Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Minh chủ võ lâm trẻ tuổi cười to rờiđi.

"Cút." Quốc sư đại nhân dùng hết kiên nhẫn, tặng chohắnmộtchữ làm lễ tiễn khách.

Kỷ Tiểu Ly nhíu mày, giậtnhẹlá cây của nàng ta: "Ngươinóicái gì?"

Kỷ Tiểu Ly vội vàng xin lỗi nó, dùng sức vươn tay rút búa ra.

Thiếu nữnhỏngườinhẹnhư yến liền tung người đứng vững vàngtrênhai chân, còn trăm điều khó hiểu ngước mặt hỏi: "Nhưng sư phụ à, tại sao lúc ta nhảy rơi xuống, lạikhôngbay lên?"

Tiểu Thiênthậttự nhiên cầm xiêm áo từtrêngiường lên, hầu hạ Quốc sư đại nhân thay.

thợ may thêu

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc vang vọng khắp cả vườn, tất cả cácyêutinh đều xì xào bàn tán, cây thược dược tinh ởmộtbên liều mạng quạt gió thổi lửa: "Tađãnóigì hả?! Nàng chính là kiếp số của chúng ta! Kiếp số đó!"

Cả vườn cũng náo nhiệt lên, mắng theo, Kỷ Tiểu Ly thấy mìnhsẽbị quần đấu (

Chương 16

"Ai hại c·h·ế·t các nàng người đó đền mạng." Trần Ngộ Bạch xem như chuyện đương nhiên nhàn nhạtnói, "Trước khi ngươi tới, các nàng đều rất tốt."

hắnnghiêm túc bày ra bộ dáng sư phụ như vậy, Kỷ Tiểu Ly hết sức nể tình, tinh thần run rẩy lớn tiếng đáp "Dạ!", quay đầu vui vẻ rờiđi.

Kỷ Tiểu Lykhôngcảm thấy đau, chẳng quatrêntay chợt lạnh, nàng theo bản năng rút tay về, vừa nhìn liền quát tomộttiếng.

Trần Ngộ Bạchkhôngphát giác biểuhiệncủa mình rấtkhôngcao hứng, vẫn uốngmộthớp trà xanh,hắnđứng dậy ý bảo tiểu đồng thay quần áo chohắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Edit: Lam Phượng Hoàng

Nàng giậtnhẹtán hoa của cây thược dược tinh, hoang mangkhôngdứt hỏi nàng ta: "Liên Y Liên Y! Vừa rồi ta lại từtrêncây nhảy xuống! Nhưngkhôngthể cưỡi mây đạp gió...... Nhưng cũngkhôngngã c·h·ế·t, ngươinóithế coi như là thành hay chưa thành tiên đây?"

"Gì?" Tiểu đồng nhìn bộ đồ mớitrênngười Quốc sư đại nhân, nghiêng đầu nghi ngờkhôngdứt: "Rốt cục đại nhân cũng cho phép tú nương (

Tiểu Thiên bưng tràđivào, thấy Quốc sư đại nhân trầm mặt rấtkhôngvui,khôngdám thở mạnh, dâng trà.

hắnliền lạnh lùngnóivới nàng: "Từng lá cây ngọn cỏ trong phủ này đều là của ta, ngươi ghim nómộtđao,sẽphải chịu của tamộtđao."

Ánh mắt mang ý cười của Lý Vi Nhiên rơi vào mái tóc dài đen nhánh của thiếu nữnhỏrơi nằm trong khuỷu tay Trần Ngộ Bạch, lại dời tới tròng mắt đen trong trẻo của nàng, nụ cười củahắncàng thêm ôn hòa: "Vừa rồi ngươiđanglàm gì? Tại sao lại nhảy xuống từtrêncây cao như vậy?"

Nhưng sau khi Thiên Mật sứ cắt đứt ngón tay chảy ra gần nửa chén máu tươi, lạikhôngthơm nồng nặc bằngmộtchút vết máu quẹttrênống tay áo củahắn.

"Hô!" Kỷ Tiểu Ly sợ hãi lui về phía sau đặt mông ngồi dưới đất, "Ngươi biếtnói! Ngươi làm ta giật cả mình!"

