Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20
Tác giả có lời muốnnói: đây là chương cho thứ 5, thứ 3đãbổ sung, còn thiếu chương ngày thứ 7. Vui vẻ chưa, tung hoa viết lời bình ta càng cao hứng nữa, Phách Vương phiếu quá lãng phí tiền JJ, giữ lại mua Vđi~
Đôi mắt đẹp của Tần Tang rung động, giọngnóilại mềm mại, mê hoặc hỏi ngược lại: "Lục điện hạđangnóigì vậy? Tađãtừng làm...... chuyện xấu gì?"
Edit: Lam Phượng Hoàng
Giọngnóicủa nàng có ám chỉ khiến người ta giận sôi! Lục hoàng tử điện hạ đỏ mặt, đến trước mặt nàng, cắn răng nghiến lợi mang theo tức tối thua cuộc rống giận: "Ngươi!"
Mộ Dung Tống phỏng đoán ở trong cung nàngkhôngthể chém c·h·ế·t mình, nhưng người Thiên Mật là kẻ điên! Khắc chữ gì đó, là có thể làmthật! "...... Cái đó...... Cái chữ ‘nghiệt (
Hồi lâu Lục hoàng tử điện hạ mới phản ứng được, giận điên cuồng, ở sau lưng nàng rống to: "Tại saokhôngcó? Ta có!rõràng ta có!"
Vừa nhắc tới cái này, Mộ Dung Tống lại chắc thắng.hắndương dương đắc ý cười: "Nhị ca ta là bạn tốt tâm giao của Lý Vi Nhiên —— Tần Tang, ngươi theo đuổi nam nhân theo đuổi đến cả võ lâm đều biết, cũngkhôngngại mất mặt sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
3, Che khuôn mặtnhỏnhắn gõ chén nôn nóng khó nhịn thúc giục thịt...... Quốc sư đại nhân nắm quyền, ho khanmộttiếng, người ta...... người takhôngcó suy nghĩ muốn ăn thịt...... người ta thuộc nhóm kiêng khem!
"Lục điện hạ bớt giận, " Tần Tang cắt đứt tức tối thua cuộc củahắn, "Tức giận hại thận."
Quốc sư đại nhân phê chuẩn như sau:
Kỷ Tâykhôngnhanhkhôngchậm tiến lên, trầm giọng bẩm: "Thưa phụ thân: mặc dù Quốc sư đại nhân......"hắncố ý dừngmộtchút, lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn Kỷ Bắcmộtcái, mớinóitiếp: "Nhưng bản tính Tiểu Ly hiền lành, bọn con vừađithăm muội ấy, quảthậtso với lúc ở trong phủđãtrầm tĩnhkhôngít." TừnhỏKỷ Tiểu Ly luôn gây chuyện rắc rối, nghiêm nghị áp chế nhiều thế nào mới có thể "trầm tĩnhkhôngít"? Kỷ Đình nhướng mày. Kỷ Tây thannhỏ,nóitiếp: "Quốc sư đại nhân có cách dạy học trò, hôm nay ba người chúng con đều nhận thấy, bội phụckhôngthôi. Chẳng qua theo như lời Kỷ Bắc, tính tình Tiểu Ly hoạt bát, chọc Quốc sư đại nhân gây họakhôngít —— nghenóitrước đâykhônglâu muội ấy xông loạn, phá hủymộtbụi Lục La trong vườn, giống cây quý của Tây Vực, cực kỳ quý giá."
Kỷ Đình chú trọng quy củ, ba thằng nhóc đụng phải mũi giáo, công chúa Diễm Dương thấy bọn họ sắp bị mắng, vội vàng bước nhanh ra ngoài,khôngnóilời nào tát cho Kỷ Bắcmộtcái, mắng: "Khó cómộtngày hưu mộc, cũngkhôngbiết đàng hoàng đợi ở nhà theo cạnh ta! Sắp đến tuổi cưới vợ rồi,mộtđứa hai đứa ba đứa đềukhôngchững chạc,mộtngàykhôngđánh làmộtngàykhôngyên!"
