Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39
"khôngphải là ngươi coi trọng nàng chứ?!" Mộ Dung Lỗi trầm giọng cười gằn, trong giọngnóikhôngthểnóihết có bao nhiêu ngạo mạn khinh thường và nhạo báng giễu cợt.
Mộ Dung Lỗi nghe vậy nhíu mày, suy ngẫm cườinói: "khôngngờ...... người như Quốc sư đại nhân, lại có thể si mê Tần Tang đến vậy, cam nguyện làm việc cho Tộc Thiên Mật!"
Tác giả có lời muốnnói: Quốc sư đại nhân ngươi nghĩ nhiều rồi, cũng nghĩ quá sớm...... Đại hoàng tử điện hạ, ta xin lỗi ngươi, từngnóingươi sáu năm liềnkhôngngủ được chỉ có thể uống thuốc mà ngủ, càng lúc càng thảm hại hơn, tasẽđền bù lại cho ngươi! Nắm chặt tay!
Trần Ngộ Bạch và Thiên Mật sứ Cố Minh Châu tiền nhiệm từng gặp mặtmộtlần, cũngđãnghenóiqua chuyện của nàng và Mộ Dung Lỗi,hắnhiểu lúc này Mộ Dung Lỗinói"Tinh quái" là ai.
Mộ Dung Lỗi nghiêng người lắc đầu hai cái, cũngđãkhôngngồi nổi nữa, quyết định dùng khủy tay miễn cưỡng chống người nâng mặt, men say dồi dào cười nhìnhắn.
hắnlà con trai lớn của hoàng đế, dù sao tôn ti cũng khác biệt, Trần Ngộ Bạch có phách lối hơn nữa cũngkhôngtiện tróihắnlại mạnh mẽ bắt mạch giải độc, phẩy tay áomộtcái vững vàng nhận lấy vò rượu kia,hắnngồi xuống ngay đó,thậtsựđối ẩm với Đại hoàng tử.
Quần áo màu tím đậm đắt tiền tùy tiện khoác lên đầu vai, trung y bên trong cũng kéo tán loạn, lộ ramộtvết thương lớn mơ hồtrênlồng ngực bền chắc, tóc tímkhôngcột, cứ như vậy xõatrênvai, ăn mặc tùy ý bẩn thỉu như vậy, say sưa lười biếng nằm ngửa giữamộtvòng vò rượu, mà gương mặt đó cố tình lại có ngũ quanrõràng, tuấn tú hơn người, khiến người ta bất giác trở nên dung tục, ngược lại khiếnhắnbỗng sinh ra cảm giác thoải máikhôngkềm chế được.
Ở bên người sư phụ, cho dù nàng gây họa, đàng hoàng nhận sai là được,sẽkhôngai chỉ về phía nàng mà mắng "Tiểu hoang dã". Lúc có sư phụ, trừ sư phụkhôngai khác mắng nàng, điểm này khiến nàng rất thích.
Cho dù thân thế của nàngkhônggây ra chuyện phiền nhiễu gì,thìnhững thứ phiền toái ly kỳ cổ quái nàng gây ra cũng đủ khiếnhắnphải dọn dẹp hằng ngày.
"Uốngmộtmìnhkhôngthú vị! Tới đây!"hắnnhấcmộtvò rượu khác lên, cười lớn chạm vào cái vò trong tay Trần Ngộ Bạch.
Chẳng qua, thích ăn ngon và chơi luyện đanthậtvui, nàng có thể lớn tiếngnóira, loại thích này cảm thấy rấtrõràng trong lòng, lạikhôngthể nàonóira được.
Beta: Lam Phượng Hoàng
"mộtlời Đại hoàng tử điện hạđãnói, rượu này tađãuống, độc này, ta nhất địnhsẽgiải cho Đại hoàng tử điện hạ." Trần Ngộ Bạch mỉm cười, "Bất quá Đại hoàng tử điện hạnóicũng đúng, đôi bên có tình,yêuaiyêucả đườngđi, nếukhôngnể mặt Cố Minh Châu, hẳn Đại hoàng tử điện hạ cũngsẽkhôngdễ dàng tha thứ cho Thái hậu nương nương đến thế." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Quốc sư đại nhân?" Mắt tím híp lại, quan sát người chợt xuấthiệntrước mắt, cườinói: "Khách hiếm gặp đó! Có việc quan trọng sao?"
Mộ Dung Lỗi chợt ngã về phía sau, vò rượu trong tay lộc cộc lộc cộc lănđi, từtrênnúi giả rơi xuống, bể nát.
Trong gió đêm, Đại hoàng tử điện hạ nhíu mày nhìnhắn, chợt bật cười, cười tiến lên nâng lấy vò rượu.
Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười: "Thái hậu Đoan Mật nương nương tin chìu Đại hoàng tử càng sâu."
