc của sư phụ nhà nàng biến ảo đa dạng, quỷ thần khó lường, cảm xúc duy nhất mà nàng có thể cảm giác được, chính là lúchắntức giận.

Nàng lo sợ bất an nhìnhắnlật từtrênngười mình xuống, nặng nề nằm lên giườngnhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặt của nàng bị buộc phải nâng lên, hô hấp nóng bỏng lại dính vào, bất quá lần này ítđimấy phần lửa nóng, nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo: "Kỷ, Tiểu, Ly!"

Cho nên sư phụ mau buông ta ra! Lúc nàykhôngđúng thời điểm, cảnh tượng cũngkhôngđúng! Đoạn văn nàykhôngthể nào diễn được!

**

Cái này...... Kỷ Tiểu Ly lộ vẻ mặt đưa đám, chợt trong đầu sáng ra, nhanh trí chỉ vào quyển sách mà phản bác: "Sư phụ nhìn xem nhìn xem: ‘ánh trăng nghiêng trong suốt, rọi sáng nửa cửa sổâmu’! Bây giờ là ban ngày, lấy đâu ra trăng rọi sángâmu?"

Người bị gọi run rẩy cả người, ngẩng đầu khó nhọc th* d*cmộttiếng, thân thể đè lên nàng chặt hơn, nặng nề ma sát, tay phía dưới quấn lấy bàn taynhỏbé của nàng làm cho động tác cũng càng tăng nhanh.

Ngườiđangnức nức nở nở, tiếng khóc dần yếuđi, hỏi: "Cái gì...... Cái gì là ‘Phỉ Thúy thả chung lồng’?"

Gương mặt hiền từ của Lão Quốc sư đại nhânhiệnlên trước mắt, cảnh tượng học tập khi còn bé chuyên cần mộc mạc thiêng liêng đến mức nào, Quốc sư đại nhân đương nhiệmđangđè tiểu đồ đệ bên dưới làm xằng làm bậy, trái tim căng thẳng, da đầu tê dại, sao còn chút kiều diễm phong tình nào, k** r*nmộttiếng, phía dướikhôngkhống chế được mà buông lỏng......

trêngiường loạn thànhmộtđống, quốc sư phu nhân điên cuồng cườikhôngdứt, Quốc sư đại nhân cũng sớm quên vì sao vừa rồi lại tức giận.

Nếukhôngtại sao sư phụ lại kiên trì làm vậy với nàng hu hu hu......

Đoạn kế chính là: "......nóixong, thầy đẩy mình vào, trò chưa từng trãi, hô ra tiếng. Thầy cũngkhôngdừng, nằm sấptrênngười, lúc đẩy mình vào, lúc lại yên lặng lui ra, trong khoảnh khắc, ánh trăng nghiêng trong suốt, rọi sáng nửa cửa sổâmu, mềm mại trải khắp phòng. Trò mệt mỏi nằmtrêngiường, thầy ôm vào giấc ngủ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nếu nhún nhịn hạ mình...... Nhớ tới toàn phủ Trấn Nam Vương đều là tướng quân, cho dù là Quốc sư đại nhân, cũng cảm thấy đau đầukhôngdứt.

Tiểu Ly thấy khó tránh khỏi, tim chùng xuống, chợt nhào người qua, nhắm mắt lại chui vào trong lònghắn,mộttay nắm chặt,mộttay ôm lấy hônghắn.

Sư phụ nhà nàng cười đến mức lồng ngực cũng chấn động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm......" Người nhắm mắtthậtchặt lại rúc vào trong lònghắn, cọ vào lònghắn, cất giọng buồn buồn yếu ớt: "khôngbiết!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51