Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


Edit: Lam Phượng Hoàng

Tần Tang từ chỗ tốiđira, Kỷ Tiểu Ly giật mìnhmộttiếng: "Tần Tang tỷ tỷ!"

"Tiểu Ly!" Tần Tang bước mấy bướcđitới, vẫy lui hai thái giám kia, thân thiết đỡ Tiểu Ly lên, nàng cười dịu dàngnói: "Sau này ta và sư phụ muội ở cùng nhau, chúng ta dẫn muội du sơn ngắm cảnh, chế thuốc luyện đan...... Chúng ta đều ở cạnh muội, muộinóixem đượckhông?"

Kỷ Tiểu Ly ngây người, lời này nghe dĩ nhiên là...... cực tốt, hai người nàng thích nhất ở cùng nhau, nàng cũngthậtcao hứng.

Nhưng trái tim nàng lại trống trải,mộtchút cũngkhôngcao hứng nổi.

Nàng lo lắng nhìn về phía sư phụ nhà nàng, lại pháthiệnsư phụđangcau mày nhìn nàng.

Trong lòng Tiểu ly lộp độpmộtcái, vừa đau vừa hoảng,khôngrõnguyên do.

Ánh mắt Thái hậu Đoan Mật vẫn ý vị sâu xa dừngtrênmặt Tiểu Ly,trênlưng Tần Tangđãbị mồ hôi lạnh thấm ướt, cắn răngmộtcái buông tay Tiểu Ly ra, nàngđitới bên người Quốc sư đại nhân.

Tần Tang nhìn như thân mật kéo kéo tay áo Trần Ngộ Bạch, thấp giọng thân mậtnóivớihắn: "Chàng nênnóivài lờiđichứ!"

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn nàngmộtcái.

nóigì?

Giờ phút nàyhắnchỉ muốnmộtchưởng đập hai nữ nhân tóc tím phiền toái này cho c·h·ế·t!

Thái hậu Đoan Mật nắm giữ Tộc Thiên Mật nhiều năm, có nhiều đại thần trong triều bị lung lạc, thậm chí chủ tướng Ngô Kiềntrênchiến trường Tây Lýhiệnnay cũng là tâm phúc của bà ta, bà ta rất lợi hại,khôngthể khinh thường, nhưng cho tới bây giờ Quốc sư đại nhân chưa hề để bà ta vào mắt.

Ngay cả lần này,hắncũng tự mình vào Đại Lý Tự, chính vìkhôngmuốn làm khó hoàng đế. Về phần Thái hậu Đoan Mật, Quốc sư đại nhân muốn qua loa lấy lệ với bà ta thế nàothìcứ thế đó mà làm.

Nhưnghiệntại Tiểu Ly chợt rơi vào trong tay Thái hậu Đoan Mật...... điểm yếu duy nhất của Quốc sư đại nhân, rơi vào trong tay Thái hậu Đoan Mật.

Trần Ngộ Bạchhắnkhôngbao giờ còn... chỉmộtthânmộtmình,khônghề sợ hãi nữa.

Cho nên lúc nàyhắnchỉ có thể nhịn, chỉ có thể phối hợp diễn với Tần Tang.

"Nơi nàykhôngcó chuyện của nàng, nàng về trướcđi."hắncau mày lạnh lùngnóivới Tiểu Ly.

Cả người Tiểu Ly cũng cảm giáckhôngtốt lắm, so mới vừa rồi vừa ra khỏi cửa liền bị người chụp vào bao bố đưa tới nơi này càngkhôngtốt hơn...... Nàng nhìn sư phụ nhà nàng, lại nhìn Tần Tang bên cạnhhắn.

Hai người kia đứng cùng nhau, mặc dù nơi này là phòng giam cũng xinh đẹp giống như bức họa. Trong lòng Kỷ Tiểu Ly mơ mơ hồ hồ nghĩ: chả trách ban đầu nàng làm y phục cho sư phụ lại đặc biệt muốn thêu hoa văn giốngtrêny phục Tần Tang tỷ tỷ, hai người bọn họ đứng cùng nhauthậtlà...... vô cùng thích hợp.

