Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Uổng Công Tính Kế

Sói Xám Mọc Cánh

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Quốc sư đại nhânđangnhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên thànhmộtnụ cười lạnh như băng.

Bên trong Tẩm điện loạn thànhmộtkhối: bàn lật ghế nghiêng, đồ vật ngã đổ khắp nơi, rèmtrêngiường hẹp cũng bị kéo mà rơi nửa bức lên mặt đất.

Cung nhân kia chính là người trộm thuốc trong Ngự Dược phòng hôm đó, cầm thuốc kia mà vẻ mặt đưa đám, cũng tiến thoái lưỡng nan.

Chương 12

Cung nhân bên cạnh Hoàng hậu nương nương phát ra từng đợt tiếng thét chói tai "Hộ giá", bọn thị vệ rối rít xông tới, trong trận hỗn loạn, Trần Ngộ Bạchđãsớmđiđến bên giường ngủ của Lục hoàng tử, đưa tay vén chăn che đầu Lục hoàng tử ném ra ngoàithậtxa.

Hoàng hậu nương nương bị cung nhân vây quanhkhôngngherõ, lo lắngkhôngthôi hỏi: "Sao vậy? Trúng loại kỳ độc nào? Quốc sư đại nhân có biện pháp hóa giảikhông?"

"Quốc sư đại nhân......" Hoàng hậu nương nươngđãbị hù dọa mà chân mềm nhũn, cung nhân cũngkhôngđỡ nổi, "Có gìkhôngtốt...... Quốc sư đại nhân! Giúp, giúp tađi!"

Sáng sớm ngày hôm sau, Quốc sư đại nhân vào cung.

Mặc dù ngườitrêngiường nhắm mắt lại, nhưngsựdo dự và ý nghĩ của nàng saohắnlạikhônghiểu chứ?

Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, trong mắtkhôngcó chút ấm nóng nào.

Hoàng hậu nương nương cũng ở chỗ của Thái hậu Từ Hiếu, sau khi hành lễ, Hoàng hậu nương nương liền có chút vội vàng hỏi: "khôngbiết hôm qua Lục hoàng tử làm gì ở phủ quốc sư? Sau khi trở vềhắnliền vẫn nhốt mình trong phòngkhôngchịu ra ngoài!"

Quốc sư đại nhân hơi nghiêng người, cái gương sắc bén lại xinh đẹp thẳng tắp bay về phía cửa, "Bốp!"mộttiếng chém vàotrêncửa, khiến Hoàng hậu nương nươngđanglo lắng nhìn quanh ở cửa sợ hãi sắc mặt trắng bệch, suýt nữa là ngấtđi.

LPH: mọi ngườiđãbiết thuốc đó là thuốc gì chưa? ^^

Lục hoàng tử tétrênsàn nhà kim loại lạnh như băng, áo quần xốc xếch, mồ hôi bên hông cũng túa ra ngoài,trênmặt ửng hồng,đãhôn mê bất tỉnh.

Hoàng hậu nương nương đương nhiên luôn miệng đáp ứng, lập tức mang theo mọi người ra ngoài. Trần Ngộ Bạchđicuối cùng, khẽ mỉm cười với khuôn mặt khuynh thànhđangnhăn nhó, phất tay áo theo ra cửa.

LPH: giao trứng cho ác rồi, hắc hắc

Tất cả các ngự y đều bị gọi đến, nhưng tình huống này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, lỡ như kê sai đơn thuốcthìsẽhỏng bét, dù saokhôngphải trúng độc cũngkhôngphải là bệnh, trước mắt lại có Quốc sư đại nhân, bọn họ nhiềumộtchuyệnkhôngbằng bớtmộtchuyện, toàn bộ đều tâu là bó tay hết cách.

"Hôm qua thân thể thần khó chịu, cũngkhônggặp được Lục hoàng tử." Trần Ngộ Bạch tỉnh rụi thản nhiên, "khôngbiết Lục hoàng tử khó chịu ở đâu?"

Ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương đương nhiênkhôngphải là kẻ đầu đường xó chợ, dịu dàng chu đáo đồng thời lại mạnh mẽ có lực thuận lợi nhét cho Lục hoàng tử nuốt viên thuốc kia vào trong bụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

) thỉnh anhắn, sau đóhắncắm đầu chui vào trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa từng ra ngoài, sáng sớm Hoàng hậu nương nương tự mình đến thămhắn, làm thế nàohắncũngkhôngchịu mở cửa.

