Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40
đitheo sư phụ quả rất tốt! Đây nhất định là quyết định thông minh nhất đời nàng!
Mộ Dung Lỗi nhìn hai bình thuốctrênbàn kia, nở nụ cười, ngay sau đó miễn cưỡng vỗ taymộtcái.
Chương 40
"Vậy ta muốn sừng Kỳ Lân!" Thiếu nữnhỏhưng phấn, khoa tay múa chânnói: "Trong sáchnóisừng kỳ lân vô cùng chắc chắn! Sư phụ cho tamộtcáiđi! Nếu có thể màinhỏ, nhất định có thể luyện thành đ·ạ·n Phích Lịch rất lợi hại! Nếu màikhôngbể ta liền làm thành chủy thủ! Nhất định chém sắt như chém bùn!"
Nàng có thứ gì đó có thể khiếnhắncao hứng sao?thậttốt quá!
Mặc dù Mộ Dung Lỗi điên điênkhôngra hình dáng gì, cũng vẫnnóilà làm, miễn cưỡng duỗimộtcánh tay chohắn, đểhắnchẩn mạch.
Thứ mà gần đây thích sao...... gần đây thích nhất ——khôngnghĩ được nữa!
Trần Ngộ Bạch vừanóivừa ăn liên tục hai viên thuốc, chân khí bên trong lại vẫn chưa thoải mái, rượu mạnh trong thân thể phảng phất như lửa đốt,hắncau mày nhắm mắt lại từ từ điều tức.
Nếuhắncó thể chế biếnmộtphương thuốc giải được hàn độc của Đại hoàng tử, vậy thuốc đó cũngsẽthay thế được thuốc viên mà Tần Tang cho Tiểu Ly ăn mỗi tháng. Cho nên, mới vừa rồi lúc Đại hoàng tử vịn vào vò rượu,nhỏmáu vào trong,khôngphảihắnkhôngnhìn thấy, bất quá chỉ tương kế tựu kế mà thôi.
Người Thiên Mật, quả nhiên đều là kẻ điên...... Trần Ngộ Bạch vận khí điều tức, trong lòngâmthầm tức giận mắng nhiếc.
Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Ngộ Bạchđangluyện kiếm trong viện, lão quản gia bước nhanh tớinói: phủ Trấn Nam Vương phái người phi ngựa báo lại —— Tiểu Lycônương đột nhiên bệnh nặng, ngự y cũngkhôngcó cách nào, trước mắtkhôngthể chữa trị......
Nghiêm túc hồi tưởng, mặt thiếu nữnhỏđỏ lên.
Cũngkhôngphải thân thể khó chịu quá mức, trước kiahắntừng bị thương còn nghiêm trọng hơn lần này rất nhiều, nhưng khi đókhôngcó ai để nhớ thương,hiệntại......hiệntạihắnmong muốn có nàng ở bên cạnh!hắnnằm xuống từ từ nhắm hai mắt, mặc kệ nàng ngạc nhiên hỏihắnlàm sao vậy, vòng tới vòng lui bên cạnhhắnmà nghĩ cách.
"Chỗ công chúa nương nương cũng cómộtkhối Lưu Ly, nhưngkhôngxinh đẹp bằng cái này!" Kỷ Tiểu Ly tiếp tục cảm thán.
Trần Ngộ Bạch ngồi lẳng lặng trong chốc lát, đứng dậy đóng cửa sổ, đứng bên cửa sổ nhìn trăng tròn xa xatrênbầu trời, lại ngẩn ramộtlát, thở dài.
"Hàn độcđãvào máu, ưu tư dồn nén khiến bệnh nặng thêm." Quốc sư đại nhân lạnh lùngnói.
Khoảng cáchthậtgần, liềnkhôngcảm thấycôđơn.
hắnđãđồng ý, tiểu nha đầu liền rộng lượngkhôngquan tâm đến hiềm khích lúc trước, còn cười híp mắt hỏihắn: "Sư phụ thích gì?"
hiệntại...... Ừ, cuối cùnghắncũng có thứ gì đó màhắnthích.
"Đổi thứ khác." Trần Ngộ Bạchkhôngkhỏi phát giận với nàng, lại bỏ thêmmộtcâu: "Đổimộtthứ nàngđãtừng thấy." Như vậy cũng còn chưa đủ —— "Đổimộtthứ nàngđãgặp mấy năm gần đây."
Quả nhiên Kỷ Tiểu Ly rất thích!
Nàng cầm trong tay xoay qua lật lại nhìn ngắm, ánh mắt cũngkhôngdờiđi,khôngngừng thán phục: "Cái này nhìnthậtđẹp! Người xem! Bên trong còn có bàn ghế!"
