Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
Ai ui ~ Tần Tang vui vẻ nghĩ trong lòng, xấu hổ đây ~ "Quốc sư đại nhân!" Nàng đuổi theo mấy bước gọihắnlại, "Xin dừng bước!"
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch như thường, từ bên hông tháo xuốngmộtcái túi gấm trình lên hoàng đế.
Quốc sư đại nhân híp mắt hết sứcnhẹnhõm vui vẻ, lạnh lùngnói: “Đại khái là do ngươi cọ quá nhiều”. Tiểu Ly: “A...... Vậy ngày maikhôngcọ nữa!”
Hoàng hậu nương nương giận dữ kể lại mọi chuyện, cuối cùng căm hậnnói: "Thiên Mật sứthậtrất đáng giận!khôngchịu cứu trị cho Lục hoàng tửđãlà tội c·h·ế·t, lại còn dám ra tay đả thương Lục hoàng tử! Xin hoàng thượng làm chủ cho thiếp!"
Phải trái trong chuyện Mộ Dung Tống đưa thuốc tiêu chảy tới trêu chọc Kỷ Tiểu Ly, hộp mị dược làmhắnđ*ng t*nhkhôngcách nào tự ức chế cũngđãcó trộn máu của người tộc Thiên Mật, Mộ Dung Tốngkhôngcó lý do gì để đưamộthộp thuốc như vậy cho Kỷ Tiểu Ly. Huống chi trong thuốc có trộn máu của người Thiên Mật, tác dụng mãnh liệt như vậy,hắnkhôngcần bấm đốt ngón tay cũng biết là ai rảnh tay rảnh chân mà làm.
Hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạanhminh thần võ của Đại Dạ quốc sải bướcđivào, người trong phòng quỳ gối hành lễ,hắnkhôngdừng lại, vội vàng đáp lại "Đứng lên!",đithẳng đến trước mặt Lục hoàng tử củahắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tác giả có lời muốnnói: quyển này căn bảnkhôngcó chuyện về Tần Tang, chẳng qua chỉ là người thân của Tiểu Ly. Do có liên quan đến nàng, vài chỗ cần nàngnóirõ, về sau cơ bản đều là Quốc sư đại nhân và học”học tròyêu” củahắntra xét, náo loạn chuyện xưa. Có lẽ có bạnsẽcảm thấykhôngkịch tính lên lên xuống xuốngthìquákhôngthú vị, nhưng đôi nàythậtkhôngcó kịch tính gì, Quốc sư đại nhân quá thông minhkhôngcần kịch tính, vị kia lại càngkhôngcần nghĩ đến...... Các bạn hiểu mà. Hôm nay Tiểu Lykhôngxuấthiện, bổ sung thêmmộtphiên ngoạinhỏnha:
Từ Triều Dương điện ra ngoài, Quốc sư đại nhân thoải mái tinh thần, dọc theo bóng râm của rừng cây mà bước đến cửa cung.
khôngchỉkhôngchút thương tiếc, Trần Ngộ Bạch cũng lười phải nhìn nàngmộtcái.hắncong ngón taynhẹbúng lên thân kiếm tinh xảo ánh tím, kiếm liền phát raâmthanh kỳ diệu như tiếng thở của rồng,hắnlại búng hai tiếng, sau đó hai ngón tay dồn nội lực bẻ cong,nhẹnhàng khéo léo bẻ gãy vũ khí quý hiếm vạn bạc khó tìm, giống như thứ bỏđiném trở lại dưới chân nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nữ dễ nghe mang theo nổi tức giậnkhôngnén được: "Lục hoàng tử điện hạ tâm trí hỗn loạn, thầnkhôngthểkhôngđiquá giới hạn đánh xỉu điện hạ."
Lệnh bài Kỳ Lân! Lệnh bài Kỳ Lân cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ được xưng là ‘ngũ đại lệnh bài’ của Ám Dạ cốc! Lệnh bài Thanh Long là vật kế thừa nhiều thế hệ của hoàng thất Mộ Dung, lệnh bài Bạch Hổ là vật kế thừa của tướng quân đứng đầu Đại Dạ - Kỷ gia, lệnh bài Huyền Vũ là vật kế thừa của người nhiều lần đảm nhiệm chức vụ Quốc sư, lệnh bài Kỳ Lân lại là vật kế thừa của người nhiều lần đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, người giữ ngũ đại lệnh bài được chỉ định bảo hộ vương triều Đại Dạ, lệnh bài giống như chủ tánh mạng, sao lại có thể rơi vào tay người khác!