Kỷ Tây biết ý định của mìnhkhônggạt được phụ thân, lặng lẽ cười thừa nhận. "Mấy ngày trước đây mẹ gặp gỡ các phu nhân, nghenóiĐại tiểu thư Trương gia dịu dàng hiền hậu, mẹ rất vừa ý nàng ta. Đợi lần này đại ca trở về, hẳn nhà chúng tasẽcó tẩu tẩu?"
Công chúa Diễm Dương nghe liềnrõ, Kỷ Tây làđanglấy lui làm tiến, chờ chính là lời này của Kỷ Đình! Trong lòng bà hận nhi tử lưu luyến si mêcônhóc hoang dã đó, ánh mắt giận dữ sáng quắc, nhưng Kỷ Tây rũ mắtkhôngnhìn bà, bàkhôngthểnóirõ,khôngthể phản đối, Kỷ Bắc cũng đâm đầu vào! Diễm Dương nhất thời giận tím mặt, với qua nhéo lỗ tai nhi tử, vừa kéo vào bên trong vừa tức giận mắng to.
Nàng lưu lạimộttiếng cười lạnh, xoay ngườiđixa. Mộ Dung Tống như bị sét đánh, sửng sờ tại chỗ.
Kỷ Bắc rút cổ,khôngcam lòng ngậm miệng lại.
Phụ thân có thểnóinhư vậy, Kỷ Tây thực mừng rỡ như điên, khóe miệngkhôngche giấu được cong lên, ôm quyền chào chahắnmộtcái, "Đa tạ phụ thân!"
Phụ thânnóinhư vậy, Kỷ Bắc liền hiểu, nhất thời hăng hái: "Bao giờđiđón?! Consẽđi!"
"Bụp"mộttiếng, cánh hoa được nội lực rót vào như đao cắt vỡ bụi hoa, người mai phục bên trong phát ramộttiếng "Ai ui" ão não, từ bụi hoa mạnh mẽ lăn ra ngoài.
Công chúa Diễm Dương cười lạnhmộttiếng: "Tam thiếu gia nhà chúng tathậtlớn miệng! Thánh tuyết Lục La của Tây Vực, tươi tốt sống hai trăm nămkhôngchết chỉ cómộtbụi trong phủ Quốc sư, Tam thiếu gia ngài có bao nhiêu khả năng,điđâu tìmmộtsọt tới thường?"
Mộ Dung Tốngkhôngsợ nàng, còn lớn tiếng kêu la: "Ngươi chémđi! Ngươi chémđi! Ngươi chém ta thử xem!"
Công chúa Diễm Dươngthậtvất vả mới đưa ngườiđiđược, vừa nghe lời này,thậtgiận, mạnh mạnh mẽ mẽ quất tớimộtcái tát, tức giận mắng: "Quốc sư thu đồ đệ theo thánh chỉ của hoàng thượng, đến phiên con thỏnhỏchết bầm như connóiranóivào sao! Con muốn tạo phản à!"
Tần Tang hơi nhún người trước người nọ, cười lúm đồng tiền như hoa: "Thỉnh an Lục điện hạ."
Đường đến Thiên Mật điện ngoằn ngoèo sâu thẳm, hai bên trồng đầymộtloại câynhỏcó màu giống như thánh hoa Thiên Mật, Tần Tangđichậm rãi. Quamộtđoạn hành lang gấp khúc,mộtloạt tiếng vang bịch bịch răng rắc trong bụi hoanhẹvang, khóe miệng Tần Tang cong lên, tiện tay ngắtmộtcánh hoa.
"Chuyện chưarõđầu đuôi, chớ bàn tán lung tung." Kỷ Đình luôn luôn nghiêm khắc với nhi tử,nóixong thấy Kỷ Tây cúi mày cúi mắt tỏ vẻ nghe lời, lại cảm thấy buồn cười cùngkhôngđành lòng.
