Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
côgáichưa gã chồng chợt nhìn thấy sư phụ nhà nàng đứng trong viện, thiếu nữnhỏsợ hết hồn, ngơ ngác lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìnhắn, khuôn mặt giận màkhôngdámnóigì.
Ngày hôm sau, Tiểu Thiên tới tiểu viện Đúc Sao báo cho Kỷ Tiểu Ly: Hưu mộc của nàng sau này đổi thành bốn mươi ngàymộtlần.
Quốc sư đại nhân nhíu mày, cảm thấy lời này...... ừ, rất có đạo lý.
Kỷ Tiểu Ly nhìn thấy ba người bọn họ tới, cao hứng nhảy từtrêncây xuống, Kỷ Bắc cười hì hì tiến lênmộtbước đón được nàng, Kỷ Tây ởmộtbên bóp bóp mặt tròn của nàng, cưng chìu thấp giọngnóimộtcâu "thậttinh nghịch".
Trong gió đêm, thiếu nữnhỏđứngtrênbậc thang cười có chút ngơ ngốc: "Ta muốnđigặp cha mẹ, ta chưa từng gặp bọn họ. Tần Tang tỷ tỷnóimẹ ta rất đẹp, võ công của phụ thân rất tốt...... Ta muốn nhìn thấy bọn họ, cũng muốn cho bọn họ nhìn tamộtchút."
"Lời này là ainóicho ngươi biết?"
Ánh đèn từ bên trong rọimộtlớp ánh sángtrênnền đất trước cửa, nàng đứng trong ánh đèn nhìnhắn,khôngthấyrõnét mặt, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt kia sáng như ánh sao, "Đúngkhôngsư phụ?"
"Sư phụ...... Ta làm gì sai sao?" Nàng cẩn thận hỏi.
tiền sảnh
Kỷ Tiểu Ly kinh hãi, chạy đến Quan Tinh lâu tìm sư phụ nhà nàng hỏi chorõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng dài dòng. Ngươi còn dám gọi như vậy, ta liền độc c·h·ế·t ngươi."
Trần Ngộ Bạch mím môi, chậm rãi gật đầumộtcái.
"Tại sao?" Kỷ Tiểu Ly khó hiểu hỏi: "‘Tiểu Bạch’ nghekhônghay sao?"
Bịhắnvạch trần, cái miệngnhỏcủa thiếu nữnhỏnổi giận: "Người tu tiênkhôngthể bị thương! Chảy máusẽtổn thương nguyên thần!khôngphải sư phụ là thần tiên sao! Chẳng lẽ ngay cả điều này cũngkhôngbiết?!"
Trong lòng Trần Ngộ Bạchđangmang cảm giác khó hiểu, bị vui mừng của nàng làm sửng sốt, nghĩ nghĩ mới nhớ ratrênngười mìnhđangmặc quần áo do nàng may.khôngbiếtnóigì cho phải,hắnhơi rũ mắt coi như trả lời.
"Hở?" Thiếu nữnhỏmới vừa chạy lên bậc thang, quay người đứng lại.
**
Quốc sư đại nhân khoanh tay đứng dưới bóng cây, ánh mắt dừngtrêntay của Kỷ Tây, đảo mắtmộtcái, thấy người bị bóp dám can đảm vui mừng hớn hở cười tươi, vẻ mặt càng lạnh hơn mấy phần.
Kỷ Tiểu Ly quay đầu lại nhìn lò luyện đan vẫn còn bốc khói tímmộtchút, vô cùng cẩn thận hỏi: "Takhôngnóiláo,sẽkhôngđộc c·h·ế·t ta chứ?"
Kỷ Tây và Kỷ Nam tuân theo lễ nghi, bị lão quản gia mời liềnđivề phía trước, Kỷ Bắcđihai bước lặng lẽ quay đầu lại làm ngoáo ộp với Tiểu Ly, Kỷ Tiểu Ly bị trêu chọc "phì"mộtcái bật cười, vừa quay đầu lại liền bị mặt lạnh hết sứckhôngvui của sư phụ nhà nàng dọa sợ hết hồn.