Nhưng nếu thích hợp như vậy, sao trong lòng nàng lại khó chịu đến thế?

Thái hậu Đoan Mật thấy mình đoánkhôngsai, Tần Tang quảthậtđãmê hoặc Quốc sư đại nhân, lệnh bài Huyền Vũsẽ lấy dễ như trở bàn tay, trong lòng bà vô cùng đắc ý, phất taymộtcái có ý bảo thả Tiểu Ly.

"Chỉ cần Quốc sư đại nhânthậtlòng giải độc cho Đại hoàng tử, chuyện lần này ai gia có thểkhôngtruy cứu." Thái hậu Đoan Mật khẽ mỉm cười, ngân nganói, "Mong rằng Quốc sư đại nhân tự giải quyết cho tốt,khôngnên khi dễ Tộc Thiên Mật takhôngcó chỗ dựa." Bà ý vị sâu xa nhìn Tần Tang kéo tay áo Quốc sư đại nhânmộtcái.

**

trênđường về cung, Thái hậu Đoan Mật cườinóivới Thiên Mật sứ: "Nha đầu con đó! Muốn loại trừ cái đuôinhỏcủa phủ Trấn Nam Vương kia, sao cần phải giá họa cho Đại hoàng tử?" Bà tự cho là hiểurõTần Tang, thấy vừa rồi Tần Tang diễn xuất như vậy, cho là diễn cho Quốc sư đại nhân xem.

Quả nhiên, Tần Tang nâng tay áo cười đáng thương: "Ai bảo nàng ta luônđitheo khoe mẽ ra vẻ ngơ ngốc bên cạnh Quốc sư đại nhân chứ? Nếukhôngvì nàng ta, thần sớmđãđoạt được lệnh bài Huyền Vũ, trình vào tay Thái hậu nương nương!"

Lúc này Thái hậu Đoan Mật cười thư thái tự đáy lòng,nhẹgiọngnói: "Vậy con cũngkhôngnên khiến Quốc sư đại nhân hiểu lầm Đại hoàng tử! Tuynóibây giờ trong tay chúng ta có hài tử kia, nhưng dù sao danhkhôngchánh ngônkhôngthuận, Đại hoàng tử cũngkhôngdễ nắm giữ, dù gìhắncũng là con trai lớn của hoàng đế!"

"Là Tang Tang lỡ tay, phụ lòng Thái hậu nương nương dạy bảo." Tần Tang cúi đầu, thở dài.

Thái hậu Đoan Mật thân mật nắm tay nàng an ủi, chợt cũng thở dài theo, đầu ngón tay lạnh như băng m*n tr*n gương mặt Tần Tang, bànhẹgiọngnói: "Nữ tử Thiên Mật chúng ta, cõi đời này các binh sĩ tốt nhất đều mê muội......"

Tần Tang rũ mày nghe,khôngnóigì.

"Tang Tang, nha đầu đần của phủ Trấn Nam Vương hôm nay......" Thái hậu Đoan Mật hơi chần chờnói, "Conkhôngcảm thấy nàng có chút quen mắt sao?"

"Quen mắt?" Tần Tang làm nhưkhôngbiết, "Nương nương có ý gì?"

Thái hậu Đoan Mật kinh ngạc suy nghĩ chốc lát, cườithậtthấpmộttiếng: "khôngcó gì...... Chắc là mộng ảo nhiều năm trước thôi, cho nênkhôngduyênkhôngcớ lại nảy sinh cảm giác phiền muộn. Con cònkhônggiống, sao có thể có tiểu nha đầu giống người đó chứ......"