Mộ Dung Tống giận dữ nên vừa rồi mới bật thốt ra lời đó, lúc này bị hỏi mà ngây ngô, con ngươi đảo quanh chính là muốn lấp l**m, Quốc sư đại nhânđãhơi cười hỏi: "Lục hoàng tử hô to hônhỏlà ta đổi thuốc,nóihộp này là mị dược, sao ngài biết được?"
Thái hậu Từ Hiếu và Thái hậu Đoan Mật ngoài mặt và trong lòng từ lâuđãkhônghợp, hoàng hậu nương nương đương nhiênsẽthấy Thiên Mật sứkhôngvừa mắt, huống chi lại trong tình cảnh này. Trong nháy mắt bà liền giận dữ, "Bây đâu! Bắt Thiên Mật sứ lại cho bổn cung!"
"Sợ chứ, thân phận của Thái hậu Đoan Mật và Đại hoàng tử cao quý, Thiên Mật sứ lại rất thủ đoạn, sao tại hạ có thểkhôngsợ?"nóithìnhư thế, cười lạnh trong khóe miệnghắnlạikhônglộ ra chút dấu vết sợ hãi nào, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn xuống ngườitrênđất, "Cái loại thuốc bỉ ổi đó mà Thiên Mật sứ cũng dám mượn tay Lục hoàng tử đưa vào trong phủ tại hạ, sao tại hạ dám xưng là tiên giáng trần gì chứ?"
"Ngươithậtsựđáng c·h·ế·t, cũngkhôngcần phải chếttrêntay ta." Giọnghắnlạnh mỏng đến vô cùng, "nóinhư thế, ngươi hao tổn tâm cơ đưa người vào trong phủ ta, lại trăm phương ngàn kế để ta chạm vào nàng, là muốn uỷ thác sao?"
) lớn như thế dạy dỗ Lục hoàng tử cho hả giận." Mộ Dung Thiên Hạ hứng thú chọc vào Quốc sư đại nhân luôn luôn lạnh nhạt với tư tình nhàhắn.
Trần Ngộ Bạch lạikhôngtránh đường kiếm xinh đẹp này.hắntung người lên, trong nháy mắt khi kiếm khí sắp đâm thủng thân thểhắn, hơi nghiêng người,nhẹtránh ngay sát thân kiếm. Lụa đen bóng loáng cợt nhã như sương mù màu đen mờ mịt che đậy trước đôi mắt tím của Thiên Mật sứ, nàng mắngnhỏmộttiếng,đãkhôngcòn kịp nữa, trong nháy mắt cổ tay tê dại, kiếmđãrời tay.
Đáng tiếc Quốc sư đại nhânkhôngthích gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành kia của nàng ta, càng chán ghét nàng vòng vonóiláo.
"nóinhư thế, chuyện vừa rồi bên trong điện Triều Dương, Thiên Mật sứ được đền bù mong muốn phải hài lòng mới phải, sao lại mai phục ở đây muốn đẩy ta vào chỗ c·h·ế·t?" Quốc sư đại nhân cũng cười tủm tỉm.
Trần Ngộ Bạch lạnh giọng: "Thầnkhôngdám."
Nhưng Trần Ngộ Bạch thản nhiên nhìnhắnmộtcái,trênmặt ngay cả lộ vẻ giả vờ e ngại tôn kính cũngkhôngthèm làm.
Quốc sư đại nhân thở dài, cúi người đè nàng xuống: “Được, vi sư miễn cưỡng chịu cực khổmộtlần nữa.” (LPH: quốc sư đại nhân,anhquá vô sỉ rồi, hắc hắc)
), vô cùng tinh xảo, chuôi kiếm ánh tím trong tay tuyệtkhôngphải là vật tầm thường,mộtkiếmkhôngchút lưu tình đánh về phía Trần Ngộ Bạch, ngay cảkhôngkhí cũng như bị ánh kiếm sắc bén cắtđi.
“Tốt lắm” ~ Tiểu Ly: “Sư phụ, ngườithậttốt!”
gia tộc có tiếngtrêngiang hồ
"Chẳng qua hôm qua tiểu đồ bị Lục hoàng tử điện hạ làm sợ hãi, chỗ thuốc này là do Lục hoàng tử tặng cho, tổng cộng có mười hai viên, hoàng thượng có thể thử."
