Uổng Công Tính Kế
Sói Xám Mọc Cánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Tính ra, đây là lần đầu tiênhắnnhìnmộtngười gần như vậy.
Kỷ Tiểu Ly vốn cho rằnghắnmuốn đánh mình, thấyhắnchợt rũ tay xuống, lạikhôngrõvì sao. "Sư phụ, người bị sao vậy?" Nàng tiến tới, quan tâm mà hỏi.
Tiểu Ly vội vàngđilên dùng sức phẩy phẩy tay áo xua khói chohắn, ân cần lại trách cứ: "đãbảo ngươi cất kỹ, cất kỹ rồi, ngươi xem ngươi kìa! Cái này rửakhôngsạch, ngươi đừng lau, đến đây, ta giúp ngươi!"
Trong đôi mắt đen như mực tràn ngập sát ý, Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi nâng tay.
"khôngphải!"côgáinhỏtu tiên dùng ánh mắt "Ngươi rất th* t*c" khinh bỉ nhìnhắn, nghiêm mặtnói: "Đây là đ·ạ·n Phích Lịch do ta chế tạo!"
trêngương mặt "Tuấn túkhônggiống người ở nhân gian" của sư phụ nhà nàng, chầm chậmhiệnlên hai đốm đỏ hồng, giống như màu của đóa hoa Phượng tiên vừa chớm nở, tỏa ratrênlớp da trắng như bạch ngọc, xinh đẹp khiến nàngkhôngthể dời ánh mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mang theo tiên đan quý giá, nàng kích độngkhôngthôi chạy đến Quan Tinh Lâu.
Nàng cứ nhìn như vậy, mắtkhôngchớp nhìn chằm chằm sư phụ xinh đẹp nhà nàng.
Mộ Dung Tống điên cuồng cườikhôngngừng, đơn giản làkhôngdừng lại được: "Ta có nguy hiểm ha ha ha ha...... Cứu mạng của ta ha ha ha ha......" Vừa cười vừa lấymộtviên từ trong túi gấm ra ngoài, cầm trong tay ném lên ném xuống chơi, chưa được mấy cái chợt "xì"mộttiếng, viên kia đ·ạ·n Phích lịch...... nổ tung.
"Ngươi dám!" Lục hoàng tử điện hạ vàng chói lóa gầm lên giận dữ, tiểu viện Đúc Sao cũng run rẩy lên theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ngộ Bạch mở mắt, hai tròng mắt ngăm đenđãphủmộtlớp sương mờ mịt. "Kỷ Tiểu Ly, "hắnhỏi, "hắnnóicho ngươi biết đây là tiên đan, ngươiđãtự dùng chưa?"
Thân hình nhonhỏ, trắng trắng hồng hồng...... Giống nhưmộtmón điểm tâmnhỏngon miệng nào đó, có cảm giác cắnmộtcái chắc hẳn rất ngon. (
Kỷ Tiểu Ly thành tâm cảm kíchhắn,hắncho mình mấy thứ quý báu như vậy, nàng cũng muốn tạ lễ: "Đúng rồi! Ta có thứ muốn đưa cho ngươi!"
Trần Ngộ Bạch loạn ý, hítmộthơi. Đáy lòng dâng lên từng chút ngọt ngào, hẳn là lòng người rung động.
Mộ Dung Tống sửng sốtmộtchút. Cái gì? Lúchắngặp nguy hiểm?
Đáng thương cho Quốc sư đại nhân, trong suốt hai mươi năm qua củahắn, dù là lão Quốc sư thân thiết như cha ruột cũngsẽkhôngtùy tiện đụng chạm đếnhắn, hơn nữakhôngcần phảinóiđến tuyệt đại đa số mọi người đềusẽở xa xa quỳ sát đất trong ánh mắt lạnh như băng củahắn, ngay cả ống tay áo củahắn, ngọn gió cũngkhôngdám bám vào.mộtngười hơn hai mươi nămkhôngbị ai đến quá gần, cho nênhắncũngkhôngkịp có phòng bị đối với việc lần này, bị nàng nhiều lần lặpđilặp lại việc tới gần.