Trần Ngộ Bạch vuốtnhẹngón tay lên nàng, lạnh mặt "Ừ"mộttiếng, "Nàng có thể cho."
Trần Ngộ Bạch hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay nâng cằm nàng lên, trong lòng nhộn nhạo khó nhịn...... cuối cùng đành dằn lại.
Quốc sư đại nhân tràn đầy lòng tin lại như nước chảy mây trôi gật đầu.
Loại này trò chơinhỏnày giữa hai người quảthậtchỉ có thể coi là "Lễ mọn". Nhưng loại Thất thải Lưu Ly chỉ có Sala quốc làm được, quý báu hiếm có, huống chi còn điêu khắc khéo léo như vậy, có người nhất định thích —— Trần Ngộ Bạch cám ơn Đại hoàng tử, nhận.
Dĩ nhiên, mặc kệ nàng hônhắnhay nhìnhắn,hắncũngsẽnghiêm mặt làm bộ như rấtkhôngbình tĩnh.
Beta: Lam Phượng Hoàng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khó trách có ngườisẽđốt lửa trêu đùa chư hầu, trong lòng Quốc sư đại nhân lúc này cũngkhôngyên.
"Thế nào?" Đại hoàng tử nhíu mày quan sát Quốc sư đại nhân, trong nụ cười phách lốikhôngkhỏi mang ý châm chọc.
Bất kể làthậtlòng hay tạm thích ứng, nàng giao tiểu muội muộiyêumến nhất chohắn, Trần Ngộ Bạch cảm kích nàngthậtlòng. Cho nên chút vướng bận này,hắnnguyện ý thành toàn.
Rốt cuộc vẫn còn say.
Trần Ngộ Bạch vốn chỉ cảm thấy rất khéo léo mà thôi, hôm nay thấy nàng thích như vậy, trong lònghắnliền suy nghĩ:khôngphải phòng kho trong phủ cũng có mấy khối đá Lưu Ly sao, hay lấy ra làmmộtcái gì đó cho nàng nhỉ?
"Ngu ngốc!"hắntrầm giọng mắngmộtcâu, thấy nàng trợn tròn hai mắt nhìn mình lom lom, lại cảm thấy rất buồn cười, cố gắng lạnh giọng: "Được, ta biết rồi."
Xa hơnmộtchút —— "Ta thích sư phụ mặc quần áo ta làm!" Nàng nghĩ xong.
hắnnhìn nàngmộtcái, hỏi ngược lại: "Nếu tanói, nàngsẽcho ta sao?"
hắn......khôngthích gì cả. Kể từ khi hiểu chuyện tới nayhắnchỉ biết mình sống vì Đại Dạ, mỗi ngày vì thế mà luyện võ, tập quẻ...... Ngày qua ngày, năm qua năm,mộtngày vàmộtđời vớihắnmànóikhôngcó ý nghĩa gì, đương nhiên cũngkhôngcó gì vui thích.
Nếu có thể lừa nàng hôn mìnhmộtchútthìtốt quá......khôngcầnnóicũngkhôngcần dính chặt bên người, chỉ cần nàng nhìnhắn,hắnliền hài lòng.
Tần Tang nhìn dáng vẻ khó chịu củahắn, thở dài tự đáy lòng,nói: "Quốc sư đại nhân dụng tâm lương khổ...... Đa tạ!"
Mặc dùhắnuy h**p muốn độc c·h·ế·t nàng, còn ép nàng gọi Tiểu Bạch là ngu xuẩn, nhưng buổi tối đó nàng đứngtrênbậc thangthậtcao nhìnhắn, thấy trong ánh mắt củahắncómộtluồng ấm áp.
Trần Ngộ Bạch nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩmộtchút.
**----------
Quốc sư đại nhân say rượu, ở trong gió đêm cùng ánh trăng trước cửa sổ híp mắt mỉm cười vui vẻ......
Trần Ngộ Bạchâmthầm thở dài trong lòng.
Trần Ngộ Bạchđitới ngồi xuống bên án, cau mày nhịn xuốngmộttrận hoa mắt choáng váng, thoáng thở phàonhẹnhõm, thấp giọngnói: "Mới vừa uống rượu cùng Đại hoàng tử,hắnnhỏmộtgiọt máu vào trong rượu của ta."hắnnóigiản lược về trận đánh cược vừa rồi, "...... Nội lực mạnh mẽ của tasẽtự áp chế, chỉ là nhất thời khí huyết cuồn cuộn,khôngsao đâu."
khôngđượckhôngđược! Cái đókhôngđược!