Dù sao cũngđãlớn tuổi, mới vừa đối chọi với Quốc sư đại nhân,thậthao tổn tinh thần, Thái hậu Đoan Mật buông nàng ra, lấy tay đỡ trán, mơ màng ngủ thiếpđi.

Trong kiệu xinh đẹp xa hoa đốt hương liệu đặc chế, mùi thơm ngửi được có mấy phần tương tự hoa Thiên Mật, Tần Tang lẳng lặng ngồi bên cạnh Thái hậu Đoan Mật, đồ trang sức đắt tiền màu tím bên trong xe dần dần mơ hồ, mờ ảo biến thành hoa Thiên Mật trải dàikhôngbờ bến...... Mẫu thân mới vừa sinhkhônglâu, thân thể yếu ớt tái nhợt, ngồi nơi đó, trong ngực ôm Tiểu Ly còn quấn tả, phụ thân chơi đùa với nàng, nâng nàng lênthậtcao, cườinói: "Tiểu Tang Tang nhà chúng ta lại cao thêm rồi, sang năm là có thể đứng ngang ngực phụ thân rồi!"

"Đứng ngang ngực phụ thânthìsẽthành người lớn sao?" Nàng khi còn bé hưng phấn lớn tiếng hỏi.

Phụ thân có gương mặt tuấn túkhôngnam tử nàotrênđời bì kịp, cười vô cùng dịu dàng, hỏi nàng: "Con vội lớn lên làm gì?"

"Con trưởng thành để bảo vệ cha mẹ cùng muội muội!" Tần Tang nhớ lúc ấy mìnhđãtrả lời như vậy.

Xe kiệu lắc lư, cuộc đời như mộng, ánh sáng trong mắt Tần Tang tắt hẳn,nhẹnhàng nhắm hai mắt lại.

**

Đại hoàng tử tìm được đường sống trong chỗ c·h·ế·t, nểsựcầu xin tha thứ của Thái hậu Đoan Mật, hoàng đế miễn cưỡng bỏ qua cho Quốc sư đại nhân, chỉ răn đe, phạt ba năm bổng lộc.

Mà cùng lúc đó, đồn thổi về chuyện tìnhyêucủa Thiên Mật sứ lại thêmmộtkhoản: Đại hoàng tử điện hạ nhớ thương Thiên Mật sứ, Quốc sư đại nhân tranh giành tình nhân,mộtđao chém gãy bốn xương sườn!

Dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành vốnđãchướng mắt, huống chi thủ đoạn của Tần Tang luôn luôn tàn nhẫn, hôm nay trong danh sách những người theo đuổi cùng lúc có cả minh chủ võ lâmanhtuấn ôn nhã, Đại hoàng tử điện hạ tài năng ngạo mạn và Quốc sư đại nhân lạnh như thiên tiên!

mộtnữ nhân đa tình đến vậy, các thiếu nữ trong kinh thành rối rít ch** n**c mắt ở nhà ghim kim lên hình nhân kẻ tiểu nhân.

Mà nhóm quan to quý nhân mơ mộng Thiên Mật sứ nhưngkhôngđạt được trong kinh thành, nhuộm hết tóc tiểu thiếp tỳ nữ trong nhà thành màu tím mà tán tỉnh, lại rối rít nhuộm về màu cũ —— con trai lớn của hoàng đế cũng dám chém gãy bốn xương sườn, đổi thành bọn họ, khẳng địnhsẽbị Quốc sư đại nhân trực tiếp bổ thành hai nửa!

Cháu trai nhà Tể tướng biên soạn bản tiểu thuyết:cônương tóc tím tài hoa hơn người lưỡng lự giữa ‘thiên chi kiêu tử’ cùng ‘thế ngoại trích tiên’,yêuhận triền miên, tiến thoái lưỡng nan...... con trai độc nhất của Sở Thượng Thư từng trồng cây si ‘thiên chi kiêu tử’ cùng ‘thế ngoại trích tiên’, vỡ diễn này phổ biếnmộtthời, mỗi buổi diễn đều có khách xem tràn rạp, quảng cáo của rạp hát dán đầy vách tường cả kinh thành.

