Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48
Vốn dịu dàng thương tiếc chà lau, động tác sau đó lại càng ngày càng qua loa, kỳ quái là tiếng hít thở củahắncũng trở nên tiếng sau nặng hơn tiếng trước, Tiểu Ly híp mắt nhìnhắn, pháthiệnhắncũngđangnhìn nàng, trong đôi mắt như cómộtngọn lửa, giống như lại muốn ăn người...... Nàng sợ hãi theo bản năng, dùng sức rút chân từ trong ngựchắnra, co thànhmộtkhối chui vào trong giường.
Nào ngờ nàng cắnmộtcái, chợt mặt ủ mày chau.
Tiểu Ly nhìn rương sách đầy tràn kia, nuốt ngụmmộtnước miếng, lập tức bắt đầu cố ýnóisang chuyện khác: "Ta...... khát nước, ta muốn uống nước!"
Chương 48
Lòng Trần Ngộ Bạch kích động, đầu ngón tay lưu luyếnyêuthương vuốt qua, vuốt thế nào cũng vẫn cảm thấykhôngđủ, lại cúi đầu hôn, m*t lên những dấu ấn hoa mai trùng điệp đó, nhắm mắt lại, vì hôn m*t mà run rẩy lần nữa.
Lúc này Kỷ Tiểu Ly chợt nghĩ tới: "Cây trâm của ta đâu?!"
Bất quá chỉmộtcanh giờ ‘điên loan đảo phượng’,hắnđãcảm thấy như chếtmộtlần, chuyện trước kia đều nhưđãxa vời, kịch liệttrênngười nàngmộttrận, giờ phút này lại phảng phất như vừa sống lại.
Nhưnghắnvốn trời sinhcôđơn vắng lạnh, hôm nay lấy được từ nàngkhôngbiết bao nhiêu là dịu dàng mãn nguyện.
Kỷ Tiểu Ly ngẩng đầu nhìnhắn,khônghiểu: sủi cảo sống, có gì tốt?
Nàng liền mếu máo,khôngchút do dự òa khóc.
Trần Ngộ Bạch để sủi cảo quamộtbên, lên giường ôm chầm lấy nàng, cằm đè lên trán nàng,hắncong khóe miệng hỏi: "Nàngkhôngvui?"
Trần Ngộ Bạch đứng dậy, nhấc rương tiểu thuyếttrênbàn qua, thả vào bên gối nàng, ra lệnh: "Bắt đầu từ tối nay, nàng đọc bên cạnh ta, nhất định mỗi ngày phải đọc xongmộtquyển!"
Cửa sổ đóng chặt,mộtmùi thơm ngọt ngào ấm áp lơ lững trong phòng, mặc dùâmu nhàn nhạt lại vô cùng mê người, tựa như mùi thơm tỏa ra khi các hoa tiên chập chờn nơi chân trời vung vẩy chồi non, thế mà lại có nam tử mang hơi thở mát lạnh ngang ngược nhiễm mùi hoa đó, mùi thơm nhất thời trở nên lã lướt.
hắnsớm quên tức giậnkhôngcam lòng trongmộtkhắc cuối cùng vừa rồi, chống người lên sảng khoái thởmộthơi, trong tròng mắt đen tuấn tú lại lần nữa có tinh thần, cúi đầu định thần nhìn lại: trong lớp áo cưới xốc xếch rách tan tành,côdâu mới nhắm mắt lại, trung y đỏ thẫm chưa tụt xuống, mở rộng ra, thùng thình vắttrênhai cánh tay nàng.trênthân thể trắng như ngọc đầy vết hôn, ửng hồng từng đốm, như nụ hoa mai đỏ bừng bừng nở rộ trong tuyết trắng.
hắntùy ý khoác áo choàng, lật người xuống giường, rất nhanh lấy khăn lụađitừ phòng tắm ra, ngồi bên mép giường kéo chân nàngnhẹnhàng lau.
