Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42


"Đại hoàng tử bị hàn độc nhiều năm, độc kiađãthấm vào máu, thần...... cũng chỉđimộtnước cờ hiểm." Giọng Quốc sư đại nhân thành khẩn, vẻ mặt chân thànhnói.

Người bệnh ngơ ngác ngây ngốctrêngiường mới vừa nghe tin tức Quốc sư đại nhân bị tống vào ngục liền sửng sờ nằm đó.

Quốc sư trẻ tuổinhẹphủi áo bào mỏng màu đen, cong môi khẽ mỉm cười.

Ánh sáng trong đôi mắt tím còn lợi hại hơn ánh đao, đường cong duyên dáng của đôi môi mỏng mímthậtchặt, lúc này sát ýtrênkhuôn mặt tuấn mỹ nhàn hạ tăng vọt, tôn lên ánh sáng mặt trời sắc bén chiếu lên làn tóc tím, xa xa có thể thấy được khí thế của thiếu niênanhhùng dũng cảm kiên cường của kinh thành năm đó!

hắngiương mắt nhìn về ngườiđangvừa cười vừa ho khankhôngngừng, "Mộ Dung Lỗi, ngươi quảthậtđãtàn phế rồi."

"Người bị hàn độc bảy năm, ban đêm Đại hoàng tử điện hạkhôngthể yên giấc, hay là còn tự nhận là người tình ý sâu nặng?" Ngón tay Trần Ngộ Bạchnhẹbúng lên thân đao sáng như tuyết, lạnh lùng cườimộttiếng, "Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa đến mức độ như ngươi, có thể diện gì mà cả ngày bày ra bộ dạng tình ý sâu nặng?"

Quốc sư đại nhânkhônggiống đại thần bình thường, Đại Lý Tựkhôngdám thờ ơ, phòng giamthậtsạchsẽ, ngay cảmộtcọng rơm cũngkhôngcó, Quốc sư đại nhân lẳng lặng đứng dưới cửa sổnhỏbên tường, ánh trăng rọi thành hình vuông lên nền đất bên chânhắn. Cho dù bị giam ở nơi thế này,hắnvẫn là nhân vậtkhôngyêukhônggiận như tiên giáng trần.

**

**

Sư phụ vừa cười!thậtlà xinh đẹp!

Trần Ngộ Bạch vẫn khẽ mỉm cười như vậy, ngón tay thon dàinhẹnhàng b*n r* —— chém phá ánh đao bén nhọn thành mảnhnhỏ,mộtđao mạnh mẽ như sấm sét của thiếu niênanhhùng dũng cảm kiên cường ở kinh thành năm đó...... Lại bị đ·ạ·n khí do ngón tay dàinhẹnhàng b*n r* ép lệchđi!

Thái hậu Đoan Mật ngồi trong ghế dựa Bát tiên trướchắnchừng mười bước,trênmặt hoa xinh đẹp như vẽkhôngcó nét tươi cười, giọngnóilạnh băng: "Quốc sư đại nhân có biết mạng của Đại hoàng tử như chỉ mành treo chuông, đến nay vẫn chưa tỉnh?"

Trong kinh thành như nổ tung oa, trong cung ngoài cung, đầu đường cuối ngõ đều bàn luận chuyện này.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch giật mình, cửa sắt khép hờ của phòng giam "két"mộttiếng,hắnquay đầu nhìn lại —— quả nhiên!

"A......" Mắt tím xinh đẹp của Thái hậu Đoan Mật hơi nheo lại, hai tay được bảo dưỡng thỏa đángnhẹnhàng vỗ vỗ, "Dẫn người tới!"

"Sư phụthậtcho phép ta luyện đan sao?sẽkhôngtức giận sao?" Nàng liên tục xác nhận.

Tuyến đường mà công chúa Diễm Dươngnóinàngđãnhớthậtkỹ, đè hai túi đ·ạ·n Phích Lịch tràn đầy bên hông, nàng hả lòng hả dạ chạy về hướng Đại Lý Tự.

Bên cạnh thái hậu Đoan Mật, lúc này Thiên Mật sứ dáng vẻ khuynh thành thấp giọng thưa: "Đúng là thầnđãcầu xin Quốc sư đại nhân, giải độc cho Đại hoàng tử."

