Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49
Bà sớm biết vị Quốc sư trẻ tuổi này thông minh xảo quyệt, nhưng bàthậtkhôngngờ rằng:hắncó thể ngụy biện vô sỉ đến thế!
"Lời ấy của Lục hoàng tử sai rồi!" Thái hậu Đoan Mật nghiêm mặtnói: "Quốc sư đại nhân cưỡng đoạt dân nữ trước mắt mọi người, nếukhôngtrừng phạt,sẽđánh mất uy nghi của hoàng gia!"
Thái hậu Đoan Mật lạnh mặtkhônglên tiếng. Mộ Dung Thiên Hạ thở dài, giọngnóiđãdịuđirất nhiều: "Quốc sư, ngươi đón dâuthìcứ đón dâu, nhưng sao ngươi lại cướp đoạtcôdâu của phủ Trấn Nam Vương?!"
Lão quản gia rũ tay cung kính lui xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục hoàng tử xinh đẹp lập tức như bị giẫm phải đuôi, nhảy lên: "Phụ hoàng!"
hắnchơi xấu triệt để như vậy, hơn nữa cònkhôngchút do dự.
Ánh mắt Hoàng đế nặng nề nhìn Thái hậu Đoan Mậtmộtcái, ý bảo chuyện này nên dừng lại,khôngmuốn nhắc nữa.
Thái hậu Đoan Mậtkhôngchút tránh né đối diện ánh mắthắn,khôngchịu lui bước. Mộ Dung Thiên Hạ nhìn cặp ánh mắt xinh đẹp kia, hơi sửng sờ, rất nhanh liền khôi phục như thường, chỉkhôngtiếng động thở dài, lại chất vấn quốc sư: "khôngđề cập tới hônsựcủa ngươi. Hôm qua, chuyện của đứa trẻ kia là sao?"
Làm chú rể rồithìkhác hẳn ha......
Vẫn là áo lụa màu đen, môi mỏng mím chặt, khóe mắt đuôi lông mày vẫnkhôngnhìn thấy ý cười, mà quanh thân lại tràn đầy niềm vui sướng như đường làm quan rộng mở.
"Dạ!"
đanghả hê đắc ý suy nghĩ, bóng đen chợt lóe nơi xa, quả nhiên Quốc sư đại nhânđãxuấthiệnở cuối hành lang dài, chậm rãiđivề bên này.
Hoàng đế cườinhẹra tiếng, đồng ýnói: "Rất tốt."
"Đại tướng quân Thần võ?" Quốc sư đại nhân càng thêm bình tĩnh, "Vậyhiệngiờ Đại tướng quân Thần võ ở đâu? Là Đại tướng quân cáo ngự trạng với Hoàng thượng, chính miệngnóithần đoạtcôdâu? Nếu Đại tướng quân bị đoạtcôdâu, saokhôngthấy Đại tướng quân ra mặt đối chất cùng thần?"
Kỷ gia quân là linh hồn của quân đội vương triều Đại Dạ, thống lĩnh Quận thủ Kinh thành bảo vệ an toàn cho kinh thành, có hai nhóm người như vậy, nếuthậtbị cưỡng đoạt, vậythìkhôngchỉ "đánh mất uy nghi của hoàng gia", đơn giản chính là vả vào mặt vương triều Đại Dạ!
"Chờmộtchút!" Quốc sư đại nhân nghĩ nghĩ vẫn thấykhôngvui, "Chỉ cho phép các nàng đưa thức ăn vào,khôngđược đánh thức phu nhân!"
Lão quản gia thiếu chút nữa là bật cười.
Ngồi phíatrên, Thái hậu Đoan Mật giận xanh cả mặt, Thiên Mật sứ đứng cạnh bà cúi đầu, nhìn như lã chã chực khóc, ra vẻ nhưđãsi khờ gửi tinyêulầm người, sắc mặt hoàng đế trang nghiêm, trong mắt lại mang theo vui vẻ mơ hồ, Lục hoàng tử đứng bên tay hoàng đế, ném cho Quốc sư đại nhânmộtsựxem thườngthậtlớn.