"......khôngvui......" Đau như vậy,trênngười còn dính dính,khôngcó nước nóng tắm rửa, cây trâm xinh đẹp bị đổi thành con rùa đen...... Uống miếng nước cũng phải uống nước dư củahắn, sủi cảo còn bị sống!
P/S: mềnh quay lại với chị Sói khó nuốt đây, mọi người ủng hộ nhá ^o^
Trần Ngộ Bạch nghe tiếng khóc nức nở, ngược lại còn mỉm cười, ngẩng đầu lên thấp giọng hỏi nàng: "...... Đau lắm hả?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng may còn cóhắn.
Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên, lườinóinhảm với nàng, s* s**ng lấy lệnh bài Huyền Vũ từ trong đống quần áotrênmặt đất, thả vào tay nàngnói: "Trao đổi, cái này cho nàng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Ly nhả nửa miếng sủi cảo còn mang dấu răng vào lòng bàn tayhắn, "Sống!"
Kỷ Tiểu Ly sửng sốt.
"Đáng đời!" Trần Ngộ Bạch nhíu mày vui vẻnói, lạikhôngnhẫn nại được, cúi đầu hôn nàngmộthớp, "Vậtnhỏđáng thương......"
Trần Ngộ Bạch phản ứng kịp, sắc mặt cũng thay đổi có chút kỳ quái, giọngnóilộ ra chột dạ hiếm có: "Nàng nằmđi...... Tađimộtchútsẽquay lại."
Đôi mắt Kỷ Tiểu Ly đẫm lệ mông lung nhìnhắn: nàng rất đau,hắnvui vẻ như thế làm gì?!
Tiểu Ly nằm xong mới phát giác đượctrênngười vừa đau vừa mệt mỏi, g*** h** ch*n càng thêm ê ẩm căng đau...... Cuốn chăn nằmtrêngiường nghe tiếnghắnxối nước, nàng kỳ quái nghĩ thầmkhôngphảihắncũngnóinước lạnh sao? Trời lạnh như vậy, saohắncòn tắm nước lạnh?
hắncũngkhôngnhiều lời, bắt cái taynhỏbé sờ tới sờ luitrêngiường, kéo đến khóe miệngnhẹnhàng cắn ngón tay nàng.
Kỷ Tiểu Ly cắn ngón tay mình rối rắm nhìnhắn: "Sư phụ, ngươi quá kỳ quái!"
Trái tim Trần Ngộ Bạch nhất thời như bịâmthanh nức nở kia khoétmộtlỗ, vừa đau đớn vừa tê dại lại vừa thoải mái.
Tiểu Ly uống nước trong tayhắnxong, con ngươi vòng qua đảo lại đủ hình đủ dạng: "Sư phụ, ta đói bụng!"
côdâu nớikhôngvui, tức giận màkhôngdámnóigì nhìn phu quân, mếu máo, quyết định yên lặng nằm xuống ngủ.
Hôm nay, từng lớp màn che bằng vải lụa đen trùng trùng điệp điệp đềuđãcố tình đổi thành màu đỏ thẫm, khắp phòng là tầng tầng lớp lớp màu đỏ vui mừng,trênbàn đôi nến Long Phượng to bằng cánh tayđangrừng rực tỏa sáng, cả phòng tràn ngập trongkhôngkhí vui mừng đỏ rực, hơi thở khàn đục của nam nhân sảng khoái cực hạn dần dần bình ổn, hai người nằmtrêngiường cưới tầng tầng lớp lớp tơ lụa cuối cùng cũng cử động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rốt cục nàngkhôngchịu nổi, gục đầu ngã xuống, bất tỉnh nhânsự, chú rểđãnhắm mắt lại chậm rãi mở đôi tròng mắt đen trong trẻo, trong mắt tràn đầy trêu đùa cùng thỏa mãnkhôngthể kể xiết, với tay ôm người vào lòng, đắp kín chăn, taynhẹvỗ vỗ nàng, từng cái từng cái......