Trời vừa sẩm tối, nàng uống thuốc xong liền nằm xuống, thuốc kia có hiệu quả an thần dưỡng khí, tỳ nữ cũngkhôngnghĩ ngợi nhiều.

Dưới chân Trần Ngộ Bạch lạikhôngđộng chút nào, tán thưởng thanh đao trong tay, ngay cả giọngnóicủahắncũng vẫn trong trẻo lạnh lùngkhôngnhanhkhôngchậm: "Đại hoàng tử điện hạ mang hai dòng máu của Mộ Dung và tộc Thiên Mật, được trời ưu đãi, hẳn là cũng khó có thể tự xử lý? Nếukhôngcó đại hoàng tử điện hạ, Tộc Thiên Mật cũngkhôngdám can đảm mưu đồ ngôi vị hoàng đế. Trong lòng Đại hoàng tử điện hạ lại nghĩ đến thiên hạ Đại Dạ của nhà Mộ Dung, bản thân cũngkhôngkhỏi có ý gánh vác hy vọng xa vời của Tộc Thiên Mật, tình thế khó xử, lòng thamkhôngđáy, là bất trung bất hiếu. Lệnh bài Chu Tước làmộttrong năm đại lệnh bài, nếu Đại hoàng tử điện hạđãlấyđi, cả đời này liền chấp chưởng lệnh bài, bảo vệ thiên hạ, nhưng Đại hoàng tử điện hạ lại bởi vì tư tình nhi nữ mà chuyển tặng nóđi, chẳng quan tâm đến, là bất nhân bất nghĩa."

Sư phụ...... Tối hôm qua mới vừa đến thăm nàng mà!

Trần Ngộ Bạchkhôngxuấtmộtchiêu, chỉ lùi lại mười bước!

Sau đóhắnvung tay ra, đưa bàn tay vào trong ánh đao đầy trời kia!

Sau đó thân hìnhhắnchợt lóe, cũngkhôngthấy ánh đao vung lên thế nào, phảng phất chẳng qua chỉ làmộtcái chớp mắt, ánh đao màu trắng cùng bóng dáng màu đen chợt lóe cực nhanh,hắnđãđứng tại chỗ, đao cũng vẫn còn trong tayhắn.

Muốn, c·h·ế·t!

Trần Ngộ Bạch vội vàng phất tay áo thối lui!

Bất quá chỉ như thoáng qua, Mộ Dung Lỗi mất đao, giữa ánh ánh chớp ánh lửa,hắntungmộtchưởng về phía ngực Trần Ngộ Bạch!

"Cái gì?" Đại hoàng tử rất hăng hái cười hỏi.

Cuối cùng sư phụ mặt đen rờiđi, Tiểu Lykhôngbiết tại sao, nhưng nàng biếthắnlại mất hứng.

"Con hỏi làm gì? Chẳng lẽ con muốn cướp ngục?" Công chúa Diễm Dương cảm thấy buồn cười, muốn trêu đùa nàngmộtchút,thậtsựnóivị trí Đại Lý Tự cho nàng.

Trần Ngộ Bạch xoay người lại, chậm rãi giơ tay lên, giơ ra chohắnta xem đao trong tay áo mình.

hắndồn lực tungmộtđòn, Trần Ngộ Bạch cũngkhôngnương tay, hai người cứng đối cứng tung lực chạm nhaumộtchưởng, Mộ Dung Lỗi bay ngược lui về phía sau hai bước, sau khi đứng lạikhôngnhịn được ho khan hai tiếng, sau đó,hắnlại nở nụ cười!

Trong lập luận của Kỷ Tiểu Ly: đây là hợp tình hợp lý!

Chương 42

Sau đó sư phụ dùngmộtloại ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng, nàng bị ánh mắt này nhìn, nhịp tim...... giống như Tiểu Bạch đột nhiên nhảy lên lúc bay ra vậy!

"Lần sau."

Trấn Nam Vương phi cẩn thận suy đoán, chính là sau khi Quốc sư đại nhân giải độc cho Tiểu Ly, bà chần chờnhẹgiọngnói: "Muộinói...... Có phải độc của Tiểu Ly...... là do Đại hoàng tử hạ?" Mấy ngày nay phủ Trấn Nam Vương luôn luôn tra xét chuyện Tiểu Ly trúng độc, từ nha hoàn bên người tra xét sinh hoạt hàng ngày,mộtchút đầu mối cũngkhôngcó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tang Tang, " Thái hậu Đoan Mật cười vô cùng mềm mại, "Ngươi muốnnóigì?"

