Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 47

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47


mộttay Trần Ngộ Bạch bắt lấy hai cổ tay nàng kéo l*n đ*nh đầu, cúi người hôn nàng, phía dưới lạikhôngnhịn được nặng nề đẩy vào toàn bộ...... Trong đầuhắnlàmộtmảnh mơ hồ, trước kia lúc chịu quá nhiều trọng thương lợi hại cũngkhôngđiên cuồng như giờ phút này, tựa hồ mừng như điên, cứ thế mà chếtđi.

"Đừng nhúc nhích!" Căng thẳng củahắncũng sắp bộc phát, gầmnhẹquát lớn người bên dưới.

Hơn hai mươi năm qua trong lònghắnchưa bao giờ thỏa mãn như vậy, tình cảm thỏa mãn nóng bỏng đều phải tràn ra. Cúi đầu nhìn giường cưới hỗn độn, toàn thân tiểucônương củahắnmặc giá y đỏ thẫm,đãbịhắnxé gần như rách nát, th*n th* tr*ng n*n như ngọc mềm mại lỗ ra,mộtbàn tay còn kéo trung y màu đỏ thẫmđangrộng mở, vạt áo bịhắnxé rách mở rộng ra,nhẹnhàng nắm chặt ngực cùng eo thon trắng như tuyếtnhỏvà dài như liễu lắc lắctrênvải vóc màu đỏ thẫm, đắc ý như lửa đỏ trong đáy mắthắn.

Ngơ ngốc như thế, khí lực lạinhỏnhư thế,khôngngờ lúc ôm lại có sức lực như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng ta giận đến mức muốn hộc máu tại chỗ!

Là thân thể củahắn,đangchônthậtsâu trong thân thể nàng.

hắnkhôngthể chờ đợi cúi đầu hôn đôi mắt đó, m*t lấy nước mắt,hắnôm nàng chặt hơn, tựa như khảm vào trong ngực, sau đó cử động càng thêm mạnh mẽ kịch liệt.

Cánh tay nhonhỏtừ trong giá y đỏ thẫm đưa ra, chủ động ôm hông củahắn.

Thiên Mật sứ tiền nhiệmđãbảy năm chưa từng xuấthiệnlộ diện,khôngnóimộtlời rút roi quất thẳng vào gương mặt tuấn tú của Quốc sư đại nhân!

"Trần Ngộ Bạch, món nợ này tasẽnhớ kỹ!" Nàng cắn răng nghiến lợi nhắc nhở.

Nóng bỏng bó chặt, mềm mại bao phủ...... Trần Ngộ Bạch gặp phải mâu thuẫn vui sướng lớn nhất trong đời người, dừng khi vào đượcmộtnửa, khó khăn thở hổn hểnmộthơi,hắncảm giác tim mình sắp vọt từ trong miệng nhảy ra ngoài!

Quốc sư đại nhân trầm mặt đuổi lui ma ma và tỳ nữ chờ phục vụ trong tân phòng —— dù sao nàng cũngkhônghiểu những thứ nghi thức cổ xưa nhiều hạn chế kia!

"Bỏđi...... Tasẽmua cho nàng!" Trần Ngộ Bạch xoa hôn, bên dưới cử động mạnh, lúc này dù nàng mở miệng hỏihắnmuốn giang sơn thiên hạ, đại kháihắncũng có thể đồng ý.

A! Chậm chút!

(NMT: Ước gì có ngườinóivới mình câu này, tasẽnhào vô lấyhắnliền a a a)

"Hu hu hu sư phụ......" Nàng khóc gọihắn, sợ hãikhôngngừng, "Thứ gì...... chui vào bên trong ta vậy!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả người Kỷ Tiểu Ly phát run, nàngsẽbị ăn luôn sao?!

khôngcó chút tâm lý hồi hộp nào, Kỷ Tiểu Ly liền bị sư phụ nhà nàng đè lên giường cưới!

hắnbảo nàng đừng cử động, màhắnlại bắt đầu cử động.