"Mới vừa rồi? Mới vừa rồi Lục hoàng tử thế nào?" Trần Ngộ Bạch ung dungnói, "Vừa rồi Thiên Mật sứ cứu trị cho Lục hoàng tử, là nàngnóiLục hoàng tử ăn mị dược? Thầnsẽđiđối chất với nàng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Edit: Lam Phượng Hoàng
mộtkiếm này bất quá chỉ bằng thời gian hítmộthơi, hai bóng dángmộttímmộtđen đan chéo lướt qua nhau, nhanh đến mức khiến người bên cạnhkhôngthấyrõchuyệnđãxảy ra.
Mặc dù thô lỗ lạiđiquá giới hạn, nhưng quảthậtLục hoàng tử lập tức "ư ư" tỉnh lại.
"Dù sao Thiên Mật sứkhôngphải thầy cũngkhôngphải thuốc, hoàng hậu lo lắng nên loạn, trách móc quá mức nặng nề. Trước mắt quan trọng hơn chính là A Tống, những chuyện khác chưa nên đề cập tới." Mộ Dung Thiên Hạ trầm ngâmnói, "Các ngươi tạm lui ra. Quốc sư, ngươi và trẫm cùng thảo luận bệnh tình của Lục hoàng tửmộtchút."
Khuôn mặtnhỏnhắn tươi tắn xinh đẹp của Lục hoàng tử điện hạ nhất thời đỏ lên! "Ngươi! Ta...... Mới vừa rồi......"
gây chiến
Trần Ngộ Bạch càng cảm thấykhôngthú vị: "Chỉ bằng ngươithìcó thể làm chuyện gì cho ta? Người khác quý trọng máu của ngươi, ta đây chẳng thèm."
Trần Ngộ Bạch phiền nhất khi hai cha con Mộ Dung Thiên Hạ và Mộ Dung Nham thâm tình thành khẩn gọihắnlà "Ngộ Bạch", căm ghét hạ tròng mắt, bưng chén trà nguộitrênbàn, giương tay hất lên mặt Lục hoàng tử.
"Là giải dược cho Lục hoàng tử." Quốc sư đại nhân cũng khẽ cười.
"Đây là cái gì?" Mộ Dung Thiên Hạ cười hỏi.
"Xem ra dưỡng nữ của phủ Trấn Nam vương quả nhiên ‘có giáo d·ụ·c, tư chất thông minh’, bái sư mới mấy ngày,đãkhiến Quốc sư đại nhânthậtvui vẻ, lại vì nàng mà động can qua (
hắnvừanóivừa từtrêngiường "phù phù" lăn xuống, rồi lănmộtvòng "Ra cung".
Tần Tang giơ tay lên vén tóc mai, ánh cười xinh đẹp b*n r* bốn phía: "NghenóiQuốc sư đại nhân kiếm thuật vô song, ta đặc biệt tới lãnh giáo,khôngngờ lại làm Quốc sư đại nhân hiểu lầm, đáng c·h·ế·t đáng c·h·ế·t."
)! Ngươi đổi thuốc!"
"Trần Ngộ Bạch," giọng của Tần Tangthậtthấp, "Ngươithậtcho bản thân mình là tiên giáng trần sao, đắc tội với tộc Thiên Mật như thế,khôngsợ hậu hoạn vô cùng?"
Chương 13
"khôngkhôngkhông!khôngcầnđi!" Mộ Dung Tống giống như bị kim châm từtrêngiường nhào tới, cả khuôn mặtnhỏnhắn và cổ đều đỏ lên, "Vừa rồikhônghề xảy ra chuyện gì! Hộp nàykhôngphải là mị dược! Là ta vừa bất tỉnh mànóisai! Hộp này chính là thuốc tiêu chảy! Là hộp thuốc hôm qua ta đưa cho Kỷ Tiểu Ly! Ta ăn chính là thuốc tiêu chảy! Ai ui! Ai ui, ta đau bụng! Ta muốnđingoài!"
"Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở ngoài điện nóng nảy chờ đợi, hôm nay giải dượcđãở trong tay hoàng thượng, thần xin cáo lui." Quốc sư đại nhân cung kính, cười lui ra.
Hoàng hậu nương nương lòng như lửa đốt nhanh nhẹnđivào, thấy con trai bảo bối nhà mình cả người xốc xếch hôn mêtrênmặt đất, màu sắctrênđầutrênmặt vẫn chưa phai, nhất thời càng thêm tức giận, cáu kỉnh thét hỏi: "Thiên Mật sứkhôngmuốn cứu trị cho Lục hoàng tử cũng thôiđi, sao lại dám biếnhắnthành bộ dạng này!"