Hai người đối ẩm, uống cạn mấy vò rượu xung quanh, Mộ Dung Lỗi càng ngày càng say, ngón tay gõ lên vò rượu hát vang cười to, Trần Ngộ Bạch lẳng lặng ngồi bên cạnhhắn, sắc mặt vẫn như thường.
Thở dài,hắnnghiêm túcnóivới nàng: "Chờ ta làm xongmộtchuyện,sẽtới cưới nàng." Suy nghĩmộtchút, lại sửa lời: "Cho dù chuyện này có thành haykhông, ta cũngsẽtới."
Mộ Dung Lỗi nghe được ba chữ "Thiên Mật sứ",trênmặt chợt nổi lên nồng nặc chán ghét, uốngmộthớp rượu,hắnlạnh lùng quát lên với đương kim Quốc sư đại nhân: "Cút, ra."
"Thiên Mật sứ sắp gặp kiếp nạn lớn, nàng cũng tự biết cửa này rất khổ sở, hoặc rất khó lường, trong lòng nàng lại vướn bận việc Đại hoàng tử điện hạ bị trúng độc, mỗi tháng đều cần phải lấy máu nàng làm thuốc. Cho dù Đại hoàng tử điện hạkhôngcảm kích, cũngkhôngnên suy đoán bừa thêm như thế." Trần Ngộ Bạch lẳng lặngnói: "Dù sao nàng và Đại hoàng tử điện hạ đều cùngmộtmẹ sinh ra, tình như tay chân, chẳng lẽ Đại hoàng tửkhôngmảy may nghĩ đến?"
Tiếng cười lớn điên cuồng của Đại hoàng tử rốt cục cũng biến mất sau lưng, khi cách phủ đệ của Đại hoàng tửđãđủ xa, người vẫn luôn lộ vẻ lạnh lùng còn hơn cả gió đêm lướt qua bầu trời rốt cụckhôngnhịn được nữa, "phụt"mộttiếng khạc ramộtngụm máu......
Nam tử tuấn mỹ tóc tím mặc quần áo quý giá cười lăn lộntrênđất, quảthậtlà ngạo mạn đến điên rồi, Quốc sư đại nhânnhẹphất tay áomộtcái liền từtrênnúi giả nhảy tới bờ tường cao hơn mất trượng, lên xuống mấy cái, bóng dáng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
**
Mộ Dung Lỗi nhìnhắnmộtcái.
Phủ đệ này là vật hoàng thượng ban thưởng sau khi Đại hoàng tử chinh chiến Bắc quốc toàn thắng trở về vào bảy năm trước.
Tại sao hễ có liên quan đến sư phụthìtất cả mọi cảm giác đều là lạ?
Giảsựchuyện đókhôngthành, nếu nàng vĩnh viễn u mê,hắnvẫn bảo vệ để nàng suốt đời vô lo; nếu khôi phục tóc tím mắt tím...... Cũngkhôngcó gìkhôngtốt, chỉ làhắncàng thêm tốn công sức để che chở nàng mà thôi.
Suy nghĩ lạithì......thậtra gả cho sư phụ cũngkhôngtệ? Chỉ cần nàng nghe lời,khôngbịhắnđộc c·h·ế·t, sống ở phủ quốc sưthậtra còn tự do vui vẻ hơn trong nhà.
"Trần Ngộ Bạch...... Ha ha ha ha......"hắnchỉ vào Quốc sư đại nhân cười to.
Quả dưanhỏngơ ngốc —— trong lòng Trần Ngộ Bạch thầm mắng.
**
âmthanh vỡ nát truyền đến, Trần Ngộ Bạch cườimộttiếng với người say bên cạnh, lạnh nhạtnói: "Đại hoàng tử thua rồi."
Cái tên này vừa đượcnóira, toàn bộ men saytrênmặt Mộ Dung Lỗi biến mất, sắc mặt trầm xuống, sát ý trong đôi mắt tím tăng vọt!
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìnhắn, áo đen hơi lay động trong gió đêm, còn lạnh hơn ánh trăng ba phần.
"Takhôngmuốn xem, Tộc Thiên Mật gì đó, ta phiền đủ rồi!" Mộ Dung Lỗi cười chính trực mà hoang đường, quay đầu cườinóivới Trần Ngộ Bạch: "Quốc sư đại nhân và Tần Tang đôi bên có tình,yêuaiyêucả đườngđi, nhưng bây giờ ta quá phiền vì những chuyện kia, Quốc sư đại nhân, mời trở vềđi! Rượu nàykhôngcần uống nữa, độc này ta cũngkhôngcần giải."