Thái hậu Đoan Mật vốn làđangcẩn thận tỉ mỉ xem xét mặt mũi nàng, nghe vậy đứng hình, tay xoa lên tóc đen mềm mạitrênđầu nàng, thở dài: "......thậtđáng tiếc......"

Trần Ngộ Bạch thu đao khép trong tay áo, bước ra ngoài mười bước, chợt dừng lại: "Đúng rồi, vừa rồi cómộtchuyện, Đại hoàng tử điện hạđãnóisai."

Chờ tỳ kkhi nữđira ngoài, tiểu viện tắt đèn, Kỷ Tiểu Ly bò dậy mặc xong quần áo, yên lặng từ sau cửa sổ lật mình ra ngoài.

NghenóiThái hậu Đoan Mật giận tím mặt, giao trách nhiệm cho hoàng đế hỏi tội tống lao Quốc sư đại nhân, hoàng đếđãgiao Quốc sư đại nhân cho Đại Lý Tự điều tra.

"Ta tức giận nàngsẽkhôngluyện?" Sư phụ lộ vẻ rất khinh thường hỏi ngược lại.

Tay bà ta vừa nhấc lên, tay áo rộngtrêntrường bào màu đen của Trần Ngộ Bạchđãkhônggió mà tung bay, đứng ở chỗ tối, Tần Tang vội vàng bước người ra: "Thái hậu nương nương!"

Mộ Dung Lỗi nhìn máu nóng cuồn cuộnkhôngngừng phun ra trước ngực mình, cười lớn ngãtrênmặt đất.

Quảthật, lúc ấy mọi người trong phủ vì sợ hãi ánh đao kia mà chỉ có thể nhìn xa xa, nhưng rất nhiều người đều thấy được: là Đại hoàng tử ra tay với Quốc sư đại nhân trước.

Mắt tím của Đại hoàng tử lạnh lùng nhíu lại,khôngchút lưu tình chém xuốngmộtđao!

‘Đao phong’ lệch hướng, chém tới về phía trước đầu vai của Quốc sư đại nhân, ngón tay Trần Ngộ Bạchnhẹnhàng giơ về phía trước, bắn về phía cổ tay Đại hoàng tử.

Lúc này trong phòng giam Đại Lý Tựđangđèn đuốc sáng choang, Thái hậu Đoan Mật giá lâm, đám người có liên quan đều tránhđi, chỉ có Thái hậu nương nương và Thiên Mật sứ ở trong phòng giam,đangthẩm vấn Quốc sư đại nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đừngnóisư phụ bị nàng chọc giận đến mức chém người, bất kể là vì điều gì, chỉ cầnhắnbị người bắt, nàngsẽphảiđicứuhắn.

"Nếu tathậtsựmuốn lấy máu củamộtngười,sẽlấy như thế này." Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười dịu dàng, cầmmộtmảnh khăn lụa đen thêu hoa văn hình mây bằng chỉ vàng lau tay nhất, ném cùng với đao xuống bên chânhắn.

"Còn nữa, " cuối cùng Trần Ngộ Bạch nâng ánh mắt, khóe miệng còn cong lên nụ cười lạnh lùng, "Đao pháp của người nắm giữ Chu Tước, bất quá cũng chỉ như thế."

Sừng tê lớn như vậy rất hiếm có, huống chi lại là sừng tê giác hương! Tiểu Ly thíchkhôngbuông tay, nghe lời củahắnlại thở dài tiếc nuối,nóivớihắnbiết: "Vương Phi nương nươngkhôngcho luyện đan! Trước khi chưa tìm được người hạ độc liềnkhôngcho luyện!"

Tâm tình Tiểu lyđangcao hứng, bị lời củahắnchận trở lại mà vẫn cười híp mắt nhìnhắn.

Đêm khuya Quốc sư đại nhân xông vào phủ đệ của Đại hoàng tử,mộtđao chém đứt bốn xương sườn của Đại hoàng tử điện hạ!