"Tần Tangđãnghenóiđến quy củ của Quốc sư đại nhân: nếu đoán mệnh chomộtngười, người này cần đáp ứng làm cho Quốc sư đại nhânmộtchuyện, đúng chứ?" Thiên Mật sứ áo tím tuyệt sắc chợtnhẹgiọng hỏi.
Mộ Dung Thiên Hạkhôngcười được nữa.
"Phụ hoàng!"hắntỉnh lại liền lănmộtvòng ôm lấy bắp đùi Mộ Dung Thiên Hạ, gào khóc: "Phụ hoàng hu hu hu...... Quốc sư đại nhân ép con ăn...... Thuốc...... Hu hu hu… phụ hoàng mau chém chếthắn! Chém chếthắn, chém chếthắn!"
Rất lâu sau, lâu đến mức Quốc sư đại nhânđãcó thể danh chánh ngôn thuận cùng học trò cưng củahắn......
Mộ Dung Thiên Hạ gật đầumộtcái, nét cười hơn buông lỏng.
Lúc này, vàomộtbuổi tối...... Sau khi Tiểu Ly tựatrêngiường trải gấm, mệt mỏikhôngdứt hoang mangnói: “Sư phụ, tại sao mỗi lần cọ xong tiên khí đềuthậtmệt mỏi?khôngphải là ngườisẽnhẹnhư yến sao?”
hắntrực tiếpnóira như vậy, cho dù là Tần Tang cũngkhôngthểkhôngđổi sắc mặt. Bất quá rất nhanh nàng lại nở nụ cười, "thìra Quốc sư đại nhânđãdùng thuốc kia? Khó trách sao hôm nay lòng dạ độc ác như thế." Trời cao thương xót, cuối cùng cũng hoàn thành tâm ý của nàng.
Bình thường Tần Tangkhôngcần kiếm, nhưng nàng thực kế thừa kiếm thuật của võ lâm danh gia (
Ánh mắt của Quốc sư đại nhân chợt lóe, nghiêng người siết chặt mặt nàng: “Chịu được khổ trong khổ,thìmới có thể thành thượng tiên trong chúng tiên.”
xuân dược
Hoàng đếđãkhôngngăn cản kịp, lời vừa ra khỏi miệng, liền nghe Quốc sư đại nhân vô cùng lạnh lùng cườimộttiếng: "Lục hoàng tử cho đồ nhi ta thuốc tiêu chảy, miệng lạinóilà tiên đan, là khi dễ sư môn nàngkhôngcó người sao?"
Mắt Quốc sư trẻ tuổi lạnh lẽo,khôngnóimộtlời nhìn chằm chằm nàng.
Trần Ngộ Bạch cười lạnhmộttiếng, phất tay áo bỏđi.
Thân thể của Thiên Mật Thánh nữ quả nhiên thần kỳ, bất quá chỉnóivài câu, huyệt đạo bị điểm của Tần Tangđãđược cởi ra, chống tay lên mặt đất, nàng chầm chậm đứng lên, nhìn thẳng vào nam tử áo đen khẽ mỉm cười: "Ta và Lục hoàng tử vốn từng có đụng chạm, nên mới cười giỡn trêu cợt, nào biết thuốc kiasẽbị đưa đến phủ Quốc sư đại nhân."
Mộ Dung Thiên Hạ luôn luônkhôngthể nắm bắt đượchắn, hỏikhôngđược nguyên nhân, liềnnói: "Tiểu Lục cònnhỏtuổi, Ngộ Bạch nể tình trẫm,khôngnên quá so đo vớihắn."
Lúc nàymộttiếng "Hoàng thượng giá lâm", vừa vặn cắt đứtmộtmàn giương cung bạt kiếm.
"Đó là đương nhiên." Tần Tangnhẹnhàng cườimộttiếng, trong tay áo buông xuốngmộtvật, áo tímnhẹbay, bàn tay tựa như bạch ngọc, chưởng ramộtlệnh bài huyền thiết đen nhánh chớp mắt lướt đến trước mắthắn, "khôngbiết vật này, Quốc sư đại nhân có nhìn đếnkhông?"
Lúc này nàng hoàn toàn mất hết vẻ tức giận và mị hoặc vừa rồi, rũ mắt xuống, thậm chí vẻ mặt có mấy phần nhún nhường thành khẩn, thấp giọngnói: "Thuốc đúng là do ta đổi, đúng là trộn máu của ta khiến hiệu lực của thuốc mãnh liệt hơn, nếu người ăn gặp gỡ người của tộc Thiên Mật, tác dụng lại phát huy gấp trăm lần." Cho nên Lục hoàng tử ăn thuốc kia xong ban đầu chẳng qua chỉ khó chịu, sau Trần Ngộ Bạch lại nhờ tay Hoàng hậu nương nương gọi nàng tới, Lục hoàng tử nhất thời bạo phát như con thúnhỏcầu hoan, ép nàngkhôngthểkhôngđánhhắnngất xỉu.