Đại hoàng tử là con trai lớn Mộ Dung Lỗi của hoàng đế, mẫu phihắnlà người Thiên Mật, Mộ Dung Tống lén gọihắn"Đại điên khùng". Cả hoàng cung thậm chí cả thiên hạ này, ngay cả nhân vật cỡ như Quốc sư đại nhân mà dám hãm hạihắn, Mộ Dung Lỗi cũngthậtsựtự mình ra tay, bóphắncho đến c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Bắc bị mẹ đánh chạy nhảy, rướn cổ họng tố cáo biện hộ: "Bọn con đến phủ Quốc sư thăm Tiểu Ly! Cha! Cha nhanh đón Tiểu Ly trở vềđi! Cái mặt người c·h·ế·t đó của Quốc sư đại nhânthậtlà nhìn liền ghét! Cả ngày lẫn đêm bày ra cái mặt lạnh như vậy, Tiểu Ly nhà chúng ta tính tình hoạt bát, ở chỗ đó thêm nữa thế nào cũng phát bệnh cho xem!"
Nàng vừanóivừa thu gương về, Mộ Dung Tống thở phàomộthơi. Cảm thấythậtkhôngcó mặt mũi, vẫn cố làm ra vẻ hù dọanóivới nàngmộtcâu: "Chuyện hôm đó ngươikhôngđược phépnóicho bất cứ kẻ nào! Nếukhông—— nhị ca tasẽra mặt cho ta!"
"Tính khí mẹ con có lúckhôngtốt, nhưng các con là do chính nàng sinh ra, nàngsẽkhôngtrơ mắt nhìn con ôm tiếc nuối cả đời." Kỷ Đình khẽnóivới nhi tử, "Yên tâmđi."
Tần Tangđãkhôngcòn kiên nhẫn trêu chọc chơi đùa vớihắn, ánh mắt cố ý quét qua h* th*nhắn, cười vô cùng khinh bỉ. "Lục điện hạ...... có gì tốt để mànóiđây?"
Thiên Mật sứ nháy đôi mắt đẹp, cố làm ra vẻ vô tội nhìnhắn, còn hỏi: "Lục điện hạnóiviệc hôm đó? Bị hạ độc gì? Ta ngươi gì hả?"
Mặc dù Kỷ Bắc l* m*ng nhưng cũngkhôngđến nổinóiláo bịa chuyện, Kỷ Đìnhkhôngyên lòng về dưỡng nữ, xoay mặt hỏi người tương đối đáng tin: "Kỷ Tây, connóixem."
Bây giờ Kỷ Namkhôngnhịn được mà vui vẻ,nói"Con về chỗ mẫu thân", xoay người chạy.
Lúc này sao Kỷ Tây còn quan tâm đến sống c·h·ế·t của Kỷ Bắc, người bình thường trầm tĩnh, lúc cao hứng cũng tung người nhảy nhót trong viện.
Lúc phụ tử Kỷ gia tán gẫu trong viện, Tần Tang cũngđãtrở lại cung.
Công chúa vừa đánh vừa mắng, Kỷ Bắc bị đánh "ai ui" liên tục, Kỷ Tây cùng Kỷ Nam cũng bị vạ lây, cảnh tượng sôi trào, vẻ mặt Kỷ Đình càng thêm sương tuyết, nghiêm mặtkhôngnóilời nào.
**
Chương 20
Kỷ Đình nhìn bộ dánghắncố tự trấn định màkhôngnén được vui mừng, cười vỗ vỗ vaihắn, xoay ngườiđivào giải cứu Kỷ Bắc.
Tần Tang đánhkhônglại Trần Ngộ Bạch,một‘Lục công chúa’ nàng dọn dẹp là chuyệnnhỏ,nhẹnhàng hai chiêu liền éphắnlui vào góc, đoạt cái gươngnhỏgáctrêncổ củahắn.
Nhưng hiển nhiên Mộ Dung Tốngkhôngan nổi, hận hận gỡ cánh hoatrêntrán,hắnxoa trán, híp đôi mắt đẹp, tỏ vẻ cao ngạo khinh thường hỏi: "Tần Tang! Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì? Lại muốn làm chuyện xấu gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
)’ đó nhiều nét lắm, lỡ như viết saikhônglau được, coi như hết!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương này Quốc sư đại nhânkhônglên sàn, bởi vìhắnđanglật xemmộtđoạn góp ý do tác giả nịnh nọt trình lên.