* *

Lúc này tiểu đồng Tiểu Thiên dắtmộtcon ngựa trắng tuyệt đẹp khoác lụa hồng tới, Quốc sư đại nhân ôm ngangcôdâu, phi thân lên lưng ngựa, trong tiếng ủng hộ như gió gào sống dập của dân chúng chứng kiến ở Thượng kinh, giục ngựa màđi.

Giá y chỉnh tề của nàng khi lăn lộn trong lònghắnđãxốc xếch điên đảo, thân thể nhonhỏchôn trong giá y phức tạp đỏ thẳm, giữa tóc đen và lụa đỏ chỉ lộ ramộtđôi con ngươi trong suốt, khiến tức giận tràn đầy trong lòng Trần Ngộ Bạch vừa nhìn thấy liền tan thành mây khói.

- ------

Trần Ngộ Bạchkhôngchịu nổi ánh mắt này —— quảthậtmuốn lập tức liều c·h·ế·t đè nàng xuống, liều mạng cử động mạnh, đè nát nàng mới được!

Khi đó, nàngđãlà quốc sư phu nhân.

Quốc sư đại nhân: "......"

"Có chứ, " Trần Ngộ Bạchnhẹgiọngnói, "Bất quá phải chờ ba ngày sau về lại mặtthìmớinóiđược."

Trần Ngộ Bạch bị siết chặt lần này ép sátkhôngthể nhịn được nữa, chỉ có thể hung hăng đánh phá sâu vào, hoàn toàn chế ngự nàng, sau đó ôm nàngthậtchặt, nhắm mắt lại, cả người run rẩy......

Trần Ngộ Bạch bị nàng quấn lấy cả người thư sướng, trầm giọng gầmmộttiếng bên tai nàng, hôn nàng kịch liệt hơn.trêngiường cuói đất rung núi chuyển, mặc dù Tiểu Lykhôngphản kháng, vẫn thô thô nóng nóng chưa phải thoải mái,hắnnóng bỏng như vậy, nàng lắc lắc trốn tránhhắn, quay đầuđi,khôngcẩn thận khiến cây trâm phượng bằng vàng khảm chuỗi ngọc buông rũ từtrêntóc chảy xuống, rơi lên gối, rồi lại rơi xuống.

Ban đầu Tiểu Ly còn thút thít nghẹn khóc, tiếng khóc bịhắnva chạm mà đứt quãng, dần dần lại trở thành r*n r* yếu ớt muốn khóckhôngđược...... trước mắt nàng mờ mịt với tay chân bò lên người nằmtrênngười mình.

Tiểu Ly lập tức kéo người muốn nhặt lên.

Mặc dù Kỷ Tiểu Lyđãbịhắnhành hạkhôngcòn sức lực mơ mơ màng màng, nhưng thân thể bị nhét thứ to lớn như vậy vào, sao có thể nhịn mà bất động?! Nàng đau đến trán cũng đổ mồ hôi, vừa náo loạn vừa khóc vừa công kíchhắn.

Beta: Lam Phượng Hoàng

hắnngửa đầu khốn khổ lại sung sướng thở hổn hểnmộttiếng.

"Được rồi, "hắnthoáng buông nàng ra, thưởng thức đôi môi nàng bị ăn mà đỏ tươi ướt át,nhẹcắnmộtcái, vui vẻnóicho nàng biết: "Như vậy là có thể cử động!"

Tiểu Ly dùng sức "Ừ!"mộttiếng, nhắm mắt lại hài lòng dính chặt vàohắn, lát sau phục hồi tinh thần lại mới hỏihắn: "Chúng ta cứ vậy mà chạyđithìcó saokhông?"

Tiểu Lykhôngchịu, chịu đựngmộttrận đánh phá mạnh mẽ củahắn, thân thể run rẩy lại vẫn lắc mông muốnđinhặt.

Nếukhôngđangvội vã chạy về,hắnthậtmuốn kéo nàng từ trong lồng ngực ra némđitám, mười lần!

Trần Ngộ Bạch cúi đầu, giọngnóivô cùng lạnh lẽo vàkhôngkiên nhẫn: "Giờ mới biết sợ sao?"

Đến đâyđi! Cáccônương! Tận tình điểm danhđi! Tác giả cùng Quốc sư đại nhân cũngđãxắn tay áo rồi!