Cho dù giốnghắnhay giống nàng cũng quá làm người khác đau đầu, cứ nghĩ đến: có người giống nhưhắn, mỗi ngày phải dạyhắnviết chữ, võ công, gương mặt của tiểu tử kia từ sớm đến tối chỉ có "A" hoặc là "đãhiểu"...... Giống nàngthìcàng nguy —— Trần Ngộ Bạch vừa nghĩ tới cảnh tượngmộtlớnmộtnhỏhuơ tay múa chân ném Phích Lịch đ·ạ·n chơi ở trong sân,khôngkhỏi chau mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quốc sư đại nhân cười nhưngkhôngnói.
Quả nhiên là vui giận thất thường, lạnh lùng ngạo mạng.
Quốc sư đại nhân khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn sang, nhìn màhắndần dầnkhôngcười nổi nữa.
Gió đêm từ cửa sổ phía nam dịu dàng phất vào trong phòng, màn chenhẹmềm chậm rãi lay động, trong căn phòng bình an như mộng, tâmsựcủa hai ngườiđangcầm tay nhau lại trái ngược nhau.
Mộ Dung Lỗi chậm rãi mở mắt.
"Ha ha ha ha ha ha...... Thếthìsao?! Nếu các nàngkhôngtoàn tâm toàn ý tìm cách cứu ta, ta sớmđãchết rồi!" Mộ Dung Lỗi lảo đảo lắc lư đứng lên, giang hai tay trong gió đêm, giống như ôm người nào đó trongkhôngkhí, "Hôm nay...... Ta sống, cũng chỉ vì còn có chút hữu dụng với các nàng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại hoàng tử thấyhắnlạnh lùng quảkhôngthú vị, bỗng cong môi, cườimộttiếng điên đảo chúng sinh, hơi ngồi dậy,hắntiện tay đẩymộtvò rượu, đưa tới: "Chủ động mời cũngkhôngbằng vô tình gặp được! Tới đây! Uống rượu cùng ta! Thắng ta, ta liền để ngươi giải độc thay ta."
Nhưng nàng vừa định há mồm phản bác, liền thấy chân mày của sư phụ nhà nàng nhíu chặt, ánh mắt trầm trầm ——khôngphải làhắnđangnghĩ...... Dùng loại độc dược nào có thể khiến nàng c·h·ế·t đau đớn nhất chứ?!
"Ta phảiđirồi."hắnkhẽnóivới nàng, dưới chân lạikhôngđộng đậy.
Khi đó Đại hoàng tử oai phong tỏrõ, là thiếu niên kiêu hùng, là chàng trai nhiệt huyết hiếm có, cho dù hôm nay tiểu tướng quân Kỷ Nam - lệnh chủ Bạch Hổ được khen là thần tướng của Đại Dạ, năm đó ở Ngọc hà chính mắt nhìn thấymộtmàn Đại hoàng tử điện hạmộttay thuần phục ngựa chứng, loại tình cảm khiếp sợ sùng bái đến nay vẫn cònhiệnrõ, vẫn nhớ mãikhôngquên.
Trần Ngộ Bạch thở dàimộtcái: "Thiên Mật sứ từng miêu tả phong cảnh Thánh Địa Thiên Mật xinh đẹp với tại hạ, tại hạ còn tưởng rằng...... ít nhất Đại hoàng tử cũng muốnđixemmộtlần." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ qua bảy năm, cái danh dịu dàng của Nhị hoàng tử điện hạ tràn ngập kinh thành, cao ngạo lạnh lùng của Quốc sư đại nhân nổi danh thiên hạ, trong bảy năm Tần Tang nghiêng nước nghiêng thành bị nuôi thành thủ đoạn độc ác, Kỷ Tiểu Lykhôngbuồnkhônglo lớn lên trong phủ Trấn Nam Vương, mà Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi, từ thiếu niên kiêu hùng biến thành...... phế nhân kiêu ngạo phóng túng.
Lời chưa ra khỏi miệng, chân Kỷ Tiểu Lyđãmềmđi.
Nhưnghắnlại cườinói: "Hình như Đại hoàng tử điện hạ oán trách Thái hậu nương nương cùng Thiên Mật sứ quá sâu."
Edit: Thanh Thanh
Phủ đệ của Đại hoàng tử điện hạ nằm ở mặt phía đông Hoàng Thành nơi tấc đất tấc vàng trong kinh thành, chiếm trọn cả dãy phố, bên trong đình đài lầu các tinh xảo, núi giả nước chảy thoải mái, các viện đều tráng lệ, những thứ bảo vật quý giá bên trong chưa chắcđãthua kém hoàng cung.
Trong đêm khuya vắng người, khuê phòng yên tĩnh, mặc dù nhu tình trăm loại, kiều diễm vô ngần, những vẫnkhônghợp với lễ giáo, trong lòng Quốc sư đại nhân quyến luyếnkhôngthôi, từ từ buông lỏng tay xuống.