"......" Trong lòng Lục hoàng tử lệ rơi đầy mặt.hắnchỉ muốn uy h**p nữ nhân nàymộtchút, là chớnóira chuyện hôm đó trong Triều Dương điện, nhưng tại sao lại bị nàng uy h**p ngược? Hơn nữa còn bị uy h**p rất đáng sợ!
Ba người Kỷ gia phi ngựa chạy thẳng về Kỷ phủ, Kỷ Bắc vẫn còn tức giận chưa hết, suốt đườngđihùng hùng hổ hổ, náo loạn mà vào, ai ngờ đúng lúc Trấn Nam vương Kỷ Đình ở trong viện công chúa Diễm Dương, Kỷ Bắc nổi giận đùng đùng vào cửa, giật mình nhìn thấy phụ thân đại nhân, ba người đều sợ nín thở trầm ngâm,khôngdám thở mạnh.
Kỷ Đình nhìn về phía ba nhi tử cau mày, lộ vẻkhôngvui hỏi: "Các conđiđâu vậy?đanglôi lôi kéo kéo gì thế?"
Mộ Dung Tống sửng sốt.khôngphải tức giận hại gan sao? Liên quan gì đến thận? Làm việc kia mới hại thận biếtkhông?hắnchợt tỉnh ngộ, tiếp sau liền giận tím mặt, dậm chân chỉ về phía nàng rống giận: "Hôm đó ta bị hạ độc mới...... bình thường ta...... Takhônghư thận! Ta...... Ngươi!"
Lúc còn trẻ toàn tâm toàn ý chân thành tha thiết, ông cũng từng như thế.
Tần Tang thưởng thức cái gương nạm đầy kim cương đắt tiền trong tay, ngạo mạn cườinói: "khôngbiết Nhị hoàng tử điện hạ có cao chiêu gì? Đáng cho ta ngheđãsợ mất mật?"
hắnđangcười đắc ý, chợt bên tai "rắc"mộttiếng, ghé mắt nhìn lại, cái gươngđãchém vào cáchhắnmặtkhôngtớimộtnắm tay, ghimtrêncây cột, dư chấn của cán gương tự rung độngkhôngngừng. Mộ Dung Tống bị hù dọa giương khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trợn to ngập nước, hoảng sợ nhìn Thiên Mật sứ áo tím mặt đầy vô tội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Bắc ngây người.
Kỷ Tây cúi đầukhôngnóilời nào, Kỷ Nam cũng bất đắc dĩ im lặng. Kỷ Đình suy nghĩmộtchút, thở dàinói: "Tiểu Ly cứ vậy cũngkhôngđược. Vẫn nên sớm đón con bé về, quấy nhiễu Quốc sư đại nhân như vậy, thựckhôngphải cách hay."
Rất nhiều năm sau, Kỷ Tây công thành danh toại, vợ hiền con hiếu, trụ cột chomộtgia tộc lớn, bảo vệ cho Đại Dạ và gia đìnhhắn, trở thành nam nhân thâm trầm nội liễm,khôngthíchnóicười, như phụ thânhắngiờ phút này. Khi đóhắnđãkhôngcòn nhớ được lúc này, ký ức khi còn trẻ cùng thiếu nữnhỏhắntừngyêumến, đềuđãbịhắndịu dàng chôn giấuthậtsâu xuống tận đáy lòng. Mặc dù phủ Trấn Nam vương trăm nămkhôngthay đổi, thế nhưng, bất kểhắnhoài niệm thế nào, trong viện luôn làmộtánh trăng tròn sáng giữa trời đêm...... Cũngkhôngcòn cảm giác gió mát mềm mại phất qua mặt như lúc này. Đây là lần vui mừng tột độ trong đờihắn.
Mộ Dung Tống bất quá cũng chỉ là tiểu nam hài, chưarõviệc đời, đối mặt với Thiên Mật sứ xinh đẹp giỏi cư xử, saohắncó thểnóilại? Vô cùng tức giận,hắntrực tiếp rút gươngnhỏtừ bên hông, ra vẻ muốn chém nàng!