Ô ô ô...... Tại sao sư phụ muốn ăn nàng?!

Khi còn békhôngchăm chỉ đọc sách làmộtchuyện rất nguy hiểm, ví như Kỷ Tiểu Ly, khi còn bé cũngkhôngchăm chỉ đọc sách, sau đó trưởng thành, hôm nay cũngđãlập gia đình, còn vì vậy mà nếm lấy hậu quả xấu ——

Kỷ Tiểu Ly cả người lửa nóng, miệng bịhắnăn, trước ngực bị nặng nề x** n*n,trênngười còn bịhắnđè ép, nàng vừa sợ vừa đau mà giãy giụa, nhưng giá y phức tạp, tay chân nàng bị quấn bên trong, giãy giụa thế nào cũng đánhkhôngtớihắn.

Giống như trả thù được cơn hờn giận vừa rồi, tâm tình Quốc sư đại nhân vui vẻ cúi đầu mỉm cười, cùng nàng diễn cảnh triền miên, lúc này bàn tay ôm lấy đầu vai nàng dời xuống phía dưới, đẩy váy ra,khôngchút do dự trườn vào.

Tiểu Ly bị xâm nhập này đau đớn kêumộttiếng, cầu xinhắn: "...... Cây trâm...... cây trâm của ta!"

Chạm vào tay là mềm mại nhẵn nhụi, ngón tay dường như khóa lại ở phíatrên, trái tim Trần Ngộ Bạch kích động,khôngnhịn được nặng nề nắm chặt.

"Lúc nãy ngườinóimộtđoạnthậtdài kia lànóigì vậy?" Người cọ tới cọ lui trong ngựchắnchợt vui vẻ hỏi, "mộtcâu ta cũng nghekhônghiểu!"

Nhưngmộtđấm đánh vào timhắn, ngay cả hừmộttiếnghắncũngkhôngthèm, lại vung tay xé vạt áo của nàng. Nàng thét lên đáhắn, sau đó quầnnhỏdưới váy lụa liềnnhẹnhàng bay đến đầu giường.

Trần Ngộ Bạch ôm kiều thê ở trong ngực, roi ngựa trong tay tùy ý vung lên, rất khách khí chỉ cuốn bay roi của nàng ta mà thôi.

hắndựa vào nàng quá gần, hơi thở mát lạnh của nam tử tựa nhưmộtloại rượu khiến nàng mơ màng, nàng từng bịhắnhôn, cho nên nàng biết đâykhôngphải là hôn, là..... hình như là muốn ăn nàng......hắnrất nặng, nàng cảm thấykhôngthở nổi, nhưng lại giống như rấtnhẹ, nàng nhất định phải ômhắnthậtchặt.

Trần Ngộ Bạch gặm đủ rồi, lưu luyến buông mỹ vị ra, lại nhích lên hôn môi của nàng, tay lại trượt xuống tìm kiếm, xoanhẹmấy cái ở nơi đó, đầu ngón tay linh hoạt tách ranhẹnhàng dò vào, cả người nàng cứng đờ,hắnvội vàng an ủi dịu dàng hơn, chờ nàng thích ứng, thân thể mềm nhũn,hắnlại ung dung thản nhiên đẩy thêmmộtngón tay vào, chậm rãi cử động,nhẹnhàng sờ nắn.

Cảm giác được người chôn trong ngựcđangcọ tới cọ lui, lòng Trần Mộ Bạch trở nên mềm nhũn, giờ phút nàyhắncảm nhận sâu sắc trình diễn cho nhiều người xem náo nhiệt như vậy cũngkhônguổng phí.

Tayhắnlại xoanhẹlên, nắmmộtbên nặng nề x** n*n,mộtbên khác bịhắncúi đầu ngậm vào trong miệng, ngườiđangkhóc lóc run lên, khó chịu lắc lắc giãy giụa, taynhỏbé đẩy cái đầu chôn trước ngực nàng, ngón tay bấu vào mái tóc đen dày củahắn, đẩy mấy cái rồi lại dần dần mất hết sức lực......

hắnđãxuống tay lưu tình, Cố Minh Châu lại vẫn bị nội lực kia chấn động khiến cả cánh tay đều tê rần.