Edit: Lam Phượng Hoàng
Hơi thở hổn hển trong chốc látđãđến gần mình, càng ngày càng gần —— Trần Ngộ Bạch lạnh lùng mở mắt, dùng ánh mắt kinh khủng nhất,âmtrầm nhất nhìn chằm chằm nàng.
)
"Được rồi, được rồi...... Ngươi đừng nhích tới nhích lui nữa, ta ném rất chính xác...... Aizzz ngươi đừng chạy!cônương! Trở lạiđi,cônương......"
trênmặt chợt nóng lên,mộtđôi taynhỏbé mềm mại s* s**ng tới. Tay áo thiếu nữ phất qua chóp mũi, làmộtloại mùi hươngnhẹnhàng êm dịu,khôngpha tạp bất kỳ son phấn nào, tựa như ngọn gió sạchsẽtự nhiên trong núi, khiến tâm hồn người ta lay động.
Mặc dù vật này rất quan trọng đối với nàng, nhưng vẫn chohắnăn trước!
Kỷ Tiểu Ly nghĩ rằnghắnsợ tổn thấtmộtviên Phích Lịch đ·ạ·n nên mới cực kỳ đau buồn, bèn dịu dàng khuyên nhủ: "Cái này là ta cố ý điều chế, tương sinh tương khắc với đ·ạ·n Phích Lịch, ngươi để ta ném thêmmộtviên lên mặt làsẽsạch thôi!"
Kỷ Tiểu Ly cũng rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên có người cao hứng như thế khi nhận đ·ạ·n Phích Lịch của nàng!
)
hắnmạnh mẽ nâng tay, lấy khăn tay lụa màu đen thêu chữ cát tường ánh bạc, nhổ viên thuốc lên khăn tay. Nhưng viên thuốc kia vào miệng liền tan ra, khi nãy vị ngọtđãtanđimộtlớp.
mộttúi gấm nặng trình trịch được bỏ vào tayhắn.
Chẳng quahắnchỉ cảm thấy hỗn loạn như vậymộtlúc, nhưng lúc hơi tỉnh táo lạimộtchút, liền pháthiệnmón điểm tâm non mềm kiađãnằm trong ngựchắn. (
Mộ Dung Tống nhíu mày cân nhắc, vui rạo rực hỏi: "Trong này là gì? Vàng bạc châu báu?"
mộtmàn yên ả như vẽ này kết thúc trong hơi thở dồn dập hổn hển của Quốc sư đại nhân. Kỷ Tiểu Ly chợt bị buông ra, bịhắnphất tay áo đẩy khỏi giường, ném xuống đất.
khôngkịp hỏi chorõràng,hiệntạihắnsẽphải g·i·ế·t nàng!
Hôm qua mới vừa bị cọ, nay lại bị nétmộtviên thuốc ngọt ngọt!
Trần Ngộ Bạch nhắm mắt lại, giọngnóilạnh như băng: "khôngcần. Cút."
LPH: rồi, nhìn nữ 9 như thức ăn rồi…
Ngón tay thon dài chậm rãi dùng sức nắm lại,trênmặt lạnh như băng của Quốc sư đại nhân tràn ngập sát ý.
LPH: ôm rồi
Ngườitrêngiường cúi đầu nhắm mắt lại, môi mỏngnhẹrun rẩy, dùng sức nhếch lên.
Đứng trước giườnghắn, cẩn thận lấymộtviên tiên đan từ trong lòng ngực, nàng nhanh chóng đưa tay nhét vào miệng sư phụđangnhắm mắt.
**
Trần Ngộ Bạch nhắm chặt con ngươi. Mộ, Dung, Tống!
Lúc ấy trong phòngmộtmảnh hỗn độn, cửa cũng bị đánh nát, sư phụ tránh ở bên trongkhôngchịu ra ngoài gặp người, lão quản gia vội vã chạy tới, sau khi nghe Tiểu Thiên kê vào lỗ tai báo cáo, dùng loại ánh mắt lúc từtrênxe ngựa té xuống nhìn chằm chằm nàngmộtlúc lâu, đau lòng thở dàithậtsâu.
Phủ đệ trong trẻo lạnh lùng hiu quạnh của Quốc sư, giữa trưa luôn tràn đầy yên tĩnh, tiểu đồng mặt tròn dựa vào hành lang ngủ gà ngủ gật, ánh nắng từ cửa sổ hắt bóng khung cửa sổ lên bàn, màn lụa mỏng thêu hình cát tường ánh bạc cuốn lạimộtnửa, nam tử áo đen trẻ tuổitrêngiườngnhẹômthậtchặtcôgáinhỏcọ tiên khí vào trong ngực.