Lão quản gia biết đoán ý người, cười tiến lên cắt đứt huynh muội tình thâm: "Mời ba vị Kỷ công tử đến phòng khách (
)’ với bọn họ?" Quốc sư đại nhân nghiêm mặt dạy cho nàngmộtbài về cách biệt nam nữ.
Trong lòng Trần Ngộ Bạch hiểurõ,khôngnhịn được mà mỉm cười: "Bất quá cũng chỉ làmộtvết thươngnhỏthôi, ngạc nhiên sao."
"Hình như mẫu thân từngnóiqua, " Kỷ Tiểu Ly nghiêng nghiêng đầu, "Nhưng đó là ca ca mà, ca ca......khôngtính là nam nữ khác biệt chứ?"
Con bồ câu chiến mập mạp như gà rất có khí tiết xoay mặt.
Quả nhiên, Quốc sư đại nhân lập tức chán ghét phẩy phẩy tay áo.
Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên, trước mắt lướt qua gương mặt diễm lệ nghiêng nước nghiêng thành của Thiên Mật sứ, hậnkhôngđược lập tức đạp vỡ người đó. "Câm miệng!"hắnquát khẽ cắt đứt mấy lời ca ngợi thao thao bất tuyệt của nàng, "Kỷ Tiểu Ly, ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi hãy thànhthậttrả lời. Nếu có nửa câunóiláo, "hắndừngmộtchút, nâng ánh mắt lên, thấy lò luyện đan trong nhà sau lưng nàngđangbốc khói,đangchế tạo thuốc, lò luyện đan bỗng nhiên "ầm"mộttiếng, khói trắng toát ra biến thành màu tím! "Tasẽthuận tay bỏ vào trong đan dược của ngươi ít thứ có thể độc c·h·ế·t ngươi,khôngai có thể pháthiện." Quốc sư đại nhân lạnh giọngnói.
Lão quản gia vội vàngđicứu nguy cho ba huynh đệ Kỷ gia, đưa vào phủ.
Kỷ Tiểu Ly cảm thấy lời này có đạo lý, sư phụ cònnóihôm naysẽbắt đầu nghiêm túc dạy nàng, nàng liền sục sôi ý chí chiến đấu đón nhận. Nhưng Kỷ gia bên kia lại nổ tung.
giữ lễ giữ khoảng cách
) ngồimộtchút, đại nhân nhà ta dạy Tiểu Ly tiểu thư xong,sẽtới đó sau."
hắnxoay ngườiđira ngoài, lạnh giọng dặn dò nàng: "Đổi tên khác cho con bồ câuđi."
"Có ai từngnóivới ngươi, ngươi từ đâu tới haykhông?" Trần Ngộ Bạch hỏi nàng.
Lão quản gia vừa nghe cũng biết đây có ý là "chịu khổđi", cứng đầu khuyên: "Tiểu tướng quân Kỷ Nam cũng bị vây trong trận, có nên..... Nhị hoàng tử điện hạ mà tới, ngài lại mất hứng......"
"nóibậy. Sao có thể có tiên đan như vậy." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt khích nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Tang tỉ mỉ kín đáo, nha đầu này lại...... Trần Ngộ Bạch biết hỏi nữa cũngkhôngcó kết quả, nên hỏi cũngđãhỏi rồi,hắnphẩy phẩy tay: "Được rồi, tađãhỏi xong, ngươi nghỉ ngơiđi."
"Ưm...... Khi còn bé từng có, sau lại được Tần Tang tỷ tỷ cho tiên đan, chảy máu lập tức ănmộtviên, nguyên khísẽtăng nhiều!"
Kỷ Tiểu Ly hoảng sợ nhìn lò luyện đan của mình, xoay đầu lại liều mạng gật gật.
Trần Ngộ Bạch "Ha?"mộttiếng, "Lấy gì chứng minh?"
"Ainóikhôngcó?!" Thiếu nữnhỏquả nhiên nóng nảy, vội vàng chứng thực cho danh tiếng của Tần Tang: "Mỗi tháng Tần Tang tỷ tỷ đều cho ta ăn tiên đan! Ăn nhiều nămsẽkéo dài tuổi thọ, ngườinhẹnhư yến!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hô hấp của Quốc sư đại nhân hơi chậm lại, mím môi,khôngnóigì thêm, xoay người sãi bướcđira phòng khách.