Cho nên, nếu Thiên Mật sứ kia quảthậtbởi vì trở về Thánh Địa màtrênngười mang dòng máu kỳ lạ, như vậy Thánh nữ Thiên Mật tượng hình trong thánh địa, sống ở thánh địa mà Lý Vi Nhiên muốnhắntìm,hắnđãtìm được.

Ánh mắthắndằn nén càng lạnh hơnmộtphần, nhướng mày nhìn chung quanhmộtvòng, hơi thở lạnh vài phần đe dọa những thứ bắt đầu xao động kia.

"Nhưng gốc cây nàyđãlà cây cao nhất trong phủ!" Kỷ Tiểu Ly ưu sầunói.

Quốc sư đại nhân vốn định mặc kệ nàng, nhưng vẫnkhôngnhịn được, cất giọng lạnh lùng dặn dò sau lưng nàng: "khôngđược leo cây nữa, nếukhôngliền cắt đứt chân của ngươi!"

đan sa, chu sa

Tiểu đồng cười híp mắtđira ngoài.

Nàng dùng sức quá mạnh, người lui về té ra sau ngã lăn lên cỏ. Đám cỏ kia mới thành tinhkhônglâu, mấy ngày nay nghenóiđến vận mệnh bi thảm của mười dặm rừng Tuyết Quỳnh và Lục La trăm năm,đãngày đêm lo lắng đề phòng, lúc này bị thiếu nữ đầu sỏ này lănmộtvòng, lập tức khóc ra tiếng.

Trần Ngộ Bạch rũ mắt, lúc búa đưa đến tay nàng liền quẹt nàngmộtcái.

Tiểu Thiên tấm tắc khen, Quốc sư đại nhân lại tối mặt.

thậtlâu sau đó, cũngđãtrở lại trong Quan Tinh lâu, Trần Ngộ Bạch nhớ tới dáng vẻ lảo đảo nghiêng ngã kinh hoảng vừa rồi lúc nàng chạyđi, khinh thường hừmộttiếng.

Tác giả có lời muốnnói:

"Ta ở học cưỡi mây đạp gió!" Thiếu nữnhỏvô cùng đắc ýnói, "Sư phụ ta dạy ta biện pháp!"

C·h·ó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng,cônhócnhỏcực kỳ đắc ý.

thậtlà yếu ớt.

Cây thược dược tinh giận dữ: "Ngươi cho rằng ngươi cách thành tiên rất gần sao?! Ngươi này......"

Đây là món đồ mà nha đầu đưa tới trước đó,hắnkhôngchạm đến nên vẫn đặt ởtrêngiường, tiểu đồngkhôngbiết, cho là bộ đồ mới tú nương đưa tới.

"Quốc sư đại nhânkhôngchỉ chăm sóc hợp lý, hơn nữa còn có cách dạy dỗ, cao đồthật...... hoạt bát đángyêu." Trong nụ cười của Lý Vi Nhiên nhìn có chút ý hả hê nào đó, so với vừa rồi khi Trần Ngộ Bạch nhắc tới Tần Tangthìgiống nhau như đúc, "Tại hạ cáo từ ——khônglàm trể nãi việc Quốc sư đại nhân dạy cao đồ cưỡi mây đạp gió."

rõràng chẳng qua chỉ làmộtvết máu mà thôi, cũng dám hô to gọinhỏvớihắn, ngày thườngnóinghe cảm động như vậy, sư phụ dài sư phụ ngắn, xem ra đều là giả vờ nịnh nọt.

Quốc sư đại nhân cảm thấy hối hận lại mất thể diện, dưới cơn nóng giận ném người trong tay ra ngoài.

) đổi hoa văn rồi sao? Đại nhân mặc quần áo nàythậtlà ưa...... A!"

Ánh mắt Kỷ Tiểu Ly sáng lên, sùng bái nịnh hót "Sư phụthậtlà giỏi", vui mừng hớn hở bò dậy cầm lấy búa của nàng.

"Mau gỡ ra! Ngươi chém mất mười năm tu vi của ta! Muốn c·h·ế·t sao!" Đan thụ tinh phá hủy lời thềkhôngmở miệng, liên tiếp kêu thảm thiết.

hắnra tay rất biết nặngnhẹ,mộtđường vết thương nhợt nhạt, chỉ kéomộtđườngthìvết máu liền ngừng.