"Mộ Dung Tống, ngươikhôngcần gấp gáp chọc ta, ta chơi với ngươi mà. Ngươi dám làm những chuyện kia đụng đến Đại hoàng tử —— người bên cạnh ta, ta chưa chắcsẽlàm gì, ngươi chọc tới ta, ta có thể càng đáng sợ hơnhắn." Tần Tang cười rất nhạt, giọngnóilạnh như băng.
1, Cố định ôm bắp đùi Quốc sư đại nhân, Kỷ Đông Tây Nam Bắc đều là mây trôi: phần thưởngmộtLục công chúa, tùy tiện mà chơi!khôngcần khách khí!
**
thậthối hận hôm nay cứ như vậymộtngườimộtngựa đến tìm nàng! Nhưng thua ngườikhôngthua trận, mặc dù mất hết mặt mũi còn bị người uy h**p, Lục hoàng tử điện hạ cũng chưa quên mình tới làm gì: "Vậy...... Vậy ngươi bảo đảm! Chuyện hôm đó ngươikhôngnóivới bất cứ kẻ nào! Ta cũngkhôngtìm Lý Vi Nhiên gây phiền toái!"
"Ngươi nghĩ người người đều giống như ngươi,khôngchăm học, nửa tháng chọc giận năm Lão sư." Tần Tang cười ra tiếng, cái gương lạnh như băng vỗ vỗ lên mặthắn, vô sỉ cườinói: "Lúc Lục điện hạ giả bộ ngu xuẩn như vậy vẫn luôn đángyêunhất!"
"Lục điện hạnóiđùa, thân phận Lục điện hạ cao quý, sao Tần Tang dám?" Thiên Mật sứ sắc đẹp khuynh thành cười vô cùng dịu dàng, dời cái gương xinh đẹp lại sắc bén lên, đặttrênkhuôn mặtnhỏbé trắng nõn lại xinh đẹp hơn hoa củahắn, "Bất quá ngươi trăm phương ngàn kế gâysựvới ta như vậy, cuối cùng ta vẫn phải dạy dỗ ngươimộtchút, để ngươi vừa nhìn thấy liền nhớ đến, cũngkhôngdám trêu chọc ta nữa —— nên khắctrênmặt ngươi chữ gì nhỉ? Sáu chữ ‘Tự làm bậykhôngthể sống’thìthế nào?"
làm bậy
Từng trận gió mát thổi qua cây xanh tỏa bóng,khôngtiếng động phất lên thiếu niên dịu dàng vui vẻ.
Kỷ Đình cũng trầm mặt trách mắng: "Quốc sư đại nhân mà các con cũng dám chỉ trích? Vô lễ!"
Chỉ còn phụ tử Kỷ Đình cùng Kỷ Tây ở trong viện, trong sương phòng sau lưng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Kỷ Bắc và tiếng mắng tức giận của mẫu thân, Kỷ Tây ngẩng đầu cườinóivới phụ thân: "Đúng rồi, hôm nay nhi tử xin Quốc sư đại nhân bóimộtquẻ cho đại ca, Quốc sư đại nhânnóichuyến này đại ca ‘rạng rỡ gia môn, tạo phúc cho huynh đệ’. Phụ thân hãy yên tâm, nhất định ít ngày nữa đại casẽchiến thắng trở về!"
———— Tác giả nịnh nọt dâng lên đoạn góp ý phía sau ————
Sao Kỷ Bắc có thể hiểu dụng ý lời này của Kỷ Tây, chỉ biết che chở Tiểu Ly, lại kêu la: "Có gì đáng ngại! Lần tới thường chohắnmộtsọt!"
Con lớn nhất chinh chiến phía Tây chậm chạpkhôngvề, Kỷ Đình và công chúa Diễm Dương vẫn nhớ. Vừa nghe Quốc sư đại nhân bói quẻ tốt như vậy, mặt mũi uy nghiêm của Kỷ Đình cũng vui vẻ, "Chỉ mong được thế!"hắnchưa hết vui vẻ, lại hiếm khi trêu ghẹo nhi tử,nói: "Ta thấy con trông mong đại ca con trở về, còn vội vàng hơn ta và mẹ con mấy phần."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.