Trần Ngộ Bạch vừa nghe liền cong khóe miệng: "Thần hiểu!"
Tác giả có lời muốnnói:thậtkhôngcần cố ý vắt hết óc cho ta lời bìnhthậtdài sau mỗi chương, ta rất sợ rất sợ trở thành gánh nặng khi các nàng đọc truyện, mặc dù bình thường takhôngnghiêm chỉnh, lăn lộn đầy đất cầu xin bình luận và like, nhưng tathậtlòng hi vọng tám giờ mỗi đêm là thời khắc mọi người thoải mái dễ chịu nhất saumộtngày mệt mỏi, bất kể xảy ra chuyện gì, luôn cómộtngười đúng giờ chờ mọi người ở đây. Mọi người có lời muốnnóivới ta, viết cho ta,khôngcó cảm xúc, yên lặng xem rồi likeđãlà cổ vũ. Truyện luôn tràn ngập các trang, mọi người thường ghé là điều cực quý.
Thái hậu Đoan Mật lạnh lùng mở miệng: "Quốc sư đại nhânkhônggiống loại thiếu niên tuổi mới đôi mươi, sao có thể tự chủ trương,nóicưới vợ liền cưới vợ?"
Trong lúc lão quản gia cười híp mắtđithông báo với nội thị, Quốc sư đại nhânđãtới phòng khách Vạn Thiên trước.hắnkhôngvội vào cửa đối phó với nội thị bên cạnh hoàng đế, ngược lại dừng chân,nhẹgiọngnóivới lão quản gia: "đichuẩn bị cho phu nhân chút thức ăn dễ tiêu —— đừng đưa qua, đem đến cho ta là được."
Trong điện yên tĩnh lại, hoàng đế thở phàomộtcái, nhắm mắt xoa xoa trán.
Tiểu Thiên chờ ngoài cửa, thấy lão bước ra vội vàng kề vào lỗ tai: "Vừa rồi trong phòng đại nhân có động tĩnh, đại khái cũng sắp ra rồi!"
Khóe mắt Lục hoàng tử đứng thẳng bên cạnh Hoàng đế giật giật, lúc này lập tức tiến lênmộtbước, mở miệng ngắt lời: "Phụ hoàng! Quốc sư đại nhân cưới vợ là chuyện vui, nếu lúc này lễđãthành, phủ Trấn Nam Vương cũngkhôngtruy cứu, cònđãnhận sính lễ, chúng ta cũng đừng hỏi nhiều thêm!"
Trước khi rờiđi,hắnxa xa liếc nhìn Lục hoàng tửmộtcái, tiểu hoàng tử xinh đẹp đứng bên cạnh hoàng đếkhôngbiết sống c·h·ế·t làm mặt quỷ vớihắn.
Quốc sư đại nhân rũ ánh mắt thoáng vẻ trào phúng, ngẩng mặtđãlà vẻ đứng đắnkhôngthôi: "Thái hậu nương nương, hôm qua Nhị thiếu gia Kỷ Tây của phủ Trấn Nam Vương dẫn Kỷ gia quân đưa hôn, Đại hoàng tử điện hạ cũng mang theo binh mã Quận thủ Kinh thành đến đó. Trừ nghi lễ rước dâu thần chỉ đếnmộtthânmộtmình, tội danh ‘cưỡng đoạt’ này Thái hậu nương nương lấy đâu ra vậy?"
Sau khi Quốc sư đại nhân nhận chỉ vào cung. Trong cung có người còn lớn hơn người ở đây, sắc mặt cũng tái xanh!
Quốc sư đại nhân vừađi, Thái hậu Đoan Mật liền trút toàn bộ lửa giận về phía hoàng đế: "Công bằng mà Hoàng thượng đồng ý với ai gia, chính là như thế sao?!"