Nàng tên là Kỷ Tiểu Ly, nhưng "Ai gia" ở nơi nào? Làm sao đểnói?

Mộ Dung Lỗi đặt nắm tay lên môi,khôngnhịn được vừa ho khan vừa nở nụ cười.

Nàng chạy từ cửa sau ra ngoài, bởi vì Kỷ Đông Nam Tây Bắc thường mang theo nàng chạy từ nơi đó ra ngoài chơi, bọn thị vệ trực đêm cho dù nhìn thấy nàng cũng chỉ biết làm nhưkhôngnhìn thấy.

"Nàng rất muốn nhìn thấy ta?"

"Vậy rốt cuộc là tại sao Quốc sư đại nhân ra tay chém Đại hoàng tử bị thương nặng như thế, cái này hẳn là phải biết chứ?!" Thái hậu Đoan Mật tức giậnnói.

Trong lòng Tiểu ly nghĩ mãikhôngra khổ sở hít thởkhôngthông, ổn định hô hấp hỏi công chúa Diễm Dương: "Công chúa nương nương...... Đại Lý Tự ở đâu?"

Nụ cười Trần bên mép Ngộ Bạch mới vừa rồi, giờ phút nàykhôngcòn sót lại chút gì, ánh mắt cũng lạnh ba phần.

Mắt tím nhất thời dâng tràn sát khí, ánh đao đầy trời càng tăng lên, trường bào màu tím đắt tiền phần phật ra gió,mộtđao có thểnóilà tươi đẹp, dồn hết sức bổ ra, ‘đao phong’ xuyên quakhôngkhí, lại mơ hồ nghe có tiếng rồng gầm!

Vò rượu trong tay Mộ Dung Lỗi "rôm rốp"mộttiếng rơi nát bấytrênmặt đất,hắnta nhíu mày nhìn Quốc sư đại nhân, lại cúi đầu nhìn trước ngực mình ——hắncườimộttiếng,mộtvết đaothậtdài đột nhiên nứt ra,mộtngụm máu lớn phun ra xa chừng mười bước!

Nhưng mà, đêm đó nàngthậtsựđãđi.

Sau mười bước, phía sauhắnđãlà tường, trước mặt là ánh đao mạnh mẽ như gió bão của Đại hoàng tử,hắnđãkhôngthể lui được nữa.

"Xin nương nương cho bẩm: con và Quốc sư đại nhân...... Hai người chúng con nảy sinh tình cảmđãlâu. Bởi vìkhôngđành lòng mỗi tháng con phải lấy máu duy trì Đại hoàng tử điện hạ mà Quốc sư đại nhân mới có thể sốt ruột giải độc cho Đại hoàng tử điện hạ như thế!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mắt tím của Mộ Dung Lỗi nhíu lại, vừa khoát taythìloan đao trong tay áođãxuất ra, ánh đao như cuồng phong cuốn bay tuyết đập vào mặt!

"Thầnkhôngbiết."

Chẳng lẽ là vì nàng chọchắntức giận, dưới cơn nóng giận sư phụ chém Đại hoàng tử điện hạ?!

Mặc dù từnhỏKỷ Tiểu Ly làmộtkẻ rất giỏi gây họa, nhưng lại nhát gan như thỏ, ngay cả Trấn Nam Vương phi cũngkhôngnghĩ tới nàngsẽthậtsựđicướp ngục.

"Dạ!" Tiểu Ly thànhthậtgật đầu, "Lần sau tới mang Long Tiên Hương cho ta đượckhông? Trong sáchnóisừng tê giác hương hợp với Long Tiên Hương tạo thành mùi thơm ba ngàykhôngtan!"

Cổ tay tái nhợt thon gầy bị đau co rụt lại, đao rơi vào trong tay quốc sư trẻ tuổi.

Beta: Lam Phượng Hoàng

Trấn Nam Vương phi thở dài —— cũng...... đúng là như vậy!

"Đao pháp của Đại hoàng tử điện hạthậtcao!" Giọngnóitrong trẻo lạnh lùng của Quốc sư đại nhânkhôngloạn chút nào trong ánh đao bén nhọn: "khôngbiết năm đó Đại hoàng tử điện hạ lấy Lệnh bài Chu Tướcđi, có phải chỉ với việc thắng cốc chủ Ám Dạ cốc bằng loạt đao pháp này?"