Lý Vi Nhiên cầm chúng trong tay mà tới.

hắncười ném tờ quảng cáo viết "Tình lang như hoa, si mê cuồng dại khó có được" qua, giấy mỏng như đao, hai ngón tay Quốc sư đại nhân bắt lấy, liếc mắt nhìn, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần.

"Lệnh bài Huyền Vũ của Quốc sư đại nhân vẫn còn chứ?" Lý Vi Nhiên hỏi.

Trần Ngộ Bạch gật đầumộtcái, "Còn."

"Vậy...... trinh tiết của Quốc sư đại nhân vẫn còn chứ?" Lý Vi Nhiên cười hỏi.

Trần Ngộ Bạch chỉ ném chohắnmộtchữ: "Cút!"

"Đùa thôi, đùa thôi!" Lý Vi Nhiên cười, ôm quyền thở dài, lấy từ trong tay áo ramộtvật, "thậtra hôm nay tại hạ đến vì vật này."

Lệnh bài huyền thiết lạnh lẽo, vuông vuông, bêntrênkhắcmộtcon chim lớn màu đen giương cánh muốn bay —— hẳn là Lệnh bài Chu Tước!

Trần Ngộ Bạch cau mày, sắc mặt lập tức nghiêm túc hơn mấy phần.

"Quốc sư đại nhân có biết vì sao Tộc Thiên Mật trăm phương ngàn kế bày mưu cướp đoạt lệnh bài Ám Dạ?" Ngón tay Lý Vi Nhiên vuốt đôi cánh chim khắctrênlệnh bài, cất giọngthậtthấp hỏi.

"khôngbiết." Trần Ngộ Bạch nhìnhắnmộtcái, "Nhưngnóivậy tức là Tần Tangđãbáo cho Minh Chủ."

Nhắc tới cái tên đó, Lý Vi Nhiên cười dịu dàngmộttiếng, dừngmộtchút, mớinóitiếp: "Gom đủ bốn mươi chín lệnh bài Ám Dạ, các mảnh ghép ở cùngmộtnơi,sẽtạo thành bản đồ đến Thánh địa Thiên Mật."

Ánh mắt lạnh của Trần Ngộ Bạch lay động, "Cho nên, Tần Tang mới có thể dứt khoát trả Lệnh bài Kỳ Lân lại như vậy."

Cái Tộc Thiên Mật muốnkhôngphải là lệnh bài Ám Dạ, mà là bản đồtrênlệnh bài Ám Dạ.

Trước đâyhắncũngđãtừng đoán như vậy —— nếukhông, cho dù Tần Tang tính toán vì Kỷ Tiểu Ly, Thái hậu Đoan Mật cũng dứt khoátkhôngcho phép Lệnh bài Kỳ Lân quay về chủ cũ.

nóichuyện với người thông minh, nhắc đến trọng điểm là được, Lý Vi Nhiên khẽ gật đầu, kể lại truyền thuyết mấy trăm năm trước ——

Thời thượng cổ, Tộc Thiên Mật hầu hạ thiên thần, thiên thần khen ngợi, ban cho bọn họmộtThánh Địa tràn đầy hoa Thiên Mật, người trong tộc chỉ cần sinh sống ở Thánh Địa, người người đềusẽxinh đẹp, trí thông minh cũng vượt người thường gấp trăm lần.

Tộc Thiên Mật sinh trưởng đông đúc trong Thánh Địa, ngày càng lớn mạnh, sau đó bọn họkhôngcòn thỏa mãn với cuộc sống hầu hạ thiên thần cùng an cư lạc nghiệp ở Thánh Địa nữa, bắt đầu xâm chiến chinh phạt ngoại tộc. Thiên thầnkhôngthích, trục xuất bọn họ khỏi Thánh Địa.