Vị ngọt như có nhưkhôngtràn ngập trong cổ họng, lại chỉ giới hạn ở vị giác, sau khi nuốt xuống bụng cũngkhôngcó lửa nóng đ*ng t*nh,hắnchỉ hơi tăng áp lực đè nén, ấm nóng kia tựa nhưmộtmuỗng nước ấm tưới vào núi băng, trong nháy mắtkhôngcòn ấm nóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng có cọ khắp người sư phụ cũngkhôngđến nổi phải đổi hết cảmộtbình tiên đan chứ!

Lập tức có cung nhân chạy như bay bưng nước rửa mặt cùng khăn lau tới, rửa mặt cho Lục hoàng tử thống khổ mềm nhũntrêngiường. Nhưngđãthay vài chậu nước, ngay cả những hương liệu dắt giá khó có như bồ kết cũng thử qua, gương mặt xinh đẹp của Lục hoàng tử vẫn cứ vàng chóe.

Lục hoàng tử mặt vàng chóe mềm nhũn ôm bụng thống khổ nằmtrêngiường, Hoàng hậu nương nương sắp ngất xỉu, cung nhânmộtnhóm vây quanh Lục hoàng tửmộtnhóm vây quanh Hoàng hậu nương nương. Mà Quốc sư đại nhân rỗi rỗi rãnh rãnh đứng ởmộtbên, rất hăng hái nhìn tay Lục hoàng tử vốn ôm bụng kêu đau, dần dần dời xuống, vẻ mặt cũng từ từ trở nên mịt mờ kinh ngạc.

Lúc này Quốc sư đại nhânnóigì Hoàng hậu nương nương liền nghe nấy, lập tức sai ngườiđihồi bẩm Thái hậu Từ Hiếu và hoàng đế, xin cho Thiên Mật sứ tới cứu mạng.

Nhưng nàng lập tức hối hận giờ khắc nàyđãphân tâm, thầm nghĩkhôngổn, lại giương mắt nhìn lên, quả nhiên đụng vàomộtđôi tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng sâu thẳm.

Cho nênhắnvừa có chút bệnh, cho dù là Thái hậu Đoan Mật hoành hành hậu cung, cũngkhôngdámkhônglập tức phái Thiên Mật sứ tới.

Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, liền lập tức đến Triều Dương điện thăm Lục hoàng tử điện hạ.

Cuối cùng bên trong truyền đến tiếng Lục hoàng tử run rẩy "A......", tựa hồ là lấy được phóng thích cực hạn nào đó, sau đó truyền tớiâmthanhmộtngười nặng nề ngã xuống đất.

Quốc sư trẻ tuổi trầm ngâm chốc lát,nói: "Nếu nương nương tin tưởng, hay là để thầnđimộtchuyến đến Triều Dương điện."

Bên trong liên tiếp truyền đến tiếng vang: tiếng vật phẩm quý giá hiếm thấy bị đánh rơi xuống đất, tiếng khàn khàn thở hồng hộc của Lục hoàng tử, tiếng Thiên Mật sứ nén giận khiển trách, tiếng bước chân hai người rượt đuổi, tiếng trầm đục của thân thể bị đánh trúng, tiếng k** r*n của Lục hoàng tử bị đau lại có thêm chút vui vẻ bíẩn, cùng với tiếng gió của tay áo tung bay khi Thiên Mật sứ tránh né.

"Ngươi vừa bái ta làm thầy, ta chắc chắnsẽgiúp ngươi thành tiên,khôngcần đan dược." Người thân thểđangcứng đờ lạnh lùng ném ramộtcâu.

Nhưng Trần Ngộ Bạch chắc chắnsẽkhônggọihắnmở cửa ——nhẹphẩy tay áomộtcái chốt cửa liền trực tiếp bị đánh gãy, dĩ nhiên là cửasẽmở ra.

Trong Triều Dương điện hỗn loạn.

Giọng của Quốc sư đại nhân nghe có chút nặng nề: "Người đâu, nhanh bưngmộtchậu nước tới lau cho Lục hoàng tử điện hạ."

**

Ngườitrêngiường cúi đầu nhắm mắt lại, môi mỏngnhẹrun rẩy, dùng sức nhếchmộtcái.

Tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng hơi rũ xuống, khóe mắt cómộttia sáng vẫn luôn quan sát vẻ mặt Lục hoàng tử.

Ánh sáng lạnh trong mắt Trần Ngộ Bạch chợt lóe.

Hoàng hậu nương nương lo lắng đợiđãlâu, lúc này rốt cụckhôngnhẫn nại được, run giọng sai người vọt vào.

Thiếu nữnhỏvẫn vô cùng tin tưởng sư phụ, khẽ cắn răng buông tiên đan xuống, cẩn thận dứt khoát bướcđi.