Người ngoài cửa sổ nhìn nàng, hítmộthơithậtsâu.
Trần Ngộ Bạch đẩy ngăn tủ bí mật bên tay, lấy ra viên thuốcđãđiều chế xong trước đó,mộtlát sautrênmặthắndần dần khôi phục mấy phần huyết sắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngày cưới tasẽnóitỉ mỉ cho nàng biết."hắncất giọng nhàn nhạt bỏ lạimộtcâu, sau đó xoay người rờiđi.
Hồi lâu, cuối cùng Trần Ngộ Bạch cũng điều hòa được hơi thở, chợt mở miệng hỏi nàng: "Hài tử kia của Cố Minh Châu...... Đại hoàng tử còn chưa biết đúngkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
**
"Ngươikhôngcần cám ơn ta." Trần Ngộ Bạch yên lặngmộtlát, mở mắt, "khôngđơn thuần là vì Tiểu Ly, hàn độctrênngười Đại hoàng tử, ta nhất địnhsẽtìm cách giải chohắn. Ngươi phó thác muội muội cho ta, đây là tạ lễ của ta."
Bởi vìmộtít nguyên nhân,hắnđithậtquá nhanh,khôngdám quay đầu lại, cho nên cũngkhôngnhìn thấy: đồ nhihắnthích đứngmộtmình bên cửa sổ cười ngây ngômộtlát, sau đó ôm ngôi nhà thất thải Lưu Ly, chạy vào phòng luyện đan của nàng......
Tần Tang nghe lời này yên lặng. Trần Ngộ Bạch cũngkhôngnóinữa. Hai người này đềukhôngquennóithậtlòng với người khác, hoặc lànói—— người bọn họ nguyện ýnóithậtlòng, giờ phút này cũngkhôngở trước mặt bọn họ.
hắnthản nhiênnói: "Là ta cố ý chọc giậnhắn. Đại hoàng tử trúng hàn độc, nếu viên thuốc làm từ đơn thuốc kia của ngươi có thể chống lại, chỉ cần có thể giải được độctrênngườihắn, Tiểu Lysẽkhôngcần phải phụ thuộc vào ngươi nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mặc dù loại này cổ pháp Lưu ly này rất đẹp, rốt cuộc vẫn do người làm ra, ta có mấy khối đá Lưu Ly, sắc thái tự nhiên, sau này đưa cho nàng thưởng thức." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạtnói, "...... nàng còn thích gì nữa?"
"Đúng vậy, rất nhanh hết thảysẽthấy được kết cuộc." Tần Tang cười đến hết sức sáng rỡ, "Đêm nay được lời hứa giúp đỡ của Quốc sư đại nhân, takhôngcòn phải lo trước lo sau nữa. Cho dù như thế nào, cũng đa tạ ngươi, Trần Ngộ Bạch!"
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng giơ tay lên, nàng cườimộttiếng, áo màu tím chợt lóe, giống nhưmộtluồng ánh sáng tím xinh đẹp từ cửa sổ lướt ra ngoài.
anhmắt đồ nhi nhàhắnnhất thời sáng lên, hào hứng hỏi: "Là cái gì?!"
Mặc dù lúc Trần Ngộ Bạch tới liền tựnóivới mình đây là lần cuối cùng đến khuê phòng nàng vào ban đêm, cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ, trước khi thành thân tuyệtkhôngthể gặp mặt nàng, nhưng vẫnkhôngnhịn được, đưa tay v**t v* trán của nàng.
Mới vừa rồi vì dùng nội lực mạnh mẽ ngăn chận độc của Đại hoàng tử, lạinóimấy câu với Tần Tang, lại ăn mấy viên thuốc dùng dương áp chếâmkia,hiệnnay cảm giác say dâng trào, cả người như lửa đốt...... Giờ phút nàythậtmuốn gặp nàng.
Tựa như lúc này —— mặc dùhắnđứng dưới cửa sổ, giữa hai người cách lớp cửa sổđãmở ra, nhưnghắnnhìn nàng, nàng lại cảm thấy khoảng cách của hai ngườithậtgần.
Tác giả có lời muốnnói: Đại hoàng tử điện hạ: mặc dù ngài rất tuấn tú rất cá tính cũng rất khiến người ưa thích, nhưng mà...... Còn phiền ngài nể mặt Lục công chúa điện hạmộtchút nha!
Edit: Thanh Thanh
Nàng nằmtrêncửa sổ,mộttay cầm ngôi nhà linh lung kia,mộttay ôm ngực, mắt chăm chú nhìnhắn, có chút chần chờ hỏi: "Thích gì...... cũng cho ta sao?"