Lúc Nhị hoàng tử Mộ Dung nham còn làmộtthiếu niên áo trắngnhỏyếu, Trần Ngộ Bạch còn chưa phải là Quốc sư đại nhân lạnh như thiên tiên, chính là thời đại của riêng Mộ Dung Lỗi —— ban đêm,hắntừ ngoại thành giục ngựa chạy thẳng vào thành, trong bầu trời hoàng hôn đỏ tươi như máu, gió đêm phần phật thổi nâng mái tóc màu tím củahắn, đôi mắt tím kia trong buổi hoàng hôn nhuộm đỏ,khôngbiết bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân ở ven đường bịhắnnhíu mày liếc mắt nhìn mà ngã xuống ngấtđi. Đó mớithậtlà ‘tiên y nộ mã’ khí thế hơn người,anhhùng niên thiếu. Nghenóihôm sau các thiếu niên cưỡi ngựa trong thành đều rối rít nhuộm tóc thành màu tím hoa lan.
Về phần hài tử...... Quốc sư đại nhânthậtkhôngquá muốn chăm sócmộtđứa con nít đến khi trưởng thành.
"Quốc sư đại nhân luôn luônkhônghỏi thếsự, sao lần này lại dính vào loại chuyện phiền toái này?" Giọng Mộ Dung Lỗi giống như trêu chọc: "Với khả năng của ngươi,khôngthể có nhược điểm nằm trong tay người khác, Tần Tangđãhứa gì với ngươi?"
Lập gia đìnhđãrất đáng sợ, nếu người phải gả là sư phụ...... Quá đáng sợ rồi!
hắnđangngước mặt đắm chìm trong ánh trăng, Trần Ngộ Bạch đứng trước mặthắn, cúi mắt nhìnhắn.
Kỷ Tiểu Ly ngước mặt, ngơ ngác gật đầumộtcái, hoàn toànkhôngcó dấu hiệu gì.
Trần Ngộ Bạch đứng lên, hơi mỉm cườinói: "Đêmđãkhuya, Đại hoàng tử điện hạ cũng nên nghỉ ngơi. Tại hạ trở về trước, ngày mai trở lại bắt mạch cho Đại hoàng tử điện hạ."
Kỳ quái, đây là cái tật xấu gì?
Dĩ nhiên Kỷ Tiểu Ly biết "Cưới vợ" là ý gì, nàng nhất thời luống cuống, lập tức cố sức hồi tưởng đoạn đối thoại mới vừanóivớihắn—— nàngthậtkhôngcó ý gảhắnnha! Chẳng qua lúchắnnóimình chưa từng gặp mặt cha mẹ, lòng nàng bị thích thích, mới lên tiếng khích lệ mà thôi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quốc sư đại nhân tìm được Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗitrênnúi giả cao nhất trong hậu viện.
Mộ Dung Lỗi cườikhôngngừng được, uốngmộthơi hết nửa vò rượu mạnhhắnmới tạm nhịn cười.hắnhơn say,khôngbiết nghĩ tới điều gì, giọngnóichợt trầm thấp, điên cuồng mất trí trầm giọng kêu lên: "cônương của Tộc Thiên Mật...... Các nàng đều tinh quái, Quốc sư đại nhân, chớ đối xửthậtlòng...... Các nàng đều tinh quái...... Các nàngsẽăn hết tim của ngươi!"
Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, lời ít mà ý nhiều, đáp: "Tại hạ bị Thiên Mật sứ nhờ vã, tới giải độc thay Đại hoàng tử điện hạ."
Chương 39
"Quốc sư đại nhânthậtkhéonói!" Đại hoàng tử cười ha ha, trong đôi mắt tím nồng đậm vẻ châm chọc: "Mẫu phi tađãmất sớm vì bệnh, gia phả hoàng gia có ghi lại, ta là con trai độc nhất của bà, cũngkhôngcó muội muội cùng mẹ nào khác. Nếu lời này của Quốc sư đại nhân để phụ hoàng ta nghe được, mặc dù phụ hoàng tin chìu đại nhân, đại nhân cũngsẽgặpkhôngít phiền phức."
Trần Ngộ Bạch lại làm nhưkhôngbiết, cười uốngmộtngụm rượu.
Trần Ngộ Bạch vào phủkhôngcần có người thông báo, cũngkhôngcần bí mật leo tường —— phủ đệ của Đại hoàng tử điện hạ mỗi đêm đều là cửa luôn rộng mở, đông như trẩy hội, bên trong phủ giống như sông rượu rừng thịt, khắp nơi đều là rượu ngon và mỹ nữ.
Nhưng nếu là người khácthìcũng thôiđi, so về lạnh lùng ngạo mạng...... Ai có thể hơn được Quốc sư đại nhân đây?
Trần Ngộ Bạch uống vài hớp rượu mạnh xuống bụng, vẻ mặt lạikhôngchút thay đổi: "Chưa từng."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.