"...... Dạ....."
**
"Đúng thế!" Hoàng đế dùng sức vỗ ghế rồngmộtcái, tức giậnnói: "Hôm qua mọi người đều thấy, đứa bé kia là do ngươi mang đến ——nóinhư vậy, trước đó vài ngày, người xông vào tẩm điện của Thái hậu là ngươi?!"
"Con mới bây lớn? Gọi người khác là nha đầu?" Hoàng đế cười rộ lên, "Vừa nãy tại sao con lại che giấu thay Quốc sư đại nhân? Là vì nhị ca của con?"
Trong Bảo Hoa điện, Lục hoàng tử đứng cạnh hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạ mặt mày càng thêm xinh đẹp, đứng bên cạnh Thái hậu Đoan Mật là Thiên Mật sứ nghiêng nước nghiêng thành, cả phòng đều lẳng lặng đợi Quốc sư đại nhân.
để là gan chóthìkỳ quá
"Phảikhôngđó?" Mộ Dung Thiên Hạ nở nụ cười, "Nếuđãnhư vậy, vì sao lại khuyến khích trẫm triệu kiến quốc sư phu nhân?"
"Như vậy Thái hậu nương nương và hoàng thượngkhôngmuốn thần lấy vợ, cố ý để thầncôđộc sống hết quãng đời còn lại sao?" Quốc sư đại nhân lộ vẻ đau lòng hỏi.
Lão quản giakhôngchút hoang mang đổi trà, thở dàinói: "Đại nhân à, xưa có câu người có ba niềm vui: đêm động phòng hoa chúc, lúc có têntrênbảng vàng, xa quê gặp lại đồng hương. Hôm qua Quốc sư đại nhân vừa thành thân, đôi vợ chồngnhỏân ái triền miên cũng là chuyện thường tình, hoàng thượng thánh minh, thường ngày tin chìu Quốc sư đại nhân có dư, hẳnsẽcó thể thông cảm nhiều hơn."
**
"Nàng chê cười gì con?" Hoàng đế cười híp mắt: "Có phải là khen dáng vẻ con rất đẹp?"
Lục hoàng tử bĩu môi với bóng lưng thướt tha của Thiên Mật sứ,nhỏgiọngnóivới hoàng đế: "E là Thái hậu nương nương cũng bị nha đầu Tần Tang kia lừa rồi!"
Quốc sư đại nhân lộ vẻ mặt nghi ngờ, hỏi ngược lại: "Xin hoàng thượng minh xét! Hôm qua sính lễ của thầnđãđược đưa tới phủ Trấn Nam Vương, phủ Trấn Nam Vương cũngđãnhận, phu nhân thầnđãở trong tân phòng của thần, đêm quađãđộng phòng hoa chúc...... Hônsựnày lễ nghĩa chu toàn, chuyện cướp đoạt ở đâu ra?"
Chương 49
Tần Tang kéo tay áo lau nước mắt, uất ức thấp giọng đáp "Dạ".
Quốc sư đại nhân im lặng, giọngnóivẫn còn chút miễn cưỡng, cuối cùng cũng đồng ý: "Ừm...... Vậythì...... Bảo các nàng đến hầu hạ trướcđi."
"Xem phụ hoàngnóikìa! Chuyện này có liên quan gì với nhị ca? Nhi thần chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao hỗ trợ,khôngmuốn Quốc sư đại nhân vô duyên vô cớ chịu nhục!"
Nội thị bên kia vốn vừa nghe thông báo Quốc sư đại nhân đến rồi, ngồi mặt nặng màynhẹnghiêm chỉnh chờ tuyên đọc thánh chỉ, nào ngờ Quốc sư đại nhân đến cửa rồi lạikhônglập tức ba chân bốn cẳng nhanh vào, ngược lại còn đứng đó dặn dò những chuyệnnhỏvụn vặt kiakhôngdứt, nội thị tức giận mặt xanh mét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phòng khách Vạn Thiên, nội thị từ trong cung cầm thánh chỉ tớiđãchờ cứng mặt.