"Ngươi vào sư môn lâu như vậy,đãhọc được chút gì? Cả ngày chỉ ngoài miệng kêu la là muốn tu tiên." Quốc sư đại nhân lạnh lùng nghiêm túc, "Hoàn toànkhônghọc được gì, có thể diện gì mà mười ngày cómộthưu mộc?"
Đèn trong nhà rọi qua người Tiểu Ly chiếu lênhắn, thiếu nữnhỏnhìn ánh sáng tỏa ratrênngười nam nhân, hai mắt chợt sáng lên, vẻ mặtthậtcao hứng: "Người thay đồ rồi? Ừ!thậtlà đẹp!"
"Từ......trênnúi, nhặt được." Kỷ Tiểu Ly nơm nớp lo sợ đáp, "Mẫu thânnói...... Ta là do Quanâmnương nương ôm tới cho người, nhưng ta biết đó là dụ dỗ cho ta vui vẻ, ta là do mẫu thân nhặt ở ven đường!"
Chờ ở phòng khách, ba huynh đệ Kỷ giađanguống trà, chợt thấy Quốc sư đại nhân áo đen cả người lạnh lùng, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng lộ vẻâmtrầmkhôngvui......
Chương 17
Kỷ Bắc vừa nghe tin tức truyền đến từ phủ Quốc sư, quơ đại đao cỡi chiến mã, đằng đằng sát khí xông ra ngoài, Kỷ Tây gọihắnkhôngđược, trầm mặt đuổi theo phía sauhắn, Kỷ Nam thấy tình thếkhôngổn cũng đuổi theo, sau đó ba huynh đệ Kỷ gia cùng nhau...... bị vây trong trận Thập lý.
"Ma ma trong viện Công chúa nương nươngnói! Họnóita sinh ra bị...... khờ...... cha mẹ sinh ra takhôngcần ta mới bỏ ta." Nàngnóimà đầu dần dần cúi xuống,mộtlúc lâu mới nâng ánh mắt lên, có chút bất đắc dĩ lại hoang mang hỏi: "Nhưng tađãtừng thấy tiểu hài tử mới vừa được sinh ra, nhonhỏlại luôn ngủ, căn bảnkhôngnhìn ra có khờ haykhông!"
"Nam nữ khác biệt, bảy tuổikhôngngồi cùng ghế, mẹ ngươi chưa từng dạy ngươi sao? Ngươiđãđược làm lễ vấn tóc, sao cònkhông‘thụ thụ bất thân (
đithẳng tới tiểu viện Đúc Sao,hắndừng bước ở cửa việnmộtchút, ngẩng đầu muốn nhìn saotrêntrời, lại chỉ thấymộtmảnh tối đen nồng đặc quỷ dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngàyđãhoàn toàn nhường cho đêm, mây đen che kín bầu trời, tối naykhôngcómộtánh sao. Quốc sư đại nhân trẻ tuổi chậm rãiđiqua hành lang dài, dọc đường ánh sáng đèn lồng mông lung chiếu vào, khắc sâu đường néttrênmặthắn, tròng mắt đenthậtsâu,khônglộ chút biểuhiệngì.
Đêmkhôngmộtánh sao, mây cuồn cuộn dày đặt trong đêm tối, đèn sáng trong tiểu viện, thiếu nữnhỏngây thơ vừanóira nguyện vọng của nàng, Quốc sư áo đen đứng trong bóng tối xa xa nhìn nàng.hắnđột nhiên có cảm giác cần phải dạy nàngmộtvài thứ, dĩ nhiên làkhôngthể thành tiên, nhưng sau này dùng để phòng thân cũng tốt.
Nàng rất chắc chắn, hơn nữa vô cùng muốnhắntin tưởng. Trần Ngộ Bạch lẳng lặng nhìn vẻ mặt vội vàng của nàng,khônghiểu sao lạikhônghỏi nổi nữa, đảo mắt tránh ánh mắt của nàng.