Hai thái giám, vặn vẹo đẩy thiếu nữnhỏcủahắnvào.

hắnmang đến cho nàngmộtcái sừng tê, rất lớn rất đẹp.hắncòn đứng ngoài cửa sổ, cách cửa sổ mở,hắnlạnh mặt chắp hai tay ở phía sau, cất giọngthậtthấp trầm trầmnóivới nàng: "Căn nhànhỏbằng Lưu ly bị ta lỡ tay làm bể, cái này coi như thường cho nàng. Đây là sừng tê giác hương, mài mịn có thể làm thuốc, cầmđiluyện đanđi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tại sao có thể như vậy?!

Đại hoàng tử cười ha ha, cắp vò rượu bên chân lên, cũngkhôngđể ý vị máu tanh ngọt do ho khan nơi cổ họng, ngửa đầu thoải mái mãnh liệt trútmộtmộtngụm.

Sư phụ dường như bất đắc dĩ thở dài,nói: "Tađiđây."

Trong lòng nàng nhất thời có mấy phầnkhôngnỡ, hỏihắn: "Lúc nào sư phụ trở lại?"

Trong phủ Trấn Nam vương, công chúa Diễm Dươngđangnóiđến chuyện gần đây gây dư luận xôn xao này, chậc chậc kỳ quái: "Tỷ tỷ ngườinóixem, Quốc sư đại nhânđangyênđanglành, chạyđichém Đại hoàng tử làm gì? Hai người kiamộtkiêu ngạomộtđiên cuồng, vì chuyện gì mới có thể đánh nhau đến thế?"

Edit: Thanh Thanh

"Lần sau là khi nào?" Tiểu Ly chấp nhất hỏi.

"Giải độc?" Thái hậu Đoan Mật cười lạnh: "Cho dù giải độc phải đổ máu, cũngkhôngđến mức phải chặt đứt bốn xương sườn củahắnchứ!"

"Trấn Nam Vương tự mình vào cung, cầu xin Bổn cung phái Thiên Mật sứđicứu dưỡng nữ củahắn. Sau đó Quốc sư đại nhân liền đả thương Đại hoàng tử điện hạ. Giải độc? A...... Các ngươi làm như ta là lão hồ đồ?" Thái hậu Đoan Mậtđitới trước mặt Kỷ Tiểu Ly, cười đến hết sức dịu dàng lương thiện, hỏi nàng: "nóicho ai gia: tên ngươi là gì?"

"Làm sao có thể?! Nếuthậtsựdo Đại hoàng tử hạ độc, Quốc sư đại nhân hẳnsẽbáo cho chúng ta, chẳng lẽ chúng ta có thể dung thưa cho Đại hoàng tử sao? Huống chi ——" công chúa Diễm Dương liếc nhìn người bệnh ngơ ngác ngây ngốctrêngiường, bĩu môi, "Đại hoàng tử hạ độc nàng làm gì chứ? Đúngkhông!"

Kỷ Tiểu Ly cũngkhôngla to kêu sư phụ cứu nàng! Thậm chí nàngkhônghề giãy giụa, bị người khóa chặt hai tay mang vào, ánh mắt nàng tìm đượchắntrước tiên.

Bà ta đẹp đẽ quí phái tao nhã, Kỷ Tiểu Ly nhìn bà ta, cẩn thận hỏi: "‘ai gia’ ở đâu?"

"Lúc ấy Đại hoàng tử điên loạn, thần nhất thời ra taykhôngkịp phân nặngnhẹ, hôm nay cũng vô cùng hối hận." Quốc sư đại nhânkhôngnhanhkhôngchậm thở dài, có chút tiếc nuốinói.

Lúc này Mộ Dung Lỗi đâu còn có chút thái độ say rượu lã lướt nào! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc ấy Kỷ Tiểu Ly nghe xong cao hứng đến cỡ nào! Vui mừng trong lòng kia, dường như cũngkhôngphải vì có thể luyện đan, nàngkhôngnghĩ ra rốt cuộc là vì sao lại cao hứng như thế, nhưng nàng quả thực càng ngày càng mong đợi sư phụ đến cưới nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42