"khôngdám."
"Quốc sư đại nhân chớ khiêm tốn, " Thái hậu Đoan Mật đưa tay vịn tay ngọc mềm mại của Thiên Mật sứ đứng bên cạnh, thở dài: "Trước đó vài ngày, Quốc sư đại nhân đả thương Đại hoàng tử, trong ngục Quốc sư đại nhânđãnóilời son sắt với ai gia,nóitâm đầu ý hợp với Thiên Mật sứ, nảy sinh tình cảm...... Hôm nay chỉ chớp mắt, liền cưới người khác!"
Thái hậu Đoan Mật cứng lại, tức giậnnói: "Vậythìnóiđến chuyện ngày đó vì thoát thân,hắnđãlừa Tang Tang!"
Quốc sư đại nhân yên lặng, cũng chỉ có thể nghe lệnh.
**
......
Lúc này Lục hoàng tử liếc mắt xem thường chợtnhẹgiọngnói: "Phụ hoàng, Quốc sư đại nhân mới thành hôn, sao phụ hoàngkhôngcho truyền quốc sư phu nhân vào cung phong hàm Cáo mệnh? Thuận tiện xem thử rốt cuộc là dạng nữ tử nào, lại khiến cho Đại tướng quân Thần võ cùng Quốc sư đại nhân cùng động lòng! Nhi thần rất hiếu kỳ đó!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái hậu Đoan Mật thấy hoàng đế quyết tâm che chở Quốc sư đại nhân, nhiều lời là vô ích, bà cười lạnh đứng dậy, mang theo Thiên Mật sứ phẩy tay áo bỏđi.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn người nghiêng nước nghiêng thànhđangcúi đầumộtcái, giọngnóichợt trở nên vô cùng lạnh nhạt: "Tần Tang, ngươi cũng nên bớt phóng túngmộtchút,mộtThiên Mật sứ danh tiếng, chưa lập gia đình lại rêu rao như vậy, lượn lờ giữa tất cả nam tử...... Đó mới đúng là làm mất mặt hoàng gia!"
Lão quản gia bước vào đổi chung trà thứ sáu, nội thị tức giận đôi môi run run, cổ họng the thé run runnói: "Quốc sư đại nhân......khôngkhỏi,khôngkhỏi quá coi rẻ hoàng ân rồi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này Thái hậu Đoan Mật hoàn toànkhôngphản đối.
Mộ Dung Thiên Hạ nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhưthậtkia, thiếu chút nữakhôngnhịn được mà cười ra tiếng,hắnmím môi, cất giọng nghiêm trang hỏi: "Ha? Nhưng sao trẫm lại nghenói—— nàng vốn phải gả cho Đại tướng quân Thần võ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũngkhôngthểnói: "Đứa bé kia vốn bị giam trong điện của Thái hậu nương nương,hiệnlại ởtrêntay ngươi, đương nhiên người xông vào điện cướphắnđichính là ngươi".
"Hoàng thượng, thầnđãquá hai mươi nhiều năm, lấy vợ sinh con, là chuyện đương nhiên." Trần Ngộ Bạch thành khẩn đáp.
Quốc sư đại nhân hành lễ với bàmộtcái, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi Thái hậu nương nương: Đại Dạ có văn bản luật lệnóirõchức vụ Quốc sưkhôngthể lấy vợkhông?"
Lão quản gia mặtkhôngđổi sắc gật đầumộtcái. Tiểu đồng chưa hiểusựđời, nhưng lãođãđitheo lão Quốc sư đại nhân suốt mấy thập niên, hôm qua trong tình trạng đó của phủ Trấn Nam Vương mà lão vẫn có thể còn sống trở về,khôngchỉ thế, lão còn thành công để sính lễ lại!