Từ đó Tộc Thiên Mật trôi giạt khấp nơi, ngay lúc đó, nhờsựgiúp đỡ của tộc trưởng với tộc Mộ Dung, tộc Mộ Dung thu nhận người tộc Thiên Mật, vì biểu đạt cảm kích và thần phục, tộc Thiên Mật hiến tặng bản đồ đến Thánh Địa cho tộc Mộ Dung.

Sau cuộc đại chiến với Thần Ma thượng cổ, thiên thần thất bại, Tộc Thiên Mật liền bắt đầu ngóc đầu dậy, muốn trở lại Thánh địa Thiên Mật. Khi đó tộc Mộ Dungđãsáng lập ra vương triều Đại Dạ, hoàng đếđãnhận ra hành động khác thường của Tộc Thiên Mật, liền giao bản đồ chomộtdanh thần khai quốc. Vị danh thần kia chính người đảm nhận cốc chủ Ám Dạ đệ nhất,hắndùng huyền thiết đúc ra bốn mươi chín mảnh ghép của bản đồ, chia ra cho những người tài năng đáng tin, ước định với bọn họ: người nắm giữ lệnh bài này, phải bảo vệ Đại Dạ.

Từ đó, Tộc Thiên Mật liền bắt đầu thu thập lệnh bài Ám Dạ, mấy trăm năm nay chưa bao giờ từ bỏ, đến thời của Thái hậu Đoan Mật, tấm bản đồ trong tay chỉ còn thiếu bốn mảnh bản đồ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

mộtkhi bốn mảnh lệnh bài này rơi vào tay Thái hậu Đoan Mật,mộtlần nữa Thánh địa Thiên Mậtsẽxuấthiện. Mặc dù Thánh Địa kiakhôngcó sức mạnh thần bí như trong truyền thuyết, Thái hậu Đoan Mật cũng có thể mượn điều này lung lạc những kẻ cuồng si trong tộc, làm ra chuyện điên cuồng hủy thiên diệt địa, lật đổ thiên hạ.

"Ngươi nghĩ nên làm thế nào." Trần Ngộ Bạch trực tiếp hỏi.

"Tasẽđưa lệnh bài này cho Tần Tang, " Lý Vi Nhiênnhẹgiọngnói, "Xin Quốc sư đại nhân nghĩ cách cứu đứa bé kia ra." Cho dù là minh chủ võ lâm, cao thủ trong cung cũng nhiều như mây, điện của Thái hậu Đoan Mật lại càng sâu.

Trần Ngộ Bạch trầm ngâm, chợt nở nụ cười: "Cố Minh Châu...... năm đó vẫn mạnh mẽ như thế."

Lý Vi Nhiên cũng cười, tròng mắt đen như nước hồ thu mở to lại thủy chung chưa từng mang theo vui vẻ, "Nữ nhân Tộc Thiên Mật, đều như thế."

Trái tim Trần Ngộ Bạchhiệnlênmộtđôi con ngươi trong suốt sáng rỡ.

"Được, tasẽcứu đứa bé kia ra."hắnđáp ứng.

**

Còn hai canh giờ nữa mới đến giờ đổi gác trong cung, Trần Ngộ Bạch "thuận tiện"đingang qua phủ Trấn Nam Vương.

hắnchưa được gặp nàng kể từ ngày ra khỏi Đại Lý Tự.hắncũngkhôngnóiđược là vì sao, ngay cả khi nhìn thấy nàng trong mộng cũng cảm thấy cho dù trăm lời vạn chữ cũngkhôngthốt đượcmộttừ.

hắnnhẹnhàng phi thân vào trong viện Lang Hoàn hiên, trong nhà đèn sáng, có tỳ nữđangdỗ nàng uống thuốc: "Tiểu thư ngoan, mấy ngày nay người ho khankhôngdứt, Vương Phi nương nương rất đau lòng!"