Cây thược dược tinhthậtmuốn phun nhị hoa vào khuôn mặt ngu xuẩn này, nhưng hôm qua suýt nữa ứng kiếp bỏ mạng, nàng ta rất sợ, qua loanói: "Làm sao ta biết......"

Trần Ngộ Bạch thu hồi ánh mắt, trùng hợp chạm vào đôi mắt chứa ý cười dịu dàng của Lý Vi Nhiên.

Ánh mắt Lý Vi Nhiên càng thêm hứng thú nhìn cực kỳ chướng mắt, Quốc sư đại nhân trầm mặt đuổi nàng: "Vi sư có khách,khôngđược càn quấy, lui ra!"

Nghenóikhi cònnhỏđương kim Thiên Mật sứ từng trở về Thánh địa trong truyền thuyết của Thiên Mật, cho nên mùi máu thơm hơn người khác trong tộc gấp mấy lần, nhưng cõi đời này rất nhiều loại độc kỳ lạ. Năm đó lão quốc sư bệnh yếu, hoàng đế phái Thiên Mật sứ tới cứu trị, Trần Ngộ Bạch từng tiếp xúc với loại máu kỳ lạ này.

Bộ dạng nàng nhe răng trợn mắtthậtsựtổn hại tác phong, Trần Ngộ Bạchkhôngnhìn nổi, phẩy tay áomộtcáinhẹphẩy nàng ngã quamộtbên xuống đất, bàn tay trong tay áohắnvừa xoay, búatrênthân cây Đannhẹnhàng rơi vào trong tayhắn.

Đường maythậttinh xảo, nhìn giống như là vật còn sống, khiến lụa đen lạnh như băng thoạt nhìn thâm trầm theo.

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, mím môi mỏngkhôngvui nhìn nàng.

khôngcho leo cây, Kỷ Tiểu Ly chỉ có thể quay trở ra vườn chơi.

Giơ tay xin hỏimộtvấn đề: thiếu nữnhỏyếu ớt, ngươi làm y phục cho sư phụ nhà ngươi, sao lại vừa vặn đến như vậy?

Kỷ Tiểu Ly ch** n**c mắt đứng c·h·ế·t trân.

**

"Ta...... Takhôngcó chặt...... Ta chỉ là muốn đụcmộtkhối xuống để luyện đan...... Sư phụ!" Nàng vội vàng phe phẩy tay thành khẩn giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

**

Nàng takhôngnóitình nghĩa lại ghét bỏ mình như thế, lòng Kỷ Tiểu Ly rất đau đớn, nghiêng đầuđinơi khác tìm kiếm ấm áp.

Thiếu nữnhỏvốn vui mừngkhôngdứt, bóng lưng co rúm lại, chân chạy nhanh hơn, nhưmộtlàn khói liền mất bóng.

LPH: ta có việc, phải nghỉ đến hết tuần, tuần sausẽcó chương mới nhá

"Để y phục xuống, ngươi ra ngoàiđi."hắnlạnh lùng ra lệnh.

Tiểu Ly sợ hết hồn,khôngnghĩ tới thứ đámyêutinh kia sợ căn bảnkhôngphải nàng, là sư phụ nhà nàng tớithật!

hắnthu hồi tay, ống tay áo rũ xuống, tơ lụa màu đen lành lạnh lướt qua vết thương kia.

Nhựa cây Đan cay, là thứthậttốt để chế tạo đ·ạ·n Phích Lịch, cây này nhìn có vẻđãgià, vậy nhựasẽcàng cay, càng thích hợp. Kỷ Tiểu Ly lấy cây búanhỏtừ bên hông xuống, giương taymộtnhát liền ghim vào.

Tuy vết máu chỉ dínhmộtchút, nhưng mùi trà xanh thơm đắng, mùi thơm ngọt ngào lạ lùng bốc lên kia liền xác địnhthậtkhôngthể nghi ngờ.

Uy danh của Quốc sư đại nhân hiển hách, nhóm cácyêutinh liền bị làm sợ đến choáng váng, an tĩnh tập thể,mộttiếng cũngkhôngdám hé.

Chẳng qua lúc này trong lònghắncó chuyện,khôngnghĩ tới việc này.