"Là.....cônương xinh đẹp hôm quađicùng với điện hạ gì đó......"
Bụng dưới rung động càng ngày càng kịch liệt, hô hấp củahắnrối loạn.
Đáng tiếc vào lúc này nàng thống khổ hổn hển hít khí, tất cả lý trí đều dùng để nghĩ vềmộtchuyện:thậtlà nhiều tiên khí nha! Đều tràn hết lên người tađi!
Lục hoàng tử điện hạ vốn muốn lừa nàng nàng ăn thuốc tiêu chảy cực mạnh kia,sẽvui sướng mà thấy nàng bị mất mặt, nhưng còn chưa kịp dụ dỗ nàng ăn, chínhhắnliền bụm mặt khóc chạy về cung.
Cái nàngkhônghiểu là: sư phụ nhà nàng là tiên mà, sao có thể đánhkhôngthắngmộtcon người?
"Sư phụ......" Kỷ Tiểu Ly cũng biết có gì đókhôngđúng, rụt rè gọihắn.
Chương 11
Nàng đứng trước giườnghắn, vẻ mặt thành khẩn. Mặc dù tình cảnh của Trần Ngộ Bạchthậtkhốn khổ, lại có thể nhìn thấyrõràng.
Trong lòngcôgáinhỏcọ tiên khí khắp người tràn đầy cảm kích,khôngcó chút suy nghĩ sâu xa gì, linh hoạt bò dậy, nhìn về phía người - ngực vẫn phập phồng mànóitạ ơn: "Đa tạ sư phụ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch chợt lóe, chưởng phongđãđánh về phía nàng, dưới cơn thịnh nộ khí huyết cuồn cuộn, bụng chợt dâng lênmộttrận nóng cháy khác thường, bàn tayhắnchợt buông xuôi, nửa đường đánh vào khoảngkhông.
Chỉ thấy nàng lại lấy ramộtviên đ·ạ·n có dáng vẻkhôngkhác lắm từ trong túi gấm bên hông mình, giơ tay muốn ném lên mặthắn.
"Sư phụ, người nóng lên!" Giọng của thiếu nữđangrun sợ trong lòng nghe qua cũng ngọt ngào, "Dùng tiên đan mà cũngkhôngcó tác dụng? Sư phụ là muốn đả thông kinh mạch hayđangbị tẩu hỏa nhập ma?"
Trong lòng Kỷ Tiểu Ly hiểu rằng, nhất định là sư phụ nhà nàng bị người đánh cho thê thảm —— mỗi lần Kỷ Bắc trở về so quyền cước thua Kỷ Tây cũng như vậy, ủ ủ rũ rũ mấy ngàykhôngmuốn gặp người.
"Cút!" Lục hoàng tử điện hạ vàng tươi chói lóa tức giận mắng to, mất hết hình tượng.
Lục hoàng tử điện hạ rơi lệ đầy mặt, nghenóilà có tạ lễ, thoáng có cảm giác được an ủi, hít mũi hừmộttiếng.
Kỷ Tiểu Ly quảthậtrun runmộtcái, sau đóthậtcẩn thận, lộ vẻ an ủinói: "Sư phụ, người đừng quá khó chịu...... Hay là, hay là con trở vềnóivới Kỷ Tây Kỷ Bắc, xin bọn họ thay ngườiđiđánh tên điện hạ gì gì kia, có đượckhông?"
Tác giả có lời muốnnói: ưm, tanóitrong vòng mười lăm chươngsẽăn thịt ~ này này này…khôngcho lấy cà chua và trứng gà ném ta...... Quốc sư đại nhânthậtlà......!
G·i·ế·t, nàng!
"Đ·ạ·n Phích Lịch?"
sựquay cuồng từ bụng tăng vọt, khuếch tán khắp các mạch máu toàn thân, trí tuệđãkhôngcòn sángrõ.