Trần Ngộ Bạch nhướng mày, ngay sau đó nghe đượcâmthanh thiếu nữnhỏcủahắnhữu khí vô lựcnói: "Ngươi để đóđi,mộtlát nữa tasẽuống."

Tỳ nữ kia dường như nóng nảy, hù dọa nàng: "Nếu tiểu thư cònkhôngchịu uống, nô tỳsẽbáo với Vương Phi nương nương!"

Trần Ngộ Bạchkhôngthấy được cảnh trong nhà, chỉ nghe đượcâmthanh lạch cạnh, giọng nàng sau khi uống thuốc cũng khó chịu mấy phần: "Ta uống xong rồi, ngươi đừngnóivới mẫu thân!"

mộttỳ nữ cũng có thể hù dọa nàng, trong lòng Trần Ngộ Bạch cực kỳkhôngvui, ngón tay búng khí điểm huyệt ngủ của tỳ nữ bưng chénkhôngchịuđikia, tỳ nữ ngã xuống đất, Tiểu Ly giật mình,hắnlại co ngón tay bắn mở cửa sổ phía nam, cau màynóivới người trong nhà: "Là ta."

Tiểu Ly ngẩn người, đứng dậy đỡ tỳ nữ kia dựa vào tường trước, rồi mớiđiđến bên cửa sổ: "...... Sư phụ."

"Đưa tay ra."hắnbước hai bước, đứng trước cửa sổ, cất giọng lạnh lùng.

Tim Tiểu Ly thình thịch, đưa tay ra ngoài.

Còn tưởnghắnmuốn làm gì, ai ngờ chẳng qua chỉ là bắt mạch cho nàng.

Ánh mắt vốn lộ ra mong đợi lập tức tối xuống.

Trần Ngộ Bạch chẩn mạch tỉ mỉ, xác nhậnkhôngcó gì đáng ngại, chậm rãi buông ngón tay ra.

"Sư phụ......" Nhìnhắngần như vậy, nhịp đập trong tim Tiểu Ly càng thêm mạnh mẽ, "Dần dần nảy sinh tình cảm...... là thích nhau sao? Người thích Tần Tang tỷ tỷ sao?"

"khôngthích." Sư phụ nhà nàngkhônghề nghĩ ngợi, lạnh lùng đáp.

Đôi con ngươirõràng trong suốt lập tức sáng lên, bên trong giống như được đốt hai chùm pháo hoa.

Nàng vô cùng vui mừng, nhưng sâu bên trong lại thấykhôngnên, dù sao chính nàng cũng thích Tần Tang tỷ tỷ.

"Vậy......" Nàng suy nghĩ hỏi: "Sư phụ từng lập thề ước cùng Tần Tang tỷ tỷ sao?"

hắntừng dặn dò nàng,khôngcho lập thề ước cùng người khác, vậyhắnthìsao?

Trần Ngộ Bạch vốnđangtận tâm suy nghĩ nên dùng mấy vị thuốc nào mới có thểkhôngđắng lại hết ho, nghe lời này ngẩng đầu nhìn nàngmộtcái.

Tiểu Ly trơ mắt nhìnhắn, chờ đáp án.

"Thề ước gì?"hắnchợt nghiêng người đến gần, hônnhẹnhư chuồn chuồn lướt nước lên môi nàng, "Cái này sao?"

Kỷ Tiểu Ly thấy hoa mắt, hơi thở mát lạnh của nam tử thoáng qua, chỉ chừamộtchút ấm áptrênmôi.

Lành lạnh, lại nóng nóng.

Ngẩng đầu nhìn sư phụ nhà nàngđãđứng cách xa hơnmộtbước, thần sắc còn lạnh tanh như vậy, nhưng nàng càng nhìn càng cảm thấy dịu dàng thân thiết.

"Sư phụ, tới đây!" Dũng khí trong lòng nàng tăng lên gấp bội, tay ngoắc ngoắchắn,nhỏgiọngnói.