đánh hội đồng

Lụa đen như nhau, bình thường vốn đều là chỉ vàng thêu nổi hình cát tường, ngay cả vị trí của hoa văn cũng chưa từng thay đổi. Nhưng hôm lại thêu hoa văn khác biệt: nơi ống tay áo và vạt áo, chỉ vàng thêu các loại hoa cỏ kỳ lạ trông rất sống động,thậtlóa mắt,khôngbiết là hoa gì, đóa hoa nhonhỏláthậtdài tinh tế, khiến người ta liếc nhìn lại liền sinh lòng thương tiếc.

Ánh mắt dời trở vềtrênmặt thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ mang vẻ mặt đưa đám nhìn chằm chằmhắn, chờhắngiải thích hành động tàn bạo này.

Sau đó Quốc sư đại nhân ung dung thoải mái giương tay áo lên, ném búa xuống bên chân nàng, ghim cả nửa vào trong đất —— đền mạngđi, dùng cái này, dùng, mạng, mà, đền,đi!

Giọng namthậtthấp lạnh lùng vang lên ngay lúc nàng đắc ý vạn phần: "Kỷ Tiểu Ly, ai cho phép ngươi chặt cây cối của ta?"

Cây thược dược tinh bấm bụng nuốt giận, dịu dàng dụ dỗ nàng: "khôngcó gì...... Ý ta là, ngươi được giúp đỡ, chuyện tu tiên tự ngươiđihỏi Quốc sư đại nhânđi! Ta đây còn mấy thập niên là có thể thànhyêu, ngươi bỏ qua cho tađi! Ngươiđãlàm hại tỷ muội ta gặp phải số kiếp, cách ta xamộtchútđi!"

Lý Vi Nhiên nhịn cười nhìn sắc mặtâmtrầm của Trần Ngộ Bạch.

Máu tươi dù chưa chảy ra liền ngừng,mộtmùi hương như lan cũng tự tản ra trong vườn,mộtđámyêutinh đánh hơi được mùi máu thơm, xôn xao xôn xao, mặc dù Trần Ngộ Bạchkhôngnghe được nhưng cũng nhận ra hơi thở trong vườn bắt đầu xao động,khônggiống bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng trong vườn này chẳng có ai mở miệngnóichuyện, ngược lại kỳ hoa dị thảo trải rộng, toàn bộ đều là nguyên liệu tốt để luyện đan, nàng kéo hoa chọc cỏ chơi nửa ngày, hăng hái bừng bừng đứng trướcmộtgốc cây Đan (

"Ngươikhôngbiết? Ai, đúng ha, ngươi còn chưa thànhyêu, cách tu tiên còn rất xa."

).

Nhanh chóng nuốt chữ "nhìn" vào, tiểu đồng thiếu chút nữa nghẹn c·h·ế·t.

"......" Kỷ Tiểu Ly che vết thương ch** n**c mắt, chống đốisựbất công: "Mấy hôm trước sư phụ còn nhổ sạch mười dặm cây Tuyết Quỳnh đó thôi! Tất cả các nàng đềuđãthành tinh! Sao sư phụkhôngđền mạng cho các nàng?!"

PS: xin nghỉ thứ năm, buổi tối thứ sáu bắt đầu viết tiếp, 3, 5, 7sẽbổ sung chương mới ~

Kỷ Tiểu Ly "thịch thịch" lui về phía sau hai bước, khom lưng rút búa lên,thậtnhanh đưa tay nắm cán búa, ghim vào trong túi da bên hông, ch** n**c mắt nhấc chân bỏ chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"...... Ngươi trèo chưa đủ cao!" Quốc sư đại nhân mặt lạnh nghiêm trang lừa dối nàng.

mộttiếng hét thảm, phá vỡ bầu trời an tĩnh đầy gió trong vườn: "A! Đau quá!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

), sợ hãi, bò dậy nắm chặt búa trong tay chỉ về phía bọn họ, lắp bắp hù dọa bọn họ: "Các ngươi......nóibậy nữa! Tađigọi sư phụ ta tới! Chặt toàn bộ nhóm các ngươi!"

Đóng chặt cửa sổ, cả phòng yên tĩnh, Trần Ngộ Bạch bưng chung trà xanh lên, giơ tay rưới lên nơi ống tay áo của bộ quần áo vừa mới thay ra kia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16