Đại hoàng tử miễn cưỡng cười,nói: "Quốc sư đại nhân có tiếng là trích tiên, sợ rằng thứ kháckhôngđể vào mắt, cái này là cống phẩm do Sala quốc đưa đến, duy nhấttrênđời, phụ hoàng thưởng cho ta, ta là kẻ phàm tục,khôngthích những thứ tiên khí Linh lung, hôm nay chuyển tặng cho Quốc sư đại nhân, xem như cảm kích Quốc sư đại nhânđãgiải độc cho ta, chỉ là lễ mọn, mong rằng Quốc sư đại nhân nể mặt mà vui vẻ nhận."
Ngày hôm sau, Trần Ngộ Bạch đúng hẹn đến phủ đệ của Đại hoàng tử.
Kỷ Tiểu Ly vừa ngẩng đầu, ánh mắt đụng vào ánh mắt dịu dàng củahắn, tim nàng chợt đập mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắncườimộttiếng, cũngkhôngnóigì, từ trong tay áo lấy ra hai bình thuốc đặt lên bàn: "Bình thuốc này để uống,mộtngày ba lượt. Bình nàynhỏmười giọt vào trong nước nóng, Đại hoàng tử ngâm trong đómộtcanh giờ. Mười ngày sau, tại hạ trở lại giải độc cho Đại hoàng tử."
Tần Tang nghe vậy im lặng hồi lâu, thở dài, khàn giọngnói: "Đại hoàng tử huynh ấy...... Ta từng nghĩ có lẽ huynh ấysẽkháng cự ngươi giải độc thayhắn, nhưngkhôngnghĩ huynh ấy lại tới mức như thế......"
Ngu ngốc —— Trong lòng Trần Ngộ Bạch cười, vô cùng dịu dàng mắng.
Tần Tang cười khổ: "hắnsay rượu cả ngày, đảo lộn ngày đêm,sẽkhôngquan tâm đến điều này. Huống chi Thái hậu nương nương bắt đứa bé kia ở trong cung của mình, tự mình trông coi, ngay cả ta cũngkhôngđến gần được."
Lập tức có người hầu cung kính đưa lênmộtmón đồ phủ vải đỏ. Mộ Dung Lỗi tự tay vạch tấm vải đỏ kia ra, phía dưới làmộtpho tượng hình ngôi nhà lớn cỡ bàn tay làm bằng Thất thải Lưu Ly Linh lung, sáng lóng lánh, tinh xảo đặc sắc, vô cùng khéo léo, hiếm thấytrênđời.
Nàng cười híp mắt nhìnhắn, lòng tràn đầy vui mừng.
Lần đóhắncắt đứt tay nàng trong vườn hoa phủ quốc sư, buổi tốihắnmặc quần áo nàng làm đứng trong sân nhận lỗi, mặc dù từ đầu đến cuốihắnkhôngnóira, nhưng buổi tối đó sư phụ phụ hòa nhã khác lúc bình thường, đêm đóhắnnhìn vào phía ánh mắt của nàng...... Làm nàng cảm thấy vui mừng.
Buông ngón tay ra,hắnlấy khăn trong tay áo lụa đen ra từ từ chà lau, "Máu của Thánh nữ Thiên Mật cựcâm, lại chỉ có thể miễn cưỡng chế trụ luồng hàn độc kia, vẫn là trị ngọnkhôngtrị gốc. Xin hỏi điện hạ: hàn độc này mạnh mẽ đến như thế, lấy võ công của điện hạ, ban đầu lúc trúng độc, hẳnsẽlập tức pháthiện, vì sao khi đókhôngdùng nội lực bức độc này ra ngoài cơ thể?"
Trần Ngộ Bạch liền hiểu: hàn độc này, quả nhiên có liên quan đến Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu xuấthiện, lệnh bài Chu Tướcsẽxuấthiện.
Đồ nhihắnthích bịhắnnâng mà hơi ngước mặt, ngây ngốc nhìnhắn.
**
"Xem ra Cố Minh Châu cũng sắp xuấthiệnrồi." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạtnói.
Kỷ Tiểu Lythậtlà đồ đệ tốt củahắn, lập tức học điều kiện hạn chếhắnvừa mớinói: "Chỉ có thể là thứ ta có thể cho!"
Tần Tang thấy sắc mặthắntrắng bệch, khóe miệng mơ hồ có vết máu, có chút giật mình hỏihắn: "Quốc sư đại nhân bị thương?!"
Cố gắng chống đỡ mà trở về phủ quốc sư, lại pháthiệncómộtngười Thiên Mật khácđangđợihắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.