"Rốt cục tại sao ngươi lại muốn học tu tiên đến vậy?" Chấp nhất muốn tu thành thần tiên đến vậy, rốt cuộc là vì điều gì?hắnđãsớm muốn hỏi. Người đời chấp nhất với danh lợihắncũngđãthấy nhiều, mong trẻ mãikhônggià cũng có, họ đều là người sợ mấtđiđiều gì đó. Còn nàngnhỏtuổi, cơm áokhônglo, rốt cuộc là vì điều gì, ngay cảhắnđối đãi ác liệt như vậy mà nàng cũng nhịn xuống được, cố chấp muốn trở thành thần tiên?
"...... Ừ." Nàng cườithậtvui, đứng gần như vậy, nụ cười gần như chói mắt, Trần Ngộ Bạchkhôngkhỏi nheo mắt lại, "Nàng tanóiđúng."
"Ngu xuẩn." Vạt áo lụa đen chợt lóe ở cửa viện, ngườiđãđira, chỉ lạnh lùng để lại hai chữ này.
Người được số mệnh định ra là phải bảo vệ Đại Dạ quốc, trái tim nổi lên cảm giác chưa bao giờ có, dường nhưkhôngdừng phiền muộn.
Có được khẳng định, thiếu nữnhỏcao hứng vô cùng, từtrênbậc thang nhảy xuống đứng trước mặthắn, ngước mặt vui vẻ cườinói: "Cho nên,khôngphải vì ta khờ mà cha mẹ ta mớikhôngcần ta! Tần Tang tỷ tỷnóibọn họkhôngthể chăm sóc ta, bọn họ phải lên trời, mới giao ta cho Vương Phi nương nương chăm sóc, bọn họ biết Vương Phi nương nương là người tốt mới đặt ta ở bên đường cho bà nhặt về!"
"...... Ta đổi! Đổi thành cái gì?"
"Cũng giống như sư phụ." Thiếu nữnhỏvui mừng thêmmộtcâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Tiểu Ly ngây ngườithậtlâu, quay đầu yên lặngđitới bên cạnh lồng chim bồ câu, đút thức ăn trong tay cho nó, mặt lộ vẻ đồng tìnhnhẹgiọng thở than: "Ănđi...... Ngu xuẩn."
Kỷ Tiểu Ly dùng sức suy nghĩmộtchút, lớn tiếngnói: "Có hai lần tỷ ấy tới trễ,khôngkịp cho ta ăn tiên đan, ta liền ngã bệnh! Nằm ởtrêngiường, rất nóng rất khó chịu...... Sau đó tỷ ấy tới cho ta ăn tiên đan, ta lập tức khỏe lại! Cho nên nhất định phải ăn tiên đan mớikhôngbị bệnh!"
Edit: Lam Phượng Hoàng
Trần Ngộ Bạch khẽ nâng mày, "nóinhư vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi chưa từng bị thương chảy máu?"
Kỷ Tiểu Ly lại cho làhắncố ý mặc quần áo này tớinóixin lỗi ——thìra tính tình sư phụ nhà nàng ngượng ngùng như vậy. Nàng lập tức tha thứ chohắn, vui mừngnói: "Sư phụ mặc quần áo hoa văn này quả nhiên đẹp mắt...... Ta thấytrêntay áo Tần Tang tỷ tỷ thêu hoa như vậy, tỷ ấy mặcthậtđẹp, ta liền cũng thêu như vậy cho sư phụ!"
hắnđưa tay đẩy cửa, người bên trong cũngkhôngphát giác làhắntới, vẫn ở dưới lan can đút thức ăn cho con bồ câu chiến mập mạp như gà, đập cánh "vù vù" trong lồng. Kỷ Tiểu Ly chạy ra, trong tay cầm thức ăn của bồ câu, kéo dài giọng: "Tiểu Bạch, ngươi lại đói bụng rồi sao?"
Lúc lão quản gia tới bẩm báo tin tức này, Trần Ngộ Bạchđangở hậu viện Vạn Thiên đường dạy Kỷ Tiểu Ly khinh công. Nha đầu nàyđitheo cả nhà võ tướng của Kỷ gia mà mưa dầm thấm đất, cuối cùng cũng có chút căn bản, chỉ là quá ngu ngốc,hắndạy màkhôngngừng căm tức, nghenóiđám ca ca của nha đầu đần dám can đảm tự tiện xông vào trận Thập lý, cười lạnhmộttiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.