Mà vị Thiên Mật sứ nghiêng nước nghiêng thành kia, đứng cách xa xa Lục hoàng tửtrênđất, gương mặt xinh đẹp tươi tắnkhôngnhuốm bụi trần lộ ra vẻ trắng bệch cắn răng nghiến lợi, vạt trước của áo tím rối loạn, ống tay áo bị kéo xuốngmộtđoạn, ngón tay giơ lên vén tóc maiđanghơi run rẩy.

Hoàng hậu nương nương bị cung nhân vây quanh bước nhanh tới, chỉ thấy đứa con trai duy nhất của bà nghiêng ngã nằmtrêngiường,trênmặt đầy màu vàng đất khả nghi, đứa con trai luôn coi trọng vẻ ngoài của bà, từnhỏthích nhất chính là chỉnh tề xinh đẹp, lần đầu tiên mang dáng vẻ nhếch nhác buồn cười này!

Quốc sư đại nhânnhẹnhàng khoan khoáiđivào, đụng ngay vào cái gương khảm Hồng Bảo Thạch do Lục hoàng tử điện hạ ném bay tới, còn dùng hết sức lực rống giận: "Ai cho ngươi tiến vào?! Cút ra ngoài!"

Từnhỏhoành hành trong cung, có bao giờ Lục hoàng tử điện hạ bị đối đãi dã man như vậy chứ? Trong nháy mắt liền giận dữ, từtrêngiường nhảy dựng lên tung nắm đấm, hơi đâu mà quan tâm vị trước mắt là Quốc sư đại nhân mà ngay cả hoàng đế chahắncũng phải nhẫn nhịn ba phần, quyền đấm cước đá liên tiếp tung ra.

"Ôi...... Mau...... Cho ta...... Cung...... Thùng......"hắnôm bụng suy yếu kêu lên.

Nhưng Quốc sư đại nhân lại nhíu mày trang nghiêm, lúc nhìn vẻ mặt Lục hoàng tử điện hạ...... cực kỳ nghiêm trọng.

Trong lòng Tần Tang biếtkhôngtốt, nhưngđãkhôngcòn kịp rồi.

"Nương nương, " Trần Ngộ Bạch nhìn nàng lạnh lùng mở miệng, "Kính xin dời giá, tiện cho Thiên Mật sứ cứu trị cho Lục hoàng tử điện hạ."

Quốc sư đại nhân buông mắt, thở dài: "Sợ rằng, phải làm phiền Thiên Mật sứmộtchuyến." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục hoàng tử điện hạ đáng thương, lúc này huyệt đạo tê dạiđãdần dần được hóa giải,trênngười cũng có mấy phần khí lực, nhưng viên thuốc kiađãvào bụng! Đầy đầuhắnđều là hình ảnh lần trước Lão Cửu ăn thuốc này mà tiêu chảy chật vậtkhôngchịu nổi, mơ hồ,hắncảm thấy bụng mình hình như bắt đầu đau.

Hoàng hậu nương nương gửi tia hi vọng cuối cùng lêntrênngười Quốc sư đại nhân.

**

Kỷ Tiểu Lykhôngquá nguyện ý chầm chậm lê bước.

Mặc dù khắp người cọ đầy tiên khí, nhưng tiên đan là vật quý giá đó!

Hôm qua Lục hoàng tử điện hạ giơ tay áo bụm mặt chạy trở về, dọc đường đá bay vài cung nhân (

thậtlâu sau khi nàng rờiđi, ngườitrêngiường mới lay động, giương mắt lạnh lùng nhìn về phíakhôngtrung hư vô nào đó. Hồi lâu,hắnmở cái hộp, từ bên trong lấy ramộtviên thuốc, từ từ đưa vào miệng.

Lục hoàng tử điện hạđanggiận dữ trong nháy mắt liền mềm nhũn, "rầm"mộttiếng cả người té vềtrêngiường.

)

So vớikhôngkềm chế được lúc vừa rồi, đơn giản là khác nhaumộttrờimộtvực.

"hắnkhôngcho người vào xem, cũngkhôngchịu ra ngoài, bữa tối hôm qua và điểm tâm sáng nay cũngkhôngdùng!" Hoàng hậu nương nương cau mày đau lòng và lo lắngnói.

Chữ "Tống" trong tên Lục hoàng tử, hàm ý Tống gia làmộttrong những gia tộc hiển hách nhất vương triều Đại Dạ, mẹ củahắnvà tổ mẫu cũng xuất thân từ gia tộc cao quý có lịch sử còn lâu đời hơn vương triều Đại Dạ, hoàng đế có nhiều nhi tử như vậy, Lục hoàng tử là đáng quý trọngkhôngthể địch nổi nhất trong số đó.

Quốc sư đại nhân mỉm cười thưởng thức toàn bộ quá trình, đợi ma ma buông Lục hoàng tử ra,hắnthong dong tiến lên, vịn tay tỉ mỉ bắt mạch chẩn đoán bệnh cho Lục hoàng tử.