Nàng vui mừng thản nhiên như vậy, Trần Ngộ Bạch cũngkhônggiả vờ nôti nữa. Cúi đầu ôm chặt nàng. Mái tóc nàng dính vào nơi cổ họnghắn,hắncúi đầunóichuyện, tất cả trong đầu nàng đều ầm ầm giọng củahắn, ép thân thể nàng mềm nhũn, nàng nghehắnthấp giọngnói: "Sau này nàngkhôngphải sợ gì nữa...... Từ nay về sau, mọi việcđãcó ta."

Edit: NMT 1

Bọn họđangmuốn ra khỏi thànhthìchạm mặtmộtngườiđangphi ngựa chạy tới, trong khoảnh khắc tuyệt đại giai nhân áo tím đến trước mắt,trêngương mặt xinh đẹp vừa lạnh vừa giận, quay đầu liền rút roi đánh về phía mặt Quốc sư đại nhân!

Trong con ngươi trong suốt của nàng khắc họa nổi vui mừng khôn xiết, giọngnóinhỏnhẹlại kiên định: "Takhôngsợ!"

Trần Ngộ Bạchđangbị chuyện kia thiêu đốt hai mắt đỏ lên,mộttay vội giữ lại tay nàng kéo vòng lên cổ củahắn, ôm nàng liều mạng cùng vận động.

Nàng bịhắnhôn đ*ng t*nh, thân thểđãkhôngcòn đau nữa, chỉ ê ẩm tê dại tận xương, thể nghiệm chưa bao từng có khiến nàng hết sức sợ hãi.

Sư phụ nhà nàngthậthết sức am hiểu lòng người, vung tay lên, xé giá ý đích thân Vương Phi nương nương tự tay may cho nàng thành vải rách!

Tiếng rống giận dữ của Đại hoàng tử chấn động tận trời, nhất thời nửa khắc Cố Minh Châukhôngtự lo xong,khôngcó cách níu giữhắn, chỉ có thể uất hận cắn răng.

Người nắm lấy mềm mại khéo léo kia nặng nề x** n*n hừ lạnhmộttiếng, nghiêng đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi có lực cạy hàm răngđangcắn chặt của nàng ra, m*t lấy đầu lưỡi trơn bóngnhỏnhắn, nuốt toàn bộ tiếng kêu khóc của nàng!

Người bên dưới lập tức khóc ra tiếng: “..... Đau! Sư phụ, đau!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Như vậy liền hết đau rồi chứ?!

Trần Ngộ Bạch bị nàng ôm siết mà hô hấp hơi chậm lại, hốc mắt cũng nóng lên theo.

**

Người nằmtrênngười khảmmộtcây đuốc nóng to lớn vào trong thân thể của nàng, Kỷ Tiểu Ly bị dọa đến mức sợ gần c·h·ế·t, bỗng nhiên vật đó lại còn bắt đầu cử động!

Tiếng hoan hô của dân chúng thành Thượng kinh như nước thủy triều!

Tác giả có lời muốnnói: bưngmộtchén thịt xào, tác giả tà mị cườimộttiếng: thế nào? Có phải bảo đao vẫn còn rất sắc bénkhông?

Ra khỏi cửa thành, gió thổi nơi ngoại ô Thượng Kinh rét lạnh thấu xương, mặt Kỷ Tiểu Ly chợt lạnh, như mới tỉnh khỏi giấc mộng, co rútmộtcái trong lòng người ôm nàng.

Tên khốn kiếp Mộ Dung Nham này! Vẫn nên g**t ch*t mới phải! Đúng là thứ tiểu thuyết rách nát! Căn bảnmộtchút tinh túy cũngkhôngviết được ra!