Trần Ngộ Bạchkhôngtrả lời, lạnh lùng nhìn nàng.
Quốc sư đại nhân đứng bên mép giườngmộtlúc lâu,khôngtiếng động thở dài, quay đầuđivào phòng tắm, nhảy vào thùng nước lạnh lớn......
Tiểu Lykhônghiểu vậy tại saokhônggọi người đưa nước nóng vào? Nàng buông taytrênmặt ra,nhỏgiọng đề nghị vớihắn: "Sư phụ, gọi nha hoàn vàođi......"
Sư phụthậtkỳ quái!
"Đây là của mẹ ta để lại cho ta!" Tiểu Ly đưa tay muốn giành lấy, "Bà ấy chỉ để lại cho ta vật này! Trả lại cho ta!"
Kỷ Tiểu Ly lộ vẻ đưa đám: "Coi như xong, nhất định những thứ kia cũng sống...... Sư phụ, ngươi mau ngủđi!"
Đơn giản là nghịch ngợm! Trần Ngộ Bạchkhôngvui bắt được tay nàng, đoạt cây trâm cất xong, trợn mắt nhìn nàngmộtcái.
"Tốt."hắntrầm giọng trả lời.
Trần Ngộ Bạch ngồi ở đầu giường,trênngười chỉ mặc trung y lụa đen, đầu vai tùy tùy tiện tiện khoác áo choàng, lồng ngực rộng mởthậtto, tóc dài ướt nhẹp cònđangnhỏnước, trong đôi mắtẩnchứa ánh nếntrênbàn, cả ngườihắnthoạt nhìn chính là......yêuquái ăn thịt người nhô lên khỏi mặt nước!
nóikhôngchừng trong mộng nàngsẽcó lá gan đánhhắnmộtcái!
Tiểu Ly tò mò đưa tay sờ sờ giường, kỳ quái hỏi: "Sư phụ, sao giường lại lạnh như vậy? Bên dưới có ủ băng sao?"
Kỷ Tiểu Ly nhân cơ hội ôm lấy cổhắn,khôngcho phéphắnăn thân thể của nàng nữa. Động tác này gần như ăn vạ, Quốc sư đại nhân lạikhôngtức giận, mặc cho nàng ôm, vẫn hôn lên mặt nàng từng cái từng cái, Kỷ Tiểu Ly né mấy lần, áo cưới bị đè ép bên dưới vun vãi, th*n th* tr*n tr** của nàng chạm vào giường lạnh bên dưới, "A!" lênmộttiếng.
Nàng hỗn loạn, chốc lát liền ngủ say, chợt cảm thấy ánh đèn trước giường tối sầm lại, nàng giật mình, hơi mở mắt, thấy làhắnquay lại, lập tức cuốn chăn an tâm ngủ.
Quả nhiênhắnkhôngthể ôm bất kỳ mong đợi gì với nàng.
nóiđến điều này Trần Ngộ Bạch liền nhớ đến việc chưa tận hứng vừa rồi, nhất thời mất hứng, đưa tay nhặt cây trâm từ dưới giường lên, nắm trong tay lạnh giọng chất vấn nàng: "Cây trâm này quí hiếm đến thế sao?!"
"Ha......" Tiểu Ly hiểu ra: "thìra ngươi là con rùa đen!"
Ánh mắt của nàng mởthậtto, khiến tim Trần Ngộ Bạch bị nhìn mềm nhũn. Ngón tayhắnnhẹnhàng vuốt lỗ mũi nàng, giọngnóikhôngkhỏi dịu dàng hơn rất nhiều: "Huyền Vũ, là thần thú thượng cổ, hình tượng làmộtcon rùa trong bói toán."
"Nhả ra!" Trần Ngộ Bạch giật mình, vội vàng vươn tay cho nàng nhả ra, "Sao vậy?! Mùi vị khác thường?!"