Hoàng đế an ủi nhi tử cao quý kiêu căng,khôngvui trợn mắt nhìn quốc sưmộtcái.
"Xem ra là đủ rồi." Tần Tang ngọt ngào cườimộttiếng, "Quốc sư đại nhân bảo hộ nàng tamộtnăm, ngày này mười hai tháng sau, Tần Tangsẽhai tay dâng trả vật này về chủ nhân của nó. Đến lúc đó thiên hạ vẫn do chủ của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân bảo hộ. Được chứ?"
Trong lúc nhất thời trong điện chỉ còn lại hai người hoàng đế và quốc sư, hoàng đế ý vị sâu xa cườinói: "Tiểu Lụckhônghiểu chuyện, đắc tội với học tròyêuquý của quốc sư, mong Quốc sư đại nhân tha lỗi."
Tiểu Ly: “...... Vậy......hiệntại tasẽphải cọmộtlần nữa!”
"Ngươinóibậy!" Mộ Dung Tống đấm giường giận dữ, "Ta cho nàngrõràng là thuốc tiêu chảy! Thứ ngươi mới vừa cho ta ăn là mị dược (
Trần Ngộ Bạch lộ vẻ lạnh lùng, nghiêm mặtnói: "Lục hoàng tử ănnóicẩn thận! Thuốc này hôm qua chính Lục hoàng tử đưa cho đồ nhi trong phủ của ta, Lục hoàng tửnóivới nàng là tiên đan.đãlà tiên đan, ta cầm tới cứu trị cho Lục hoàng tử, có gìkhôngđúng?"
Công lựcnóiláo tránh nặng tìmnhẹcủa nữ nhân này càng sâu cùng với gương mặt như thếthậtkhôngthể xem thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Lục hoàng tửđãđược dời đến sắp xếp ổn thỏatrêngiường, nhưng cả người xốc xếch cần phải thu xếp lại, mặt mũi đầy màu sắc, Mộ Dung Thiên Hạ cũng kinh hãi, cau mày hỏi: "A Tống bị sao vậy?!"
Vừa rồi Tần Tangđãvô cùng nhục nhã, giờ phút này hậnkhôngđược nhuộm máu điện Triều Dương, sao có thể nhịn được, tia sáng trong ánh mắt tím chợt lóe, sát khíđãnổi lên bốn phía, bọn thị vệ e ngại thủ đoạn của Thiên Mật sứ, lạikhôngthể cãi lệnh của hoàng hậu, trong khoảng thời gian ngắn hai phe giằng cokhôngdứt,khôngkhí trong điện căng thẳng chạm vàosẽbùng nổ.
"Hoàng thượng nặng lời rồi."
"Nàng ta đúng làcônhi, cũng đúng là người của tộc Thiên Mật." Giọng nàngđãthấp gần như rầm rì bên tai, "Phủ Trấn Nam vươngđãkhôngcòn an toàn, hôm nay,trênđời này, chỉ còn Quốc sư đại nhân là có thể bảo vệ nàng ta chu toàn."
Chờ khi mọi ngườiđãlui ra, trong điện chỉ còn Lục hoàng tử điện hạđanghôn mê cùng hai quân thần, Mộ Dung Thiên Hạ bất đắc dĩ hỏi Quốc sư đại nhânhắn: "Chuyện là thế nào? Tiểu Lục và Thiên Mật sứđãđắc tội gì với ngươi?"
**
Những lời này Trần Ngộ Bạchđãsớm suy đoán ra, vừa rồi cũngđãdùng nàng ta và Lục hoàng tử để xác minh, cho nênhắnnghekhôngquá hứng thú, ánh mắt cũng nhàn nhạt.
Mộ Dung Thiên Hạ ngherõchân tướng mọi việc, liền giương mắt nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Loại thủ đoạn nhàn nhã ung dung bới móc khiến cục diện náo loạn thế này, trừ Quốc sư đại nhânhắnrathìcòn có thể là ai? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên giữa bóng cây màu xanh biếc chợt lóe ánh sáng tím, khóe miệng Trần Ngộ Bạch khẽ kéo, bước chân vẫn như thường, quả nhiênmộtchớp mắt tiếp theo, trước mắt liền dồn dậpmộtbóng kiếm xinh đẹp màu tím.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.