Người phía dưới bịhắnhành hạ dường như đau muốn ngấtđi, nhân cơ hội đưa móng vuốt mèo con ra đánhhắnmộtcái!

thậtđúng làkhônggặp ba ngàyđãphải thay đổi cách nhìn, thiếu niên mười năm trước bị nàng bóp mặtmộtcái liền tức giận, hôm nayđãthay đổi đến mức này! Đầu tiên là ung dung thản nhiên tỏ ra yếu thế với nàng, vậy màmộtchút nàng cũngkhôngnhìn ra, đợi đến khihắnvừa phát lực, liềnđãhoàn toàn giải quyết xong. Trước mắt mọi việc đều hỏng bét, chỉ cóhắndễ dàng ôm được mỹ nhân về! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng nức nở khóc trong miệnghắn: "Buông ta ra...... Hu hu hu takhôngthể cử động...... Người mau buông ta ra......"

Trần Ngộ Bạchnhẹnhõm kéo đôi chân lồ lộ của nàng ra, chui người mà vào, nàng theo bản năng kẹp chặt chân, lại chỉ kẹp được thắt lưng tinh tráng củahắn, thịt non bên hông cọ xátmộtchút, trong lòng Quốc sư đại nhân kích động, nhiệt huyết sôi trào nghĩ: cõi đời này quảthậtkhôngcó thứ có bản lĩnh khiếnhắnkhôngthể tính toán được!

Trần Ngộ Bạch chôn ở cổ nàng, m*t lấy thịt non mềm mị của nữ tử, run rẩy của nàng khiến cảm giác củahắncàng thêm tốt đẹp, môi hé ra ngậm vành tai bạch ngọc xinh xắn khéo léo của nàng, ngậm lớp da thịtthậtmỏng kia vào trong miệng, đầu lưỡinhẹnhàng trêu chọc ——quả nhiên nàng run rẩy càng thêm lợi hại!

Trần Ngộ Bạch đẩy người về phía trước, sung sướng nhún mạnh người, va chạm khiến tiếng khóc nức nở của nàng càng thêm lợi hại,hắncực kỳ vui sướng lại vô cùng khổ não, ôm hôn nàng, dụ dỗ: "Là ta...... Tiểu Ly, là tađangở trong người nàng......khôngphải nàng vừanóikhôngsợ sao? Là ta ở bên trong người nàng, nàng đừng sợ......"

"Đừng nhúc nhích......"hắnhôn nàng, bừa bãi dụ dỗ nàng: "Ngoan nào......" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này tiếng pháo tiếng chiêng trống vang trời từ xa tiến đến —— từ cửa thành chợt tràn vàomộtđội ngũ rước dâu, khi đội ngũ rước dâu vào thành liền đâu vào đấy chia ra làm hai hướng,mộthướng mang theomộttrăm hai mươi bốn gánh sính lễ, theo lão quản gia uy phong lẫm lẫm cưỡi con ngựa cao lớnđiđầu dẫn đường,đivề phía phủ Trấn Nam Vương,mộtđội rước dâu áo đỏ vui vẻ đúng lễ khác náo nhiệt thànhmộtđoàn tiến thẳng vào thành.

Kỷ Tiểu Lykhôngthể nhịn được nữa, khóc đánhhắn, tay đấm chân đá!

Tiểu Ly khóc lóc mệt mỏi, mềm nhũnkhôngchút khí lực nằm dưới thânhắn, chẳng "hu hu hu" khóc nữa, giương chân mặchắnmuốn làm gìthìlàm......âmthanh nức nở đó khiến lòng Trần Ngộ Bạch như lửa đốt, lại vội vàng xoanhẹhai cái, ngón tay rút lui ra, kéomộtchân nàng câu ngang hông mình,hắnđặt vật sưng đauđãnhịn nửa ngày vào nơi đó, chậm chạp lại kiên định đẩy vào......

Cằm bị đánh nghiêng,khôngphải cằmkhôngđau, nhưng nàng đánh như vậymộtcái, nơi bao phủhắnthậtchặt kia theo động tác siếtmộtcái, Quốc sư đại nhânanhminh thần võ thiếu chút nữa hỏng mất!

Chương 47

Kỷ Tiểu Ly bán tín bán nghi,thậtsựngừng khóc, mở đôi mắt rưng rưng đầy nước nhìnhắn.

Quốc sư đại nhân lạnh lùng cườimộttiếng, lười đáp trả thư khiêu chiến của nàng ta, ôm tiểu kiều thê sát vào lồng ngực, giơ roi giục ngựa chạyđi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47