"...... Ngươi thích sao?" Nàng do dự nửa ngày, hỏi, "Nhưng...... Đây là của congái!"
Lệnh bài đen sì lạnh như băng, khắc hoa văn phức tạp, Tiểu Ly nâng trong tay tò mò đùa nghịch.
Mặt chủ lệnh bài Huyền Vũ nhất thời tối đen, nhưng Tiểu Ly căn bảnkhôngcó thời gian nhìn sắc mặthắn. Nàng hăng hái bừng bừng đặt lệnh bài cùng cây trâm lên ngựchắn, đặt kề nhau, nhìnmộtchút, hài lòng vì hai ngườiđãtrao đổi.
"không, đây là giường Hàn ngọc."mộtkhối Hàn ngọc ngàn năm, cực kỳ hiếm có, là Trần Ngộ Bạch tốn kém cực cao mới đem về được từ Ám Dạ cốc, hi vọng có thể đè nén được dòng máu Thánh nữ Thiên Mật cựcâmcực lạnh trong cơ thể nàng.
Vui mừng đùa nghịch sính lễ của nàng, nàng chợt nghĩ tới: "Sư phụ! Kỷ Nam cũng cómộtthẻ bài như vậy! Bất quá nàng ấykhôngcho ta chơi, đụngmộtcái cũngkhôngđược!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ngộ Bạch lạnh mặt, đưa tay nắm cằm nàng ép hỏi: "Ta còn chưa hỏi nàng ——khôngphải nàngnóilàđãđọc hết mấy cuốn tiểu thuyết đó rồi sao? Tại sao vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái?"
Người phíatrênvừa cử động,côgáinhỏphía dưới thở gấpmộthơi,nhỏgiọng nức nởmộttiếng.
Trần Ngộ Bạch sửng sốt, lúc này mới nhớ tới phong tục, thở phàonhẹnhỏm, lạikhôngkhỏi nở nụ cười.
Ánh nến Long Phượng như mộng.
"Ta đọc......" Tiểu Ly cố gắng hồi tưởng, "Mỗi trang đầu tiên thôi......"
Sau đó nàng cất lệnh bài, ghim cây trâm kia lên đầuhắn.
Nàng hít mũi gật đầumộtcái.
Vì vậy, đêm động phòng hoa chúc, chú rể ăn no thoả mãn nghiêng người lẳng lặng nhắm mắt ngủ thiếpđi,côdâu mới đói bụng nằm bên cạnhhắn, dưới mắt là trang đầu tiên của tiểu thuyết, khốn đốn gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Khăn lụa lành lạnh dính sát, Tiểu Ly bụm mặt khó chịu hừmộttiếng.
Trần Ngộ Bạch rótmộtchung trà ấm từ trong bình ra, bất quáhắntự uống trướcmộtnửa, rồi mới đưa cái chung đến bên miệng nàng.
Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu lạnh lùng nhìnmộtcái, nàng nhất thờikhôngdámnóithêm nữa.
Trần Ngộ Bạch quay đầu lại nhìnmộtcái, thấytrênbàn cómộtchén sủi cảo,hắnbưng tới đút nàngmộtmiếng.
"Nàng đọc hết quyển này rồi mới được ngủ." Phu quân rút từ trong rương tiểu thuyết ramộtquyển,nhẹnhàng ném lên mặt nàng.
"Ừ, nàngkhôngvui, ta liền vui vẻ." Quốc sư đại nhân bình thản ung dungnói.
"Đây là lệnh bài Ám Dạ, là vật quan trọng nhất của ta. Cho nàng...... Làm sính lễ." Ngón tay Trần Ngộ Bạch v**t v* cây trâm của nàng, cất giọngthậtthấp, "Đây là hồi môn của nàng."
Kỷ Tiểu Ly lại hoàn toànkhôngnghĩ tới những điều đó, nhiệt tình nghe truyền thuyết, còn bừng tỉnh hiểu ra,nói: "Chả tráchtrênlệnh bài của Kỷ Nam khắc hình con hổ lớn oai phong lẫm liệt!" Nàng giơ lệnh bài Huyền Vũ tò mò hỏihắn: "Vậytrênlệnh bài của ngươi khắc hình gì?"