Hoàng đế dĩ nhiên muốn trấn an ái khanh "Bị uất ức" củahắn: "Được rồi, những chuyện này vốn do nhóm chúng ta hồ đồ,nóirõrồithìkhôngsao nữa. Chỉ cònmộtviệc —— quốc sư, Trấn Nam Vương là ái tướng đắc lực của trẫm, nếu ngươi xung đột vớihắn, trẫm nhất địnhsẽkhôngbuông tha cho ngươi!"
Lúc này Đại tướng quân Thần võ, dĩ nhiên là ở...... dưới người Nhị hoàng tử, trằn trọc thâu hoan.
"Hoàng thượngnói, thầnkhônghiểu." Quốc sư đại nhân cau mày, nghi ngờ đầy mặt, "Hai việc này có liên hệ gì?"
"Đứa trẻ nào?" Quốc sư đại nhân tựa như chợt nhớ ra: "Chẳng lẽ Hoàng thượngđangnóiđến con trai của Đại hoàng tử điện hạ?"
Hoàng đế chohắnđứng dậy, cất giọng cực kỳkhôngvui, hỏi: "Xưa nay Quốc sư chững chạc, sao hôm qua trước mặt mọi người lại làm ra chuyện cướpcôdâukhôngra thể thống gì như thế?"
) này.
Mặt mũi Trần Ngộ Bạch nghiêm trang, lạnh lùngnói: "Thái hậu nương nương! Thần dám thề với sư phụđãchết của thần: chưa bao giờ thổ lộ nửa chữ là có tình cảm với Thiên Mật sứ đại nhân!"
Quốc sư đại nhân luôn luôn chỉ gần gũimộttiểu đồng hầu hạ, vì vậy tỳ nữ trong phủ quốc sư đều là nha hoàn sai vặt nhị đẳng trở xuống. Đêm qua trong tân phòng, ngay cả thay nước cũngkhôngcho người vào, lão quản gia liền đoán được là Quốc sư đại nhânkhôngcho người lạ nhìn thấy thân thểcôdâu củahắn...... Nhưng mà ngay cả cái ăn cũng phải tự tay bưng vào,khôngkhỏi quá mức...... hẹp hòi.
Hoàng đế trầm mặc, lộ vẻ khó xửnói: "Nếu muốn tranh luận về chuyện đứa bé kia, ắtkhôngthểkhôngnhắc tới chuyện Thái hậu nương nương nhốthắn...... Nếu Đại hoàng tử biết được, Thái hậu có nguyện đối chất với Đại hoàng tử?"
Lục hoàng tử xinh đẹp nhe răng: "Ai bảo nàng chê cười con! Nhi thần gọi nàng vào cung, cho nàng thấy oai phong của nhi thần!"
Lời hôm đó đều do Tần Tangnói,hắnchưa từng gật đầu, nhiều nhất là bị nàng kéo ống tay áo màkhôngvẫy ra.
Quốc sư đại nhân vào điện,khôngchút hoang mang hành lễ.
Hoàng đế lặng thinh.
Quốc sư đại nhân đứng bên dưới, toàn thân rét lạnh, nhìn như bị Thái hậu Đoan Mật vu khống mà tức giậnkhôngnhẹ.
"......khôngcó."
Hoàng đế đây là cố ýnóitoạc ra, ném đề tài câu chuyện vào trong tay Trần Ngộ Bạch, sao Thái hậu Đoan Mậtkhôngnhìn ra chứ? Nhưng lúc này bàkhôngcách nào phát tác, chỉ có thể liên tục cười lạnh, gằn tiếng khen: "Quốc sư đại nhânthậtgiỏi ănnói!"
Lời này khiến nội thị bị chặn họngkhôngthốt nổi nên lời —— chẳng lẽnóihoàng thượngsẽkhôngthông cảm việc Quốc sư đại nhân động phòng hoa chúc sao?hắnkhôngcó cái cẩu đảm (
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.