Trần Ngộ Bạchđivề trướcmộtbước, hai tay nàng chống cửa sổ dùng sức nâng thân thể ra ngoài, răng môi dùng sức đụng vàohắn.

Nàng quả thực là cả người nhào tới, hai tay Trần Ngộ Bạch vịn bả vai nàng tránh để nàng té xuống,trênmôi tất nhiênkhôngthể tránh để nàng đụng vào.

Nha đầu ngu ngốc! Trần Ngộ Bạch bị đụng trúng môi, trong miệng tràn đầy tanh ngọt, lại dính vào mùi thuốc nàng vừa mới uống, cả người lâng lâng, trong lòng lại mắng thầm.

Nửa người nha đầu xuẩn ngốc treo ngoài cửa sổ, đượchắnđỡ, cười híp mắt nghiêng đầu nhìnhắn.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch lập tức trở nên đặc biệt thỏa mãn, tỉ mỉ thưởng thức mùi thuốc trong mùi máu tươi, cũngđãnghĩ ra phương thuốc hết ho lạikhôngđắng.

Thả nàng vào lại bên trong cửa sổ,hắnvịn bả vai nàng,nhẹgiọng nghiêm nghịnóivới nàng: "đãđần như vậy, lại còn suy nghĩ lung tung. Tần Tang quá thông minh, ta đây......khôngthích thông minh."

Trai tàigáisắc hôm đó, cảnh tượng ‘quầnanhtụ hội’ rơi vào trong lòng Kỷ Tiểu Ly, khiến mấy ngày nay ngày ngày nàng sống khó an. Lúc này nghehắnnóinhư vậy, nhất thời lo lắng trong lòng nàng tan biến hết.

Đúng vậy! Mặc dù nàngkhôngthông minh, xinh đẹp bằng Tần Tang tỷ tỷ, nhưng nếu so về độ ngốc, nàng nhất địnhsẽkhôngthua! (

LPH: ngốc cũng tự hào ()? bó tay!

)

"Sư phụ, ngườithậttốt!" Nàng cảm động nhòa lệ, cả người tràn đầy tự tin!

Trần Ngộ Bạch hài lòng gật đầumộtcái, buông nàng ra, "Tađi. Mấy ngày nữasẽtrở lại thăm nàng."nóixong còn chưa yên lòng, ngón tay hơi lạnh dừngmộtchúttrênmôi nàng, "Ngoan ngoãn."

Kỷ Tiểu Ly hài lòng gật đầu, nằmtrêncửa sổ nhìnhắnrờiđi, áo lụa màu đen lướt qua dưới ánh trăngtrênbầu trời tiểu viện, ánh trăng cũngkhôngđẹp mắt bằng sư phụ của nàng.

Nàng rất nghe lời,thậtngoan ngoãn, mấy ngày cũngkhônggây họa, ngay cả Vương Phi nương nương cũng hiếm khi khen nàng như thế.

Nhưng còn chưa tới ngày sư phụ đến, tiền tuyến Tây Lý truyền đến chiến báo: Kỷ Nam dẫn quân Kỷ gia đại chiến với đại quân Tây Lý,mộttrận toàn thắng!

Tin tức phấn chấn lòng người như thế, phủ Trấn Nam Vương lạikhôngcó chút vui mừng.

Chỉ vìmộthàng chữ cuối cùngtrênchiến báo, chỉmộtcâu ít ỏi: phó tướng Kỷ Đông của kỵ binh dũng mãnh, c·h·ế·t trận.

**

Tác giả có lời muốnnói: Đại hoàng tử điện hạ cùng Thiên Mật sứ tiền nhiệmsẽkhôngviết tỉ mỉ trong quyển này, nếu thích, có thể xem lời hai bọn họnóikhi gặp nhau ——Nếukhôngvì còn muốn trở lại bên cạnh chàng, thiếpđãsớm đầu hàng số mạng ——

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43