"khôngtrả." Tay Trần Ngộ Bạch lật lại cất cây trâmđi, "Giờ là của ta."
May mà lúc này vừa qua trận mây mưa, trong màn mùi thơm nồng đậm, nàng nằmtrênngườihắncọ cọ,hắnrất thoải mái, cũng cứ kệ nàng.
Chú rể áo đen cười lạnh.
Tác giả có lời muốnnói: truyện này muốn bắt đầu bằng tiết tấu "Thịt ngọt ngọt Thịt ngọt ngọt Thịt ngọt ngọt Thịt ngọt ngọt ngọt......", chú ý né tránh cảnh Quốc sư đại nhân cướpcôdâu và động phòng hoa chúc trong truyện《khanh vốn là giai nhân》trước đây, nên có chútkhôngnhất quán, bất quá quyết tâm và dũng mãnh ăn thịt của Quốc sư đại nhân vẫn nhất quán với ——《khanh vốn là giai nhân》
Kỷ Tiểu Ly bị trận đánh phá vừa rồi củahắnmà suýt ngấtđi, đầu ngón tay hơi lạnh củahắnlướt qua, sau đó là nụ hôn nóng bỏng, nàng dần dần khôi phục ý thức.
Nhưng Tiểu Ly dần dầnkhôngsao thoải mái được, cử động mấy cái,nhỏgiọngnóibên taihắnlà muốn đến phòng tắm.
Người mới vừa tắm nước lạnh mỉm cười, càng thêm dùng sức kéo chăn của nàng.
Kỷ Tiểu Ly khốn đốn mở mắt, bất đắc dĩ nhìn về phíahắn.
Nhưng nàng mở mắt lạikhôngthấy người, nàng khó khăn cúi đầu, thấyhắnđanglàm xằng làm bậytrênngười mình, chẳng biết tại sao, Tiểu Ly đột nhiên cảm thấy uất ức.
Tiểu Ly cảm thấy như vậy rất tốt, nàngkhôngnóiđược nguyên nhân, nhưng nàng cam tâm tình nguyện trao đổi vớihắn.
Trần Ngộ Bạch ôm hông nàng nghiêng người, bế nàng đặt nằm lên ngườihắn.
hắnđãxem hết tất cả! Nhiều lần!
hắnkhôngmuốn lại bị hỏi mấy vấn đề "Thứ gì đâm vào bụng ta"...... dễ xảy ra án mạng đó!
"Sao sư phụ lại vui vẻ thế?" Nàngkhônghiểu hỏi, sao hôm nay sư phụ vui vẻ đến vậy?!
Trần Ngộ Bạch "Ừ"mộttiếng, thấp giọngnóivới nàng: "Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân là năm vị thần bảo vệ Đại Dạ, Kỷ Nam là chủ lệnh bài Bạch Hổ, nắm giữ Lệnh bài Bạch Hổ."hắndừngmộtchút, giọngnóitrầm hơn: "Lệnh bài Ám Dạ có thể bảo vệ chủ của lệnh bài,hiệntại ta đưa nó cho nàng, từ nay về sau nàng phải luôn ở cạnh ta."
Kỷ Tiểu Ly: "...... Sư phụ, hình như trong cái khay bên kia có đậu phộng, long nhãn và táo đỏ, ta có thể ănkhông?"
**----------------------------------
Bàn tay hơi lạnh với tới, chạm phải ngón tay nắm chăn của nàng,hắncòn chưa dùng sức, nàng liền nhắm mắt lại khổ não cầu xin tha thứ: "khôngmuốn......"
Giọng Trần Ngộ Bạch cũngnhẹnhư bay: "Kiên nhẫnmộtchút...... Trời lạnh, nước cũng lạnh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.