Cũng may Lục hoàng tử điện hạ là người hiền tấtsẽgặp may, may mà viên kia là đ·ạ·n lép, chỉ tuôn ramộttrận khói mù màu vàng đất,khôngtổn thương gương mặt đẹp ‘quốc sắc thiên hương’ củahắn. Khói sương bay hết, Lục hoàng tử điện hạ đầy đầu đầy mặt vàng như đất, thànhmộtkhối màu vàng hợp với cái áo màu vàng kim chói chang củahắn. (
khôngcần cút? Kỷ Tiểu Ly vui sướng ngập trời chạy tới.
Ánh mắt kinh khủng nhấtâmtrầm nhất...... Nhắm lại.
)
hắngiương mắt nhìn về phía khuôn mặtnhỏnhắnđangtiếp cận quá gần, hai bên tóc maiđãhơi ướt mồ hôi, giọngnóicàng thêm lạnh lẽo: "Thuốc viên này là ai đưa cho ngươi?"
Nếu Kỷ Tiểu Lykhôngbịhắnsiết sắp ngấtđi, nhất định nàngsẽnghe được trong lồng ngực siết chặt của sư phụ nhà nàng, tiếng tim đập thình thình kịch liệt.
Sau đó lão quản gia dặn dò nàng đừngđichọc Quốc sư đại nhân nữa, còn phái Tiểu Thiên canh giữ dưới Quan Tinh lâu,khôngcho bất kỳ kẻ nàođivào.
LPH:mộtcục vàng khè, *cười bò ra*
Chống lại ý trờithìsao chứ? Cõi đời này ngườihắnquan tâm và ngườithậtsựquan tâmhắnđềuđãkhôngcòn,hắnsống thêm mười năm haymộttrăm năm, bất quá cũng đều là lạnh nhạt nhìn thiên hạ này thay đổi. G·i·ế·t nàng!
Mà Trần Ngộ Bạch rũ mắt khẽ nhíu mày,đangvận khí đè cơn thủy triều quỷ dị kia xuống. Nội lực thâm sâu tản ra khắp các kinh mạch máu huyếttrêncả người,khôngtrở ngại chút nào.nóiđúng ra cũngkhôngphải là độc, nếukhôngthìsẽkhôngthể nào ép ra ngoài cơ thể.
Nhất định là do hôm qua bị nàng cọ mất tiên khí! Nhảy cửa sổ mà vào Quan Tinh Lâu, Kỷ Tiểu Ly luôn mang tâm trạng áy náy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
đangtúm tay áo dùng sức chà xát mặt, Lục hoàng tử điện hạ chậm rãi thả tay xuống, nghiêm mặt, đôi môi run rẩy, cứng đơ nhìn chằm chằm nàng.
Lúc nàng từ lầu dưới ôm cây cột leo lên, Trần Ngộ Bạch liền pháthiện, nhưnghắnkhôngmuốn để ý đến nàng.
"Chưa dùng." Kỷ Tiểu Ly lắc đầumộtcái, thànhthậtlại tiếc hậnnói: "Hôm qua sư phụ bị con cọ mất tiên khí, muốn bổ sung cho sư phụ trước!"
Thân thể thơm tho của thiếu nữ bịhắnôm chặt, dùng sức thế nào cũng nhưkhôngđủ, chóp mũihắntràn đầy ngọn gió núi mát mẻ, nóng rang trong thân thể dịu lại, dùhắnđãmạnh mẽ áp chế dược tính kỳ quái kia xuống, giờ phút nàyhắnkhôngcách nào phủ nhận cảm giác vui thích khi ôm nàng vào trong ngực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Rất lợi hại đó! Cõi đời này chỉ ta mới có thể chế tạo được! Ngươi mang theo bên người, lúc gặp nguy hiểm ngươi liền némmộtviên, có thể cứu mạng của ngươi!" Tiểu Ly nghiêm túcnói, "Ngươi nên giữ cẩn thận!"
Ngược lại Kỷ Tiểu Ly lại bóp cổ tay lo lắng chohắnmộtlát, nhưng chỉ lát sau, rất nhanh nàng liền ném ra sau ót.
Hôm qua sư phụ nhà nàng đánh nhau vớimộtđiện hạ gì đó, đại khái hình như là đánh thua, sư phụ lão nhân gia ông ta rấtkhôngcao hứng, ngay cả cửa cũngkhôngmuốn bước ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.