Quốc sư đại nhân v**t v* tay áo, vẻ mặt rất vui sướng cười cười với nàng.

hắnđến có hơi sớm, hoàng đế vẫn cònđanglâm triều. Đúng lúc Thái hậu Từ Hiếu cho mời,hắnliền được mời vào hậu cung.

Từ phủ Quốc sư trở lại A Tống cứ kỳ quái như vậy, các bà chỉ sợ làđãchọc vào thần linh quỷ quái gì đó, nếu hôm nay Quốc sư đại nhânkhôngđến, các bà cũngsẽtìm cáchđimời.

Lúc này Quốc sư đại nhân lấy từ trong tay áo ramộtcái hộp, từ trong hộp lấy ramộtviên thuốc giao cho cung nhân, dặn dò phải cho Lục hoàng tử điện hạ ăn.

Hoàng hậu nương nươngđãgấp đến vẻ mặt cũng rối loạn, vừa thấy nàngđitới liền vội đứng lênnóivới Trần Ngộ Bạch: "Quốc sư đại nhân! Thiên Mật sứđãtới, xin nhanh chóng cứu trị cho Lục hoàng tửđi!"

"Đây......" Hoàng hậu nương nương la thất thanh, "Đây là sao vậy?"

khôngngờ vị Quốc sư đại nhân vẫn thường lạnh như băng, ngay cả chút nhân khí cũngkhôngcó, ngược lại hôm nay lại đặc biệt lộ vẻ ôn hoà!

Nhi tử đáng thương của bà, vừa rồi còn có khí lực kêu đau,hiệntại hai tay ôm đầu gối cả người rúc thànhmộtkhối, chôn mặt cả người phát run, giống nhưmộtcon thúnhỏbị vây bắt giãy giụa lăn lộntrêngiường, người đến gầnhắncũng bịhắnđá bay, thoạt nhìn vô cùng thống khổ!

côgáituyệt sắc áo tím tóc tímnhẹnhàng hành lễ trước mặt Hoàng hậu nương nương, lại nhún nhún người trước Quốc sư đại nhân.

Giọngnóiluôn luôn trong trẻo lạnh lùng vô tình, lúc này mang theo nồng đậm khàn khàn khónói...... làkhôngđược tự nhiên?

Tần Tang nhìn Lục hoàng tử ở xa xađãrúc thànhmộtkhối, chân mày tinh tế nhíu lạikhôngdễ phát giác.

Quốc sư đại nhân bình tĩnh ung dung đứng ở cửa, chắp hai tay, hơi nhíu mày, bộ dáng nhàn nhãthậtđúng là xinh đẹp hơn tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Máu của người tộc Thiên Mật làmộttrong những thuốc dẫn tốt nhấttrênđời, thân thể Thánh nữ Thiên Mật càng thêm chíâm, theo truyền thuyết máu của nàng thậm chí có thể lay tỉnh rồngđãngủ say. Thái hậu Đoan Mật có thể đứng vững ở hậu cungkhôngngã thậm chí tay còn cầm binh quyền chống lại hoàng đế, đều có quan hệ lớn với tộc người Thiên Mật thần bí.

Edit: Lam Phượng Hoàng

Ánh mắt Mộ Dung Tống vẫn còn tốt, vừa thấy cái hộp nhìn quen mắt kia, trong nháy mắt cặp mắt xinh đẹp cũng trợn tròn!

"Để hộp thuốc viên đó lại, ngươi ra ngoàiđi."

Trần Ngộ Bạch ngay cả đánh cho có lệhắncũng lười làm, phất tay áo cuốn cái gối ngọctrêngiường, "bụp"mộtcái, nện lên huyệt Phong Trì sau gáyhắn.

gọi chung các thái giám, cung nữ

Cửa vừa mở ra nàng liền liếc qua, lúc nhìn về phía Quốc sư đại nhânđiở cuối cùng, ánh mắt sắc bén hậnkhôngđược rút đao kiếm cắt thịt róc xươnghắn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ mặt của hai chủ tớ đều thu hết vào đáy mắt Trần Ngộ Bạch, trong lònghắncười lạnh,trênmặt cố ýkhôngvui mím môi, Hoàng hậu nương nương thấyhắnkhôngvuiđãsợ hết hồn hết vía, chỉ vào cung nhân kia kêu lôi ra đánh c·h·ế·t, sau đó bảo ma ma bên người lập tức hầu hạ Lục hoàng tử uống thuốc.

"Vậy làm phiền quốc sư!" Thái hậu Từ Hiếu và Hoàng hậu nương nương nhìn nhaumộtcái, hai người cũng thở phàonhẹnhõm. (

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12